Long Huyền đưa tay vuốt ve sợi dây truyền màu xanh ngọc trên cổ mình, không sai đây chính là Thanh Tâm kiếm mà Mai phu nhân từng đưa cho Long Huyền khi trước, rõ ràng là một cái dây truyền, cớ gì lại gọi là kiếm?
Thêm nữa, chắc chắn đây là thứ mà đám người Long Càn muốn đạt được từ trong tay của phụ mẫu hắn, cũng là lý do phụ mẫu bị truy sát suốt mười năm, cũng là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến việc Long gia cùng Trần gia gặp nạn.
Suốt năm năm qua, Long Huyền liên tục tìm hiểu bí ẩn của Thanh Tâm kiếm, cũng đem những suy đoán của mình nói cho Bạch lão, những lúc như vậy, Tiêu Viễn còn đang bận đi rình xem thôn nữ tắm rửa, thành ra hắn mới không biết những điều này, nghĩ lại Long Huyền thấy rất ghen ghét, tàn hồn rất giỏi sao, ỷ vào tàn hồn không ai nhìn thấy được, đi rình thiếu nữ tắm rửa? Liêm sĩ đâu? Tại sao thiếu niên anh tuấn như ta không có thần thông như vậy…
Thiện tai, thiện tai… bồ tát ngon nhất, bồ tát ngon nhất, a không đúng niệm sai rồi, a di đà phật, tâm ta hướng về phật, dương khục khục. . . hướng về mỹ nữ!!! Tội lỗi!
Niệm đọc xong một đoạn ‘chân thứ ’ kinh của kiếp trước, Long Huyền lập tức lấy lại tập trung để suy nghĩ chuyện ban nãy.
Tuy rằng suốt năm năm thời gian, Long Huyền liên tục thử mọi cách hắn nghĩ ra được để phá giải bí ẩn bên trong Thanh Tâm kiếm vẫn không thành công, nhưng không phải là không có thu hoạch, chí ít Long Huyền có thể xác định được đây là một bảo vật, bảo vật cực kỳ trân quý.
Có một lần Long Huyền từng nổi giận, ra tay muốn phá hủy nó, đánh thẳng một đòn công kích cực mạnh, cũng nhờ Bạch lão dùng bí pháp công kích, nhưng kết quả là Thanh Tâm kiếm này chẳng hề si nhê gì cả.
Long Huyền nghĩ kỹ lại thì đây vẫn là di vật mà mẫu thân hắn để lại, còn lấy Thanh Tâm làm tên, hẳn là rất có ý nghĩa với phụ mẫu, hắn cũng từ bỏ ý định phá hủy nó để tìm hiểu bí mật, mặc dù hắn muốn cũng chẳng làm được.
Cho nên, tổng hợp hai đầu suy đoán này lại, Long Huyền đưa ra nhận định.
“Cái chết của cha mẹ ta, Long gia và Trần gia bị diệt tộc không thể nào chỉ đơn giản là một vụ trách chấp quyền thế trong gia tộc, mà mục đích của kẻ đứng sau chính là Thanh Tâm kiếm, cha mẹ ta cũng biết sự tồn tại của bảo vật này, cho nên bọn hắn chắc chắn cũng biết nội tình, chỉ tiếc họ lại không hề nói cho ta điều gì. . . . Có lẽ, họ cho rằng ta không có khả năng báo thù đi, dù sao khi đó ta cũng chỉ là một đứa bé chưa tới tuổi, biết chuyện lại làm được gì chứ?” Long Huyền cười khổ.
Còn có một chuyện hắn chưa nói, cha mẹ của hắn, sau khi bị trúng độc, tu vi bị phế, phải tu luyện lại một lần nữa, nhưng trong khoảng thời gian này, bọn họ tất nhiên là bị thế lực sau màn đuổi giết gắt gao. Bị một thế lực cường đại hơn cả phủ thành chủ truy sát, bằng vào thực lực nhập vi kỳ, bọn họ có thể trốn được suốt mười năm sao? Lại còn có thời gian rảnh để cưu mang Long Huyền hắn? Sau lưng Long Càn có hắc thủ thao túng, sau lưng cha mẹ ta có không? Bọn hắn đây là đang đánh cờ sao?
Trong lúc vô hình, Long Huyền như cảm thấy, buổi tối cách đây năm năm trước, đêm mưa gió đó tại Hoàng Phong thành còn điều bí ẩn gì mà Long Huyền hắn chưa biết được. Có vẻ như, Long Huyền hắn hiện tại đã bị cuốn vào trong một cái âm mưu rồi. Nhưng không sao, trước đó còn lạ lẫm, hiện tại Long Huyền biết có ít nhất hai phe thế lực đang đánh cờ, Long Huyền hắn chỉ là xui xẻo bị cuốn vào rìa mép bàn cờ, ngay cả quân tốt thí cũng không bằng, vì hắn còn chưa có tư cách tham gia ván cờ, không đủ có tư cách trở thành quân cờ.
Nhưng không sao cả, Long Huyền hắn đối với việc biến thân thành quân cờ cũng không hề hứng thú. Thay vì đó, hắn muốn. . . . phá cục hơn, mà để phá cục trước tiên cần nhập cục.
Nắm chặt mặt dây truyền trong tay, Long Huyền nhếch miệng cười, con mắt lộ ra vẻ sắc bén, đây chính là chìa khóa để ta nhập cục, ta thật muốn xem xem, tướng của hai phe, thân phận là gì đây, ai là địch, ai là bạn, hoặc giả, cả hai người đều là kẻ địch, như vậy tốt, tìm ra được thì trực tiếp đem cả hai đều chém!
Tiêu Viễn thấy Long Huyền như thế thì há mồm, nhìn qua Bạch lão: “Tiền bối, ta hình như gặp ảo giác rồi, sống lưng lạnh quá, người nhìn xem, ánh mắt của tiểu tử kia có phải ẩn chứa sát khí hay không?”
Bạch lão ghét bỏ nhìn hắn, lúc sau mới đáp: “Đúng vậy, hắn là một kẻ thù rất dai, hơn nữa còn xấu bụng, ngươi lợi dụng thân là tàn hồn, xuyên tường đi rình thiếu nữ tắm không mang theo hắn, hiện tại hắn đang nghĩ cách để phanh thây, luyện hồn ngươi đó!”
Tiêu Viễn sửng sốt: Cái gì, ngài nói cái gì mà? Phanh thây luyện hồn? Khoan đã, vế trước là cái gì? Chuyện ta lén đi rình trộm, không đúng, là đi luyện mắt bị người khác biết rồi sao? Không được, ta muốn giết người diệt khẩu!
Đúng lúc này Long Huyền đưa mắt nhìn sang, Tiêu Viễn lập tức như mèo bị dẫm phải đuôi, hét lớn.
“Vu khống, tất cả đều là vu khống, ta không có rình trộm, ta là quang minh chính đại ngắm nhìn, trước khi nhìn các nàng tắm, ta còn rất lễ phép hỏi xin ý kiến, các nàng đồng ý ta mới nhìn, không thể gọi là rình trộm!”
Long Huyền: . . . .
????
Long Huyền: Hắn vừa nói cái gì đó? Lão già chết tiệt này muốn nói cái gì, khoe khoang sao? Có thể rình gái tắm không bị phát hiện rất ngưu bức?? Cố tình cà khịa ta? Tin hay không ta lập tức liền nghĩ cách phanh thây, luyện hồn ngươi?
Long Huyền kìm nén tức giận, gằn từng chữ: “Câm miệng!! Ngươi nói hỏi ý các nàng, lời ngươi nói, các nàng nghe được sao?”
Tiêu Viễn nghe vậy thì ánh mắt hơi né tránh, vô lực đáp: “Được… đương nhiên là nghe được chứ!”
Bạch lão lúc này lại ngạc nhiên: “Thật sự? Bọn hắn thật trả lời đồng ý cho ngươi nhìn?”
Bạch lão không phải là hứng thú với chuyện này, hắn không hứng thú làm mấy chuyện không biết xấu hổ như vậy, hắn chỉ là bất ngờ vì những thiếu nữ kia đồng ý cho Tiêu Viễn nhìn.
Dựa vào cái gì?
Bạch lão nhìn chằm chằm vào cái bộ dạng già mà không kính của Tiêu Viễn, loại dung mạo này, đi đóng phim thế giới động vật (JAV) do Nhật bản sản xuất còn được, thích hợp vai diễn dirty-old-man, chứ nếu nói thiếu nữ gặp hắn liền đồng ý khoe thân, Bạch lão cảm thấy trí tuệ của mình đang chịu sỉ nhục.
Long Huyền nửa nghi, nửa ngờ hỏi Tiêu Viễn: “Vậy ngươi hỏi các nàng như thế nào?”
Tiêu Viễn vẫn là bộ dạng né né, tránh tránh, chẳng qua bị Bạch lão và Long Huyền nhìn chằm chằm vào hắn chỉ có thể cắn răng đáp.
“Ta nói với các nàng, xin chào tiểu thư xinh đẹp, ta đứng đây… từ chiều, hiện tại ngươi lại vào đây tắm, nên ta muốn hỏi, tiểu thư có phiền để ta đứng đây thêm chút nữa không. . . .?”
Long Huyền: . . . . .!!!???
Bạch lão: . . . . .???!!!
Tiêu Viễn thấy hai người kia bày ra bộ dạng trợn mắt hốc mồm, lập tức từ tư thế rụt rè, biến thành ngẩng đầu kiêu ngạo, nói tiếp.
“Nếu tiểu thư mà không lên tiếng, ta xem như ngươi đã đồng ý!”
Long Huyền, Bạch lão: ?????
Long Huyền, Bạch lão: Ngươi chắc chắn các nàng nghe được câu hỏi của ngươi sao, ngươi chắc chắn các nàng không trả lời là đồng ý sao? Rõ ràng là vì hoàn toàn không biết có một cái tàn hồn dâm dê, vô sỉ đang nhìn lén, không nghe thấy câu hỏi, làm sao trả lời?
Long Huyền, Bạch lão đưa mắt nhìn nhau, cả hai ăn ý gật đầu một cái. Kẻ vô sĩ như thế này. . . đáng đánh!
Cách một hồi, Tiêu Viễn la hét: “Tha mạng a, công tử, tiền bối, tha mạng, ta biết sai rồi!”
Vẫn là Tiêu Viễn: “Ai u, đừng đánh mặt. . . đừng đừng đá vào bụng. . . ai da, kẻ nào thất đức như vậy, không biết giữa hai chân của nam nhân không thể đá vào hay sao?”
Lại vẫn cứ là Tiêu Viễn: “Đừng đánh, đừng đánh nữa, công tử, tổ tông, tiểu tổ tông của ta a, sau này mỗi lần đi rình lén. . . . không đúng, là đi luyện mắt, ta đều sẽ dẫn ngươi cùng đi, tuyệt không đi một mình a!”
Long Huyền sáng mắt, lập tức đáp ngay: “Thật sao?”
Bạch lão nhìn hắn. Long Huyền lại lập tức nghiêm mặt: “Sư phụ, kẻ này bản tính không đổi, đã vậy còn dám mê hoặc ta đi vào con đường tà đạo, nữ nhân chính là cản trở việc tu luyện, kẻ này dụng tâm quá ác, đáng đánh!”
Long Huyền thở dài trong lòng, tử đạo hữu bất tử bần đạo, nể tình lão Tiêu ngươi hứa hẹn lần sau sẽ dẫn bổn công tử đi cùng, ta liền nhẹ tay một chút. Thế là Long Huyền không chút do dự bán bằng hữu, còn dư lại cũng chỉ là tiếng gào thê lương của Tiêu Viễn.
. . . . . .
Chẳng biết qua bao lâu rồi, rốt cục tiếng hét thảm ngừng lại. Tiêu Viễn ngồi một góc ôm lấy khuôn mặt.
Long Huyền đang một mặt hiếu kỳ nhìn qua, trong lòng tấm tắc xưng kỳ: “Lão Tiêu a, tàn hồn vậy mà cũng sưng mặt, sưng mày sao?”
Tiêu Viễn thần sắc u ám, gương mặt bị đánh cho bầm tím, sưng tấy, thật không hiểu được tại sao linh hồn cũng có thể bị bầm tím. Hắn căm tức nói.
“Khốn kiếp Long Huyền, ngươi lạc đề rồi có biết không, suốt năm tiếng đồng hồ liền, ngươi hành hạ lão phu cũng thôi đi, ngươi có biết lão hắc y gõ chữ đến bây giờ đã là năm tiếng đồng hồ liên tục rồi hay không, không sợ chương sau ngươi liền bị hắn cho đi chết sao?”
Long Huyền: “Bớt nói nhảm, thiên đạo còn chưa giết được ta, lão hắc y tốn mới năm tiếng đồng hồ, viết ra nhân sinh năm năm tại tân thủ thôn của ta dài vạn chữ, hắn còn phải gõ thêm mấy triệu chữ nữa đây, chờ đến khi gõ xong mấy triệu chữ đi, sau đó ngươi dùng câu này hù ta, có lẽ bổn công tử còn thật sự sợ chết.”
Long Huyền: “Ngươi nói đúng không lão hắc y?”
Con tác: Ta không liên quan, ta không có lên tiếng, ta chỉ muốn nói, viết liên tục tiếng đồng hồ rồi, ròng rã gần vạn chữ a, có lẽ sẽ cắt thành chương từ đến đi!!! Nếu các ngươi yêu quý bộ truyện, vậy ta muốn cầu chút ít đề cử a!!! Đừng next chương này vẫn còn tiếp, chỉ là ta muốn buff chút tinh thần đỡ buồn ngủ mà thôi!
. . . . . . .
Tiêu Viễn: “Quay lại chính đề đi, ban nãy ngươi nói một đống lớn, nhưng cuối cùng vẫn chưa có nói gì đến thời cơ cả, đã nói là vì thời cơ nên ngươi mới ở lại Định Yên thôn này thêm một năm cơ mà!”
Long Huyền: “Như đã phân tích như trước đó, hiển nhiên đối thủ của ta không phải kẻ tầm thường, chí ít phải mạnh hơn xa võ tông cảnh, còn phải có thế lực nhất định!”
“Ta muốn tìm ra thân phận của kẻ này, nhất định phải đủ cường đại, cũng đứng ở độ cao nhất định mới có thể xâm nhập bàn cờ, phá cục, mà để làm được điều đó, ta cần một cái cơ hội.”
“Cứ năm năm một lần, thiếu niên từ đến tuổi đều sẽ ngênh đón một lần sát hạch, mà cơ hội ta muốn chờ cũng chính là lần sát hạch mở ra vào mùa đông năm nay!”
. . . .