Editor: Purple.
Beta: Xiaoxi Gua
“Anh trai.” Sau một tiếng, Mộc Ân chặn Lục Phong Miên ở hành lang nói chuyện xong, đang chuẩn bị trở về phòng Lâm Như Uyên.
Lâm Như Uyên đã lâu không gặp em gái mình, tuy mọi việc ở Thẩm gia khiến cho tâm tình anh thấy nặng nề, nhưng khi nhìn thấy Mộc Ân, anh liền cảm thấy vui vẻ.
Anh duỗi tay kéo Mộc Ân đến trước mặt, nói, “Nghe Phong Miên nói hai người định hôm nay tới Đào Hoa Trang gặp anh? Ân Ân nhớ anh sao?”
“Vâng.” Mộc Ân gật gật đầu: “Em rất nhớ anh, vốn dĩ muốn đi tìm anh, kết quả là Thẩm gia xảy ra chuyện, đúng rồi, em còn chuẩn bị cho anh một món quà.”
Nói xong, từ trong túi cô lấy ra người giấy nhỏ, đưa tay qua.
Người giấy màu trắng cỡ bằng bàn tay được cắt rất khéo léo, trên khuôn mặt nhỏ tròn tròn được vẽ thêm đôi mắt, mũi, vừa đáng yêu lại sinh động.
Lâm Như Uyên duỗi tay nhận lấy: “ Người giấy này thật đáng yêu, đây là do Ân Ân cắt sao?”
“Vâng.” Mộc Ân ngượng ngùng le lưỡi: “Rảnh rỗi nên em làm đấy, anh thấy đẹp không?”
“Đẹp…” Ngón tay của Lâm Như Uyên thật cẩn thận sờ tờ giấy mỏng, ánh mắt vừa ôn nhu lại vui mừng: “Anh rất thích, cảm ơn em.”
“Anh phải giữ nó thật tốt.” Mộc Ân cẩn thận dặn dò: “Không thể xé, không thể đốt, tuyệt đối không được làm mất, à đúng rồi, cũng không được đụng nước, tốt nhất là không nên vẽ linh tinh trên giấy…”
Dáng vẻ cô lúc này, giống như đang dạy dỗ đứa trẻ không nghe lời, Lâm Như Uyên cảm thấy thú vị, nói: “Anh biết rồi, đây là quà Ân Ân tặng cho anh, anh nhất định sẽ cất giữ cẩn thận.”
“Vậy là tốt rồi…” Mộc Ân yên tâm, lại nhìn Trần Uyển Di được Lâm Như Uyên cầm trong tay, nghĩ thầm cô nàng mê trai này chắc bây giờ đang hưởng thụ, việc được anh trai cô sờ soạng cơ mà.
…
Nhìn Lâm Như Uyên trở về phòng, Mộc Ân xoay người, phát hiện Lục Phong Miên đứng cuối ở hành lang.
Nhìn anh không giống như là vừa mới lên lầu, dường như đã đúng ở đằng kia chờ rất lâu.
Mộc Ân cảm thấy có chút kỳ quái, đi qua: “Chú Lục, chú không ở dưới lầu chờ Thẩm lão gia sao?”
“Ông ấy không cần tôi chờ.” Lục Phong Miên trầm giọng nói, vừa dứt lời kéo tay cô, mở lòng bàn tay ra.
Không biết có phải ảo giác hay không, Mộc Ân cảm thấy lúc anh nhìn thấy lòng bàn tay cô trống, ánh mắt anh hơi ảm đạm.
“Còn nữa không?” Trầm mặc giây lát, Lục Phong Miên hỏi.
Mộc Ân giật mình: “Cái gì?”
“Người giấy đó.” Lục Phong Miên nói.
“……” Mộc Ân.
Người đàn ông có khuôn mặt nghiêm nghị, khí chất lạnh lùng, nhìn thế nào cũng thấy giống một thủ trưởng quyết đoán.
Ánh mắt ảm đạm trong phút chốc, hoặc giống như đứa trẻ muốn lấy kẹo, bây giờ đuổi theo cô đòi người giấy, thì càng…
Mộc Ân nhịn không được bật cười, nghĩ thầm chú Lục sao có thể đáng yêu như vậy, ngoài mặt cô tiếc nuối lắc đầu: “Không có, cháu chỉ cắt có một cái kia.”
“Vậy cắt ngay bây giờ.” Lục Phong Miên lôi kéo tay cô, đi lên lầu hai tới trước một căn phòng gần ban công, đẩy cửa đi vào.
Đây là thư phòng, vẫn là phong cách cổ kính kiểu Trung Quốc, bàn làm việc được làm từ gỗ lê, to bằng một cái giường đôi.
Lục Phong Miên mở hai ngăn kéo, ở bên trong có giấy và kéo, anh lấy đưa cho cô.
Mộc Ân nhìn thấy dáng vẻ làm như thật của anh, cảm thấy mình trước kia đúng là mắt chó đuôi mù, mới không sớm phát hiện ra, người này lại có một mặt đáng yêu như vậy?
Cô cầm tờ giấy lên, ở trên bàn gấp vài lần, từ trong ống đựng bút lấy một cây bút chì, vẽ một vài đường dọc theo mép giấy, sau đó cầm kéo cắt theo hình đã vẽ.
Cái này gọi là quen tay hay việc, mấy ngày nay cô thường xuyên cắt thân thể giúp Trần Uyển Di, kĩ thuật cắt giấy của cô ngày càng điêu luyện.
Nhưng là lần đầu tiên cắt quà tặng cho Lục Phong Miên, bởi vậy cô cắt rất cẩn thận, so với thường ngày chậm hơn nhiều.
Sau năm phút, Mộc Ân bỏ kéo xuống, mở người giấy đã cắt ra.
Một cặp người giấy bằng bàn tay hiện ra ở trước mắt.
Hai người giấy một tóc dài một tóc ngắn, tay chân nối nhau, trông rất thân mật.
Mộc Ân cầm bút lên, ở trên mặt người giấy vẽ thêm đôi mắt, mũi, miệng, rồi viết ở bên trên hai người giấy tên và ngày tháng năm sinh của cô cùng Lục Phong Miên.