Chỉ còn lại một mình trong căn phòng trống trải, Trịnh An Nhiên ngã phịch xuống nền nhà, cố ép mình quên đi cảnh tượng vừa diễn ra.Cố Lãnh Dạ, anh ta là do quá tức giận mà thôi...
"Wo zong shi hen xiao xin Em luôn rất cẩn thận
hai pa ba ai jing xing
sợ rằng sẽ đánh thức tình yêu
Suo yi yi bu yi bu fang qi zi ji
Nên từng bước từng bước vứt bỏ bản thân
zhi wei le ying he ni
chỉ để thuận theo anh
Wo gai ru he xuan ze
Anh nên lựa chọn thế nào đây
shi meng xiang huo xian shi
giấc mơ hay là hiện thực
Xiang ai zong shi rong yi
Yêu nhau luôn thật dễ dàng
wo ai que yao geng da de yong qi
nhưng nắm giữ tình yêu lại cần dũng khí lớn hơn
Ke shi wo gai ru he jian duan xin zhong de si nian
Nhưng em nên làm sao đây để cắt đứt những nhớ mong trong lòng
Yuan lang wo fang qi yi qie zhi wei zhi zhuo de ming tian...
Hãy tha thứ cho anh, đã vứt bỏ tất cả chỉ vì một ngày mai mà anh luôn vươn tới..." ( Nhạc Gửi cho tuổi thanh xuân rồi sẽ qua của chúng ta)
Tiếng nhạc chuông vang lên, kéo Trịnh An Nhiên trở lại thực tại. Rút điện thoại ra, tên người gọi khiến cô không khỏi giật mình. Châu Hạ Thanh- lớp trưởng mấy năm cấp ba của cô. Trước đến nay, Châu Hạ Thanh chỉ gọi đến để báo họp lớp, năm nay, chẳng phải đã họp tháng trước rồi sao? Điều tiết cho nhịp thở ổn định lại, Trịnh An Nhiên bấm nút nghe:
- Alo?
- An Nhiên, tuần sau bọn mình họp lớp!
Biết ngay mà.
- Tháng trước đã họp rồi còn gì?
- Tháng trước không có đủ dân số. Lần này họp bù.
Hàng lông mày thanh tú bất giác nhíu chặt. Nói như vậy là nhằm ám chỉ Triệu Kiến Văn?
- Không được... tuần sau tớ...
- An Nhiên, cậu phải nể mặt cả lớp chứ! Đâu thể có người này mất người kia.
Châu Hạ Thanh không cho Trịnh An Nhiên có cơ hội từ chối, lập tức ngắt lời. Triệu Kiến Văn về nước, cô ta tuyệt đối không bỏ qua cơ hội xem kịch hay. Năm xưa Trịnh An Nhiên yêu Triệu Kiến Văn thế nào ai cũng biết, màn hội ngộ của hai người này, nhất định sẽ rất thú vị. Trịnh An Nhiên, năm xưa cô cướp mất cơ hội thi Nhân tài âm nhạc của tôi, khiến mẹ tôi qua đời. Bây giờ, để tôi chống mắt nhìn cô đau khổ.
Trịnh An Nhiên im lặng hồi lâu, do dự không biết có nên nhận lời hay không. Cô biết Châu Hạ Thanh vẫn còn hận cô. Năm lớp mười một, tỉnh tổ chức cuộc thi Tài năng âm nhạc, mỗi trường cử ra hai học sinh tham dự. Trường cô vốn định để Châu Hạ Thanh và Triệu Kiến Văn đi thi, nhưng sau đó, Triệu Kiến Văn lấy bản thân ra cam đoan chắc chắn đoạt giải để thay Trịnh An Nhiên vào. Tuy chỉ là cuộc thi âm nhạc, Tài năng âm nhạc có giải thưởng rất lớn, tùy người còn được học bổng vào học viện âm nhạc hàng đầu quốc gia. Mẹ Châu Hạ Thanh khi ấy bệnh nặng, cần tiền chữa trị ngay. Cô ta chỉ còn cuộc thi này để trông đợi, rút cuộc bị Trịnh An Nhiên cướp mất. Sau khi thi xong, Trịnh An nHiên mới nghe kể lại, áy náy mang toàn bộ tiền thưởng tới tặng Châu Hạ Thanh. Cô ta liền chửi cô giả nhân giả nghĩa, đê tiện chỉ biết dựa dẫm vào Triệu Kiến Văn. Một tuần sau, mẹ Châu Hạ Thanh qua đời, đến viếng cô ta cũng không cho Trịnh An Nhiên tới. Mọi người nhìn cô ta khóc lóc liền cho rằng Trịnh An Nhiên đích thị là thứ tiện nhân, chẳng còn ai muốn làm bạn với cô. Cũng may còn có Triệu Kiến Văn và Hiểu Hân- bạn thân từ thời cấp ba của cô luôn ở bên, nếu không, Trịnh An Nhiên không chắc thời gian tiếp theo mình sẽ sống thế nào. Không ngờ, Châu Hạ Thanh ôm hận tới tận bây giờ...
- Vậy... được rồi. Tớ sẽ đến. Thời gian địa điểm thế nào?
- Bảy giờ ở nhà hàng Q& K. Tối thứ năm tuần sau.
- Ừ...
Trịnh An Nhiên vừa tắt máy thì Lập tức nhận cuộc gọi đến. Là Hiểu Hân.
- Hiểu Hân, có gì không?
- An Nhiên, Châu Hạ Thanh đã gọi cho cậu chưa?
-... Rồi...
- Cô ta rõ ràng muốn làm khó cậu. Trước đây, cậu đâu cố ý giành với cô ta, vậy mà ghi hận đến tận bây giờ. Hừ, cô ta đi thi, chưa chắc đã có giải mà bày đặt.
Hiểu Hân ghét Châu Hạ Thanh từ thời đi học đến giờ, cũng không ngần ngại thể hiện ra mặt. Trịnh An Nhiên thực không hiểu vì sao, có lẽ do... phong thủy chăng.
- Cậu ấy có làm khó mình đâu. Lâu lắm mới đủ dân số, họp là đúng rồi.
- An Nhiên, cô ta muốn cậu và Triệu...
Nói đến đây, Hiểu Hân đột nhiên im bặt, lúng túng không biết làm gì. Trịnh An Nhiên cắn môi, hồi lâu mới chủ động mở lời:
- Hiểu Hân, mình không sao. Giữa mình và cậu ấy bây giờ chỉ là bạn cũ thôi.
- An NHiên... mình...
- Thật đấy. Mà cũng muộn rồi, mình tắt máy đây.
Khẽ thở dài, Trịnh An Nhiên dựa lưng xuống giường, điện thoại rơi bộp xuống đất. Cô mệt...
Tối thứ năm, tại nhà hàng Q& K.
Trịnh An Nhiên bước xuống taxi, chậm rãi bước vào. Hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi trắng phối quần bò, tóc buộc đuôi ngựa, gương mặt đánh một lớp phấn nhẹ đủ để cho đi sự xanh xao. Hiểu Hân đứng ngay cửa đợi cô, tươi cười chạy tới:
- An Nhiên, tới rồi à?
- Ừm... Tớ đến muộn à?
- Không có. Lâu la ở đây làm gì, bọn mình vào trong.
Hiểu Hân khoác tay Trịnh An Nhiên toan kéo vào trong, hành động có chút vội vã.
Đúng lúc ấy, phía sau vang lên tiếng xe dừng. Trịnh An Nhiên quay lại nhìn, toàn thân lập tức đông cứng, dù Hiểu Hân cật lực lôi, kéo vẫn không nhúc nhích.
Là anh... Chính là anh... Cô không hề nhìn lầm... Mười năm xa cách, đây là lần đầu tiên cô gặp lại anh, vươn tay cũng có thể chạm vào. Vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, tại sao lúc này lại khó khăn hơn cô tưởng?
Triệu Kiến Văn bước xuống xe, bất ngờ đụng phải ánh nhìn của Trịnh An Nhiên cũng sững lại. Siết chặt tay, anh tiếp tục bước, đến trước mặt cô thì khẽ cười:
- Lâu không gặp.
Trịnh An Nhiên bấy giờ mới hoàn hồn, gượng gạo cười đáp lại:
- Đúng là lâu rồi. Chúc mừng cậu thành công như bây giờ. Ừm... Mình vào trước đây.
Nói đoạn, cô cắn môi xoay lưng, lướt qua anh rồi cùng Hiểu Hân đi vào trong.
Triệu Kiến Văn lặng lẽ nhìn theo, đôi mắt ánh lên tia đau xót.