“Ngô……” Tề Vũ Hiên không nhịn nổi mà hừ ra một tiếng rên rỉ, tình dục với hắn là một sự tình xa lạ vô cùng, điều này khiến hắn càng khó ngăn cản được cỗ lửa nhiệt đang xâm lấn cơ thể mình.
Thân thể không kiềm nổi mà vặn vẹo ở trên giường, lớp áo trong mỏng manh cọ xát vào da thịt mang lại một cơn khoái cảm lạ thường, Tề Vũ Hiên mê mang mở bừng mắt, khoe ra đôi con ngươi đã bị bao phủ bởi làn sương mù dày đặc.
Hết thảy mọi cảnh vật trước mắt đều trở nên mơ hồ, Tề Vũ Hiên chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy ở bên cạnh mình tựa hồ có một bóng người.
Hắn mạnh tay xé bỏ bộ quần áo ở trên cơ thể, lớp vải mong manh chỉ sau một tiếng toạc, đã rách thành hai mảnh.
Từ Tử Du trợn mắt há mồm nhìn Tề Vũ Hiên xé nát lớp áo trong, để lộ ra một khối thân thể cường tráng chằng chịt vết thương, tức khắc mọi giọt máu trong cơ thể y chảy dồn xuống dưới, khiến nơi nào đó hứng thú bừng bừng mà dựng thẳng dậy.
“Ân……” Tề Vũ Hiên cắn môi dưới hậm hừ một thêm một tiếng rên đầy khổ sở, bụng dưới của hắn đã trướng đến phát đau, tia lý trí cuối cùng cũng đã sớm rời bỏ hắn. Hiện tại, ý niệm duy nhất còn tồn tại trong hắn chính là mong muốn được phát tiết, trong vỏn vẹn một giây ngắn ngủi, hắn chợt hy vọng đối tượng có thể là Từ Tử Du, nhưng thực mau, ý niệm này cũng bị sóng triều dục vọng nhấn chìm.
Từ Tử Du mãnh liệt nuốt nuốt nước miếng, hầu kết hơi nhô lay động không ngừng. Nhìn Tề Vũ hiên nửa thân trần trụi, y căn bản vô pháp rời đi ánh mắt.
Không gian trong doanh tướng an tĩnh vô cùng, chỉ ngẫu nhiên phảng phất tiếng rên rỉ Tề Vũ Hiên gắng gượng nén xuống, Từ Tử Du mê muội vươn tay về phía thân hình đậm sắc yến mạch kia sờ soạng chút đỉnh, nhưng thanh âm khàn đục đối phương phát ra nháy mắt lôi y trở lại hiện thực.
Hít sâu một hơi, y khắc chế dục vọng xâm phạm đối phương của bản thân, tảng lờ hạ thân trướng đau, vươn tay vói vào trong quần lót của Tề Vũ Hiên.
Ngón tay vừa chạm vào dương v*t đối phương, hắn liền kịch liệt giãy giụa không ngừng. dương v*t đã hưng phấn đến cực điểm được ôn nhu vuốt ve, thực mau liền tiết ra một lượng thanh dịch lớn.
Từ Tử Du ở một bên tâm niệm, Ta là người tốt, ta không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Một bên dùng tay mơn trớn dương v*t đã trướng to. Giúp Tề Vũ Hiên rượt đuổi khoái cảm, y vẫn không quên cảm khái một chút về ngoạn ý nhi tương đối thô tráng, cực có trọng lượng kia của đối phương.
Được Từ Tử Du lưu loát vuốt ve, Tề Vũ Hiên liền trở nên an tĩnh hơn chút ít, nhưng dưới động tác của đối phương, hắn lại bắt đầu không ức chế nổi tiếng rên rỉ mỗi lúc một vang vọng của bản thân.
Từ Tử Du quả thực muốn điên rồi!
Dù có là ai, nghe người trong lòng mình phát ra âm thanh rên rỉ mê người như vậy cũng không có khả năng tiếp tục nhịn xuống, nhưng Từ Tử Du chẳng những phải nhịn, y còn cần bịt kín miệng Tề Vũ Hiên, tránh cho binh lính bên ngoài phát hiện ra Tướng quân của bọn họ có thể thốt ra loại âm điệu câu nhân đến nhường nào.
Một bàn tay tất bận, một bàn tay khác tuy nhàn rỗi nhưng lại đang đặt ở một vị trí không đúng chút nào, Từ Tử Du ngó ngó dương v*t căng phồng của bản thân, quyết đoán cởi quần, đè lên người Tề Vũ Hiên, dùng miệng chặn họng hắn.
Hai căn dương v*t thô to đặt ở cạnh nhau, không ngừng được vuốt ve, cảm giác sung sướng tột cùng này khiến Tề Vũ Hiên khẽ rên một thanh âm đầy thỏa mãn.
Khó khăn lắm mới có thể đem rên rỉ này đổ ngược lại trong miệng đối phương, Từ Tử Du vừa mới chạm được đến môi lưỡi của hắn, liền một phát không thể vãn hồi. Đầu lưỡi mềm mại tàn sát bừa bãi trong khoang miệng đối phương, đụng phải chỗ nào cũng phải lưu lại hương vị của bản thân mình,
Tề Vũ Hiên giãy giụa phát ra thanh âm ậm ừ, vô pháp khép lại miệng để ngăn chặn dòng chất lỏng trong suốt nhè nhẹ chảy xuống. Hạ thân càng lúc càng thêm khô nóng, hắn sốt ruột ôm chầm lấy thân thể đang tỏa ra luồng khí mát lạnh trong lòng mình.
Xúc cảm dưới lòng bàn tay giúp hắn ý thức được đối phương vẫn đang vận quần áo, chút lý trí nào còn tồn tại trong đầu thủ thỉ khuyên nhủ hắn phải xé xuống tầng trở ngại này, chỉ có vậy, hắn mới có thể đạt được khoái cảm còn mãnh liệt hơn nữa.
Nắm chặt hai bên vai áo, roẹt một tiếng, trường bào trên người Từ Tử Du liền bị xé thành hai nửa, không chờ đối phương kịp phản ứng lại, Tề Vũ Hiên đã nôn nóng áp tay lên vòng eo của y.
Lưng được một bàn tay to lớn có chút thô ráp vuốt ve lên xuống, Từ Tử Du hít vào một ngụm khí, chống tay nhấc mình lên, từ trên nhìn xuống nam nhân đã từ lâu trầm mê trong dục triều.
Rõ ràng lớn lên tuấn mỹ đến vậy, nhưng lúc này, Từ Tử Du lại phảng phất vài phần ý vị nguy hiểm, cặp con ngươi hẹp dài kia dùng một loại ánh mắt sắc bén vô cùng đắm đuối nhìn Tề Vũ Hiên.
Nam nhân nằm dưới căn bản không ý thức được bản thân đang đứng trước hiểm nguy, hắn mê mang hé hờ hai mắt, thò ra đầu lưỡi liếm loạn khắp nơi, tìm kiếm đồ vật vừa trao cho mình khoái cảm vô bờ.
Từ Tử Du cứ như vậy, gần như lãnh khốc đăm đăm nhìn đầu lưỡi hồng phấn kia thong thả liếm ướt lại bờ môi đã dần khô lại, vô pháp khắc chế bản thân, cúi mình xuống ngậm lấy đầu lưỡi nghịch ngợm đó, hung hăng quấn hai người vào nhau.
“Ngô……” Tề Vũ Hiên tựa hồ đã bị áp chế đến cực điểm, sau khi bị Từ Tử Du ổn định lại, liền xoay người đem y đè ở dưới.
Đôi tay hấp tấp vuốt ve, dò dẫm, muốn tìm được nơi có thể cất chứa dục vọng của chính bản thân mình.
Từ Tử Du bị hắn đè xuống cũng không biểu lộ gì một chút kinh hoàng thất thố.
Võ nghệ Tề Vũ Hiên thực hảo, điều này là sự thật, nhưng ấy là trong điều kiện hắn còn thanh tỉnh. Trong tiểu thuyết chưa từng nói rằng hắn khi trúng dược vẫn còn khả năng đại sát tứ phương, trên thực tế, nếu khi ấy tiểu tiện thụ không phải là một tên mềm oặt dễ đổ, Tề Vũ Hiên dù muốn ra tay với hắn cũng sẽ gặp khó khăn.
Mặc đối phương nôn nóng sờ soạng khắp người mình, Từ Tử Du gắt gao khép chặt lại hai chân, hưởng thụ vuốt ve của đối phương. Giây khắc vừa rồi, y đã ra quyết phải ăn bằng được Tề Vũ Hiên, chẳng qua lúc nãy ăn và bây giờ ăn cũng có điểm bất đồng.
Vừa rồi, thời điểm xuân dược phát tác, y nếu động thủ với Tề Vũ Hiên chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chờ đến khi Vũ Hiên hoàn toàn thanh tỉnh, y khẳng định sẽ không còn chút quả ngon quả ngọt nào để mà ăn nữa.Nhưng hiện tại đã hoàn toàn khác, bởi lẽ, lúc này Tề Vũ Hiên đã thể hiện ra “ý đồ” với y, vậy nên giờ y ăn luôn Tề Vũ Hiên đã có thể coi như là “phòng vệ chính đáng”!
Hảo đi, nguyên nhân thực sự căn bản chính là y nhịn không nổi nữa rồi, bắt y nhịn tiếp không chừng y sẽ biến thành Ninja Rùa mất. Một khi gạo đã nấu thành cơm, chờ Tiểu Hiên Hiên thanh tỉnh rồi nói chuyện sau cũng được, dù sao y cũng còn vô số thủ đoạn lưu manh chưa dùng đến, chẳng ngại không lừa nổi đối phương.
Ở trong lòng thầm lặng tặng cho bản thân một cái like thập phần vô sỉ, Từ Tử Du quyết đoán phủi sạch mọi đắn đo nghi ngờ, tính toán bắt đầu ăn!
“Tướng quân?”
Không chờ y xoay người, từ sau tấm bình phong đã đột ngột truyền đến âm giọng của Trần Dịch Tri.
Vừa nghe đến thanh âm của tiểu tiện thụ, cả người Từ Tử Du đều cảm thấy không khỏe, nima đây là cái mọe gì, tác giả ngươi muốn cứng đầu cứng cổ nhất nhất phải đem hai người này quàng vào nhau đến vậy sao? Không thấy ông đây đã đánh dấu lãnh thổ hết rồi sao !
“A!” Trần Dịch Tri không thấy ai trả lời, lại nghe được âm thanh vang lên từ sau tấm bình phong, không kiềm nổi bản thân mà đến gần. Lại không ngờ được rằng sẽ chứng kiến một cảnh tượng như vậy.
Từ đại phu ôn nhu bị Tướng quân thô bạo đè ở dưới thân, hai người trần trụi dán chặt vào nhau. Tướng quân hổn hển thở ra thanh âm đầy dâm dục [ đại vụ ], bàn tay to lớn đặt trên thân thể trắng nõn kia của Từ đại phu không ngừng vuốt ve qua lại, còn lưu lại ở một số nơi những vệt đỏ ửng.
Khóe mắt Từ đại phu đã ứ đầy những giọt lệ đầy ủy khuất, vô lực phản kháng tấn công của Tướng quân, y chỉ có thể bất lực nhìn chính mình, bi ai phẫn nộ thét lên, “Cút ra ngoài!” [ đại vụ! ]
Trần Dịch Tri lảo đảo chạy khỏi doanh trướng, hắn rất muốn đi cứu Từ đại phu, chỉ là, hắn thực sự sợ hãi vô cùng, nếu hắn thực sự cứu được Từ đại phu, tên Tướng quân tàn nhẫn kia liệu có khả năng sẽ đem hắn thay thế y hay không?
Từ đại phu thực quá đỗi đáng thương, câu đuổi mình ra ngoài kia của y nhất định là vì không muốn để mình phải nhìn đến thảm trạng của y, nhưng điều này chỉ càng khiến quyết tâm cứu Từ đại phu của hắn thêm trở nên kiên định!
Quyết không thể để mặc một người thiện lương như Từ đại phu bị Tướng quân vùi dập!
Trần Dịch Tri lặng lẽ thề dưới đáy lòng!
……
……
……
Nếu Từ Tử Du biết được suy nghĩ trong đầu Trần Dịch Tri, nhất định sẽ nói cho hắn rằng, Hài tử, ngươi nghĩ nhiều rồi…… [ thắp nến ]
Y từ đỉnh đầu đến gót chân đều không có dù chỉ một sợi bất mãn, ngược lại đang hưng phấn muốn chết đi được có hiểu không. Rốt cuộc, tên tiểu tiện thụ này đã bổ não được biết bao nhiêu ý tưởng như vậy rồi??
“Ân.” Tiếng than nhỏ nhẹ của Tề Vũ Hiên nhanh chóng quét sạch mọi ý niệm khác trong đầu Từ Tử Du, hiện giờ, điều duy nhất y nên làm chính là đẩy ngã được Tiểu Hiên Hiên, chứ không phải nghĩ ngợi về cái tên tiểu tiện thụ kia.
Đôi tay giữ chặt lại cổ tay Tề Vũ Hiên, Từ Tử Du đột ngột đảo mình, thành công đem đối phương đè ở dưới thân.
Tề Vũ Hiên tựa hồ không muốn bị áp chế, vẫn còn gắng gượng giãy giụa, dẫu rằng dưới tình huống không còn khả năng vận võ thuật, chỉ có thể dùng sức lực thể chất này, hắn rất khó có thể đạt được mong muốn.
Từ Tử Du nhặt lên một miếng vải vụn ― qua màu sắc và hoa văn có vẻ như từng là đai lưng của y ― đem đôi tay Tề Vũ Hiên trói trên đỉnh đầu, thân dưới dùng sức, đẩy mở đôi chân đối phương, đặt bản thân ngồi ở giữa chúng.
Dọn xong tư thế, y liền cúi người, mút lấy đôi nhũ viên đã quyến rũ mình thật lâu trên ngực đối phương, nhẹ nhàng nhấm nháp một ngụm, vừa lòng cảm thấy thân thể đối phương chấn động đôi chút.
Một bàn tay đùa bỡn đầu v* bên kia, tay còn lại nắm lấy dương v*t của đối phương. Điểm mẫn cảm ở cả thân trên và thân dưới đều được săn sóc, phản kháng Tề Vũ Hiên trở nên yếu ớt rõ rệt.
Khẽ cười ra tiếng, sắc mặt Từ Tử Du đắc ý dào dạt. Y biết mà, ảnh hưởng bởi dược, Tề Vũ Hiên căn bản không có khả năng đắn đo suy nghĩ vấn đề trên hay dưới, chỉ cần có thể thỏa mãn được hắn, hắn sẽ không để bụng rốt cuộc khoái cảm ấy là như thế nào mà đạt được.
― Bất quá chờ đến lúc đối phương đã thanh tỉnh, liền không còn là dám chắc như vậy nữa…… = _。=
Đem suy nghĩ cực độ mất hứng này đá văng, Từ Tử Du chuyên chú trở lại vào việc lấy lòng thân thể đối phương.
Nhũ viên nhỏ nhắn tinh xảo trong miệng đã bị y liếm láp nhấn nhá đến vừa hồng vừa sưng, ướt nhẹp mà nằm trên bộ ngực đậm sắc yến mạch, thoạt nhìn rất có vài phần đáng thương.
Y rải hàng loạt các nụ hôn nóng bỏng ướt át dọc theo đường đường cong cơ bắp xuống hạ thân hắn, hôn qua bụng nhỏ rắn chắc, rồi dừng lại ở gần căn nguyên rừng rực nóng.
Hơi thở ấm áp phả lên trên bụng nhỏ, khiến cho người ở dưới thân không ngừng run rẩy. Ước chừng là nhận ra Từ Tử Du sắp sửa làm gì, hô hấp Tề Vũ Hiên trở nên dồn dập đến khó có thể chối cãi.
Khẽ hé hờ môi để ngậm lấy đỉnh dương v*t, nhẹ nhàng mút một chút, thân thể Tề Vũ Hiên bỗng chốc co rụt lại, chưa kịp cảm thụ gì hơn liền đã bắn ra chất lỏng trắng đục.
Trong miệng ứ đầy hương vị đắng tanh, nhưng Từ Tử Du lại không chút chần chừ, ngược lại y ngẩng đầu, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào đối phương, dưới ánh mắt như không thể tin nổi của hắn, thò ra đầu lưỡi, đem tia bạch dịch còn sót lại nơi khóe miệng cũng cuốn vào trong.
Phát tiết được một lần, Tề Vũ Hiên khôi phục lại được một mẩu thần trí, hắn trợn mắt há mồm nhìn Từ Tử Du nuốt vào chất lỏng do chính mình bắn ra. Rõ ràng rằng phải cảm thấy ghê tởm, rõ ràng phải thấy phản cảm vô cùng, nhưng hắn lại vô pháp lừa gạt bản thân, nhìn Từ Tử Du phô bày ra tư thái đầy dụ hoặc kia, hạ thân hắn lại bắt đầu mơ mơ hồ hồ mà cứng trở lại.
“Vũ Hiên……” Từ Tử Du vẫn du trì tư thế nằm sấp, một chút rồi lại một chút tì mình xuống sát thân thể hắn.
Tề Vũ Hiên nghe không lọt tai lời nói của đối phương, toàn bộ tinh lực của hắn đã dồn hết lên đôi môi đỏ chót đang không ngừng khép khép mở mở kia của y.
Y đang dụ hoặc hắn!
Tề Vũ Hiên rất tường tận điều này!
Biểu cảm, ánh mắt, động tác của Từ Tử Du, tất cả đều là để quyến rũ hắn.
Tận mắt nhìn gương mặt đối phương mỗi lúc một thêm cận kề, Tề Vũ Hiên mạnh mẽ áp xuống rung động trong lòng, nhưng rốt cuộc vẫn kiềm mình không đặng, ngẩng đầu hôn y.
Ngậm lấy môi đối phương, nhẹ nhàng cắn nuốt, kiến thức của Tề Vũ Hiên về đụng chạm môi lưỡi cũng chỉ có vậy.
Không kiềm nổi bản thân mà khẽ cười thành tiếng, Từ Tử Du rõ mồn một mà nhìn thấy được đôi tai của Tề Đại tướng quân đỏ ửng lên. Để tránh đối phương khỏi thẹn quá hóa giận rồi đá y xuống giường, y quyết đoán xâm nhập vào miệng đối phương, câu dẫn lấy đầu lưỡi hắn, khiến hắn cuốn chặt vào mình.
Tề Vũ Hiên mê muội hưởng thụ cái hôn nồng nhiệt của Từ Tử Du, tia lý trí còn sót lại cũng đã một lần nữa đã chắp cánh bay xa……
Đôi chân rắn chắc thon dài bị tách ra, bộ vị bí ẩn nào đó bị một ít đồ vật láu cá dính ướt chạm vào, nhét vào trong đó một ngón tay linh hoạt.
Tề Vũ Hiên có chút mơ mơ màng màng, không hề nhận ra đã có người lặng lẽ xâm nhập vào trong cơ thể của mình, hắn chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, sốt ruột vô cùng mà muốn đối phương giúp mình giải nhiệt.
Chủ động ưỡn ngực đem đầu v* của bản thân kề sát bên miệng Từ Tử Du, không chút ý thức được hành vi của bản thân có bao nhiêu câu dẫn, Tề Vũ Hiên chỉ nghĩ có thể lại khiến dục vọng lại một lần nữa ngẩng đầu của bản thân được phát tiết mà thôi.
Từ Tử Du ngoan ngoãn nghe lời vô cùng, ngậm lấy đầu v* đã đứng thẳng của hắn, dùng đầu lưỡi quét qua khe lõm ở đỉnh vú, tiếng rên rỉ của Tề Vũ Hiên bị y dùng một nhúm vải lấp kín, y cực có tâm trí thưởng thức thanh âm gợi cảm của đối phương, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến ngày mai Tiểu Hiên Hiên phát hiện ra tiếng rên của bản thân đã bị thị vệ canh cửa nghe trọn, y chỉ sợ mình sẽ không giữ nổi mạng. o(╯﹏╰)o
Những chuyện riêng tư như thế này, nếu chỉ có hai người biết, thường thì sẽ dễ giải quyết hơn nhiều, một khi đã thông báo với toàn thiên hạ ― y chỉ e Tiểu Hiên Hiên sẽ vì giữ thể diện mà giết y diệt khẩu thôi!!!
“Ngô!” Bị chặn miệng, Tề Vũ Hiên hậm hẹ ra thanh âm đầy bất mãn, nhấc nhấc eo. Từ đỉnh dương v*t bị lơ là toát ra một chút điểm bạch dịch.
Từ Tử Du liếm khóe miệng, ẩn người từ trên ngực hắn lùi xuống dưới háng, ngậm lấy căn dương v*t thô tráng kia.
Tề Vũ Hiên bất chợt rùng mình, bất quá lúc này hắn cũng không bắn ra nhanh như trước. Từ Tử Du không ngừng liếm láp trên dưới dương v*t hắn, hầu hạ mọi góc mọi cạnh, khiến hắn sảng khoái vô cùng.
“Ân……” Khó nhịn được mà rên rỉ, Tề Vũ Hiên vươn tay đè lấy đầu Từ Tử Du, dùng sức ghì y xuống.
Từ Tử Du không hề phản kháng, ngược lại mở rộng miệng, dùng hết khả năng nuốt xuống càng sâu.
Hưởng thụ khoái cảm mãnh liệt, Tề Vũ Hiên mơ hồ cảm giác được điều gì không thích hợp, rằng có điểm nào đó tựa hồ đang bị thâm nhậm, rằng có một cảm giác quái dị đang dần dà nảy sinh, khiến hắn có chút không thoải mái.
Muốn mở miệng kháng nghị, lời nói lại bị tắc ứ ở trong miệng, sau khi cảm thấy được dù giãy giụa bao nhiêu lần cũng không trốn thoát nổi, hắn liền từ bỏ.
Từ Tử Du một chút rồi lại một chút khuếch trương mật huyệt khít chặt, thi thoảng còn ngẩng đầu quan sát sắc mặt Tề Vũ Hiên, xem hắn có đang thoải mái hay không.
Cho đến khi ba ngón tay đều đã có thể dễ dàng ra vào, y rốt cuộc nhịn không nổi nữa, phu ra nhục hành ngậm ở trong miệng, tách chân Tề Vũ Hiên làm đôi, đem dương v*t của bản thân đặt trước cái miệng nhỏ mềm mại.
“Vũ Hiên, ta yêu ngươi.” Dùng thanh âm khản đặc gần như tuyên thệ mà nói, Từ Tử Du dùng sức đẩy eo, đầu dương v*t liền tiến vào trong nhục huyệt.
“Ngô!” Nơi bí ẩn ở phía sau đột nhiên bị một thứ đồ vật thô to dãn căng, tuy rằng chỉ có chút đau đớn, nhưng loại dị cảm này vẫn khiến hắn kịch liệt giãy giụa.
Từ Tử Du không ngừng vuốt ve đùi Tề Vũ Hiên hòng trấn an đối phương, phần eo thong thả dùng sức, đầu dương v*t vốn đã xâm nhập được một phần thong thả cắm thẳng vào bên trong cơ thể đối phương.
Mật huyệt dần đẫn dãn căng không ngừng làm quen với vật thể đang tiến vào, tự giác phun đầy dịch nhầy bảo hộ vách tường bên trong. Xúc cảm ướt át mềm mại khiến Từ Tử Du thỏa mãn rên ra một tiếng, đưa đẩy eo, rốt cuộc cũng đi hết được vào.
“Vũ Hiên, thực thoải mái.” Từ Tử Du thỏa mãn thở dài.
dương v*t bị vách động ẩm ướt nóng rực gắt gao ôm chặt, tầng tầng lớp lớp của vách tường thịt theo động tác thọc vào rút ra của y mà lần lượt cọ xát đỉnh nhục hành.
Từ Tử Du dùng sức bẻ căng đùi Tề Vũ Hiên, không ngừng đong đưa eo hông, mãnh liệt va chạm thành ruột yếu ớt.
“Ngô……” Tề Vũ Hiên chỉ có thể phát ra rên rỉ áp chế tới cực điểm, hắn mở đôi mắt mờ mịt nhìn lên đỉnh trại, tựa hồ không tài nào hiểu nổi vì sao sự tình lại có thể phát triển đến cỡ này.
Tựa hồ phảng phất một loại cảm giác…… Như thể có gì đó đang bị đảo ngược……
“Thực tuyệt, thực thoải mái.” Từ Tử Du liếm ướt bờ môi khô ráo. Ở góc độ của y, có thể nhìn thấy được huyệt khẩu thẫm nâu đã bị y dùng dầu thắp bôi trơn đến lóng lánh. côn th*t sẫm đỏ dãn căng nếp uốn xung quanh huyệt khẩu, dương v*t bị dịch ruột tràng trong suốt dính nhớp thẫm đẫm, ướt át thủy quang.
Tiếng nước dính nhớp lại bí ẩn ngập đầy màng tai cả hai người, vô luận là Từ Tử Du hay Tề Vũ Hiên, cũng đều bị thanh âm này kích thích đến càng thêm hưng phấn.
Tề Vũ Hiên mới chỉ phát tiết được một lần, hiệu quả xuân dược còn chưa tiêu giảm, khí quan bởi vì vừa rồi cơ thể có chút không khỏe mà hơi uể oải xuống đã lại một lần nữa hứng thú bừng bừng đứng thẳng dậy, cùng động tác va chạm của Từ Tử Du, không ngừng đập vào bụng nhỏ của hắn.
Từ Tử Du không ngừng điều chỉnh góc độ đưa đẩy, ôm ý đồ tìm cho bằng được điểm mẫn cảm trong cơ thể Tề Vũ Hiên. Nếu không thể khiến hẳn hưởng thụ được khoái cảm của hậu đình, y rất khó có thể bảo trì được vị trí nằm trên.
Để ôm chặt được địa vị làm công trăm năm không đổ, Từ Tử Du ra sức hầu hạ Tề Vũ Hiên, thử mọi góc độ, rốt cuộc cũng ở một lần va chạm, cảm nhận được đến run rẩy của cơ thể đối phương.
Nơi nào đó nằm sâu trong hậu huyệt bị dụng đến, cảm giác tê rần này khiến cả người Tề Vũ Hiên rung động. Hắn còn chưa biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả loại cảm giác phi thường sung sướng này, cơ thể đã kịp tự giác truy đuổi khoái cảm ấy.
Nơi bị dương v*t xâm nhập, sau khi Từ Tử Du rút ra cư nhiên bắt đầu cảm thấy trống rỗng, cơn ngứa ran vô tận khiến hắn hận không thể tóm cổ Từ Tử Du, lãnh khốc sai y lại dùng lực một chút!
“Ngô ân……” Điểm mẫn cảm trong hậu huyệt liên tiếp bị va chạm, Tề Vũ Hiên cảm thấy bản thân như bị nhấn chìm trong sóng triều nhục dục.
“Vũ Hiên, ngươi thoải mái sao?” Từ Tử Du dẫu đắm mình trong hưởng thụ, vẫn không quên quan tâm đến tâm trạng của Tề Vũ Hiên.
Tướng quân đã bị lấp kín miệng, vô pháp dùng từ để bộc lộ cảm xúc, chỉ có thể gắng gượng dùng hai chân kẹp chặt eo Từ Tử Du.
Ngón tay vuốt ve bụng nhỏ rắn chắc của Tề Vũ Hiên, đầu ngón vân vê viền cong rõ nét của cơ bắp, Từ Tử Du cười đến xán lạn, có thể trao cho thân thể của ái nhân khoái cảm vô bờ, vẫn luôn là mục tiêu nỗ lực của y!
Càng thêm ra sức va chạm thân thể ở dưới, Từ Tử Du mỗi một lần đưa hông đều sẽ hung hăng đâm thẳng vào điểm mẫn cảm phía trong.
Tề Vũ Hiên vô lực kháng cự, chỉ có thể mặc cho nước chảy bèo trôi, thuận theo ý chí của Từ Tử Du, dần dà bị kéo đến cao trào.
“Ân……” Một tiếng rên rỉ, Tề Vũ Hiên lần thứ hai bắn ra, chất lỏng trắng đục vẽ thành một đường cong hoàn mỹ, đáp xuống ở trên chiếc bụng nhỏ.
Mật huyệt thít chặt khiến Từ Tử Du chưa kịp phòng bị cũng cùng hắn bắn ra, y có chút ảo não trừng Tề Vũ Hiên một cái, phong tình vô hạn……
Vươn tay kéo xuống miếng vải lấp kín miệng Tề Vũ Hiên, Từ Tử Du lại trao cho hắn một cái hôn ngọt lịm. Hôn xong, y chợt phát hiện, Tề Vũ Hiên vốn dĩ chịu thương, lại phải trải qua hai lần tình ái, thể lực đã sớm bị ép khô, khi nụ hôn thậm chí còn chưa dứt đã hôn mê bất tỉnh.
“Tiện nghi ngươi!” Từ Tử Du giơ đầu ngón tay chọt chọt chóp mũi của Tề Vũ Hiên, thân mật mắng.
Đứng dậy rút ra dương v*t của bản thân, huyệt khẩu thâm thẫm sắc nâu chợt chảy ra chút ít giọt dịch trắng đục, tức khắc khiến y lại một lần nữa miệng khô lưỡi khô.
Mạnh mẽ áp xuống dục hỏa âm ỉ trong lòng, Từ Tử Du cũng biết Tề Vũ Hiên không có khả năng thừa nhận y thêm một lần nữa, mất một hồi vất vả mò mẫm, y rốt cuộc cũng tìm được một kiện áo khoác, đem bản thân bọc lại thành một cục, y vội vàng quay trở lại doanh trướng của bản thân.
Trước khi đi y không quên dặn dò thị vệ ngoài cửa, rằng Tướng quân có chút sốt nhẹ, y trở về ngao dược, bất luận kẻ nào cũng không được phép tiến vào doanh trướng Tướng quân, khi nhận được hồi đáp khẳng định rồi, mới yên tâm trở về thay quần áo.