Luân Hồi Thương Đế

chương 35: 35: kiếm chỗ tốt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dù sao thì A Đại cũng có tư tâm, nó muốn Đoạn Ngọc kế thừa nơi này thì tất nhiên là sẽ tận lực trợ giúp hắn hoàn thành Đoạn Thần Đại Đế yêu cầu.

A Đại cho dù bị giam ở nơi này hai vạn năm nhưng nó dù sao cũng là Yêu tộc Đế Quân, tài vật không có nhưng trên người nó toàn thân là bảo ah, chỉ cần hắn từ trên người nó đạt được chút gì đó thì cũng là thu hoạch lớn rồi.

“Ba cái yêu cầu này?”.

A Đại nghe xong ba cái yêu cầu này thì kém chút nhảy dựng lên, đáy mắt hiện lên một chút khiếp sợ hỏi.

Nhận được Đoạn Ngọc gật đầu sau đó thì nó liền lâm vào trầm mặc.

Yêu cầu đầu tiên đối với nó cũng không là gì, tuy rằng nó không thể trực tiếp giúp Đoạn Ngọc nhưng vẫn có biện pháp để Đoạn Ngọc ở Luyện Thể cảnh đầm chắc căn cơ, không nói mười thành, nó vẫn là có chín thành trợ Đoạn Ngọc thực hiện.

Bất quá yêu cầu thứ hai thì thật là quá phận, hắn nhìn ra Đoạn Ngọc tuổi gần mười lăm, muốn trước hai mươi tuổi đạt tới Phong Hầu cảnh, đây nhưng là vượt qua Mệnh Tuyền cảnh, Luân Hải cảnh cùng Động Thiên cảnh ah.

Bao nhiêu người cả đời liền một chút cảnh giới đó cũng không tu luyện thành công, Đoạn Thần Đại Đế lại muốn Đoạn Ngọc ở trong năm năm hoàn thành? Kia quả thực là mơ mộng hão huyền.

Đến yêu cầu thứ ba thì đúng là hết nói, vừa thành Phong Hầu cảnh đã muốn có Vô địch Phong Hầu chiến lực, đó nhưng là vượt qua chín cái tiểu cảnh giới chém giết, A Đại trước kia đều chưa từng nghe nói đến ở trong Võ đạo thế giới có loại này kinh khủng quái vật.

“Ba cái yêu cầu này độ khó quá lớn, yêu cầu đầu tiên ta còn có chút nắm chắc, còn lại hai cái yêu cầu phía sau thì quả thực là để cho ta tuyệt vọng”.

Đoạn Ngọc thở dài nói.

“Đại Đế còn không nói gì khác?”.

A Đại tròng mắt xoay chuyển, suy nghĩ một chút thì lại hỏi.

“Đại Đế chỉ nói ta không cần tham gia Kim sắc thí luyện nữa, bảo vật trong đó tự mình ban cho ta, ba cái yêu cầu này ta nếu như không thể hoàn thành thì đợi tới Phong Hoàng cảnh phải đến đây trông coi”.

Đoạn Ngọc đã có chuẩn bị trước không nhanh không chậm trả lời.

“Ngươi là kẻ đầu tiên có cơ hội kế thừa Đại Đế, ta đối với tiểu tử ngươi cảm tình không tệ, như vậy đi, để ta cho ngươi một chút trợ lực”.

A Đại đáy mắt tinh quang lóe lên một cái rồi biến mất, hơi có suy tư nói.

“Tiền bối không thể”.

Đoạn Ngọc lập tức lắc đầu.

“Đại Đế đã nói mấy cái yêu cầu này đều cần ta tự mình thực hiện, người khác không thể giúp”.

“Ha ha, quy định là chết, người mới là sống”.

A Đại cười nhạt.

“Đại Đế chỉ cần ngươi đạt được yêu cầu, ngươi trong lúc đó đạt được cái gì hắn cũng sẽ không quản, dù sao yêu cầu cũng là Đại Đế ra, cuối cùng cũng là hắn kiểm định, ta đưa ngươi một chút tài nguyên cũng không ảnh hưởng gì”.

“Vậy cũng có thể được?”.

Đoạn Ngọc nghi ngờ hỏi.

“Làm sao có thể không được?”.

A Đại hỏi ngược lại.

“Võ giả tu luyện là nghịch dòng mà lên, trong đó cơ duyên là không thể thiếu, cho dù Đại Đế lại nghiêm khắc thì cũng không thể quản được”.

“Ngươi đợi một chút”.

Nói đoạn thì thân hình chợt biến mất vô tung.

“Cá cắn câu”.

A Đại biến mất thì Đoạn Ngọc âm thầm cười lạnh nói.

Bọn hắn ở giữa đều có tính toán riêng, A Đại là muốn mượn tay hắn thoát khốn, Đoạn Ngọc há lại có thể để nó đơn giản như ý nguyện?

A Đại rời đi không bao lâu thì cũng quay trở lại, trên tay hắn lúc này còn mang theo hai thứ đồ vật phân biệt là một khối cầu huyết dịch đỏ tươi bằng cỡ đầu người cùng một bình sứ nhỏ.

Hắn cũng không nói nhảm cái gì mà đưa cho Đoạn Ngọc.

“Ta quanh năm ở trong Thiên cốc bí cảnh nên cũng không có nhiều đồ tốt, hai thứ này đưa ngươi”.

“Tiền bối, đây là...”.

Đoạn Ngọc nhìn xem hai dạng đồ vật thì kinh ngạc hỏi.

“Đây là một phần Yêu Đế tinh huyết, bên trong đó cuồng bạo lực lượng đã bị ta ma diệt, đem nó hòa vào thân thể ngươi không những giúp ngươi tố chất thân thể đề cao mà còn có một chút xác xuất để ngươi kế thừa trong đó Huyết mạch chi lực, đối với Nhân tộc các ngươi thì đây chính là bảo huyết vạn kim khó cầu”.

“Bên trong bình sứ thì là một trăm giọt tinh thuần nguyên lực hóa lỏng, nó một giọt ẩn chứa lực lượng không thua một trăm mai Thượng phẩm linh thạch, mà lại tác dụng ôn hòa, thích hợp cho ngươi tu hành, đột phá tu vi không có tai họa ngầm”.

A Đại chỉ vào hai vật này nói.

“Tiền bối, đồ vật này quá quý trọng, ta không dám nhận”.

Đoạn Ngọc nắm hai đồ vật trong tay thì âm thầm kinh hỉ, bất quá hắn biểu hiện ra bên ngoài thì là khiếp sợ nói.

“Quý trọng nhưng không dùng thì có ý nghĩa gì?”.

A Đại phất phất tay.

“Ngươi chỉ cần cố gắng thực hiện Đoạn Thần Đại Đế yêu cầu là được, nếu như có thể thành công thì có thể đem ta ra ngoài hóng gió một chút, hai vạn năm ta đã đủ nghẹn chết rồi”.

Đoạn Ngọc im lặng một chút thì mới đem hai dạng đồ vật thu hồi, sau đó thì mới nghiêm nghị nhìn A Đại nói.

“Tiền bối yên tâm, ta chỉ cần chưởng khống được nơi này thì sẽ không quên ân tình của tiền bối, ta nhất định sẽ để tiền bối ra ngoài”.

“Cố gắng là được”.

A Đại vui vẻ gật đầu hài lòng nói.

“Tiền bối, thời gian đã không còn sớm, ta muốn rời đi Thiên cốc bí cảnh”.

Đoạn Ngọc gật đầu, sau đó có vẻ như không nỡ nói.

“Ừm, đi thôi! Tranh thủ thời gian thực hiện yêu cầu của Đại Đế”.

A Đại gật đầu.

“Đem lực lượng truyền vào trong Kim sắc ấn ký trên tay ngươi, ngươi sẽ có thể rời đi Thiên cốc bí cảnh”.

“Vâng! Tiền bối, cáo từ!”.

Đoạn Ngọc gật đầu đáp, sau đó thì cũng liền truyền lực lượng kích phát Kim sắc ấn ký.

Thân hình chớp mắt sau đó bị một cỗ huyền bí lực lượng cuốn lấy, đợi cỗ lực lượng này biến mất thì Đoạn Ngọc cũng không còn.

“Hừ! Lấy đồ của Bản Đế cuối cùng cũng phải trả lại, tương lai Bản Đế thoát khốn thì ngươi sẽ kẻ đầu tiên bị ta giết!”.

A Đại lúc này mới hừ lạnh nói.

“Còn có ngươi, Đoạn Thần Đại Đế! Bất luận ngươi còn sống hay không, đợi khi ta thoát khốn thì tất diệt ngươi nhất mạch, Đoạn thị hậu nhân, ngươi các đệ tử đồ tôn, ta tất sát!”.

Đoạn Ngọc bị mang ra Thiên Cốc bí cảnh nên cũng không nghe được A Đại lời nói, mà lại cho dù biết được thì hắn cũng không có bao nhiêu bất ngờ.

Đoạn Thần Đại Đế đều nhắc nhở hắn ít tiếp xúc với A Đại thì tất nhiên của đạo lý của y, giai đoạn này Đoạn Ngọc sẽ không cùng A Đại có liên hệ cái gì.

Đương nhiên, nếu như có một ngày hắn có thực lực khống chế được A Đại thì hắn sẽ không ngần ngại đem nó thu phục, dù sao cũng là một vị Yêu tộc Đế Quân, là một phần chiến lực vô cùng mạnh.

Có thể thu phục thì tất nhiên phải thu phục.

Kim quang cuốn theo Đoạn Ngọc tán đi thì hắn một lần nữa xuất hiện ở chỗ hang động mà trước đó đi qua Tử phủ khảo thí, hắn chỉ cần theo đường cũ phản hồi thì có thể gặp cái kia Tinh Linh tộc cùng rời đi Truyền thừa chi địa.

Đặt chân xuống một khắc thì hắn lập tức liền từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra một bộ y phục mặc vào, hiện tại hắn trên người vết bẩn còn không có lau đi nên có chút khó chịu, bất quá hắn cũng không muốn bộ dạng này bị cái kia Tinh Linh tộc tiểu nhân nhìn thấy.

Mặc xong y phục thì hắn cũng liền hướng ra hang động bên ngoài cất bước.

Có thể là hắn còn chưa bước đi một bước thì đã cảm nhận được một cỗ thần dị lực lượng hàng lâm, sau đó một khắc thì một cái quyển trục lục sắc hư ảnh lăng không xuất hiện trước mặt hắn.

“Luyện Thể Thiên kinh”.

Đoạn Ngọc trong mắt đồng tử co lại thấp giọng nỉ non.

Hắn chưa từng thấy Thiên kinh nhưng đối với Thiên kinh thừa nhận thì lại có một chút hiểu biết, tu giả nhận được Thiên kinh thừa nhận thì sẽ nhìn thấy Thiên kinh hư ảnh, cùng với đó thì Thiên kinh hư ảnh cũng sẽ vô hạn phóng đại hiển hiện hư không, phàm là sinh linh ở gần nơi có kẻ nhận được Thiên kinh thừa nhận đều sẽ nhìn thấy.

Bên ngoài hang động, bên ngoài Ma Phong hạp cốc chỗ kia Ma Phong thành đám người đã định là một đêm không ngủ, bọn hắn vừa mới bị Đoạn Ngọc Tử phủ dị tượng làm cho kinh tỉnh không lâu thì lúc này lại bị Thiên kinh thừa nhận dị tượng làm là giật mình.

Thiên không hắc ám nhưng một cái quyển trục hư ảnh khổng lồ vẫn để lộ ra nó kinh người lục quang, lấy Ma Phong hạp cốc làm trung tâm thì phạm vi hơn vạn dặm sinh linh đều có thể thấy được cái này quyển trục hư ảnh.

“Luyện Thể Thiên kinh thừa nhận! Không biết là vị nào thiên kiêu đạt tới Luyện Thể mười tầng trong truyền thuyết”.

Bên trong Ma Phong thành, Thiên Vận thương đội Kim trưởng lão ngẩng đầu nhìn lên thiên không thấp giọng lẩm bẩm.

Ánh mắt không không gì sánh được hâm mộ..

Truyện Chữ Hay