Luân Hồi

chương 13: chiêu binh mãi mã (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Nói một cách khác, thật giống như chủ tịch huyện của chúng ta, cha có thấy hắn bao giờ xông lên phía trước làm việc hay không? Công tác của hắn chính là đem người thích hợp đặt ở vị trí thích hợp là xong, công tác còn lại là để cho hắn an bài công việc cho những người nọ đi làm, hắn chỉ phụ trách nắm giữ xu hướng chung là được, bằng không chẳng những hắn mệt chết không nói, công việc phỏng chừng cũng làm không xong, khẳng định không làm tốt bằng cấp dưới. Mà chuyện cha cần làm chính là phải đem mình xem là chủ tịch huyện, con nói như vậy hiện tại cha đã hiểu rõ chứ?

- Đại khái hiểu được rồi!

Trương Tông Quân gãi đầu, có chút do dự nói:

- Ý tứ của con là nói sau này cha phải làm người trù tính chung toàn cục phải không? Nhưng cha cũng không thành thạo việc này, dù sao có rất nhiều địa phương cha cũng không hiểu đâu!

- Cho dù cha có muốn ngồi vào cái ghế kia lập tức vẫn chưa được đâu.

Trương Lam thật sự có chút chịu không nổi, thở phì phì nói, sao lại thành thực đến vậy đây?

- Đây là năng lực rèn luyện ra được trong quá trình phát triển lâu dài của chúng ta, cũng không phải là chuyện làm được chỉ trong một hai ngày. Nói thí dụ như cha là đội trưởng đội sản xuất, nhưng cha cũng không thể nào đem mỗi nhà đều đi trồng trọt hết đi? Chỉ cần an bài tốt cho bọn họ, cụ thể nên làm như thế nào thì chính bọn họ tự đi làm không được sao!

- Nga, cha hiểu được!

Trương Tông Quân gật gật đầu:

- Vậy giống như chức đội trưởng đội sản xuất, nhưng đội trưởng chỉ cần quản lý việc trồng trọt, hiện tại việc cha cần làm là làm sao cam đoan buôn bán của chúng ta được thuận lợi mà thôi, đúng không?

- Chính là ý tứ này!

Trương Lam thở mạnh một hơi nhẹ nhõm, thật không dễ dàng!

- Vậy làm sao phòng ngừa có người gian lận đây?

Trương Tông Quân lại hỏi.

- Rất đơn giản, nắm chắc tài vụ, hạn lượng, thu chi cùng vận chuyển!

Trương Lam vẫy vẫy tay, khẳng định nói.

- Hạn lượng? Là hạn lượng thế nào?

- Rất đơn giản, trước tiên nói việc nắm giữ tài vụ, việc này cũng không cần nói rõ, người nào cũng hiểu được tiền bạc là phải nắm giữ trong tay mình. Nói tới hạn lượng, mỗi xe tải chỉ chứa được tấn, tuyệt không nhiều hơn, tuyệt không ít hơn. Như vậy tiền hàng mỗi xe là cố định, người cân thiếu gian lận thì phải tự bỏ tiền đền cho chúng ta, không thể kiếm thêm. Nếu như chứa nhiều hơn chúng ta cũng không đưa tiền hàng cho hắn, như vậy có thể ngăn chặn được việc bên dưới làm ra thủ đoạn nhỏ. Cuối cùng nói tới thu chi vận chuyển, chỗ tốt lớn nhất là phòng ngừa sẽ có xe hàng mang kèm theo hàng hóa của mình để kiếm thêm thu nhập, chúng ta có thể cho người theo xe tích cực tố giác, bố trí tiền thưởng lớn thưởng cho người báo cáo. Như vậy xem như tạm hoàn thiện!

Trương Lam chép chép miệng, nói nhiều như thế cảm thấy có chút khát nước.

- Vậy mà còn gọi là tạm hoàn thiện?

Trương Tông Quân trợn mắt há hốc mồm:

- Một vòng khấu một vòng, không ai nhúc nhích được tay chân đi!

Nhìn vào con của mình, ai muốn chơi trò động cân não với hắn, vậy thảm rồi!

- Tạm thời con chỉ nghĩ được như vậy, sau này nghĩ ra tiếp tục bổ sung thôi!

Trương Lam lại bổ sung nói.

- Ách…

Trương Tông Quân hoàn toàn hết chỗ nói.

- Vậy con cảm thấy được hiện tại cần tìm bao nhiêu người?

Lão đầu tử lại hỏi.

- Tìm ba người đi!

Trương Lam thở dài:

- Việc này xem ra phải có mẹ cùng cha đều cùng ra trận. … Tạm thời sáu người đi đã!

- Sáu người mà còn nói là tạm thời?

Trương Tông Quân lại không biết nói gì.

- Dạ, nhưng con phải nói trước, chúng ta tuyệt đối không thể dùng người trong gia tộc của chính mình, cho dù ngày sau chúng ta phải bỏ tiền ra nuôi bọn họ cũng được, nhưng tuyệt đối không thể cho bọn họ nắm quyền!

Thở dài, Trương Lam đối với chú bác của mình thật sự không hề có lòng tin, kiếp trước những người kia chỉ biết lợi dụng, khi gặp phải vấn đề chạy còn nhanh hơn ai khác, khi nhìn thấy mình xui xẻo vận rủi tuyệt đối sẽ không chút keo kiệt hung hăng đạp cho mình thêm hai cước sau đó hung hăng phun nước bọt lên người mình. Trương Lam chỉ có một lời đánh giá: bọn hắn chứng kiến anh em của mình xui xẻo thì tuyệt đối sẽ thật cao hứng, chứng kiến anh em của mình kiếm được tiền thì tuyệt đối sẽ không thăng bằng, chứng kiến người khác khi dễ anh em của mình tuyệt đối sẽ đi giúp người ngoài đá thêm mình hai cước, còn hô hoán với danh nghĩa: thay cha mẹ giáo huấn ngươi một chút!

Đơn giản đưa ra một thí dụ, ở kiếp trước Trương Lam có một người anh họ tên Trương Lỗi là người nhà của ông chú ba, người anh họ này vốn có quen biết tình cảm với một cô gái cùng thôn, sau khi nhị đại nương biết được việc này, chẳng những không mở lời nói tốt giúp cho cháu mình, ngược lại còn đi qua nhà cô gái đó nói xấu cháu mình không tốt thế nào thế nào, hung hăng phá vỡ cuộc hôn nhân kia.

Bên trong gia tộc của Trương Lam, duy nhất đúng khẩu vị của Trương Lam chỉ có cô út cùng em họ của hắn cũng thuộc nhà ông chú ba là Trương Nhạc, là một người có tính tình thật sảng khoái, rất có nhân duyên, đáng tiếc khi Trương Nhạc được mười tám tuổi đi ra vùng ngoài làm công bị xe đụng chết, đây cũng là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Trương Lam, sau khi biết được tin tức này, Trương Lam nhịn cơm suốt cả hai ngày, ở trong lòng Trương Lam đã sớm xem người em họ kia giống như em trai ruột thịt của mình, đời này nếu ông trời đã cho hắn thêm một lần cơ hội, đó chính là muốn hắn nghịch thiên cải mệnh, đem mạng của Trương Nhạc từ trong tay tử thần đoạt lại lần nữa.

- Vì sao vậy, không phải nói đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh sao?

Lão đầu tử thật sự khó hiểu, mặc dù mấy người anh em của mình đúng là kém cỏi một chút, nhưng cũng không đến nỗi như thế đi?

- Nếu người trong nhà không dùng thì đi dùng ai?

- Câu nói đó là chỉ trước kia, hơn nữa cũng phải phân biệt rõ từng người, biết rõ sẽ có người ở sau lưng mình đâm dao nhỏ cha còn đi làm sao? Nếu như bọn hắn tham ô tiền của chúng ta, từ giữa trung gian kiếm lời bỏ túi riêng, cha có thể đem họ đưa tới cục cảnh sát không? Nếu như bọn hắn loạn dùng quyền lợi chúng ta cấp cho, cha có thể xử lý bọn hắn sao? Nếu như bọn hắn lén giành ưu đãi đắc tội với người cùng cha giành thiên hạ, cha sẽ hướng về bên nào?

Trương Lam không chút lưu tình hỏi thẳng.

- Không thể nào? Bọn họ cũng không đến mức như vậy đi?

Thanh âm của Trương Tông Quân có chút khô khốc, liếm liếm môi, giống như đang hỏi Trương Lam, hoặc như đang hỏi chính mình. Anh em của mình là người như thế nào, làm anh em nhiều năm như vậy, chính hắn hiểu rất rõ ràng, chỉ là hắn không muốn thừa nhận mà thôi.

- Sẽ không sao?

Khóe môi Trương Lam cười lạnh lùng, trong ánh mắt xẹt qua đạo hàn quang cực nhanh:

- Nếu như chúng ta xảy ra vấn đề, người thứ nhất đi ra ngáng chân chỉ sợ chính là bọn họ. Nếu quả thật xảy ra vấn đề gì, cả đám so với con thỏ chạy trốn còn nhanh hơn, không có một người nào, không có một kẻ nào sẽ lưu lại giúp cho cha. Dù cho cha có cho phép họ tham dự vào, chỉ sợ đến lúc đó bọn hắn chẳng những không cảm kích cha, ngược lại còn oán hận cha, bởi vì bọn hắn cảm thấy tiền của chúng ta chính là tiền của bọn hắn, cha không biết điều không cho bọn hắn là cha không đúng, thậm chí cha hẳn phải đưa hết toàn bộ cho bọn hắn. Làm anh em nhiều năm như vậy, tính cách của bọn hắn thế nào chẳng lẽ cha còn không hiểu quá rõ hay sao?

- Hơn nữa cha xem họ là anh em, nhưng họ không nhất định xem cha là anh em. Tư tưởng của họ, vĩnh viễn chỉ biết lo cho chính mình.

Trương Lam một châm thấy máu, không chút khách khí vạch ra sự thật.

- Nếu như cha thật sự quyết định cho họ tham dự vào, con chỉ giúp đỡ gia đình mình tới đây mà thôi, con không muốn nuôi dưỡng một đám người vô ơn béo phì. Ngày sau con sẽ tự mình làm hết thảy!

Cũng chính là từ giờ khắc này, Trương Lam đã quyết định con đường tương lai của Trương thị tập đoàn, tuyệt đối sẽ không đi theo con đường phát triển kiểu gia tộc, tránh khỏi rất nhiều bi kịch sụp đổ của những xí nghiệp gia tộc, điều này cũng làm cho cả Trương thị tập đoàn ở trong tương lai khi gặp phải mưa gió, vẫn lấy nguyên tư thế ổn định vượt qua rất nhiều gió tanh mưa máu, cuối cùng đã trở thành tập đoàn xí nghiệp lớn nhất thế giới, lập được công lao hãn mã cho sự phát triển của quốc gia trong tương lai!

- Con trai, con nói đúng!

Rốt cục Trương Tông Quân ngẩng đầu lên, thở mạnh một hơi:

- Đây là như lời Mao chủ tịch nói, cần bảo trì tính thuần khiết của đội ngũ, cũng là câu nói kia: Lòng người tan, sẽ không thể lãnh đạo đội ngũ. Có phải là ý tứ này hay không?

- Đúng rồi, chính là ý tứ này. Vẫn là chủ tịch lão nhân gia lợi hại, một chuyện thật phức tạp chỉ dùng một câu nói đã giải thích rõ ràng, vĩ nhân đúng là vĩ nhân, không bội phục cũng không được.

Trương Lam cười nói, trong lòng kỳ thật rất bội phục cha của mình, ở trong lòng Trương Lam đối với những chú bác kia không hề có cảm tình gì, nhưng đối với cha hắn mà nói dù sao đó cũng là anh chị em ruột thịt, là anh chị em ruột thịt cùng cha cùng mẹ, làm ra được quyết định này thật sự là phi thường khó khăn.

- Ba ba…

Trương Lam an ủi:

- Chúng ta cũng không phải mặc kệ bọn họ, sau này khi chúng ta có phát triển, có thể đặc biệt nuôi dưỡng bọn hắn, có thể cam đoan cuộc sống an an ổn ổn cho họ, chỉ cần trong tay họ không có quyền lực thì không cần sợ họ nhấc nổi sóng gió gì. Nhưng bây giờ thì chưa được!

- Vậy con cảm thấy chúng ta nên tìm ai hỗ trợ?

Trương Tông Quân hỏi. Nếu như đã làm ra quyết định, thì cứ dựa theo quyết định của mình đi làm, không cần dây dưa không rõ, đây là tính cách của Trương Tông Quân.

- Dượng út của con không tệ.

Trương Lam trả lời.

- Ân, không phải con vừa nói không dùng người một nhà sao?

Trương Tông Quân thật ngạc nhiên.

- Cũng không phải là hoàn toàn, kỳ thật chủ yếu vẫn do vấn đề tính cách của mấy chú bác, cha cũng không thể trông cậy những người chỉ biết vài mặt chữ, cả ngày chỉ biết tham món lợi nhỏ tiện nghi có được cái nhìn xa trông rộng đúng không! Lại nói về sau chúng ta cũng không phải tuyệt đối không cần, chỉ cần có thích hợp chúng ta vẫn có thể dùng.

Trương Lam giải thích:

- Dượng út thì khác hẳn, đầu tiên mà nói, đặt ở thời cổ đại hắn chỉ là ngoại thích, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không có cảm giác an toàn. Hơn nữa tính cách của dì út cùng dượng út cũng thật tốt, đối đãi người không tệ, danh tiếng trong lòng hàng xóm chung quanh cũng tốt, hơn nữa dượng út cũng từng làm chút buôn bán nhỏ, có được trụ cột này ngày sau một ít công tác phụ trợ vẫn có thể để dì út đi làm!

- Ân, xem như một người, còn nữa không?

Trương Tông Quân cũng suy tính, gật đầu, xem như thừa nhận ý kiến của Trương Lam, lại hỏi.

- Lý Tú Thủy cũng được, là gia đình đối diện bên kia sông nhà chúng ta.

Trương Lam trả lời.

- Ân, tiểu tử ngươi ánh mắt cũng thật xa nha, việc này cũng có thể chú ý tới. Nói nói xem, vì sao?

- Điểm thứ nhất cha cứ xem, nhà hắn thật nghèo, dù là như vậy nhưng hắn mỗi ngày vẫn có thể cười ha ha, điểm này nói rõ tính cách hắn thật lạc quan, điều này cha không phản đối chứ?

Trương Lam hỏi.

- Ân, không tệ, tiếp tục!

- Tiếp theo, điểm thứ hai, tiểu tử này rất nhiệt tình, trong nhà hàng xóm có chuyện gì hắn cũng không do dự chạy tới hỗ trợ, nhân duyên không tệ. Hơn nữa hắn cũng thường xuyên ra chợ làm chút buôn bán nhỏ, vậy cũng nói rõ hắn rất có ý nghĩ, tâm nhãn linh hoạt, đánh giá hắn như vậy cha cũng không phản đối chứ?

- Ân, còn gì nữa không?

Trương Tông Quân tiếp tục hỏi, hôm nay hắn muốn nhìn xem ánh mắt nhìn người của con mình có trình độ như thế nào.

- Điểm thứ tư, người này rất hiếu thuận, điều này không cần con phải nói, người trong thôn ai cũng biết. Một người hiếu thuận dù có xấu tới đâu cũng không xấu bao nhiêu. Cuối cùng, tổng hợp những điểm trước, có thể cho ra đáp án, hắn chính là loại người chỉ cần cha đối xử tốt với hắn, hắn sẽ giao cả trái tim đào ra đưa cho cha, cho nên trọng yếu nhất là – trung tâm, điểm này tuyệt không có vấn đề!

Trương Lam cuối cùng tổng kết nói:

- Một người lạc quan, nhiệt tình, thông minh, có ý nghĩ, tâm nhãn linh hoạt còn biết hiếu thuận cùng trung tâm, quả thật là vị đại tướng thượng hạng mà bất cứ ông chủ nào cũng tha thiết ước mơ, đánh vỡ đầu cũng không tìm thấy. Không biết thì thôi, đã biết còn không tích cực đi tranh thủ, thì đầu xem như bị lừa đá mất rồi. Nếu cẩn thận bồi dưỡng thật tốt, đây chính là suất tài có thể tự mình đảm đương một phía!

- Nghe con phân tích cha mới biết được bên người mình vẫn cất giấu một vị nhân tài như vậy.

Ánh mắt Trương Tông Quân đánh giá con trai mình từ trên xuống dưới, nhiệt tình trong ánh mắt muốn làm Trương Lam mau hòa tan.

- Con còn có chuyện gì mà cha với mẹ không biết đây? Mau nhanh thành thật khai báo!

Thật sự chịu không nổi, Trương Lam dùng sức giãy dụa, bị một nam nhân dùng ánh mắt nhiệt tình như vậy nhìn chằm chằm ai cũng không chịu nổi, dù chon am nhân kia chính là cha của mình cũng làm người khó thừa nhận, dưới ánh mắt nhiệt liệt như thế, làm cho người ta có cảm giác bị nam đồng tính quan sát vậy!

- Không phải cần tới ba người sao? Hiện tại đã có hai, người cuối cùng là ai?

Lão đầu tử không buông tha cơ hội tiếp tục áp bức Trương Lam.

- Còn một người chính là ý trung nhân của cô út con đó thôi, tên của hắn là gì con cũng không biết.

Trương Lam nói:

- Con gặp qua vài lần, cảm giác hắn là một người thật thông minh, rất thông minh. Có thể bồi dưỡng tốt một chút, về phần chuyện khác thì không quá quen thuộc, vì vậy con cũng không muốn bình luận nhiều!

Hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói:

- Nhưng con có thể khẳng định một chút, cha xem cách hắn đối đãi với cô út, một lòng si tình với em gái của cha, dù người này không quá nhiệt tình tới hỗ trợ, nhưng vì muốn tranh thủ cảm tình của gia đình cô út, hắn cũng sẽ chạy tới giúp đỡ thật tốt, hơn nữa hiện tại hắn còn đang suy nghĩ biện pháp kiếm tiền xây nhà cưới vợ kia, cha phát lương cho hắn cũng đủ cho hắn cưới vợ. Cha cũng biết tình huống gia đình của hắn, con không cho rằng hắn có thể cự tuyệt chủ ý này!

Nói tới vị dượng út này, là một người thật có ý tứ, người này rất có khả năng buôn bán, không để ý là buôn bán gì, chỉ cần vào tay hắn sẽ kiếm được tiền, là tài liệu buôn bán trời sinh. Nhưng người này có hai tật xấu, một là lười, mỗi lần kiếm đủ tiền chi phí thì không chịu làm tiếp, nhất định phải đợi tới khi hết tiền mới chịu đi làm.

Truyện Chữ Hay