Y tá nói trong lòng nói viết rất đẹp mà, không nhìn ra sai chỗ nào.
Phần họ tên của bệnh nhân lại trống một lần nữa, Cố Yến cầm bút điền hai chữ “Nguyễn Dã” vào.
Y tá nhìn ngang nhìn dọc cũng không hiểu rõ, hai chữ này sao có thể nhầm với “Yên” được. Nhưng mà cô cũng không lắm mồm, chỉ suy trì vẻ xinh đẹp rạng rỡ đứng chờ một bên.
Rất nhanh Cố Yến đã điền xong một tờ đơn, đưa ra rồi đi sang một bên.
Y tá dùng ngón tay thao tác rất nhanh trên điện toán quang.
Không lâu sau, đã hiện ra thông báo giám định thân phận trong ghi chép của bệnh viện Xuân Đằng thành công. Chỉ là cái tên “Nguyễn Dã” này, giao diện ghi chép chữa bệnh rất sạch sẽ, không hề có một lịch sử nào.
Không có ở bệnh viện Xuân Đằng, cũng không có ở các bệnh viện khác.
Điều này thật sự quá không bình thường.
“A…” Y tá sững sờ nhìn giao diện, cô theo bản năng khởi động lại mấy lần, lầm bầm nói: “Sao lại không tìm được gì thế này?”
Cố Yến lướt mắt qua màn hình, trên mặt không có bao nhiêu kinh ngạc.
Máy thông minh trên ngón tay đột nhiên rung lên, Cố Yến lấy tai nghe màu trắng từ trong túi áo ra, vừa nhận tin vừa nói với y tá: “Ghi xong chưa?”
Y tá thấy hình như hắn đang bận rộn, cũng không quan tâm đến phần lịch sử trống không kia nữa, gật đầu rồi thoát khỏi giao diện, mỉm cười nói: “Xong rồi, có thể đến chỗ đóng phí để trả tiền.”
“Cảm ơn.” Cố Yến vừa nói, vừa dùng ngón tay gõ vào nút kích hoạt giọng nói: “A lô, Joe?”
“Oa! Cố bận rộn cậu còn có lúc rảnh rỗi tiếp tôi!” Người bên kia cười ha ha.
Cố Yến “ừ” một tiếng: “Vì không thấy người điện tới.”
Joe: “Ý cậu là sao, nếu thấy người điện tới thì sao?”
Cố Yến nói: “Từ chối không tiếp.”
Joe: “…Giỏi cho một tên bận rộn hạng nhất. Tôi gọi cho cậu để xác nhận lần nữa, ngày hôm đó cậu thật sự không tới đảo Yaba sao?”
Cố Yến mở toàn bộ giao diện tin tức liếc nhìn múi giờ của các hành tinh khác nhau, nói: “Không đi, phải ra tòa.”
Joe còn chưa từ bỏ ý định: “Hiếm lắm tôi mới mở tiệc ăn mừng một lần đấy nhé, một ngày quan trọng với tôi như vậy mà cậu nỡ nhẫn tâm không đến sao? Mùng không được thì mùng cũng được mà! Lâu lắm rồi tôi không thấy cậu rồi đấy! Nếu mà không gặp nữa là cậu sẽ mất đi người bạn này cho coi.”
“Mùng ?” Cố Yến lại nhìn thời khóa biểu trong ngày, còn chưa kịp trả lời, đối phương lại mở miệng:
“Trời má, bên cạnh cậu có nhiều người lắm sao? Ồn thế, cậu đang ở đâu đấy?”
Cố Yến đáp: “Tửu Thành.”
“Cậu đến Tửu Thành làm gì? Hô hấp không khí mới mẻ à?”
Cố Yến: “…”
Hắn suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Nhận một vụ án ở đây, thuận tiện xem một vở kịch.”
Thấy rằng Cố đại luật sư một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều nói về vụ án, Joe cũng không có hứng thú với lần này lắm. Hắn ta tò mò vế sau hơn, “Xem kịch gì? Cậu còn có thời gian rảnh đi xem kịch, tôi có nghe lầm không. Ở Tửu Thành có rạp hát bình thường sao? Vở kịch gì?”
“Bộ đồ mới của hoàng đế.”
Joe: “??”
Cố Yến đi tới chỗ thu phí, âm thanh nhắc nhở vang lên một tiếng, cửa sổ trong tay phun ra một đống thuốc ào ào: “Thuốc của ngài đã xuất kho, mời kiểm tra kĩ lại lần nữa.”
Joe càng mờ mịt: “Thuốc? Không phải cậu đang xem kịch sao? Sao tôi lại nghe thấy âm thanh ở bệnh viện, cậu đi Xuân Đằng à?”
“Ừ.” Cố Yến bình tĩnh nói, “Hoàng đế bị bỏng chân, đi mua cho hắn tí thuốc.”
Joe: “??????”
Cố Yến lấy thuốc, tắt giao diện xem giờ trong máy thông minh đi: “Mùng mùng tôi rảnh buổi chiều, cậu đều ở đảo Yaba?”
Joe vừa nghe, lập tức nói: “Ở! Dĩ nhiên là ở, tôi ở đảo Yaba ở một tháng nữa mới về. Cứ quyết định như vậy đi, mùng nhiều người, tôi biết cậu cũng lười gặp, mùng cậu tới, không cần lo ăn ở, cậu chỉ cần đến là được.”
Lúc Cố Yến trở lại phòng khám, Yên Tuy Chi đã hẹn ngày với bác sĩ kia rồi. Vết bỏng đến mắt cá chân đã được bôi thuốc quấn băng mỏng lại, không dễ chạm đất nên chỉ có thể nâng hai chân, nhưng cái này không gây trở ngại cho Yên đại giáo sư ung dung bình tĩnh trò chuyện vui vẻ với người ta chút nào.
Thật giống như cái chân kia không phải là của anh vậy.
Bác sĩ kia cười nói, “Mẹ tôi cũng họ Nguyễn, nói không chừng còn là người một nhà tám trăm năm trước với cậu đấy.”
Tám trăm năm trước không có người làm quen như vậy.
Cố Yến vào cửa, đặt thuốc lên đùi Yên Tuy Chi, rũ mắt nhìn điện toán quang trong tay bác sĩ.
Yên Tuy Chi đang liếc nhìn những thứ thuốc kia, liền nghe bác sĩ nói: “Chờ một chút, bên y tá bên vừa gửi giao diện thông tin của cậu, đợi tôi ghi chép vào hồ sơ khám bệnh đã.”
Joshua · Dale là một tên đã không nói thì thôi, hễ mở mồm lại như cái chày gỗ, cậu ta giơ cái móng vuốt đang bị băng bó lên, liếc mắt nhìn điện toán quang trong tay bác sĩ, “ồ” một tiếng: “Nhìn anh cũng không dễ đánh lắm, cơ thể cũng tốt lạ thường, chưa từng có ghi chép khám bệnh gì luôn?”
Cậu ta vừa nói vừa dùng một loại ánh mắt “khó tin” quan sát trên dưới Yên Tuy Chi một lát, bĩu môi: “Đúng là gặp quỷ, tôi còn cho là mình đã ít lắm rồi chứ.”
Bác sĩ vốn cũng không để ý tới điều này, bị con gấu xiếc Joshua nhắc tới mới dừng tay lại: “Ô — đúng vậy, tôi mới phát hiện, cậu chưa từng có ghi chép khám bệnh nào hết.”
Yên Tuy Chi: “…” Nếu có một sợi dây, anh đã treo ngược cái thằng Joshua này lên quất cho mấy cái rồi.
Anh liếc nhìn Cố Yến theo bản năng, chỉ thấy Cố đại luật sư cũng đang cau mày nhìn về phía mình.
Yên Tuy Chi nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, cười khan một tiếng: “Đừng nói nữa, mấy ngày trước bị ăn trộm theo dõi, trộm một đống đồ lớn của tôi thì không nói, sợ bị theo dõi nên tôi mới xóa hết các thông tin đi. Lúc tôi làm lại thì vẫn để trống nhiều thứ, cũng không biết là không phải đồng bộ lại sẽ gây ra phiền phức.”
Dù sao bác sĩ cũng không phải làm điều tra, nghe thấy Yên Tuy Chi nói vậy, hiển nhiên đã bị thu hút sự chú ý lên người “tên trộm”, nói: “Tháng cũng gần cuối năm rồi, quả thật đã đến mùa trộm vặt, vẫn nên để ý một chút, tôi nhìn cậu có vẻ giống sinh viên? Sau khi tốt nghiệp cũng nên chọn một khu phố an toàn mà ở.”
Yên Tuy Chi cười cười, dư quang thấy Cố Yến thu hồi ánh mắt, giống như cũng chấp nhận cách anh giải thích.
Bác sĩ kia nhìn một cái giao diện trống không cũng không quen lắm, lúc viết kết quả chẩn đoán, cứng rắn viết một thành ba, cuối cùng nhìn cũng không còn gai mắt nữa.
Yên Tuy Chi gật đầu cười với hắn một cái, lòng nói bác sĩ này thật sự nên nhận huân chương y đức, giúp bệnh nhân cái cần giúp, nghĩ cho bệnh nhân cái cần nghĩ, quá là biết thông cảm cho người khác.
Bác sĩ điền xong kết quả chẩn đoán, chỉ đống thuốc trên đùi Yên Tuy Chi rồi nói với Cố Yến: “Dùng thuốc màu đỏ này trước, vết thương trên tay đứa nhỏ này không nặng lắm, bôi hai ngày là được. Chân phải bôi bốn ngày. Sau đó chuyển sang thuốc màu xanh, bôi đến khi không nhìn ra sẹo nữa thì thôi. Một tuần sau quay lại khám, nhưng mà chắc lúc đó sẽ là bác sĩ khác, hôm nay tôi chỉ từ trung tâm đến đây chữa thôi, sáng mai về rồi.”
Yên Tuy Chi: “…” Bác sĩ nhìn tôi nói là được rồi mà.
Bác sĩ dặn dò xong, cười với bọn họ rồi nhấn chuông, dãy số xếp hàng bên ngoài lại chuyển thành số khác.
Ba người cầm thuốc chuẩn bị đi ra cửa, Yên Tuy Chi chống bàn đứng lên, cái chân bị thương hơi dùng lực là đau như bị kim đâm. Trong nháy mắt anh cau mày lại một cái, rồi lại khôi phục lại sắc mặt bình thường, muốn đi ra ngoài như vậy.
Kết quả còn chưa bước đi, đã bị Cố Yến cầm lấy cổ tay.
“Sao thế?” Yên Tuy Chi sửng sốt, lại khoát tay áo nói: “Không sao, chỉ là vết thương ngoài da, cũng không phải gãy chân, còn phải đỡ sao?”
“Cái chân này khó dùng lực, cậu định nhảy ra ngoài, hay là khập khiễng ra ngoài?”
Yên Tuy Chi tưởng tượng ra hình ảnh đó một chút, quả thật không dễ coi, rất khó đi sao cho ưu nhã, vì vậy chỉ đành phải nhíu mày, nắm tay Cố Yến mượn lực đi ra ngoài.
Viện trưởng cũng là một viện trưởng thú vị, chân cũng sắp bị luộc chín đến nơi rồi mà còn quan tâm đến việc không thể đi quá xấu xí, vì vậy mỗi bước đi của anh đều rất ổn định, chính là đi rất chậm, nửa ngày mới ra khỏi cửa phòng bệnh.
Bọn họ vừa đi tới cửa, chỉ thấy một bác sĩ tóc xoăn vội vã tới, mang theo cả gió, vạt áo blouse trắng cũng bay lên. Bác sĩ tóc xoăn kia bị bọn Yên Tuy Chi cản một chút ở cửa, nghiêng người đi vào phòng bệnh, “Lâm, bận sao?”
Bác sĩ tóc xoăn vừa nói, lại như nhớ tới cái gì quay đầu nhìn Yên Tuy Chi một cái, ánh mắt quét qua cái chân bị thương của Yên Tuy Chi, lại dừng trên mặt anh chốc lát.
Cuối cùng, gã thu hồi ánh mắt, nói với bác sĩ chữa cho Yên Tuy Chi: “Vừa rồi bị bỏng trên tầng ba?”
Bác sĩ Lâm gật đầu một cái, “Sao trông anh vội thế?”
“À không, vừa rồi trung tâm…”
…
Yên Tuy Chi phải mất phút mới đến được phòng truyền nước của bệnh viện Xuân Đằng, Joshua · Dale thiếu chút nữa phải quỳ xuống: “Tôi còn có thể bò qua lại hai lần rồi đấy.”
Giáo sư Yên thờ ơ nói: “Thế sao? Vậy cậu bò cho tôi nhìn một chút.”
Joshua · Dale: “…”
Cậu ta nghiêng đầu tiến vào phòng truyền nước, đón em gái Rosi đã truyền nước xong ra, xanh mặt tiếp tục theo Yên Tuy Chi lết ra ngoài cửa bệnh viện.
Lúc ra cửa, Cố Yến lên trước gọi xe.
Yên Tuy Chi đang đợi tài xế, theo bản năng quay đầu nhìn tòa nhà kia một cái.
Có lẽ ánh mắt của con người có bản năng, dù sao liếc mắt một cái anh đã thấy được một người đang đứng bên cửa sổ tầng ba – thiếu niên vừa hất nước sôi vào bọn họ.
Sau đó anh mới nhớ tới, thiếu niên kia là người nhà duy nhất của người bị hại Kitty · Bell, sau khi hất nước sôi đã bị người của cảnh đội lôi đi, có lẽ lúc này vừa bị dạy dỗ xong, đang đưa mắt nhìn “thằng cặn bã” trong lòng cậu ta rời đi.
Yên Tuy Chi nhìn hai lần mới quay đầu lại, chỉ thấy Joshua · Dale cũng đang quay đầu về, khí thế tổng sỉ vả người khác vừa rồi cũng biến mất. Cậu ta cúi đầu rũ mắt, sắc mặt rất khó nhìn, có chút âm trầm lại có chút oan ức.
“Sao vừa nãy anh lại nói với người của cảnh đội là cậu ta bị trượt chân?” Joshua trầm giọng nói.
“Bởi vì vụ án còn chưa xong, không thích hợp để người thân của người bị hại tích tụ nhiều tức giận hơn, đây là bất lợi với việc xét xử.” Yên Tuy Chi nhẹ nhàng nói, tỏ ra không thèm để ý, nhưng ánh mắt trầm tĩnh nhìn hư không phía xa một chút, giống như có chút xuất thần, “Chuyện như vậy chuyện tôi đã thấy rất nhiều, biết xử lý như thế nào thì tốt hơn, cậu còn nhỏ, lần tới… Đừng làm thêm loạn, im miệng là được rồi.”
Joshua · Dale: “…” Cmn còn có lần sau sao?!