Edit: Xiaoxi Gua
Mở cửa, tia sáng lờ mờ ở hành lang, mà không phải một màn đen kịt, góc tường có lắp một bóng đèn, cung cấp ánh sáng cho hoạt động ban đêm.
Mộc Ân đi đến trước cửa phòng Thẩm Thanh Thanh, đưa tay gõ gõ.
“Chị Thanh Thanh?” Cô áp tai vào cửa kêu một tiếng.
Bên trong không người đáp lại.
Cô thử vặn tay cầm cửa, quả nhiên bị khóa trái từ bên trong—— xảy ra chuyện của Thẩm Bạch Oánh, người Thẩm gia trước kia không có thói quen khóa cửa, bây giờ cũng sẽ có.
Mộc Ân đứng ở trước cửa chăm chú lắng nghe một lát, không biết bắt đầu từ khi nào, tiếng đứa trẻ khóc dừng lại.
Dù gì cũng hơn nửa đêm, trên người mình âm khí lại nặng, nếu không nghe thấy âm thanh kỳ lạ uy hiếp đến an toàn của Thẩm Thanh Thanh, Mộc Ân cũng không chạy lung tung nữa, tranh thủ thời gian trở về phòng tìm Lục Phong Miên đi ngủ.
Đẩy cửa ra, cô phát hiện Lục Phong Miên đã tỉnh, đang đứng phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài.
“Chú Lục…” Cửa sổ phòng ngủ đối diện vườn hoa đằng sau của biệt thự, Mộc Ân không biết anh đang nhìn cái gì, đi qua hỏi: “Có thứ gì sao?”
“Tôi hình như nghe thấy có người đang khóc.” Lục Phong Miên xoay người, mi tâm trên khuôn mặt anh tuấn nhíu chặt.
Khóc?
Mộc Ân không ngờ ngay cả Lục Phong Miên cũng nghe thấy, vừa định hỏi anh có giống tiếng khóc của đứa bé hay không, tiếng khóc đã biến mất lúc nãy lại vang lên lần nữa.
Lúc đầu là tiếng khóc nghẹn ngào biến thành gào khóc, giống như là đứa bé muốn uống sữa nhưng lại không được uống, tức hổn hển.
Âm thanh đó nghe như ở sát vách, lại dường như không phải gian phòng Thẩm Thanh Thanh ở sát vách, như là trong vách tường.
Mộc Ân cùng Lục Phong Miên liếc nhau, đi ra ngoài.
Có Lục Phong Miên ở bên cạnh, lá gan Mộc Ân cũng to hơn, mặc dù là đêm khuya, nhưng cô cảm thấy vô cùng an tâm.
Hai người tới sát vách, nhẹ nhàng đụng cửa một cái cửa liền mở ra, bên trong gian phòng mờ tối, màn cửa sổ kéo lên, tràn đầy ánh trăng.
Toàn bộ giống như ban ngày, cũng không có đứa bé nào, nhưng tiếng khóc kia vẫn còn tiếp tục, đồng thời Mộc Ân nghe thấy, càng lúc càng lớn hơn rất nhiều.
Ngay tại bên trong căn phòng này!
Cô quay đầu quét một vòng, lại nghĩ không ra gian phòng kia có chỗ nào có thể giấu người, lại có ai sẽ giấu đứa bé.
Đang lúc buốn bực, thấy Lục Phong Miên dừng ở trước tủ quần áo như có điều suy nghĩ.
Mộc Ân hiểu được gì đó, đi đến bên cạnh anh, kéo cửa tủ treo quần áo ra.
Dường như có một mật đạo giống như trên tivi hay chiếu.
Mật đạo kia có một cánh cửa, đen như mực không nhìn thấy ánh sáng, cũng không biết thông theo hướng nào.
“Vào xem.” Lục Phong Miên nói.
“Được.” Có anh dẫn đầu, Mộc Ân liền đi vào.
Mật đạo đen nhánh, rất khó khăn để nhìn rõ mọi thứ, nhưng càng đi về phía trước, phía trước càng có ánh sáng.
Mộc Ân đi hừng hai trăm thước, trước mặt con đường dần dần trở nên rộng hơn, lại hình như nghe có tiếng người đang nói chuyện.
“Cậu không biết, càng khóc sướt mướt thì càng tốt, những đứa chủ động lẳng lơ, thượng lên người nó cũng không có ý nghĩa gì, càng là ép buộc, thì càng thú vị.”
Những giọng nói nghe như của những thiếu nên đang trưởng thành, hình như đang trong thời kỳ vỡ giọng, là những người mà Mộc Ân chưa từng nghe qua cũng không quen biết.
Cô liếc mắt với Lục Phong Miên ra ý một cái, thả nhẹ bước chân đi đến cuối đường mật đạo, núp vào tường nhô ra nửa cái đầu, vụng trộm nhìn.
Thông với mật đạo, là một gian phòng hết sức bình thường, trang trí kiểu Trung Quốc khá giống với những gian phòng khác của nhà họ Thẩm.
Trên mặt thảm Ba Tư trong phòng, bốn người thiếu niên ngồi trên mặt đất, đang khí thế ngất trời thảo luận cái gì.
Mộc Ân thấy được Thẩm Gia Minh ở trong đó, vẫn là bộ dáng coi trời bằng vung, mở miệng là nói tục, đều trong thời kỳ phản nghịch của tuổi mới lớn, muốn thể hiện bản thân không giống với những người khác.
Ba người thiếu niên ở bên cạnh cậu ta, hai người là Thẩm Gia Kính và Thẩm Gia Lục lúc trưa ngồi ăn cùng bàn với cô, còn lại một người có nét hơi giống với Thẩm Gia Minh.