Bước ra từ phía sau tấm bình phong, điều đầu tiên Tề Vũ Hiên nhìn thấy chính là vẻ mặt thảng thốt ngỡ ngàng của gã thị vệ. Bản thân hắn cũng hơi ngẩn người, rồi ngay lập tức chau mày. “Sao vẫn còn đứng ngốc ra ở đây? Còn không mau đi đi.”
“Vâng!” Gã thị vệ âm thầm chặc lưỡi, chỉ có thể ở trong lòng than thở chút đỉnh rằng Tướng quân đến là thô bạo. Chậc chậc, tiểu Từ đại phu xinh đẹp ôn nhu như vậy, chẳng lẽ Tướng quân cũng không biết đường mà thương hoa tiếc ngọc hay sao?
Ách…… Cũng phải nói, Tướng quân liệu có biết giữa hai nam nhân thì phải làm những gì không? Hẳn không phải là vì lý do này mà tiểu Từ đại phu mới bị trọng thương đi?
Không hề hay biết hình tượng của bản thân trong lòng gã thị vệ đã bị liệt vào hàng “cầm thú”, Tề Vũ Hiên ngồi ở ngoài tấm bình phong, nghĩ đến Từ Tử Du vẫn còn đang bất tỉnh ở phía trong, tâm tình lại trở nên vô cùng phức tạp.
Rối loạn đến hơn nửa ngày, gã thị vệ mới mang Lưu đại phu đang thở hổn hà hổn hển chạy về, lại còn đem theo vị bằng hữu thân thiết Ngô Đoan của hắn.
“Ngươi tới làm gì?” Tề Vũ Hiên kinh ngạc, hỏi.
“Mới rồi vô tình chạm mặt Lý thị vệ vừa lúc hắn đi tìm đại phu, ta ngỡ ngươi bị thương nên mới cùng đến.” Ngô Đoan cười cười đáp lời.
Tề Vũ Hiên trầm mặc thêm nửa ngày nữa, rồi mới rầu rĩ cất tiếng. “Từ đại phu mới là người bị thương.”
“Nga?” Trong mắt Ngô Đoan chợt lóe lên một tia sáng chói lóe. “Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?”
Tề Vũ Hiên không chút nghi ngờ lời lẽ ý tứ của hắn, chỉ đáp. “Hẳn là…… Ở gáy chăng, ta thực cũng không rõ.”
Lúc này, Ngô Đoan mới thật sự sửng sốt…… Ở gáy sao? Làm cái trò gì mà lại bị thương đến phần gáy? Cái sự tình này là không có hợp lý à nha.
“Ngươi có chắc là bị thương ở gáy không?” Ngô Đoan vẫn chưa từ bỏ ý định truy vấn, lại hỏi.Tề Vũ Hiên nhướn mày nhìn hắn. “Vậy ngươi nghĩ y bị thương ở đâu?”
Ngô Đoan lặng lẽ nuốt xuống hai chữ “hậu đình[1]“, lắc lắc đầu. “Vẫn nên để Lưu đại phu nhìn qua một lượt thì hơn.”
Tề Vũ Hiên trừng hắn một cái, rồi mới cùng Lưu đại phu tiến vào phòng ngủ của mình.
Ngô Đoan cũng cùng họ đi vào trong, sắc mặt bất biến, lặng lẽ quan sát.
Từ Tử Du đang nằm trên giường của Tề Vũ Hiên, quần áo trên người y vẫn ngay ngắn chỉnh tề, trên mặt cũng không có dù chỉ nửa vết xây xước, nói tóm lại ― nhìn thực không ra điểm bị thương.
Lưu đại phu tiến lại gần, giúp y kiểm tra vết thương ngoài da, sau gáy Từ Tử Du quả thực có phồng lên một cục u tròn vo, rõ ràng là do va chạm mạnh mà thành.
Ngô Đoan bắn về phía Tề Vũ Hiên một cái nhìn đầy ngờ hoặc, trong doanh trướng lúc ấy chỉ có hai người bọn họ, vết thương này chắc chắn chỉ có thể là do Tề Vũ Hiên gây ra, chẳng là……
Rốt cuộc Từ đại phu đã làm cái quái gì mới có thể khiến Tề Vũ Hiên ra tay động thủ với y? Xét bản chất của Tề Vũ Hiên, hắn hoàn toàn không phải là dạng người thích chèn ép kẻ yếu……
Đối mặt với ánh nhìn gắt gao của Ngô Đoan, Tề Vũ Hiên không kiềm được mà cảm thấy chột dạ, chỉ biết quay mặt tránh đi ― hắn thề rằng lúc ấy hành động của hắn thực sự chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi, ai mà ngờ được một tiểu đại phu lại có thể ra tay công kích hắn cơ chứ, lại còn không phải vì có ý đồ phản nghịch, muốn ám sát hắn, mà là vì muốn cưỡng hôn……
Thu lại ánh mắt của mình, Ngô Đoan ra quyết tâm đánh giá lại một lượt năng lực của tiểu Từ đại phu này. Có thể khiến Tề Vũ Hiên để lộ ra một thần tình bối rối như kia, có thể thấy rằng thủ đoạn của tiểu Từ đại phu đúng là không tệ đâu nha, tối thiểu hiện tại đã có thể khẳng định quan hệ giữa hai người bọn họ không chỉ đơn thuần là mối quan hệ giữa tướng quân và quân y sĩ nữa rồi.
Ở trong lòng lặng lẽ tấm tắc tán thưởng Từ đại phu, ở ngoài mặt, Ngô Đoan nhìn Từ Tử Du đang hôn mê bất tỉnh mà nhoẻn miệng cười. Cũng chẳng rõ ngươi đã giở thủ đoạn gì mới có thể khiến Tướng quân phải ra tay với ngươi, bất quá ― ngươi đã dám đánh cược chính sinh mệnh của mình để có thể đoạt được người trong mộng, quả là có dũng khí! Mong ngươi sẽ tiếp tục cố gắng!
Theo chuẩn đoán của Lưu đại phu, Từ Tử Du bị thương nhẹ ở phần gáy, chỉ cần nghỉ ngơi đôi ngày là sẽ có thể hồi phục lại như thường, nghe xong những lời này, Tề Vũ Hiên mới dám khe khẽ thở phào. Hắn nguyên bản tính toán sai gã thị vệ đưa Từ đại phu trở về nơi nghỉ của y, nào ngờ lại bị Ngô Đoan ngăn cản.
Ngô Đoan cứ đúng lý hợp tình mà giải thích, tiểu Từ đại phu này đã hảo tâm làm cơm cho ngươi, ngươi còn chưa biết đường cảm kích thì thôi đi, lại còn dám ỷ mạnh hiếp yếu, tấn công người ta. Nay y bị thương, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm, hay là giờ để ngươi tự tay chăm sóc y đi.
Tề Vũ Hiên trầm mặc không đáp, ép hắn phải khai rằng chính Từ Tử Du mới là kẻ động thủ trước ư? Tuyệt đối không có khả năng. Mà những lời vừa rồi của Ngô Đoan cũng không phải là vô đạo lý, nói gì thì nói, đúng là hắn đã ra tay với y, giờ cần phải chiếu cố y một chút cũng là lẽ thường tình, cũng chỉ là hai ngày thôi mà, hắn thừa sức hoàn thành nhiệm vụ này ― phải không?
Đến khi trở trở tối, Từ Tử Du mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa mở mắt, cảm giác đau nhức từ đằng sau gáy đã ập đến, cùng lúc đó, y nghe thấy một nam âm trầm thấp vọng lại, hỏi. “Tỉnh rồi sao?”
Từ Tử Du gian nan đảo mắt, Tề Vũ Hiên buông cuốn binh thư[2] trên tay, dựng người đứng dậy khỏi chiếc ghế đẩu đặt bên đầu giường.
Thân hình cao lớn của hắn che khuất ánh nến bập bùng, lúc này, chỉ cần đứng cạnh Tề Vũ Hiên cũng đủ để khiến con người ta bị khí thế của hắn áp bức đến ngột thở.
Từ Tử Du trong đầu bay vèo vèo qua ký ức của mình một vòng, nhớ lại cái sự tình dẫn đến việc mình bất tỉnh nhân sự, ở trong lòng phỉ nhổ bản thân đã quá mức vội vã hấp tấp, nhưng ở ngoài y đã kịp đỏ hồng đôi mắt, ủy ủy khuất khuất bĩu bĩu môi. “Đau quá……”
Tề Vũ Hiên, ……
Sống trên cõi đời này đã hơn ba mươi năm, quá nửa trong số đó đều trải qua trong quân danh, Tề Vũ Hiên dám tự nhận bản thân là một nam tử hán đại trượng phu, đổ máu đổ mồ hôi nhưng không đổ lệ, nay tận mắt chứng kiến một đại nam nhân khác đỏ hoe hoe nơi khóe mắt, tâm tình nhất thời lại có chút vi diệu. Ngày thường, nếu hắn nhìn trúng một nam nhân ủy khuất đến rơi lệ như thế này, chỉ sợ ý nghĩ duy nhất nảy ra ở trong lòng sẽ là kẻ này đúng là một thứ phế vật, nhưng giờ, vừa thấy hốc mắt của Từ Tử Du hồng lên, hắn lại cảm thấy có chút đau xót…… Quả nhiên, là mỹ nhân liền sẽ chiếm không ít ưu thế, dường như đến bản thân hắn cũng khó tránh khỏi bị mỹ sắc dụ hoặc[3].
Không xong!
Nhận ra sắc mặt Tề Vũ Hiên có chút biến động, Từ Tử Du trong lòng trộm nghĩ không ổn rồi. Tề Vũ Hiên vốn là ghét nhất loại nam nhân với tính cách mong manh yếu đuối, trong tiểu thuyết, chỉ sau khi đã xảy ra sự kiện ngoài ý muốn, biểu hiện thảm hại của tên tiểu tiện thụ kia mới có thể chạm đến lòng thương cảm của Tề Vũ Hiên, còn y, giờ chưa gì đã bày ra bộ dạng nhu nhược quả thực là quá nóng vội, vạn nhất chọc trúng vào điểm chán ghét của đối phương thì hỏng.
Gắng sức chớp chớp mắt, Từ Tử Du nặn ra vài hột nước mắt, vươn mình tóm lấy bàn tay của Tề Vũ Hiên, không cho đối phương cơ hội vùng ra đã vội hỏi. “Vũ Hiên, đầu ta đau quá. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tề Vũ Hiên nhất thời cứng đơ người, ngẩng đầu nhìn chòng chọc vào Từ Tử Du, ánh mắt sặc mùi nguy hiểm.
Từ Tử Du trưng bộ mặt mù mịt nhìn Tề Vũ Hiên. “Sao vậy? Là ta đã làm điều gì sai sao?”
Tề Vũ Hiên khẽ nheo mắt. “Ngươi không nhớ chút gì ư?”
“Nhớ gì kia? Ta chỉ có chút ký ức là mang cơm đến cho ngươi, sau đó đã xảy ra chuyện gì ta cũng không còn rõ.” Sắc mặt Từ Tử Du quả thực rất vô tội.
Tề Vũ Hiên nhất thời nghẹn lời, giờ muốn hắn phải giải thích như thế nào đây? Chẳng lẽ bắt hắn phải nói ra tận miệng rằng chính là tại ngươi muốn cưỡng hôn ta nhưng không thành, kết quả là bị ta đánh văng ra, lăn đùng ngã ngửa rồi bất tỉnh nhân sự sao?
“Không có việc gì cả, là ngươi chợt ngất đi, đụng phải một góc bàn, Lưu đại phu đã dặn rằng ngươi sẽ phải nghỉ ngơi đôi ngày mới có thể hoàn toàn hồi phục. Hai ngày này, ngươi ở lại đây, cẩn trọng dưỡng sức cho chu đáo đi.” Tề Vũ Hiên hàm hồ nói.
Từ Tử Du đương nhiên cũng sẽ không hơi đâu mà đi vạch trần hắn, lúc trước cưỡng hôn người ta cũng là do y tính sai, như thế nào còn có thể nhắc lại một lần nữa.
Y đối với Tề Vũ Hiên quả thực vô cùng quen thuộc, đó là bởi y gần như đã đọc xong cuốn tiểu thuyết kia, đối với nhân vật “Tề Vũ Hiên” này, ấn tượng đã được xây đắp đến hoàn chỉnh.