Trong thâm tâm, Thẩm Trọng hoảng hốt thất kinh, gã cùng nữ nhi của Lý Hiệu úy quả thực qua lại vô cùng gần gũi, chỉ là, gã chưa bao giờ ngờ được hôn sự của một bách phu trưởng nho nhỏ cư nhiên sẽ có thể kinh động đến cả Tề Đại tướng quân. Ánh mắt hơi nghiêng, nhìn về phía Từ Tử Du vẫn đang hôn mê bên cạnh, tâm can Thẩm Trọng khẽ động, chẳng nhẽ…… Lời đồn đãi trong quân danh là thật? Nhưng thay vì Từ Tử Du theo đuổi Tướng quân, thực chất lại là Tướng quân vừa lòng Tử Du?
Nói như vậy……
Trong lòng Thẩm Trọng nảy ra một ý niệm mới, gã biết Từ Tử Du thực mê luyến mình, sự cố “trượt chân rơi xuống nước” ngày trước cùng gã cũng có tám phần liên quan. Nếu gã nhớ không lầm mà nói, thời điểm trước khi Từ Tử Du bị rơi xuống sông một ngày, gã mới cùng nữ nhi của Lý Hiệu úy ra ngoài du ngoạn, nói không chừng, cũng chính là bởi sự kiện này công kích, mới có thể khiến Từ Tử Du nghĩ quẩn trong lòng.
Nghĩ vậy, tâm can Thẩm Trọng không hiểu sao có chút nhói đau, tuy rằng Từ Tử Du không thể trợ giúp gã trên bất kỳ phương diện nào, nhưng dẫu sao hai người cũng là từ cùng một cái thôn đi ra, đối với Từ Tử Du, gã cũng không phải là không có bất luận cảm tình gì, chỉ là gã không cam lòng sống cả đời này không có được một chút công danh nào, bởi vậy mới nắm bắt lấy hết thảy cơ hội có thể giúp mình bò lết về phía trước.
Hiện giờ Tử Du cư nhiên đạt được sự coi trọng của Tướng quân, điều này tuy khiến lòng gã có chút không thoải mái, nhưng ― đây cũng là một cơ hội vô cùng tốt.
Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, rằng để qua vài ngày nhất định phải tìm một dịp thuận lợi cùng Tử Du trò chuyện, Tử Du si mê lưu luyến gã bao nhiêu, gã vô cùng rõ ràng, chỉ cần nghĩ đến ái nhân của vị Sát Thần Tây Bắc vậy mà lại mến mộ chính gã đây, nội tâm gã liền dấy lên một loại khoái cảm vặn vẹo……
Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Trọng đã suy tính được kỹ càng phương án xử lý Từ Tử Du, nguyên bản, gã muốn đem Từ Tử Du kim ốc tàng kiều, tin tưởng rằng Tử Du cũng sẽ hiểu cho mình, rốt cuộc ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp kia, y chẳng có bất luận một hữu dụng gì trên con đường sự nghiệp của gã. Chính là, hiện tại xem ra, có thể khiến Tử Du tiếp nhận sự theo đuổi của Tướng quân, mới mang lại được cho gã càng nhiều ích lợi.
Vị Tề tướng quân lãnh tâm quạnh quẽ cư nhiên sẽ coi trọng Từ Tử Du, nếu không biết đường lợi dụng cho triệt để, gã liền không phải là Thẩm Trọng.
Dưới ánh nhìn của Tướng quân, Thẩm Trọng hào phóng cúi người hướng Tướng quân một lời cáo biệt. Gã dám chắc rằng Tề Vũ Hiên biết rõ về mối quan hệ giữa gã và Từ Tử Du, bằng không sẽ chẳng vừa mới bước vào đã nhắm thẳng vào gã. Bất quá, gã hoàn toàn có thể đem hành xử của bản thân quy kết thành “chiếu cố giữa những người đồng hương với nhau”, cũng không lo đối phương sẽ bới móc được bất kỳ thiếu sót gì trên người mình.Advertisement
Chờ cho đến khi Thẩm Trọng đã rời đi, Tề Vũ Hiên mới đưa mắt nhìn dáng vẻ miên man say ngủ đầy mỏi mệt của Từ Tử Du, sắc mặt hơi hơi trầm xuống. Thân là một quân nhân [ Tề Tướng quân hoàn toàn tảng lờ rằng y vốn chỉ một quân y sĩ ], vậy mà tinh thần cảnh giác lại kém đến vậy, quả thực là một sự sỉ nhục đối với vị chủ tướng là hắn!
Trong lòng âm thầm suy tính xách cổ y ra ngoài hảo hảo huấn luyện một phen, nhưng chỉ nhìn nét mệt mỏi trên khuôn mặt y, hắn lại có chun chút không đành lòng, bàn tay cuộn vào rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại vô số lần, rốt cuộc, Tề Vũ Hiên vẫn chỉ giúp Từ Tử Du chỉnh lại chiếc chăn lông cho ngay ngắn.
Lặng lẽ rời khỏi doanh trại, Tề Đại tướng quân hoàn toàn không nhận ra khóe miệng của Từ Tử Du đáng lý phải đang say ngủ kia đang khe khẽ dương lên, ân, giả bộ ngủ gì gì đó…… đối với Từ Tử Du này quả thực dễ như trở bàn tay!
Chờ cho đến khi thân ảnh của Tướng quân đã hoàn toàn mất hút, hàng lông mi của Từ Tử Du khe khẽ rung động, chậm rãi mở mắt ra.
Chậc chậc, là một bác sĩ tùy thời tùy khắc đều có khả năng phải tiếp bệnh nhân, kỳ thực, tinh thần cảnh giác của y không hề tệ chút nào. Thời điểm Thẩm Trọng mới đặt chân vào, y đã ngay lập tức phát hiện ra, chỉ là đối phương vẫn chưa làm điều gì quá phận, y cũng lười mở mắt.
Y cảm nhận được ánh mắt vẫn luôn dán chặt trên thân hình mình kia, nhưng lại không thèm để ý đến, bị chú ý theo dõi gì gì đó, ở thời hiện đại y bị riết cũng thành quen, nay bất quá cũng chỉ là bị một người nhìn chòng chọc, y căn bản là không thèm để tâm.
Sau đó, tên Thẩm Trọng kia lại xán đến gần, thời điểm gã đắp chăn cho y, y cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ chờ đối phương dám đụng chạm vào thân thể mình dù chỉ một chút xíu thôi, liền nhân cơ hội này chỉnh đốn gã một trận. Cơ thể của Từ Tử Du nguyên bản quả thực phế tài vô dụng, bất quá được bồi dưỡng suốt năm sáu ngày trời, ít nhiều đã có đôi điểm khởi sắc.
Đối phó với tra nam, Từ Tử Du chưa bao giờ giữ thể diện cho bất kỳ ai, tuy rằng việc Thẩm Trọng phản bội “Từ Tử Du” trên thực tế không liên quan gì đến y, bất quá đã kế thừa thân xác người ta, tốt xấu cũng nên vì đối phương làm chút chuyện gì đó……
Một giây trước khi ngón tay của đối phương có ý đồ muốn chạm vào gương mặt mình, ở dưới chăn, Từ Tử Du nắm chặt tay, đáng tiếc là y còn chưa kịp phát huy năng lực, đã đột ngột vang lên âm giọng của Tề Vũ Hiên, suýt chút nữa đem y dọa đến hồn bay phách lạc.
Buông ra nắm tay, thả lỏng toàn thân, Từ Tử Du không hề có ý định bại lộ khía cạnh bạo lực của mình trước mặt Tề Vũ Hiên, vạn nhất đối phương dựng lên phòng bị đối với y, sau này muốn áp đảo hắn liền sẽ thực khó khăn. _(:з” ∠)_
Sau đó, lời lẽ sặc mùi bảo hộ của Tề Vũ Hiên tức khắc khiến lòng Từ Tử Du mở nhạc nở hoa, quả nhiên, công sức bỏ ra để cưa đổ hắn từ trước đến nay đều không hề vô dụng chút nào, tia bất mãn ẩn hiện trong giọng nói của Tiểu Hiên Hiên kia, rõ ràng là điềm báo rằng hắn sắp lâm vào bể tình với y tới nơi rồi!!
Tề Đại tướng quân của ta, cái gì mà chiếm hữu dục, ngươi không cần quá sức đâu! ╮(╯▽╰)╭
Vươn lưỡi ra liếm liếm môi, Từ Tử Du vì sự “nhát gan” của Tề Vũ Hiên mà buồn bực trong chốc lát, thật là, người ta đều đã ngủ say đến như vậy, trong phòng ngoại trừ vị binh lính đã nốc Ma phí tán[1] đến không biết trời trăng mây đất gì thì hoàn toàn không còn ai khác, đối mặt với một mỹ nhân xinh đẹp tựa hoa như ta, Tề Tướng quân ngươi vậy mà không nhón trộm dù chỉ một cái hôn, thật quá là không nam nhân!
Nếu đổi lại Tiểu Hiên Hiên đang ngủ say ở đây, Từ Tử Du đảm bảo sẽ lột sạch hắn ra tương tương, nhưỡng nhưỡng, thực hiện hàng loạt các hành vi hạn chế độ tuổi, lẽ đương nhiên, với tiền đề là Tiểu Hiên Hiên sẽ không kháng cự……
Cảm thấy những suy nghĩ không lành mạnh trong đầu đã biểu lộ ra đến ngoài thân thể, Từ Tử Du xấu hổ lau lau khóe miệng, cái gì mà dục cầu bất mãn, thật là sốt ruột a……
Còn không đợi y tự giải quyết dứt điểm đống ý dâm của bản thân, ngoài doanh trướng đã đột ngột truyền lại hàng loạt tiếng vang hỗn độn ồn ào.
Xốc chăn đứng dậy ra ngoài, y nhìn thấy một số binh lính ngẫu nhiên chặn đường một người để dò xét, nguyên lai là trinh sát do thám vừa phát hiện được một số hành vi khả nghi từ quân đội của ngoại tộc.
Từ Tử Du tính toán mốc thời gian, hẳn là đã sắp diễn ra tình tiết trọng điểm của nhân vật nam phụ Tề Vũ Hiên rồi, cái gì mà xuân dược nọ kia, tuy rằng cẩu huyết nhưng cũng hữu dụng vô cùng.
Lần xuất chinh chống lại ngoại tộc này, Tề Vũ Hiên sẽ đại thắng trở về, chính là trên đường hồi doanh trướng, lại bị nhóm thích khách của bên địch mai phục tập kích. Tề Vũ Hiên võ nghệ siêu phàm, đáng lý ra sẽ không xảy ra chuyện, nhưng vì bảo hộ Ngô Đoan, hắn lại vẫn bị trúng một mũi tên.
Trên mũi tên tẩm độc, vẫn may độc tính không mạnh, Ngô Đoan dẫn đầu đoàn binh lính của Tề Vũ Hiên, vung roi thúc ngựa trở về đại doanh, tìm Lưu đại phu giúp hắn chữa thương.
Y thuật của Lưu đại phu không tồi, phương thuốc giải độc cũng không có bất luận một vấn đề gì, nhưng ông cha ta có câu, chẳng ngại đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, rõ ràng là thuốc giải độc đã được ngao chế hoàn hảo, cố tình trên đường Trần Dịch Tri bưng chén thuốc, không cẩn thận va chạm một loại thuốc bột nào đó, kết quả là tính chất của thuốc bột cùng thuốc sắc xung đột với nhau, chén thuốc tuy vẫn còn hiệu quả giải độc, nhưng giờ đã mang thêm tác dụng phụ là xuân dược.
Sau khi Tướng quân uống thuốc giải độc, Trần Dịch Tri lưu lại bên cạnh để chăm sóc hắn, vậy nên thời điểm xuân dược phát tác, người này mới xui xẻo mà trở thành kẻ bị hại.