Luân hồi khốn kiếp

chương 13.2: nghi lễ huyết kế (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Về khu nhà phụ và nghỉ ngơi đi." Gilead hạ lệnh, ánh mắt ông lạnh lùng rời khỏi thằng nhóc trước mặt mình.

Hansen là người đầu tiên tuyên bố bỏ cuộc bằng cách chạm vào chiếc vòng cổ ngay khi có cơ hội. Với suy nghĩ rằng mình chẳng có cửa cạnh tranh, cậu quyết định không phí phạm thêm sức lực. Bố mẹ cậu cũng chẳng hề kì vọng cậu con trai sẽ làm nên điều gì đó khác biệt.

"V-vâng ạ."

Hansen chờ đợi phản ứng của Gia chủ trước lời đầu hàng của mình một cách ngập ngừng, nhưng rồi cậu ta nhanh chóng cúi đầu rời đi. Một lúc sau khi cậu ta biến mất, lại có một tiếng kêu cứu khác vang lên. Cậu bé Juris mười tuổi mạo hiểm tiến vào mê cung, ít ra thì cũng khá khẩm hơn tên nhóc Hansen. Tuy nhiên, cậu ta bị trúng tên ở ngay cái bẫy đầu tiên và bắt đầu gào khóc thảm thiết cầu xin giúp đỡ.

Ngay sau đó, một tiếng kêu cứu khác lại phát ra. Lần này là từ Deacon mười một tuổi. Dù đã cố chịu đựng sau khi bị trúng tên, cậu lại bị con slime hạ gục ngay sau đó. Slime là loại quái vật vô cùng khó đối phó với những ai chỉ được trang bị vũ khí cận chiến. Deacon bị cơ thể nhớp nháp của con slime nuốt chửng và bắt đầu gào thét trong tuyệt vọng.

Chưa đầy một giờ trôi qua mà chín người tham gia đã tụt xuống chỉ còn sáu. Tuy có vẻ thảm hại, nhưng kết quả này cũng không nằm ngoài dự đoán. Chẳng ai kì vọng gì cao xa từ ba kẻ bị ghẻ lạnh đó cả.

'Còn Gargith... Dù vụng về nhưng nó chưa bao giờ ngừng tiến về phía trước,' Gilead đưa ra đánh giá một cách khách quan.

Lovellian tạo ra hình ảnh ba chiều của mê cung lơ lửng trong không trung. Hình ảnh được chia thành sáu màn hình nhỏ, cho thấy tình cảnh của sáu đứa trẻ còn lại. Thay vì né tránh bẫy, Gargith chọn cách xông thẳng băng vào. Dù trúng tên hay đối mặt với quái vật, cậu chỉ cần một nhát vung chiếc trọng kiếm to gần bằng thân hình mình.

Gilead lại chuyển sự chú ý sang một thí sinh khác, 'Dezra khá nhanh nhẹn, trực giác cũng tốt...'

Hễ khi nào kích hoạt bẫy, cô bé lập tức đổi lối đi. Dezra thậm chí còn xoay xở né được vài cái bẫy. Cô cũng không lúc nào cũng cố gắng đối đầu với quái vật. Nếu có đường khác có thể đi, cô bé sẽ chọn lối đó và chỉ vung giáo khi không thể chạy thoát kịp thời.

'Cyan thì lại cẩn thận quá mức, nhưng điều đó cũng không hẳn là xấu.'

Ancilla đã từng thu thập các ghi chép của những thám hiểm gia nổi tiếng và bản thiết kế của nhiều mê cung rồi sử ddụng chúng để huấn luyện cặp song sinh. Nhờ vậy, hai đứa trẻ đã nắm được những kiến thức cơ bản và các chiến lược cần thiết để chinh phục mê cung. Những điều đó sẽ giúp chúng vượt qua khu mê cung vô hình và được tạo ra để dễ dàng bị chinh phục như này.

Chẳng hạn như, nếu một mê cung mà tứ phía của nó được bao bọc. Nhưng có gió được tạo nên bởi ma thuật thì theo dấu chiều gió sẽ giúp tìm được đường ra. Nếu quan sát kĩ lưỡng, họ cũng có thể phát hiện ra những đầu mối nhân tạo được cài đặt để chỉ dẫn lối đi đúng. Thậm chí ngay cả khi không có sự trợ giúp đó, chỉ cần phán đoán nhanh nhạy thì việc tránh được bẫy ngay vào lúc khoảnh khắc nó kích hoạt cũng nằm trong tầm tay.

Cyan làm được điều đó. Tuy nhiên, do quá cẩn trọng, cử động của cậu nhóc có phần lóng ngóng. Đầu óc cậu ta lại không đủ linh hoạt. Tầm nhìn của cậu thì lại bị thu hẹp bởi vì chỉ biết dựa dẫm vào những gì đã được ghi nhớ. Đó là lý do tại sao có những lúc cậu lại rơi vào những cái bẫy đơn giản đến mức ngớ ngẩn.

'Ciel thông minh, suy nghĩ thì lại linh hoạt. Tuy nhiên...con bé vẫn còn tính trẻ con.'

Ciel kích hoạt bẫy bằng cách ném đồ vật, điển hình như là chiếc giày của mình. Sau mấy lần như vậy, con bé có thể thoải mái đi tiếp trên con đường đã sạch bóng bẫy. Nếu lối đi trước mặt bị chặn, con bé chỉ việc quay đầu; còn nếu đường không bị chắn thì cứ tiếp tục tiến tới. Mỗi khi chạm trán quái vật, con bé không vội đối đầu trực tiếp mà quấy rầy chúng như thể đang nô đùa với một món đồ chơi mới.

Còn về phía Eward.

"....Thằng con ta nó sao rồi?" Gilead hỏi.

"Cậu bé có vẻ rất hứng thú với ma thuật," Lovellian đáp.

Eward không tập trung vào nhiệm vụ duy nhất là vượt mê cung. Thay vào đó, cậu ta quan sát tỉ mỉ từng cái bẫy và reo lên thích thú mỗi khi nhìn thấy một con quái vật. Cậu vô cùng kinh ngạc trước sự sống động của chúng dù đó chỉ là những ảo ảnh. Và sau khi hạ gục một con quái vật, thay vì rời đi ngay lập tức, cậu lại mân mê xác chết một lúc lâu với ánh mắt lấp lánh.

Mỗi lần hạ gục một con quái vật bằng thanh kiếm, ánh mắt vô hồn như người chết của cậu bỗng sáng bừng lên khi bắt gặp những yếu tố liên quan đến ma thuật.

“...Thằng bé vẫn như vậy kể từ khi còn nhỏ. Nó thích đọc sách hơn là rèn luyện thể chất hoặc kỹ năng. Nó đặc biệt thích thú mỗi khi tôi đọc cho nó nghe những câu truyện cổ tích về phép thuật. Cậu biết không? Eward, thằng bé tôn trọng Sienna Thông Thái hơn cả tổ tiên của nó – Vermouth Vĩ Đại." Gilead thú nhận.

"Sư phụ Sienna là người xứng đáng được mọi phù thủy kính trọng mà." Lovellian mỉm cười đầy tự hào.

"Cũng chính vì thế mà nó mới bảo vậy. Khi nghe 'Những Cuộc Phiêu Lưu Của Anh Hùng Vermouth', thằng bé thích phần truyện về Sienna hơn là Vermouth. Nó nói bởi vì mỗi khi cả nhóm gặp nguy nan, chính ma thuật của Sienna mới có thể tạo ra được những giải pháp bất ngờ nhất để hóa giải."

Gilead ngập ngừng trước khi tiếp tục.

"Câu chuyện cổ tích đó cũng được đọc cho tôi nghe khi tôi còn nhỏ. Nhưng, tôi ... nói thật cậu nghe, tôi lại thích Hamel hơn." Gilead thừa nhận.

"Ông đang nói về cái gã Hamel Ngu Ngốc đấy à?" Lovellian kinh ngạc hỏi.

"Nếu không có những rắc rối do hắn gây ra thì câu chuyện đã chẳng có gì hấp dẫn cả. Hắn thô lỗ, cục cằn nhưng cũng rất tốt bụng ... Hamel đã truyền cảm hứng cho tôi, để tôi từng bước vượt qua mặc cảm tự ti so với tổ tiên Vermouth nhờ vào chính nỗ lực của mình. Bởi lẽ, khi ai nấy đều răm rắp nghe theo ý kiến của Vermouth thì Hamel, một mình một đường, luôn khăng khăng giữ quan điểm khác biệt."

"Hồi nhỏ tôi thì lại rất ghét Hamel."

"Chà, cũng phải thôi. Nhờ Hamel mà cả nhóm toàn gặp rắc rối... Tuy nhiên, Hamel luôn cố gắng chịu trách nhiệm hoàn toàn cho hành động của mình trong mỗi cuộc khủng hoảng đó. Đó là lý do tại sao tôi không ghét Hamel được..."

Gilead nhìn vào diễn biến bên trong mê cung, nở một nụ cười.

"... Eward, thằng bé ấy luôn muốn học ma thuật từ bé. Tôi thậm chí còn mời một giáo viên dạy phép đến từ thủ đô chỉ để nó có thể được đào tạo bài bản ... Nhưng học được nửa chừng thì nó từ chối,"

Gilead nhớ lại.

"Ông có biết lý do vì sao không?" Lovellian hỏi.

"Hiện thực buộc thằng bé phải từ bỏ con đường đó. Vì mẹ mình ... mà nó quyết định trở thành tộc trưởng đời kế tiếp của dòng họ Lionheart. Và vì ma thuật chẳng mang lại lợi thế gì trong cuộc đua tranh ngôi vị, nó đành phải gạt ước mơ sang một bên."

Cuộc tranh đoạt sẽ bắt đầu một cách nghiêm túc khi mọi đứa trẻ trong gia tộc đều đã trưởng thành.

"... Chà, cũng dễ hiểu thôi. Tuy ma thuật mở ra vô vàn tiềm năng, nhưng con đường ấy lại dài và gian khổ,"

Lovellian nhận định.

"Thật lòng mà nói, tôi sẽ rất vui nếu Eward chọn con đường pháp sư đấy." Gilead cười buồn, quay sang phía Lovellian.

"Trong các chi thứ của dòng họ chỉ có duy nhất một gia đình chuyên về ma pháp. Vì vậy, cũng vài lần tôi muốn hướng Eward về phía họ, nhưng nó luôn một mực từ chối. Tuy nhiên ...

nếu nhận được lời đề nghị trở thành môn đệ của Đại Pháp Sư Xích Tháp thì chắc chắn nó không thể khước từ được. Bởi lẽ niềm đam mê ma thuật vẫn cháy âm ỉ trong tim Eward.”

“Tôi không thể cho ngài câu trả lời ngay lúc này được," Lovellian lắc đầu. "Bởi vì tôi không thể tùy tiện nhận ai đó làm môn đồ. Vì mối quan hệ với ngài, Gilead, tôi có thể dẫn thằng bé theo, nhưng ... nếu nó không thể hiện được đủ tư chất, tôi sẽ không nhận nó."

"Đó không phải vấn đề. Ý định của tôi cũng không phải là ép buộc cậu nhận nó. Nhưng tôi muốn cho thằng bé một cơ hội được theo đuổi ước mơ của mình.”

Gilead làm vậy không phải để củng cố quyền thừa kế của Cyan và Ciel. Chỉ là nhìn thấy đứa con trai cả tự ép mình làm thứ nó ghét là điều khiến Gilead phải đau lòng.

Để thuyết phục người vợ đầu Tanis và tạo động lực cho Eward, ông thậm chí còn đích thân mời Đại Pháp Sư Xích Tháp, Lovellian đến.

"... Tôi sẽ xem xét kỹ lưỡng tư chất của Eward sau. Bây giờ thì, có vẻ như Eward quyết định không dùng bất kỳ ma thuật nào để phá đảo mê cung nhỉ." Lovellian lầm bầm, nhìn chăm chú vào màn hình.

"...Có điều...cái thằng nhóc Eugene kia rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?"

Eugene đã khiến anh kinh ngạc đến mấy lần liên tiếp. Giờ đây, sự ngưỡng mộ đang dần bị sự choáng váng chiếm chỗ.

"...Tôi cũng không biết nữa,"

Gilead thành thật nhận thua.

Trên màn hình của ông, Eugene đang... xé xác ảo ảnh của một troll khổng lồ thành từng mảnh.[note56206]

Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.

Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/luan-hoi-khon-kiep/chuong-13-2-nghi-le-huyet-ke-3-2A

Truyện Chữ Hay