Luật Sư, Đừng Chạy!

chương 1: giao điểm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vào mùa hạ, thời tiết khô nóng, trong khoảng thời gian này lại vừa mới là tháng bảy tháng tám, chính là thời điểm bận rộn các nghiệp vụ công tư lớn nhỏ.Hiện tượng bận rộn này ở xí nghiệp tư và xí nghiệp công thể hiện càng rõ ràng. Kết quả là, mỗi vị viên chức tăng ca thành việc bắt buộc, nhiều công nhân viên chức tăng ca một chút đến sáu bảy giờ, một số ít khác tăng ca đến chin mười giờ, thật sự là muốn lấy khoai tây làm thức ăn.Áp lực công tác, áp lực cuộc sống, ép mọi người thở không nổi.Năm ba người sau tan tầm, ở ven đường uống bia ướp lạnh, cười haha, mắng lãnh đạo công ty, vui cùng không vui tất cả đều nói ra.

Cồn tương đối kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh, thường khiến cho mọi người càng thêm hưng phấn, điều khiển hành động cũng giảm xuống tùy theo lượng cồn,điềunày cũng chính là nguyên nhân sau khi uống rượu không thể lái xe. Lái xe sau khi uống rượu nguy hiểm, ai cũng đều rõ ràng, nhưng như cũ có người bí quá hoá liều hồ đồ mà làm. Không sai, trước đó không lâu ở ngoại ô thành phố, đã xảy ra tai nạn chết người do lái xe sau uống rượu. Nên án kiện tính chất thập phần ác liệt, tạo thành ảnh hưởng xã hội cực kỳ nghiêm trọng, khiến cho các tạp chí lớn chú ý. Biên tập tòa soạn Hải Uy thông qua quan hệ rộng rãi, nên biết được vụ án được áp dụng phương thức thẩm tra công khai tiến hành xử lí. Vì thế, chủ biên trước tiên thông tri phóng viên tòa soạn báo Tiêu Kì Huyên, để cô tiến hành theo dõi đưa tin.

Thẩm tra công khai vụ án lái xe gây chết người ngày hôm nay làm oanh động toàn thành phố. Tiêu Kì Huyên ngồi ở trên xe dùng điện thoại xem tin tức mới, làm Kim Bài phóng viêntoà soạn báo có tiếng, cô cần thời khắc bảo trì sự mẫn cảm đối với sự việc mới mẻ, tài năng nắm giữ tin tức rất tốt. Làm việc thu thập tin tức này, nếu không năng lực thấy rõ, giống như là TV không cắm điện, cho dù mở chốt, cái gì cũng đều nhìn không thấy.

Tiêu Kì Huyên nhìn nhìn đồng hồ, thời gian mở phiên toà còn không đến nửa giờ, khoảng cách không xa lắm, tới kịp thời gian.Thời điểm xe chạy tới ngã tư đường,cộtđèn xanh đèn đỏ biến thành màu đỏ. Lái xe phanh xe lại, kiên nhẫn chờ đợi.

"Tiểu Tiêu a, cô nói lần này tên lái xe kia nên bị phán như thế nào?" Lái xe cố ý vô tình hỏi.

"Đương nhiên là theo tòa tuyên án." Tiêu Kì Huyên sâu sắc nói, vụ án chết người này có lẽ cũng không đơn giản như trong tưởng tượng, lái xe của nàng là người nhiều chuyện, quan hệ giữa người với người phô ra giống như là tế khổng song sa, Tiêu Kì Huyên trước mắt sáng ngời,"Ông như thế nào đột nhiên hỏi như vậy?".

"Tôi nghe một người anh em nói, bị cáo mời luật sư biện hộ là Lãnh Huỳnh Duệ, phải biết rằng, họ Lãnh này chưa từng cãi không được án." Mắt thấy đèn đỏ chuyển thành vàng, lái xe chân trái giẫm ly hợp, tay phải xoay vô lăng, chuẩn bị khởi bước.

"Mặc kệ mời luật sư tốt, vụ án đều theo tòa tuyên án. Tôi xem Lãnh Huỳnh Duệ này, chỉ sợ một lần nữa viết nên lịch sử nghề nghiệp của cô ấy."Tiêu Kì Huyên lại cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, lại xem xét tình hình giao thông, vì tiết kiệm thời gian, nàng từ trong túi đem thẻ phóng viên lấy ra đeo trên cổ cùng máy ghi âm, chuẩn bị sẵn sàng trước.

Mắt thấy đèn xanh sáng lên, lái xe nâng ly hợp, thân xe run rẩy, chân phải đạp chân ga, di chuyển. Dấu hiệu kiến trúc viện pháp lý xuất hiện, quẹo phải, lái xe đang nói chuyện lịch sử của động cơ xe."Loảng xoảng" Một tiếng, bị xe phía sau đâm tới, cũng may lái xe cùng Tiêu Kì Huyên đều cài dây an, không có người bị thương. Lái xe xuống xe, kiểm tra thì thấy mặt sau xe bị đụng hỏng, xem ra là không đi được .Thời tiết oi bức, luôn làm tâm tình khó chịu, hai lái xe tính cãi nhau. Tiêu Kì Huyên thấy thời gian mở phiên toà tới lập tức đi ra, lấy này lấy nọ, cùng lái xe đang cãi nhau, chạy hướng viện pháp lý.

Tiêu Kì Huyên một thân váy xanh biển dài chạy, giống như con suối trào ra dòng nước thanh mát. Tranh thủ thời gian, đưa tin chi tiết, là công tác phóng viên Tiêu Kì Huyên làm tới nay, chưa bao giờ thay đổi nguyên tắc, trễ nãi không thể xuất hiện.

Trong toà án, chánh án cùng thẩm phán viên đã vào chỗ, khu người tham dự cũng chật ních người, có thân thích người bị hại, nhưng truyền thông phóng viên là nhiều. Không có biên tập tòa soạn, đầu tiên phải tiếp đón bạn bè bên pháp viện, Tiêu Kì Huyên phần nhiều đều xem thường, một mạch đi lên phía trước, ngồi vào vị trí, chờ đợi mở phiên toà.

Tiêu Kì Huyên cố ý nhìn một chút, vị trí luật sư biện hộ của bị cáo vẫn như cũ không có ai, nghĩ nghĩ, vụ án này như ván đã đóng thuyền, mặc cho ai cũng đánh không thắng. Ngay tại thời điểm mở phiên toà còn có một phút đồng, một người từ cửa tiến đến, nghe đồng nghiệp khe khẽ nói nhỏ, Tiêu Kì Huyên mới biết được người tới đúng là luật sư -- Lãnh Huỳnh Duệ. Chỉ thấy cô tóc dài vấn cao, kính mắt không gọng đeo trên mũi, một thân tây phục màu trắng, hai tay trống trơn, bước chân tao nhã, đi đến vị trí luật sư biện hộ, vững vàng ngồi xuống. Tiêu Kì Huyên làm phóng viên lâu năm, cũng có một đoạn thời gian, gặp qua nhân vật xã hội nổi tiếng, nhiều đếm không xuể, nhưng luận về khí chất về bộ dạng, Lãnh Huỳnh Duệ này là hạng nhất.

Lãnh Huỳnh Duệ, tốt nghiệp đại học Luật chính quy, luật sư trẻ tuổi ưu tú, được xưng là đệ nhất mỹ nữ luật sư. Lãnh Huỳnh Duệ từng nhận vô số án kiện to nho nhỏ, nổi danh ban đầu là dựa vào việc biện hộ miễn phí cho những người dân thấp cổ bé họng, sau này được mời vào làm trong một công ty luật sư, cũng thành lập nên đoàn luật sư. Tuy là công ty luật sư, nhưng Lãnh Huỳnh Duệ công tác tương đối tự do rất nhiều, công ty không có việc gì trên cơ bản có thể không cần đến, đây là đặc quyền tổng tài cho nàng, điều này có lẽ donguyên nhân nàng nhận án nhiều nhất đi, ít nhất người bên ngoài xem như vậy.

Quan toà tuyên bố chuẩn bị mở phiên toà, một hồi không có khói thuốc súng chiến tranh như vậy bắt đầu, luật sư biện hộ cùng công tố viên, người một lời tôi một lời, giương đao múa kiếm, dựa vào bản lĩnh bản thân, bảo vệ quyền lợi cho đối tượng của mình. Phóng viên đang ngồi, cầm máy ảnh trong tay, không ngừng nháy, còn muốn lưu ý hơn nữa, đặt microphone trên bàn, lấy vị trí thu âm tốt.

Công tố viên lẩm nhẩm bắt tay vào tập trung tài liệu, lát lát đọc mặt trên văn bản, trong đó có quy định biện pháp quản lý an toàn đường bộ của quốc gia, còn lại là theo phương diện luân lý đạo đức, tiến hành bổ sung. Nhìn Lãnh đại luật sư bên này, hai tay trống trơn, trấn định tự nhiên nghe công tố viên nói.Nhất định phải xử phạt, giống như con chuột giáp lá cà với con chuột -- không chạy.Chính là cái gọi là "bắt người giàu có".Điều Lãnh Huỳnh Duệ phải làm là làm cho xử phạt vụ án phải thấp nhất có thể, đó là chức trách của nàng.

Cảnh sát toà án có trưng bày ảnh chụp tương quan với bản án, mặt trên có hang rào an toàn bị bị cáo phá hư, xe Infiniti biến dạng, còn có một ít vết máu, cùng một ít ảnh chụp bị cáo và người bị hại .Lãnh Huỳnh Duệ nhận được vụ án trước thời gian mở phiên toà giờ, cho nên cô mới nghiên cứu hiện trường muộn hơn. Đối với toàn bộ án kiện, Lãnh Huỳnh Duệ trước khi tiếp nhận mặc dù có nghe thấy, nhưng chưa bao giờ để ý tới. Sáng sớm hôm nay nhận được điện thoại từ trợ lý tổng tài, muốn cô đem chuyện này giải quyết, trong đó quan hệ lợi hại cũng không nói mà dụ dỗ.

Lãnh Huỳnh Duệ cẩn thận nhìn một chút ảnh chụp này, não đơn giản nghĩ một chút, quá trình phát sinh sự việc.Vì thế, ý muốn quan toà, chuẩn bị đặt câu hỏi với người bị hại.Phóng viên ngạc nhiên, công tố viên xử lý cũng không cảm thấy hứng thú, đây đều là chút lời lẽ pháp luật tầm thường, càng gây chú ý là Lãnh Huỳnh Duệ, vị mỹ nữ luật sư này là thần thoại bất bại, xem nó có thể trở thành bản nhạc mới huy hoàng hay không. Gặp Lãnh Huỳnh Duệ chuẩn bị đặt câu hỏi, các phóng viên châu đầu ghé tai nhau, bọn họ đối với vấn đề Lãnh Huỳnh Duệ đưa ra tràn ngập tò mò, có người nói nàng có ba vấn đề cần giải quyết, có người nói nàng lần này sẽ lại một lần nữa tạo ra một lịch sử bất bại, chỉ có Tiêu Kì Huyên, ngồi im lặng, việc ghi chép lại so với an toàn con người quan trọng hơn sao, đồng nghiệp hiện tại đúng là không dám khen tặng.

Tiêu Kì Huyên một bên ghi lại quá trình thẩm tra xử lý án kiện, một bên từ đó tìm kiếm một ít tin tức, về phần kết quả phẩm phán này, cô không thể đoán, pháp luật là công bằng, công chính, cho nên kết quả cũng chỉ có một.

Trong thời gian nhóm quan tòa trao đổi, Lãnh Huỳnh Duệ vô tình nhìn về hướng người dự phiên tòa, phóng viên hôm nay so với người nhà còn nhiều hơn, hiện tại người chỉ lo mình, không để ý người khác chết hay sống. Lãnh Huỳnh Duệ, người cũng như tên, đối với sự tình lãnh đạm đến đòi mạng, người từng tiếp xúc với cô, đều biết cô ấy có tiếng lý tính, đối với cô cũng cũng chỉ có loại tình cảm sùng bái. Lãnh Huỳnh Duệ đối với những người a dua nịnh hót này, mắt điếc tai ngơ, hiện tại xã hội này, người ở mặt trên, thì là ngôi sao, nhưng dạng vinh quang cùng hào quang này, Lãnh Huỳnh Duệ cũng khinh thường nhất, đối với cô mà nói,mây bay cao hay may bay thấp, có cùng không có đều giống nhau .

Quan toà ra hiệu có thể đặt câu hỏi, các phóng viên người người nóng lòng muốn hỏi, giống như bọn họ toàn bộ đều là người bị hại, chờ mong Lãnh Huỳnh Duệ đặt vấn đề, chỉ có Tiêu Kì Huyên cúi đầu viết. Ánh mắt Lãnh Huỳnh Duệ tạm dừng trên người Tiêu Kì Huyên một chút, cùng cảnh xuân tươi đẹp chung quanh bất đồng, màu xanh biển có vẻ phá lệ tươi mát.

"Xin chào, Lý tiên sinh." Tuy rằng là luật sư, đặt câu hỏi căn bản không cần khách sáo như thế, nhưng Lãnh Huỳnh Duệ là người khách khí, đối nhân xử thế luôn luôn rất lễ phép, trước mặt cô, chức vị cao thấp, người tốt người xấu, đều như nhau, "Xin hỏi, ông lúc ấy đi ở vị trí nào?".

Đi ở vị trí nào, cái này còn hỏi sao? Phóng viên xung quanh lại bắt đầu nhỏ giọng líu ríu, có phóng viên chế giễu, cười Lãnh Huỳnh Duệ ngực to ngốc nghếch, đi ở vị trí nào, cùng bản án không quan hệ, một chút cũng không quan trọng; Có phóng viên, thanh âm giống nhau, nói thẳng bồi thường tiền là tốt rồi, còn quản người ta đi thế nào làm gì, Lãnh Huỳnh Duệ thật đúng là yêu diễn kịch; Có phóng viên, hẳn là fan của Lãnh Huỳnh Duệ, say mê nhìn nữ thần trong lòng, hình tượng kiêu ngạo, mắt ngọc loá sáng.Về phần Tiêu Kì Huyên, nàng không có để tâm nhiều lắm về việc Lãnh Huỳnh Duệ đặt câu hỏi, ngẩng đầu, cùng đợi người bị hại đáp lại, tiếp tục lấy tin tức tốt.

"Tôi lúc ấy đi trên đường thôi." người bị hại nói, nhưng ánh mắt hắn lóe lên, lại không thể tránh được đôi mắt tinh tường của Lãnh Huỳnh Duệ.Xem ra vấn đề này có thể giải quyết chuyện tình, còn phải tiếp tục lên tiếng.

Truyện Chữ Hay