Lâm Thâm Thâm lặng lẽ nuốt nước miếng, hướng ánh mắt đi chỗ khác.
"Không muốn sờ."
"Sờ đi, sờ đi! Sờ rất mềm mại!"
Trần Nhã Thiến dặn dò "tay bạn đừng dùng quá nhiều sức" sau đó cầm tay cô đặt lên ngực của mình, mặt có hơi đỏ, nhưng còn tốt, không xấu hổ bằng lúc khi nghe Lâm Thâm Thâm nói trong phòng y tế.
May mắn thay, bác sĩ đã trở lại sớm hơn một bước.
Nếu không, Lâm Thâm Thâm thật sự sờ vào ngực, xấu hổ chết?
"Thế nào, mềm không?"
Lâm Thâm Thâm không nhìn nàng, ngón tay cũng không nhúc nhích, giọng nói trầm thấp, giống như bình thường, "Chỉ chạm đến áo ngực."
Trần Nhã Thiến: "..."
Bây giờ lỗ tai bị đốt cháy.“…Cái gì, đợi đã.”
Nàng vội vàng đứng dậy, chạy vào phòng tắm, cởi áo ngực ra, do dự một giây mới đi ra, thầm nghĩ: “Này, ngại gì chứ, đụng vào cũng không mất miếng thịt nào đâu."
Hơn nữa, Lâm Thâm Thâm thực sự muốn chạm vào khi ở trong phòng y tế để chuyển hướng chú ý! Bây giờ trong ký túc xá không có ai, cho cô sờ nhưng cô lại không nếu giải quyết được khúc mắc trong lòng thì nhất định sẽ vui hơn đúng không?
Không đến mức nhớ mãi không quên.
Lâm Thâm Thâm không có bất kỳ người bạn nào khác có thể thỏa mãn trí tò mò này của cô.
Không giống như Lâm Thâm Thâm ngực phẳng không sợ hãi, Trần Nhã Thiến được mẹ đưa đến trung tâm mua sắm để mua áo ngực khi nàng còn học trung học cơ sở, lúc đó ngực có thể nhìn ra điểm nhô lên.
Trong sáu bảy năm qua, thực sự không được tự nhiên khi mặc áo trước mặt người khác.
Cho nên lúc đi ra, ánh mắt nàng căn bản không dám nhìn Lâm Thâm Thâm, đi tới ngồi xổm xuống, sau đó cầm tay cô đặt lên ngực mình.
Lâm Thâm Thâm nửa ngày cũng chưa động.
Trần Nhã Thiến có chút lo lắng, "Bạn động một chút đi!"
Nghe những lời này, Lâm Thâm Thâm đột nhiên hoảng hốt, phảng phất cùng người trong mộng vặn vẹo trên người cô âm thanh giống nhau bất mãn làm nũng kêu, hai tay di chuyển, nắm lấy ngực đầy đặn căng tròn cách một lớp áo. đầu v* hơi nhô lên chạm vào giữa lòng bàn tay.
Chỉ bóp một cái, Lâm Thâm Thâm liền buông tay.
Chỉ vì Trần Nhã Thiến đã nói nên cô mới làm có lệ như vậy.
Nhưng Trần Nhã Thiến không quan tâm cô làm có lệ!
Cảm giác kỳ lạ khi lòng bàn tay khác đặt lên trên ngực khiến tim nàng đập thình thịch hồi hộp, cái véo nhẹ nhàng đó khiến toàn thân nàng ngứa ran như có dòng điện, cảm giác kỳ lạ chạy từ đầu ngón chân lên đỉnh đầu, khiến nàng suýt chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ!
Trên cổ đỏ một đường.
"Cái đó, cái đó, cái đó, mình đi mặc lại trước!"
Ngay khi Trần Nhã Thiến trốn trong phòng tắm, nàng đã nhìn thấy mặt mình đỏ như mông khỉ ở trong gương.
Xấu hổ muốn chết.
Nàng lấy tay che chặt khuôn mặt nóng lên của mình, bởi vì nàng không dám nhìn Lâm Thâm Thâm, chỉ có thể nhìn vào tay Lâm Thâm Thâm, bây giờ trong đầu chỉ toàn hình ảnh ngón tay thon dài đó nhẹ nhàng uốn éo trên ngực, làm, làm cho nàng... Thật kỳ quái.
A a a, chờ lát nữa đi ra ngoài sẽ đối mặt với Lâm Thâm Thâm như thế nào đây!
Trần Nhã Thiến vừa mắc cỡ vừa xấu hổ đến mức sắp khóc vì sự ngu ngốc của mình, vì vậy không nghĩ ra biện pháp nào hay về việc này! Hiện tại ngẫm lại bộ dáng bất đắc dĩ của Lâm Thâm Thâm...
Không phải nàng làm khó người khác sao?
Tâm trạng sẽ không tốt lên!
Sẽ không tốt lên?
Cúi đầu nhìn xuống bàn tay chính mình, lần đầu tiên đường môi thẳng tắp hơi nhếch lên.
Cửa phòng tắm mở ra.
Độ cong khóe miệng lập tức trở về hư không.