Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

chương 143: trả người giấy lại cho tôi!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Xiaoxi Gua

“Ừm.” Lục Phong Miên nhàn nhạt lên tiếng.

“Được, gia giáo nhà Lục gia chúng ta chính là không miễn cưỡng, con không thích thì không đi.” Lục Thanh Tửu nói: “Chuyện phù rể tìm người khác đi.”

Lục Giang Sầu hừ một tiếng.

Sắc mặt Lâm Hạ cũng không được khá lắm.

Một bữa cơm tan rã trong không vui, sắc trời đã tối, cả nhà ngủ lại nhà cũ.

Sau bữa ăn, về đến phòng không lâu, Lục Phong Miên liền bị Lục Thanh Tửu gọi đến thư phòng nói chuyện, Mộc Ân thừa cơ lấy người giấy ra, dặn dò Trần Uyển Di.

“Đến phòng Lục Giang Sầu cẩn thận một chút, tốt xấu gì anh ta cũng là đại sư phong thủy, an toàn hàng đầu, coi như không ra tra ra cái gì cũng không sao, chị chỉ cần bình an trở về là tốt rồi.”

“Biết rồi, yên tâm đi, gà mờ kia ngay cả chuyện Thẩm gia cũng không hiểu rõ, hẳn sẽ không phát hiện được chị đâu.” Trần Uyển Di vỗ ngực nói: “Chờ tin tức tốt của chị, chị đi nha.”

Dứt lời, Trần Uyển Di nhẹ nhàng nhảy đến trên mặt đất, bước từng bước chân giấy nhỏ, đạp đạp chạy ra ngoài cửa.

Mộc Ân nhiều ít vẫn là có chút không yên lòng, nhưng ngoại trừ Trần Uyển Di, trước mắt cũng không ai có thể đến phòng Lục Giang Sầu thám thính tin tức.

Cô luôn cảm thấy hôn lễ của Lục Giang Sầu cùng Lâm Hạ rất kỳ lạ, không tự giác nhớ lại cảnh cáo lần trước Lâm Hạ, thậm chí nghi ngờ Lục tiên sinh mà Tôn Quý Tâm từng nhắc đến có thể chính Lục Giang Sầu?

Nếu không, dựa vào độ tuổi chênh lệch giữa anh ta và Lâm Hạ, tính cách khác biệt, làm sao có thể yêu nhau.

Suy nghĩ lung tung cho đến khi Lục Phong Miên trở về, dương khí ấm áp ở bên cạnh, Mộc Ân mới thoáng an tâm một chút.

Hai người nằm ngủ, cô chui vào trong lòng Lục Phong Miên như bình thường, ôm eo của anh.

Nhưng mà đêm nay lại ngủ không an tâm bằng mọi ngày, mơ mơ màng màng luôn thấy ác mộng, đến khi trời tờ mờ sáng, Mộc Ân một người đầy mồ hôi bừng tỉnh, sau đó không ngủ được nữa.

Lục Phong Miên hô hấp nhẹ nhàng còn đang ngủ bên cạnh, cô không đành lòng quấy rầy, nên nhìn ánh nắng xuyên qua màn cửa biến thành màu cam mà ngẩn người.

Đột nhiên, trái tim nhảy một cái, trong tim truyền đến một cơn đau.

Mộc Ân níu lấy quần áo, kêu lên một tiếng đau đớn ngồi dậy.

Trần Uyển Di từng nói với cô, hồn phách nhờ vào giấy, người giấy bị hao tổn, hồn phách bên trong cũng sẽ bị hao tổn, mà những điều này, đều sẽ trực tiếp phản ứng đến trên người đã viết máu lên người giấy.

Dùng máu của cô viết ngày sinh tháng đẻ, khi người giấy bị hao tổn, năm ngón tay liền với tim, cô cũng sẽ khó chịu.

Mộc Ân vẫn luôn không biết được khó chịu đó sẽ như thế nào, bởi vì Trần Uyển Di chưa từng chịu nguy hiểm.

Bây giờ bỗng nhiên tim đau đớn, cô liền nghĩ đến những lời kia, vén chăn lên xuống giường chạy ra ngoài.

Uyển Di…

Uyển Di!

Ra khỏi cửa, cách phía trước hai gian chính là phòng Lục Giang Sầu, Mộc Ân tiến lên đập cửa.

“Lục Giang Sầu, chú đi ra cho tôi.”

Nhưng mà bên trong cũng không người đáp lại, không biết Lục Giang Sầu không ở trong, hay là cố ý giả bộ như không còn ở trong phòng.

Mộc Ân cảm thấy khả năng thứ hai lớn hơn một chút, đá cửa rầm rầm: “Lục Giang Sầu! Chú làm gì Uyển Di rồi? Mở cửa ra cho tôi. “

Âm thanh lớn như vây làm kinh động đến Lục Phong Miên và Lâm Hạ, hai người tới bên cạnh Mộc Ân, một người quan tâm một người khinh thường.

“Sao vậy Ân Ân?” Lục Phong Miên ngăn cản Mộc Ân gõ cửa, kéo người vào trong ngực: “Có chuyện gì nói cho tôi, Ân?”

“Chú Lục?” Mộc Ân gặp anh tựa như gặp được cây cỏ cứu mạng, cảm giác tất cả những ủy khuất sợ hãi đều có người chống đỡ: “Người giấy, người giấy của cháu ở bên trong, chú mau giúp cháu lấy ra đây đi!”

“Người giấy?” Mi tâm Lục Phong Miên cau lại, có chút nghi ngờ, nhưng thấy Mộc Ân gấp đến khóc, thì không hỏi nhiều, tiến lên đá cửa.

Lâm Hạ thấy thế duỗi một tay ngăn lại: “Hai người vì một người giấy liền muốn đạp cửa, cũng….”

“Lăn đi.” Nói còn chưa dứt lời liền bị Lục Phong Miên lạnh lùng đẩy ra, nhấc chân hung hăng một đạp, cửa bung ra.

Trong phòng, Lục Giang Sầu phất tay áo đứng trên sàn, một mặt giận dữ.

Mộc Ân nhìn anh ta, nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó phát hiện anh ta cũng không mang theo người giấy.

“Lục Phong Miên, sáng sớm cậu đạp cửa xông vào phòng tôi, tóm lại là muốn làm gì?” Lục Giang Sầu cả giận nói.

Lục Phong Miên vẫn là bộ dáng mặt lạnh ngàn năm kia, nói: “Người giấy của Ân Ân ở chỗ anh, giao ra.”

“Người giấy?” Lục Giang Sầu giống như là nghe được chuyện gì lạ lùng, cười lớn: “Tôi không nghe lầm chứ Lục Phong Miên, cậu vì một trang giấy mà xông vào phòng tôi.”

“Ân Ân cho rằng quan trọng, cho dù là trang giấy cũng quan trọng, Lục Giang Sầu, tốt nhất anh nên tự giác giao ra.” Lục Phong Miên không mảy may để ý đến anh ta, nhắc nhở.

“Tôi không tự giác thì cậu muốn làm như thế nào hả Lục Phong Miên? Chẳng lẽ cậu vì trang giấy mà muốn đánh nhau với tôi?” Lục Giang Sầu cười lạnh.

Lục Phong Miên không có cái gì không dám, giơ tay lên liền muốn vung tới phía Lục Giang Sầu.

Lúc này, Lục Thanh Tửu nghe được thanh âm, từ trên lầu đi xuống, bước vào phòng.

“Cãi cái gì mà cãi? Tại sao cứ gặp nhau lại cãi nhau, có thời gian xế chiều đi làm giám định thân nhân, xem thử hai đứa có phải do Lục Thanh Tửu này sinh ra không?”

“Cha, Lục Phong Miên vì trang giấy mà đạp cửa xông phòng của con, con làm anh trai thì mặt mũi ở đâu?” Lục Giang Sầu oán hận nhìn Lục Phong Miên, cáo trạng với Lục Thanh Tửu: “Nó còn muốn đánh con.”

“Phong Miên?” Lục Thanh Tửu cũng nhìn về phía Lục Phong Miên, nhưng biểu cảm bình tĩnh, giọng điệu ôn hòa.

Lục Phong Miên không nhanh không chậm, chỉ một câu giải thích: “Người giấy của Ân Ân ở chỗ anh ấy.”

“Ở chỗ tôi? Con mắt nào của cậu nhìn thấy trên tay tôi có người giấy?” Lục Giang Sầu kêu lên.

“Không trên tay anh thì trên người anh, không ở trên người anh thì trong phòng anh, tóm lại là anh lấy.”

Mộc Ân thở phì phì, hai mắt đỏ bừng như sắp khóc lên, mũi cũng nghẹt lại ửng đỏ: “Lục Giang Sầu, nếu chú dám tổn thương Uyển Di, tôi sẽ không bỏ qua cho chú.”

Lục Giang Sầu không biết nên khóc hay cười, khinh thường nói: “Uyển Di? Vậy mà cô còn đặt tên cho người giấy, Lâm Mộc Ân, cô không sợ làm quá lên, người khác sẽ cảm thấy cô đang bị vấn đề gì à?”

“Ngậm miệng?” Lần này không đợi Lục Phong Miên mở miệng, Lục Thanh Tửu liền tức giận hét lại anh ta: “Ân Ân mới bao nhiêu lớn, anh cũng bao nhiêu tuổi rồi? So đo với một cô bé cũng không biết xấu hổ, con bé đã nói anh lấy người giấy của nó, anh để con bé tìm là xong, tìm một lần không có, tự nhiên chứng minh trong sạch của anh.”

“Cha…” Lục Giang Sầu còn muốn nói điều gì, Lục Phong Miên đã gọi người hầu lục soát cả phòng.

Mộc Ân không biết Trần Uyển Di bây giờ trong tình huống thế nào, gấp gáp vô cùng, cũng đi cùng lục soát.

Cả phòng bị người hầu tìm kiếm, ngay cả xó xỉnh đều không buông tha.

Mãi cho đến khi tìm đến tủ gần đầu giương, Mộc Ân nghe được trong ngăn kéo phát ra một vài âm thanh yếu ớt.

Nếu là người khác có thể sẽ bỏ qua, nhưng cô lại biết có thể là Trần Uyển Di cho mình ám hiệu, kéo ngăn kéo ra.

Người giấy quen thuộc nằm ở bên trong, trong đó một cánh tay giấy bị mất nửa khúc, nhìn qua là bị người khác xé.

Nước mắt Mộc Ân nhịn không được chảy xuống, tay nâng lấy người giấy ra, nghẹn ngào nói: “Tìm được rồi.”

Sắc mặt Lục Giang Sầu hơi biến đổi.

Tất cả mọi người vây tới.

Nhìn thấy Mộc Ân hao tâm tổn trí tìm kiếm chỉ là một người giấy bình thường thiếu nửa cánh tay, biểu cảm của mọi người đều rất đặc sắc.

Lục Giang Sầu trào phúng nói: “Một người giấy rách nát?”

“Đây là tín vật đính ước của tôi và Ân Ân, vô cùng trân quý.” Lục Phong Miên ôm Mộc Ân vào trong ngực, nói: “Nếu đã tìm được, chuyện ngày hôm nay bỏ qua, toàn bộ quay về đi.”

Truyện Chữ Hay