Trong phòng bệnh, sau khi bác sĩ trưởng khoa tới kiểm tra vào buổi sáng như thông thường thì lấy báo cáo nguyên nhân dị ứng ra giải thích cho hai người.
Quá nhiều từ chuyên ngành làm cho Lộ Ký Thu nghe không hiểu, chỉ biết là một loại dược liệu nào đó có trong hồ suối nước nóng làm cho cô bị dị ứng.
“Cái này không cần quá lo lắng, loại dược liệu này rất hiếm gặp, không cần uống thuốc, chỉ cần lần sau khi đi tắm suối nước nóng thì nên tìm hiểu trước một chút, không có loại này là được rồi.”
Sau khi bác sĩ trưởng khoa dặn dò vài câu đơn giản xong, nói thân thể của Lộ Ký Thu vẫn còn quá yếu, ít nhất phải đợi đến buổi chiều làm kiểm tra lại một chút, để xem các chỉ số như nhiệt độ có đạt yêu cầu hay không thì mới có thể xuất viện được, dù sao bọn họ vẫn phải có trách nhiệm đối với bệnh nhân của mình.
Lộ Ký Thu dựa trên giường bệnh ngẩn người, cũng may bác sĩ không bảo cô ở lại thêm mấy ngày, nếu không thì nhất định cô sẽ mốc meo mất thôi.
“Tiểu Nhị, chị Mẫn có nói khi nào chị ấy tới không?” Lộ Ký Thu nhẹ giọng hỏi.
“Buổi sáng chị ấy nói giữa trưa sẽ tới, còn bảo em đừng mua đồ ăn, chị ấy sẽ mang tới.”
Miêu Nhị nói xong thì ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ đã gần mười một giờ rồi.
Lục Nhất Hành ngồi bên mép giường bệnh, đưa tay dò thử trán cô, anh luôn lo lắng cô sẽ phát sốt lần nữa.
Lộ Ký Thu giữ chặt tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Buổi chiều chúng ta sẽ về nhé?”
“Lại ở một đêm, cũng không phải là không thể.” Lục Nhất Hành cố ý nói.
Tối hôm qua, hai người chen trên giường bệnh không tính là lớn này, cho dù lúc nửa đêm Lộ Ký Thu có đạp chăn thì cũng không cảm thấy lạnh vì đã được anh ôm rất chặt.
Miêu Nhị lắng tai nghe hai người nói chuyện, nhịn không được mà lắm miệng hỏi một câu: “Hả? Trong phòng bệnh này không có giường dành cho người nhà sao? Vậy đêm qua hai người ngủ thế nào……”
“Khụ, khụ ——”
Lộ Ký Thu ho một trận, không quên nháy mắt ra hiệu cho Miêu Nhị thay đổi chủ đề.
Thật không nghĩ tới, trận ho khan này rất đúng lúc.
Lục Nhất Hành giả bộ như không hiểu tình hình, ‘quan tâm’ nói: “Ho nhiều như vậy, xem ra đêm nay vẫn phải lại……”
“Được rồi, được rồi, không ho!”
Lộ Ký Thu như rơi vào tình huống khốn cùng, núp ở trong chăn, miệng nhỏ vểnh cao.
Miêu Nhị ở bên cạnh, nhìn thấy như vậy cũng không nhịn cười được, từ khi Lộ Ký Thu và Lục Nhất Hành ở bên nhau, dường như Lộ Ký Thu đã cười nhiều hơn trước.
Ba người ở trong phòng bệnh tán gẫu, từ chuyện tình yêu của Miêu Nhị đến thông cáo tuyên truyền của Lộ Ký Thu. Bất tri bất giác đã tới giờ.
“Nếu không để chị gọi điện thoại cho chị Mẫn nhé?”
Lộ Ký Thu vừa nói vừa đứng dậy đi lấy điện thoại di động, vẫn chưa kịp đè nút gọi thì cửa phòng bệnh đã bị gõ.
Miêu Nhị vội vàng đi mở cửa thì nhìn thấy một mình La Mẫn mang hai túi lớn tới.
“Chị Mẫn,” Miêu Nhị vội vàng nhận lấy cháo, chưa mở túi thì đã ngửi thấy mùi cháo thơm lừng, “Là cháo Tổ Ký nổi tiếng!”
Cháo dinh dưỡng Tổ Ký rất nổi tiếng, Lộ Ký Thu cũng rất thích ăn, nhưng mà thời gian chờ rất lâu, hơn nữa cũng không có nhiều cửa hàng.
La Mẫn nhún nhún vai, vừa đóng cửa lại vừa giải thích: “Nếu không phải chờ món cháo này quá lâu thì làm sao chị có thể đến muộn thế này cơ chứ.”
Lộ Ký Thu ngồi trên giường bệnh, cười nói: “Chị Mẫn, không phải bình thường chị nói cháo Tổ Ký chờ lâu rất phiền hay sao? Sao hôm nay lại tốt như vậy, còn cố ý chạy đi mua…”
Theo cô nhớ, phải mất phút lái xe mới có thể đến cửa hàng cháo Tổ Ký gần nhất.
La Mẫn cởi áo khoác ra, lắc đầu ngắt lời: “Thôi đi, chị cũng không tốt như vậy. Là một vị ‘Lục tiên sinh’ nào đó gọi điện thoại cho chị, nhờ chị đi mua, nếu không thì chị mới không thèm đi đấy!”
Vừa dứt lời, Lộ Ký Thu liền quay đầu nhìn về phía vị ‘Lục tiên sinh’ kia.
“Anh chỉ thuận miệng nói, là chị Mẫn để ý.”
Nghe vậy, La Mẫn ‘sax’ một tiếng, cũng không biết là ai ở trong điện thoại quấn lấy cô những mười phút chỉ để nhờ cô mua cháo giúp.
Nếu không phải bởi vì thân phận đặc thù của Lục Nhất Hành, khẳng định La Mẫn sẽ không đồng ý!
Nhưng mà, La Mẫn cũng rất vui mừng khi Lục Nhất Hành để ý Lộ Ký Thu như vậy, như thế này thì chị mới yên tâm giao Lộ Ký Thu cho cậu ấy.
Cháo dinh dưỡng này kết hợp với đồ ăn kèm thanh đạm thì ngon không ngờ.
Lộ Ký Thu vừa ăn mấy ngụm cháo thì nghe được La Mẫn nói: “Chị đã bàn bạc với tổ tiết mục, sau khi hồi phục sẽ tiếp tục ghi hình, hai ngày này xem như là để em nghỉ ngơi trước.”
“Dạ!” Lộ Ký Thu nhẹ gật đầu, cô cũng chưa quên chương trình cũng chỉ còn mấy ngày.
“Còn có, chị nghe nói Nhất Hành và tổ tiết mục có bàn bạc muốn đi khu du lịch mấy ngày, cái này đoán chừng chỉ có thể tạm thời gác lại hoặc là trì hoãn.”
Cũng đúng, dù sao sau chuyện dị ứng ở suối nước nóng, tổ tiết mục phải cân nhắc cẩn thận hơn trước.
“Chị không có ý định yêu cầu bồi thường, nhưng phía lãnh đạo của chương trình đã gọi điện thoại cho chị, hi vọng có thể đền bù từ phương diện khác, tỉ như về sau sẽ có vài thông cáo vô điều kiện…… Nhưng mà cái này chị cũng chỉ đáp ứng trước, đến lúc đó rồi nói sau.”
Từ đầu đến cuối, thái độ của chương trình đều rất có trách nhiệm, điều này làm cho quyền lợi của nghệ sĩ có thể được bảo vệ tốt nhất, vì thế nghệ sĩ không có yêu cầu quá đáng.
Ngay lúc mọi người đang vừa ăn vừa nói chuyện thì Lưu Đồng đột nhiên tới.
Không gõ cửa, như vậy không giống phong cách thường ngày của Lưu Đồng.
“Làm sao vậy chị Đồng?” Lộ Ký Thu bật thốt lên hỏi.
“Cô La!” Lưu Đồng cầm điện thoại trong tay, đầu tiên lên tiếng chào hỏi La Mẫn trước, lúc này mới đi tới đưa cho La Mẫn nhìn nội dung trên điện thoại di động.
Đó là một tiêu đề hot search.
【Lộ Ký Thu đạo nhạc 】
La Mẫn vừa nhìn thấy cái tiêu đề này, thì lông mày lập tức nhíu lại.
Lộ Ký Thu cảm giác được có chút không đúng, buông thìa xuống, vừa cầm khăn giấy lau miệng vừa hỏi: “Sao thế ạ?”
Chẳng lẽ chuyện cô bị dị ứng phải nằm viện bị tuồn ra ngoài, cho nên tổ tiết mục mới lo lắng như vậy?
Hai mắt Lưu Đồng nhìn chằm chằm năm chữ kia, hoàn toàn không biết phải trả lời Lộ Ký Thu như thế nào.
Mà lúc này, điện thoại của Lưu Đồng và La Mẫn đồng loạt đổ chuông.
Bây giờ là :.
La Mẫn nhận điện thoại, vẻ mặt rất nghiêm túc, khác hẳn so với một La Mẫn thường ngày mà cô biết, nhìn ra được là La Mẫn cũng có chút hoảng loạn.
Lưu Đồng đi ra ngoài nghe, trong phòng bệnh chỉ còn La Mẫn đứng bên cửa sổ, thấp giọng nói chuyện điện thoại.
Lục Nhất Hành tựa hồ như đã đoán được cái gì, lấy điện thoại di động ra, trực tiếp mở Weibo.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?” Lộ Ký Thu kéo tay anh, một giây sau đó cô liền thấy hot search đang chiếm giữ vị thứ nhất.
“Đạo nhạc?” Giọng nói của Lộ Ký Thu như ngớ ra, giống như bị tảng đá đè xuống, khó nói ra thành lời.
La Mẫn quay người nhìn về phía Lộ Ký Thu, nói khẽ với đại diện nhãn hàng ở bên đầu điện thoại: “Thật xin lỗi tổng giám đốc Lý, tôi sẽ gọi điện cho ngài sau.”
Cúp điện thoại, trong phòng bệnh lại chìm vào yên lặng.
Lộ Ký Thu cầm điện thoại của Lục Nhất Hành, nhanh chóng lướt Weibo xem nội dung người ta vạch trần nói Lộ Ký Thu cô đạo văn.
Chuyện đạo nhạc là đề cập đến một ca khúc do cô sáng tác lúc cô vừa mới ra mắt, mà kỳ lạ là —— Lượng tiêu thụ của bài hát đó ở mức trung bình chứ không phải bài hát chủ đề của album. Thậm chí có thể nói đây là bài hát không nổi bật nhất lúc bấy giờ.
【@ Giới giải trí bạo bạo bạo: Mọi người ai cũng biết Lộ Ký Thu ra mắt thông qua chương trình ‘Ca Sĩ Khởi Đầu’, bây giờ bị người bí ẩn nói rằng giai điệu của bài《 Xin cho em được gặp anh》là đạo nhạc! Xin hỏi người trong cuộc giải thích thế nà[email protected] Lộ Ký Thu @ Người Đại Diện – La Mẫn 】
【@Âm Nhạc Tối Hiểm Phong: Bằng chứng xác thực cho thấy bài hát 《Xin cho em được gặp anh》do @Lộ Ký Thu “sáng tác” ba năm trước đạo toàn bộ giai điệu bài《Mây biết bay》của nhạc sĩ @Trình Kinh thuộc công ty @Mãnh Thương Âm Nhạc. Ở dưới đính kèm âm tần và bản soundtrack so sánh cũng như thời gian lưu trữ của hai bài hát.】
【@ Âm Nhạc Xin Chào: Chúng tôi phản đối đạo nhạc! Mong rằng những fan mê nhạc nhận thức rõ sự thật! Người trong nghề đều so sánh qua, lần này chuyện @ Lộ Ký Thu đạo nhạc không chạy đâu cho thoát!!】
【@ Bát Quái Vĩnh Viễn Không Ngừng: 《Xin cho em được gặp anh》bị đạo nhạc đã có bằng chứng quá rõ ràng! Khó trách @Lộ Ký Thu muốn chuyển hình tượng, không phải đi sao chép, chỉ có thể đi đóng phim nha!】
……
Toàn bộ hot search trên Weibo, không có một tài khoản lớn được tick V nào ra giúp làm rõ mọi chuyện.
Lộ Ký Thu thuận tay click vào trang chủ Weibo của mình, nhìn thấy trong phần bình luận trên Weibo của mình vẫn có rất nhiều fan hâm mộ ủng hộ cô, nguyện ý tin tưởng cô. Nhưng hi vọng cô có thể ra mặt giải thích một chút.
“Đừng xem nữa.”
Lục Nhất Hành rút điện thoại đi, biết đây là chuyện mà cô quan tâm, cũng biết cô rất khó kiểm soát chính mình để không nhìn tới, không nghĩ tới.
La Mẫn đi qua đi lại trong phòng bệnh, một lúc lâu sau mới nói một câu.
“Lần này, hẳn là có người muốn đạp đổ em.”
Lộ Ký Thu ngồi trên giường bệnh, trong phút chốc cảm giác tay chân mất hết sức lực, cả người giống như là bị rút sạch sinh khí, muốn òa khóc cũng không có cách nào phát tiết.
Hai tay từ từ ôm lấy đầu gối, chị Mẫn nói không sai, là có người muốn phá đổ cô.
Những hot search trên Weibo trước đây, chỉ đơn giản là một số người nhỏ mà thôi, cũng sẽ không trong cùng một lúc xuất hiện nhiều tài khoản Weibo lớn tick V một mực nhắm thẳng vào cô như thế này.
Hot search lần này không giống như những hot search bình thường, mà giống như ——
“Giống như có người cố ý tác động ở đằng sau.”
Lục Nhất Hành trầm giọng nói.
Nghe vậy, Lộ Ký Thu không khỏi run run than nhẹ một tiếng, vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
“Trước tiên, chị liên lạc với nhân viên cấp cao bên kia một chút, xem thử có thể sử dụng cách nào đó để chặn tin tức đứng đầu này không, không thể để cho những lời đồn kiểu dạng tự xưng có bằng chứng rõ ràng giáng xuống đầu mình được.”
La Mẫn nhìn Lộ Ký Thu một chút, rồi nhìn về phía Lục Nhất Hành, gật đầu ý bảo anh chiếu cố Lộ Ký Thu một chút trước.
Miêu Nhị biết chuyện này rất nghiêm trọng, vừa lướt xem Weibo cô vừa không dám thở mạnh, sợ mình sẽ không kìm chế được mà mắng chửi thô tục.
Nghe được tiếng La Mẫn đóng cửa lại rồi bước nhanh rời khỏi thì rốt cuộc, Lộ Ký Thu đã không chịu nổi nữa.
Đứng dậy xuống giường, chân như nhũn ra, nhưng cô vẫn cố vịn bên giường đứng thẳng người, từ chối Lục Nhất Hành lại đỡ.
“Em đi toilet.”
Lộ Ký Thu cố gắng để cho giọng nói của mình không phát run.
Lục Nhất Hành không đuổi theo, càng không có giữ chặt cô, bởi vì anh biết cô muốn ở một mình.
Không quay đầu nhìn anh, có lẽ là do cô không có đủ dũng khí. Không có dũng khí nhìn vào mắt anh, sợ anh cũng giống như những blogger kia, không tin tưởng cô.
Đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, lúc này chút sức lực cuối cùng cũng bị rút cạn.
Dựa lưng vào cánh cửa, cả người từ từ trượt xuống, nước mắt rốt cuộc cũng không kìm nổi nữa mà tuôn rơi vỡ đê.
Đối âm nhạc, cô rất coi trọng, cho dù một ngày nào đó La Mẫn nói cho cô biết rằng cô không thể diễn xuất được thì đoán chừng khi đó cô cũng sẽ cười hỏi ——’Vậy em có thể hát ca khúc chủ đề của bộ phim kia không?’
Một nhà văn rất sợ bị người khác nói xấu là đạo văn, ca sĩ cũng giống như vậy, rất sợ bị nói là đạo nhạc.
Lộ Ký Thu nhắm hai mắt lại, đưa tay lau nước mắt trên mặt, lấy điện thoại di động ra, một lần nữa ấn mở đoạn âm thanh so sánh âm tần và soundtrack kia.
Trước đó, Lộ Ký Thu căn bản không biết công ty Mãnh Thương Âm Nhạc là cái gì, cũng không biết Trình Kinh là thần thánh phương nào.
An tĩnh trong phòng tắm, vang lên hai đoạn âm tần trước sau so sánh. Trong phòng tắm yên tĩnh, hai đoạn âm tần trước sau vang lên.
Nếu như Lộ Ký Thu đứng dưới góc độ là người nghe thứ ba thì chính cô cũng sẽ cười nói, ‘Hai đoạn nhạc này quả thực giống nhau như đúc, ngoại trừ âm cuối xử lý có chút biến hóa, thì cũng chỉ có thế thôi.’
Nhưng ở một khía cạnh khác, khi chú ý tới thời gian lưu trữ bài hát trên hình ảnh, thời gian lưu trữ bài hát của Trình Kinh sớm hơn của cô đúng một tháng.
Lộ Ký Thu thật rất muốn ném điện thoại vào bồn cầu, cô cũng chưa từng mắng chửi ai, nhưng bây giờ thật muốn mắng một câu thô tục khó nghe!
Trong nháy mắt, nước mắt lại chảy xuống, cô chưa từng nghĩ rằng mình có thể ủy khuất như thế này.
Thoát khỏi hot search, bắt đầu soạn bài đăng Weibo, gõ chữ thứ nhất, đến chữ thứ hai thì cô cũng không biết phải viết cái gì.
Bây giờ, về căn bản, cô không thể làm gì, cô phát Weibo giải thích sao? Giải thích cái gì?
Giống như chị Mẫn và Lục Nhất Hành nói, là có người muốn hại cô. Nếu như bây giờ cô xúc động đăng Weibo, người đứng sau lưng kia nhất định sẽ nhằm vào Weibo của cô để chứng minh là người ta đã có bằng chứng rõ ràng……
Trước đó, Lộ Ký Thu đã từng chứng kiến một số tiền bối bị người ta chơi xấu, kết quả đơn giản chính là khởi tố, cuối cùng trải qua quá trình thẩm tra xử lý dài đằng đẵng, còn đối cư dân mạng ăn dưa mà nói thì giống như không quá quan trọng.
Nên đến khi có ai đó nhắc lại, người ta cũng chỉ gật đầu, kéo dài giọng, nói —— “À, đó chính là ca sĩ đạo nhạc có phải không?”
Lộ Ký Thu vịn tường đứng dậy, đi đến chỗ bồn rửa tay, hất nước lạnh lên mặt.
Càng tỉnh táo, cô càng cảm thấy ủy khuất khó chịu, cúi đầu, nước mắt tràn mi, rơi xuống từng giọt.
Cửa phòng tắm được mở ra, Lộ Ký Thu vô thức ngẩng đầu lên nhìn trong gương.
Lục Nhất Hành trở tay đóng cửa lại, đi đến trước mặt cô, lấy khăn mặt sạch sẽ, vừa giúp cô lau nước trên gò má, vừa thấp giọng nói: “Em là mèo sao? Khóc cũng không phát ra âm thanh.”
Vốn Lộ Ký Thu còn muốn làm bộ kiên cường một chút, nhưng sau khi nhìn thấy anh, thì cái gì cũng đều không thể kiềm lại được.
Đưa tay vòng quanh eo anh, khuôn mặt nhỏ vùi vào trong ngực anh, bật khóc.
Lục Nhất Hành ôm cô, bàn tay nhẹ xoa sau gáy cô, trong mắt đầy vẻ đau lòng.
Lộ Ký Thu khóc một hồi, đột nhiên từ trong ngực anh lui ra ngoài.
Đôi mắt sưng đỏ sau khi khóc nhìn chằm chằm anh, thì thào hỏi: “Anh, anh tin tưởng em không?”
Lục Nhất Hành cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, một giây sau, anh trực tiếp đưa tay ôm cô vào trong ngực một lần nữa.
Lộ Ký Thu ngơ ngác một chút, sau đó nghe được giọng nói của anh từ trên đỉnh đầu truyền đến.
“Anh tin tưởng em, giống như em tin tưởng anh vậy.”