Luận Về Phương Pháp Cưa Đổ Nam Phụ Hữu Hiệu Nhất

chương 61

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tề Vũ Hiên chấn động vô cùng, vài ngày trước khi Từ Tử Du vì hắn từ bỏ thân phận trước đây, hắn cũng đã ý thức được tình cảm của đối phương dành cho mình sâu nặng đến cỡ nào, chính là biểu hiện của Từ Tử Du ngày hôm nay lại không khỏi một lần nữa khiến hắn chao đảo, nguyên lai đối với y hắn quan trọng nhường vậy sao, thậm chí đã trở thành lý do tồn tại của y.

Không thể không nói, những lời này của Từ Tử Du đã đánh vỡ hoàn toàn tia lo âu cuối cùng còn sót lại trong lòng Tề Vũ Hiên, kể từ thời điểm này, quan hệ giữa hai người họ liền không còn tồn tại chút cách trở nào nữa.

Điều gì cũng có khả năng đem ra để lừa gạt, nhưng Tề Vũ Hiên không tin có người sẽ đem chính sinh mệnh bản thân ra đề lừa hắn.

Tình cảnh lúc ấy, hắn chỉ cần có một thoáng do dự hay một phách chậm trễ thôi, Từ Tử Du liền tuyệt đối không có khả năng sống sót. Không ai có khả năng lấy mạng mình ra để đánh cuộc.

Ngẫm lại bản thân khi ấy, ở khoảnh khắc nhìn Từ Tử Du thiếu chút nữa sẽ bị chém trúng, tâm can hắn cơ hồ vỡ vụn, tại nháy mắt kia hắn mới thực sự nhận ra, vị trí của Từ Tử Du ở trong lòng hắn thậm chí còn quan trọng hơn gấp vạn lần những gì hắn tưởng tượng.

Một khắc ngắn ngủi, hắn thậm chí đã nghĩ rằng nếu Từ Tử Du bỏ mạng, hắn cũng không sống nổi nữa.

Thở dài, Tề Vũ Hiên kéo Từ Tử Du vào trong lòng, một người như y, nguyện ý vì hắn mà hy sinh cả tính mạng, vậy hắn sẽ dùng cả cuộc đời này bao dung y, sủng nịch y.

Không chút ý thức được những lời vừa rồi của mình đã khiến Tề Vũ Hiên cảm động biết bao nhiêu, Từ Tử Du chỉ là mơ hồ cảm nhận được quan hệ giữa y cùng Tề Vũ Hiên dường như đã thêm gần gũi. Một cái ôm đơn giản lại tràn ngập ôn nhu này ứ đầy xúc cảm khó tả khiến lòng người rung động, y lẳng lặng chìm vào lồng ngực Tề Vũ Hiên, hưởng thụ cổ không khí ấm áp quý giá này.

Ôm một hồi thực lâu, cái eo của Từ Tử Du thực sự chịu không nổi nữa, đành phải miễn cưỡng gắng gượng bò dậy khỏi vòng tay ấm áp, duy trì dáng người đang ngồi liền bị kéo vào trong ngực a, cái eo của y thực sự là hold không được......

Giữa hai người không ngừng lưu chuyển dòng điện lưu ngập tràn ái muội, tuy rằng vẫn đang ở trong tình thế hiểm nguy, Từ Tử Du lại vẫn nhạy bén nhận thấy tình cảm của Tề Vũ Hiên dành cho y đã khác xưa.

Nếu nói trước đây độ mở lòng của Tề Vũ Hiên với y đạt ngưỡng 70%, sau khi y đã "thẳng thắn" với đối phương đã lên đến ít nhất 85%. Thì hiện tại, y dám khẳng định Tề Vũ Hiên là hoàn toàn triệt để mở rộng lòng với y, lại có chút khoa trương mà nói, thẳng đến giờ khắc này, y mới vững vàng an ổi ngồi trên vị trí Tướng quân phu nhân, ai cũng đoạt không nổi.

Chân ái là thứ gì? Đây mới chính là chân ái!

So với cái hậu viện chất đầy "ái nhân được vận mệnh an bài" của Lý Tiêu Lâm, tình cảm sinh tử tương hứa* giữa Tề Vũ Hiên với y mới xứng với hai từ chân ái!

[ *Sinh tử tương hứa [ 生死相许 ]: sống chết hẹn thề nhau. ]

Nghỉ ngơi trong sơn động ẩn bí này một đêm, Từ Tử Du và Tề Vũ Hiên mới miễn cưỡng hồi phục lại được một phần tinh lực.Trước kia khi vẫn ở trong rừng họ cơ hồ không có biện pháp ngủ một giấc trọn vẹn, tùy thời tùy lúc đều có khả năng xuất hiện thích khách ngoại tộc khiến tinh thần họ vẫn luôn căng chặt.

Từ Tử Du coi như sáng tỏ vì sao khi ở trong truyện, lúc tái xuất Tề Vũ Hiên lại chịu nhiều trọng thương đến vậy, với mật độ thích khách này, hắn có thể tồn tại thoát khỏi cánh rừng đã là một kỳ tích.

May mắn thay giờ có y bên cạnh, hai người hỗ trợ nâng đỡ lẫn nhau, tốt xấu cũng có chút thời giờ chợp mắt, hơn nữa những gì y đã chuẩn bị, tuy phải đối mặt chừng ấy số thích khách, tình huống so với nguyên bản lại vẫn khả quan hơn rất nhiều.

"Không thể cứ tiếp tục như vậy mãi." Sáng sớm tỉnh giấc, Từ Tử Du lẻn ra ngoài dò xét một phen.

Sơn động họ lựa có lối vào rất hẹp, lại vừa vặn ẩn trọn sau một khối đá lớn, tảng đá này lại phủ kín rêu xanh, nhìn không khác những hòn lăn từ trên vách núi, chỉ cần không để ý kỹ, tuyệt đối sẽ không phát hiện được ở nơi này cư nhiên còn ẩn giấu một cái hang.

"Ngươi có ý tưởng gì?" Tề Vũ Hiên hỏi.

Con ngươi Từ Tử Du khẽ động, "Muốn thoát, nếu chỉ dựa vào lẩn trốn sẽ khó như lên trời, ta thấy lần này bọn chúng có bị mà đến, nói vậy hẳn đường ra đều có bố trí người canh gác. Tuy nói cánh rừng này trải dài hàng trăm dặm, bọn chúng không có khả năng chầu trực ở mọi nơi, nhưng vây quanh rừng đều là vùng đồng bằng hoang vu khô cằn, chúng ta dù có thành công trốn ra cũng sẽ không khỏi bị phát hiện. Thiếu đi yểm hộ của rừng rậm, nếu gặp địch trên vùng đồng bằng chúng ta khẳng định sẽ phải chết, vậy nên phương pháp tối ưu nhất vẫn là ở trong rừng diệt càng nhiều địch càng tốt. Tuy biết tại nơi này ẩn núp rất nhiều thích khách, nhưng chúng giấu được năm mươi tám mươi người, ta lại không tin chúng giấu được đến năm trăm tám trăm người!"

"Ngươi định làm thế nào?" Tề Vũ Hiên thực tán đồng ý tưởng này của Từ Tử Du, trên thực tế hắn cũng đã suy tính như vậy. Liên tục duy trì ở thế bị động cũng không phải là bản tính của Tề Đại tướng quân của chúng ta, trên thực tế nếu không phải quân địch thực sự nhiều, hắn đã sớm xông lên liều chết trở về.

"Đánh úp lại bọn chúng!" Từ Tử Du quả quyết phán.

Tề Vũ Hiên nhướn mày, đánh ngược lại cũng không đơn giản chỉ nói xong là xong, nếu không tìm được kế pháp hoàn hảo, sẽ chẳng khác nào dâng dê vào miệng cọp.

Từ Tử Du đắc ý đầy mặt liếc liếc mắt nhìn Tề Vũ Hiên, bắt đầu chậm rãi giải thích kế hoạch của mình. Y tốt xấu cũng là từ thời hiện đại xuyên tới đi, tuy rằng không phải là quân nhân, nhưng các loại tiểu thuyết, diễn đàn quân sự gì đó cũng đọc không ít.

Nghệ thuật chiến đấu phức tạp rắc rối y tuy không am hiểu, nhưng thiết trí cái bẫy rập đặc biệt nào đó vẫn là thừa sức.

Nghe xong kế hoạch của y, Tề Vũ Hiên suy ngẫm một hồi, rốt cuộc cũng gật đầu, "Được."

Từ Tử Du hào khí cuồn cuộn, tuy nói sau khi xuyên qua ta không đạt được chút công tích lớn lao nào, bất quá một trận tác chiến đặc chủng trong rừng cũng coi như là thỏa mãn mộng tưởng của một người nam nhân...... _(:з」∠)_

Tề Vũ Hiên nhìn cái đuôi thẳng tớn của Từ Tử Du, nhịn không nổi khẽ nhếch miệng cười, những thứ này hẳn là Tử Du trước kia học được đi, y vì mình mà hoàn toàn vứt bỏ quá khứ, mình nhất định phải hảo hảo đối đãi y......

Nói là làm, hai người ăn uống đơn giản, lập tức liền bắt đầu tìm địa điểm phù hợp để thiết kế bẫy rập.

Sau nhiều ngày giao phong, họ đã có chút hiểu biết về thói quen của đám thích khách, nhóm người này giảo hoạt thật sự, thường xuyên quanh quẩn gần các nguồn nước ôm cây đợi thỏ.

Người có thể chịu đói, nhưng tuyệt không thể chịu khát, rõ ràng bọn chúng bắt được điểm này, nên mới tập trung ở những các nguồn nước chờ Tề Vũ Hiên chui đầu vô lưới.

Trên thực tế, nếu không có Từ Tử Du, Tề Vũ Hiên hai bàn tay trắng không chừng sẽ liều lĩnh, dù biết là bẫy rập vẫn dẫm vào. Nhưng hiện tại có Từ Tử Du mọi thứ đều thay đổi, một túi nước rót đầy đến miệng cũng đủ để hai người họ duy trì vài ba ngày, hoàn toàn không cần mạo hiểm tính mạng.

Lần bị tấn công ngày trước cũng khởi nguồn từ việc Tề Vũ Hiên đi lấy nước, nếu không phải hắn vẫn luôn thận trọng, hơn nữa trước đó cũng đã sớm phát hiện dấu vết của đối phương, bằng không ngày ấy hắn và Từ Tử Du cũng không thoát khỏi kiếp nạn. Trải qua một lần như vậy, ngày hôm nay hai người họ lặng thinh không một tiếng động mai phục ở một hồ nước nhỏ gần đó.

Họ cũng không tiếp cận mặt hồ, ngược lại thật cẩn thận lần mò ở viền phạm vi ngoài tiểu thủy đàm thong thả tìm kiếm, ở khu vực này không có nhiều nguồn nước, ngoài dòng suối nhỏ hôm qua, thì chỉ còn lại cái hồ này, Tề Vũ Hiên không tin địch sẽ bỏ mặc không người canh gác, mà đám thủ vệ ở đây chính là mục tiêu của họ ngày hôm nay.

Toàn thân bó chằng chịt dây đằng, hai cái "thực vật hình người" chậm rãi bò trên mặt đất. Vô luận là Từ Tử Du hay Tề Vũ Hiên, từ trước đến này đều không thiếu trên người thứ gọi là kiên nhẫn, tốc độ hành động này cố nhiên chậm chạp, nhưng lại phi thường an toàn.

Bò được phân nửa vòng ngoài hồ, quả nhiên phát hiện được vài thích khách đang mai phục ở trên một gốc đại thụ. Không rõ có phải là bởi đã nhận được tin tức về vụ phục kích ở gần dòng suối ngày hôm qua, đám người này cho rằng hai người họ sẽ không tái xuất hiện ở địa điểm này, nên khi ẩn thân cũng thập phần thiếu tinh vi, hơn nữa năm tên thích khách này thoạt nhìn cũng có vẻ như đang lơi lỏng cảnh giác.

Từ Tử Du lặng lẽ lấy tay ra hiệu với Tề Vũ Hiên, tính toán động thủ. Nhóm người này lơ là canh gác, trao cho họ một cơ hội tấn công.

Nhưng ngoài dự liệu, Tề Vũ Hiên khẽ lắc đầu, sau đó ám chỉ cho Từ Tử Du cẩn thận ẩn thân không nên manh động.

Tuy rằng không rõ vì điều gì mà không nương cơ hội xử sạch đám người này, nhưng Từ Tử Du khẳng định sẽ không làm trái lệnh Tề Vũ Hiên. Hai người họ cứ thế lẳng lặng nằm bò ở một góc khuất, không cả chớp mắt theo dõi đám người trên cây.

Năm tên thích khách này lười nhác ngồi xổm trên cây, không ho he nửa lời, chỉ thường thường bày ra chút thủ thế để câu thông.

Tề Vũ Hiên cùng Từ Tử Du cứ vậy an an tĩnh tĩnh đợi non nửa canh giờ, liền ở thời điểm Từ Tử Du đều sắp ngủ thiếp đi, Tề Vũ Hiên lại đột ngột lấy tay đụng vào y một chút.

Từ Tử Du nháy mắt tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn về hướng đám người.

Tựa hồ nghe được đến thanh âm gì, đám người bỗng nhiên đứng dậy, cảnh giác cùng nhìn thẳng vào một hướng.

Chẳng bao lâu sau, đám người lại thả lỏng biểu tình, sau đó liền xuất hiện ba người lưng đeo trường cung, xông ra từ một mảnh lùm cây.

Thải dương Từ Tử Du tức khách úa đầy mồ hôi lạnh, thực rõ ràng năm kẻ này chỉ là mồi nhử, là con mồi dành riêng cho y cùng Tề Vũ Hiên! Ba tên thích khác cõng trường cung kia mới là sát chiêu chân chính, xem ra đám ngoại tộc này cũng hiểu rất rõ tính cách của Tề Vũ Hiên, biết hắn không đời nào liên tục lẩn trốn, nhất định sẽ tấn công ngược lại, nên mới chuyên môn thiết kế cái bẫy này.

Nếu vừa rồi y và Tề Vũ Hiên động thủ với năm người kia, năm người này tuy chưa chắc sống thoát, nhưng hai người họ nhất định phải chết.

Loại trường cung ba người kia đeo trên lưng chính là thuộc hàng cao cấp, cơ bản có thể sánh ngang với súng bắn tỉa của thời hiện đại, một khi đã nhắm trúng, đừng nói đến tấm da trâu Từ Tử Du đã chuẩn bị kia, dù có ba tấm như vậy chồng lên nhau cũng có thể dễ dàng bị xuyên thủng......

Ba người kia tiến lại gần, cùng năm người này nhỏ giọng thảo luận đôi lời, Tề Vũ Hiên vì tránh rút dây động rừng không bò lại quá gần, bởi vậy cũng không nghe thấy được đối phương rốt cuộc là đang bàn bạc điều gì.

Đám người giao lưu trong chốc lát, ba cung thủ liền quay trở về bụi cây, mà năm người trên đại thụ cũng bày lại bộ dạng lơi lỏng mỏi mệt.

Tề Vũ Hiên lấy tay ra hiệu cho Từ Tử Du, hai người lẳng lặng không một tiếng động thay đổi phương hướng, vòng qua năm người này, bò về phía giữa bụi cây kia.

Hai người lấy tốc độ không mau, để phòng ngừa đánh động năm người trên cây, vì vậy khoảng cách dẫu ngắn ngủi, họ bò ước chừng một canh giờ.

Sau khi hai người đã bò ra đến sau lùm cây để mai phục, toàn thân Từ Tử Du đều đã ướt đẫm mồ hôi, gió lạnh quấn quanh người, cóng lạnh đến tận tim. Bất quá lúc này Từ Tử Du căn bản vô tâm kêu khổ, y gắt gao nhìn chằm chằm ba người trong lùm cây, cân nhắc nên xuống tay như thế nào.

Lấy võ nghệ của y cùng Tề Vũ Hiên, xử lý đứt ba người này không phải là chuyện to tát, bất quá phải nghĩ được cách diệt gọn ba tên này mà không đánh động năm kẻ trên cây. Một khi kinh động đến năm người kia, bọn họ sẽ không khỏi bị bao vây. Đám thích khách ngoại tộc đều được tuyển chọn từ số binh sĩ lão luyện, công phu cao cường nhất, nếu trận đánh bị kéo dài, kết quả thu về không khẳng định có thể khiến người cao hứng.

Hoàn Chương 61

Truyện Chữ Hay