Hôm nay là thứ Sáu, nhiều ngày trước khi bắt đầu phiên xử Dante Halleyville, những chuyến xe buýt đầu tiên đầy ắp người phản đối đến East Hamptons ngay sau lúc bình minh. Dân chúng đổ đến đây để hiểu phạm vi vụ này và những dính líu của nó đến nhà nước.
Những chiếc xe buýt không phải hạng tồi, cao, điều hòa nhiệt độ đẹp đẽ thả những người dân Manhattan ăn vận kỳ quái xuống các bến xe buýt kỳ quái ngược xuôi đường . Chúng lăn bánh cùng đội xe buýt han rỉ của các trường, những chiếc Greyhound nghỉ hưu từ lâu và những chiếc xe tải lồi lõm. Có hàng trăm xe, chạy tận điểm cực bắc như New Hampshire và cực nam là Florida Panhandle.
Như một đoàn quân Trung Cổ bị vây hãm, đoàn xe dừng ở bên ngoài East Hampton. Những người đến sớm choán hết bãi đối diện ga Getty và khi không thể chứa thêm được nữa, những người phản đối tràn vào các phố sang trọng phía nam quốc lộ dẫn ra biển.
Buổi trưa, một đội hình hàng dọc dài một dặm, bề ngang là mười hai người đi vào thành phố, và hai khối nhà kiểu Gothic của East Hampton, nơi bạn có thể đi một tuần cũng không gặp một người Mỹ gốc Phi nào, nay tràn ngập ba chục ngàn người hầu hết là da đen, đàn ông, đàn bà và trẻ em.
Họ vẫy các tấm biển tự làm, viết TRẢ TỰ DO CHO DANTE HALLEYVILLE! và NGỪNG HÀNH HÌNH KIỂU LYNOH VỚI THANH THIẾU NIÊN CỦA CHÚNG TÔI! Tất cả bọn họ, dù là dân East Hamptons hoặc không, tất thảy đều hăng hái, không lúng túng và giận dữ.
Đám đông tuần hành qua các cửa sổ vội vã đóng lại của Cashmere Hampton, Coach và Ralph Lauren. Họ rẽ trái vào làn đường Newtown, qua Calypso, Scoop và Om Yoga cho đến lúc tới trường trung học.
Tại đó, cảnh sát cuống cuồng và Binh đoàn Quốc gia vừa tới, lùa họ sang bên kia đường phố vào công viên.
Một sân khấu thấp dựng trong sân bóng mềm hình thoi, tận góc phía xa của khu đất hai chục mẫu tây, và Đức Cha Marvin Shields trong bộ complê trắng chói mắt, vồ lấy micro.
- Không công bằng! - Shields gầm lên.
- Không hòa bình! - Hàng ngàn giọng đồng thanh đáp lại.
- Tôi không thể nghe thấy các bạn, - Đức Cha nói to và khum bàn tay lên tai.
- Không hòa bình!
- Thế là gì?
- Không hòa bình!
- Sáng nay chúng ta có một vị khách rất đặc biệt, - Shields nói. - Một người luôn chứng tỏ là bạn, người hiện có văn phòng trong khu vực của tôi ở Harlem, cựu Tổng thống Mỹ, ngài Bill Clinton!
Cựu Tổng thống Clinton thong thả bước lên sân khấu trong tiếng hò reo điếc tai, và một phút sau, ông vẫy tay, mỉm cười, thoải mái trước đám đông khổng lồ này, phần lớn là người da đen, như thể ông đang ở sân sau nhà mình. Rồi ông quàng tay ôm Đức cha Shields và tay kia chộp lấy micro.
- Xin chào tất cả các bạn ở Hamptons, - ông nói. - Ra đây thật dễ chịu, phải thế không các bạn?