"KHÔNG..."
Trần Nhã Thiến rút tay lại, lùi về sau nửa bước.
Nàng có chút luống cuống, lo lắng nói: "Quá nhanh, Cố Trạch Minh, chúng ta còn chưa thân quen lắm."
"Nhưng anh biết em rất rõ."
Cố Trạch Minh đi tới trước mặt nàng, dùng vẻ mặt dịu dàng quan tâm nhìn nàng, "Thiến Thiến đừng sợ."
Cậu ta nhẹ nhàng, thăm dò ôm lấy nàng, sau đó bàn tay dời xuống, hơi dùng sức giữ chặt cánh tay nàng, không cho nàng chạy thoát, đồng thời nói: “Anh sẽ không làm em đau, anh rất thích em, mỗi đêm anh đều mơ thấy em đáp ứng làm bạn gái anh, anh rất phấn khích, anh sẽ..."
Cố Trạch Minh cúi đầu kề sát bên tai nàng, thanh âm trầm thấp khàn khàn, mang theo đặc thù phong tình cùng mị lực của thiếu niên: "Anh cởi quần áo của em ra, rất nhẹ nhàng làm một chút chuyện xấu với em, đừng sợ, đó là điều người lớn có thể làm. Làm sao con trai có thể chịu đựng được khi ở bên người con gái mình yêu."
"Anh rất muốn em"
Cố Trạch Minh ôm lấy mặt nàng, dỗ dành: "Thiến Thiến, nghĩ đến em, anh liền thấy rất đau, em không đành lòng để anh đau như vậy đúng không?"
"Nhưng......"
Trần Nhã Thiến kiên quyết đẩy cậu ta, "Em xin lỗi, em còn chưa nghĩ đến."Nhưng nam sinh sức lực cao làm sao nàng nói đẩy là có thể đẩy ra? Nàng đẩy như không đẩy, trong lòng không khỏi hoảng hốt, nhưng lại ép mình phải bình tĩnh, "Cố Trạch Minh, anh có thể để em đi trước được không? Nhạc Lộ và Chi Chi đều biết em đến tháng."
“Thật sao?” Cố Trạch Minh hỏi ngược lại.
Cậu ta rất giỏi quan sát, nhìn thấy đôi mắt đen láy như con nai của Trần Nhã Thiến đảo nhanh từ bên này sang bên kia, cậu ta chợt hiểu ra, lập tức nói: “Nếu em không muốn, anh nhất định sẽ không ép buộc em, Thiến Thiến, anh thích em sẽ tôn trọng em, anh sẽ đợi đến khi em tình nguyện, nhưng hiện tại anh cảm thấy rất khó chịu."
Cậu ta ấn chặt đũng quần căng phồng của mình vào vùng bụng nàng.
"Bộ dáng này chắc chắn không có cách nào để quay trở về, em có thể giúp anh không?"
"Không, em không thể..." Trần Nhã Thiến lắc đầu thật mạnh, cố gắng trốn tránh, khuôn mặt đỏ bừng rồi tái nhợt, đầu óc trống rỗng đến mức nàng lắp bắp, "Em sẽ không."
"Không sao, anh dạy em."
Cổ Trạch Minh dỗ dành, "Rất đơn giản, dùng tay là được..."
Một bên ôn nhu nói, một bên dẫn Trần Nhã Thiến vào phòng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sau lưng cậu ta.
Nó sắp đóng lại.
Một chiếc giày thể thao màu trắng bẩn đã kịp thời chặn cửa.
Ngay sau đó - "Bùm!"
Tiếng cửa đập vào tường làm hai người trong phòng giật mình!
Trần Nhã Thiến định thần lại, phát hiện ra rằng mình đã vô tình bị đưa vào phòng, nàng sợ hãi toát mồ hôi lạnh, đẩy Cố Trạch Minh ra!
Biểu cảm của Cố Trạch Minh trở nên cực kỳ khó coi khi chuyện tốt bị phá hư.
Cậu ta nhìn Trần Nhã Thiến đã đi vào giữa chừng, trong lòng rất tức giận, "Mày là ai?!"
Người tới không nói chuyện.
Điện thoại di động của Cố Trạch Minh đột nhiên vang lên.
Cậu ta liếc nhìn cuộc gọi đến rồi kết nối. Đầu dây bên kia quỷ khóc sói gào, kêu đau thảm thiết.
Có người thở hổn hển nói: "Anh Trạch, có người tìm tới anh, người đó đánh rất giỏi..."
Cố Trạch Minh không nói lời nào đã cúp máy, ném điện thoại, mím môi nhìn người trước mặt.
Người tới mặc áo hoodie xám và quần thể thao. Mồ hôi khiến làn da lộ ra cơ bắp cuồn cuộn trông bóng nhờn. Cánh tay phải của cô được quấn trong chiếc áo hoodie màu xám. Tóc ngắn của cô ướt đẫm, nhưng mồ hôi đã được chiếc băng đô thấm mồ hôi, hoàn toàn không gây trở ngại đến đôi mắt lạnh lùng muốn ăn thịt người.
Cô đeo mặt nạ màu đen, hô hấp có chút nhanh hơn, tựa hồ đã chạy một đường tới.
Cố Trạch Minh giơ tay, bẽ khớp xương ngón tay.
Trần Nhã Thiến nhìn cảnh tượng im lặng nhưng căng thẳng, lo lắng nuốt nước bọt, đang định nói gì đó thì đột nhiên hoa mắt, người đó lao về phía Cố Trạch Minh đấm cậu ta!
Cố Trạch Minh cũng luyện tập.
Cậu ta tránh được đòn đầu tiên của đối phương một cách sạch đẹp, nhưng lực của đối phương quá mạnh và nhanh, một quyền đánh trượt, một quyền khác lại giáng mạnh vào đầu cậu ta!
"Ah!!"
Giữa tiếng hét của Trần Nhã Thiến, Cố Trạch Minh đụng phải tủ đầu giường.
Cái đèn trang trí đắt tiền chao đảo rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh trên sàn nhà.