Trước mặt Long Huyền lúc này, có thể nói là một con hung vật thật sự, toàn thân vạm vỡ, cao đến gần ba mét, tứ chi thô to, móng vuốt sắc lẻm. Thoạt nhìn bộ móng vuốt kia, kết hợp với lực lượng của chi trước to như cây cột nhà, khẳng định nháy mắt có thể xé xác một người trưởng thành ra thành nhiều mảnh.
Mà thật không may, kẻ đang đối đầu với con hung vật đáng sợ này, đích xác là một người nam tử trung niên trưởng thành, thoạt nhìn qua, người kia đang hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, chỉ có thể khổ sở chống đỡ trước những cú quật tay đầy uy lực của con vật này.
Liếc nhìn bộ lông màu nâu xám, đang dần dần hóa thành màu đen của con hung thú trước mắt, Long Huyền nhăn mày nói.
“Dã thú… không đúng, khí tức này… là yêu thú sao?”
Tiêu Viễn: “Đúng vậy, thiết trảo bạo liệt hùng, nhìn khí thế này, là đang trong quá trình yêu hóa, thực lực không kém gì yêu thú tam giai trung kỳ. Sau khi yêu hóa hoàn toàn, rất có khả năng đạt đến tam giai trung kỳ đỉnh phong, không hề yếu hơn một số yêu thú tam giai hậu kỳ bậc thấp chút nào.”
Cái gọi là yêu hóa trong miệng của Tiêu Viễn, cũng chính là quá trình đạt được cơ duyên của dã thú để hóa thành yêu thú được nhắc đến khi trước. Thật ra mà nói, phân biệt kỹ hai loại này không hề khó khăn, tất cả mọi ngươi đều biết, dã thú yêu hơn yêu thú.
Nhưng khác biệt lớn nhất là, yêu thú thuần chủng vừa mới sinh ra có được yêu huyết trợ giúp, ngưng tụ linh khí nhanh hơn, cơ thể cường tráng hơn, thực lực mạnh hơn, dần dần tụ được yêu hạch, mà trong quá trình này, yêu thú sẽ càng lúc càng bỏ xa dã thú về sức mạnh, trí lực, từ đó trong chuỗi thức ăn, dã thú sẽ chỉ càng ngày càng lép vế.
Nhưng hiển nhiên, vạn vật ra đời đều có ý nghĩa của mình, không ai mãi mãi yếu, dù dã thú bắt đầu đã không chậm hơn yêu thú một bước, nhưng chẳng có gì là không thể, một vài dã thú vươn lên trong hoàn cảnh sinh tồn khó khăn, sống sót, đạp trên xương cốt kẻ thù mà bước tới, dần dần sở hữu sức mạnh không thua kém gì với yêu thú. Bọn chúng thôn phệ lẫn nhau, có thể là ăn được thiên tài địa bảo, có thể là bằng vào thân thể dã thú đi thôn phệ yêu thú, từ đó ngưng tụ yêu hạch, cải tạo yêu huyết, biến thân trở thành yêu thú, thay đổi cấp bậc sinh mệnh.
Mà con thiết trảo bạo liệt hùng trước mắt này chính là một ví dụ điển hình nhất. Nói về nguồn gốc, giống loài của nó chẳng qua chỉ là một con dã bạo hùng bình thường thôi, nhưng nhìn cái thân thể chằng chịt vết sẹo kia của nó, hiển nhiên để trưởng thành đến hiện tại, nó đã phải đấu tranh sinh tử không ít lần, đi săn mồi, né tránh kẻ khác săn giết, nó đã lần lượt vượt qua rồi.
Bộ lông vốn màu nâu xám, hiện tại đang dần dần hắc hóa kia chính là dấu hiệu rõ ràng nhất cho thấy nó đã ngưng tụ yêu hạch thành công, yêu huyết đang từ từ chuyển hóa, đây cũng là quá trình mà thực lực lẫn linh trí của nó tăng lên nhanh chóng. Trong giới yêu thú, loài gấu không phải yếu, cho nên một khi con thiết trảo bạo liệt hùng này thành công tiến hóa, chắc chắn sẽ trở thành bá chủ một vùng.
Bạch lão yên lặng từ này đến giờ rốt cuộc mở miệng.
“Huyền tiểu tử, cơ hội nhanh chóng tăng thực lực tới rồi, giết nó…!”
Bạch lão nói nhẹ như không làm khóe miệng Long Huyền giật một cái. Sư phụ ngài không nghe lão Tiêu nói gì sao? Đây là dã thú yêu hóa loài gấu đó, dù cho xếp vào kim tự tháp chuỗi thức ăn cũng là thuộc vào tầng cao, không phải con sâu con kiến, muốn giết là giết được ngay a.
Lại nói, tự Long Huyền cũng cảm nhận được yêu khí của con thiết trảo bạo liệt hùng kia, lão Tiêu nói không sai, khí tức này đã có thể so được với một ít tam giai hậu kỳ yêu thú rồi. Phải biết thời gian gần đây, tuy rằng Long Huyền chạm chán không ít dã thú cường đại, nhưng cường đại nhất hẳn phải là một số nhị giai yêu thú, đối với đám này Long Huyền vừa gặp là vắt chân lên chạy không suy nghĩ nhiều.
Chẳng qua trong tình huống hiện tại, Long Huyền cũng không phải quá e ngại con hung thú trước mắt, hiển nhiên đây là sinh vật mạnh nhất mà Long Huyền gặp được từ khi đặt chân vào trong sâm lâm này. Nhưng Bạch lão muốn hắn giao thủ cùng với thiết trảo bạo liệt hùng cũng là có lý do, mà cái nguyên do chủ yếu nhất chính là vì con gấu này còn chưa yêu hóa hoàn toàn, do vậy Long Huyền mới có cơ hội thắng.
Yêu thú cùng dã thú ngoài những khác biệt bên trên, còn một khác biệt rất lớn nữa đó là linh trí. Yêu thú từ điểm nào đó mà nói đã dần dần mở ra linh trí, cấp bậc càng cao, càng thêm cơ linh, một số giống loài như yêu hầu, đôi khi linh trí không thấp hơn con người, Long Huyền vẫn nhớ được con mắt đầy vẻ kiêu ngạo, khinh thường chúng sinh của con yêu hạc chết tiệt kia.
Về phần dã thú, có lẽ một số dã thú không hề yếu hơn yêu thú, nhưng chúng dựa rất nhiều vào bản năng, linh trí cực thấp, hoàn toàn dựa vào một thân man lực, cho nên khó mà so được với yêu thú cùng cấp.
Những thứ này là do Tiêu Viễn, cùng Bạch lão dạy cho Long Huyền, trong quá trình sống tại trong sâm lâm này, hiểu biết của Long Huyền về thế giới này đang được phổ cập một cách nhanh chóng.
Xác định được mục tiêu, Long Huyền được nhiên phải tìm phương án đối phó, một con mồi mạnh ngang với yêu thú tam giai trung kỳ, so với tu sĩ nhân loại thì thuộc vào hàng cao thủ rồi, chính là võ sư hậu kỳ mới xem như ngang sức với nó. Long Huyền mới chỉ vừa khai mở bốn khiếu, xem như là nhất tinh võ giả, cách biệt to lớn vô cùng.
Chẳng qua, con thiết trảo bạo liệt hùng kia hoàn toàn không phải trạng thái tốt nhất. Hiện tại trên thân thể của con bạo hùng kia đã loang lỗ đầy máu rồi, một chân sau của nó bị thương di chuyển không còn quá mức linh hoạt như trước, cũng kiềm hãm được một phần lực lượng mạnh mẽ của nó.
Mà người làm ra những vết thương này chính là vị trung niên đang giao đấu với con thiết trảo bạo liệt hùng kia. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Long Huyền đã giật cả mình. Vị trung niên này toàn thân trên dưới tựa như cái bao tải rách, so với con bạo liệt hùng kia còn nát hơn.
Nếu không phải y có một cây cốt thương cùng một thân thể nhanh nhẹn thì sớm đã bị con bạo liệt hùng xé ra làm mấy mảnh rồi.
Xung quanh thân vị trung niên này có tam ngôi sao màu chàm trôi nổi, hiển nhiên là một vị bát tinh võ sư đang phát ra toàn lực chiến đấu. Theo lẽ bình thường, một vị võ sư bát tính, đối đầu với thiết trảo bạo liệt hùng, đánh không lại nhưng toàn thân trở lui hẳn không phải vấn đề. Nhưng quan sát kỹ tình huống, Long Huyền cho ra nhận định, người này bị dồn vào chân tường rồi.
Thoáng giật mình vì vết thương của người này xong, Long Huyền nhìn thấy sau lưng hắn, ở nơi đó có một đứa trẻ trạc tuổi Long Huyền, nhìn thấy con thiết trảo bạo liệt hùng thì run lẩy bẩy, không thể nào di chuyển. Đương nhiên dù có di chuyển cũng không thể nào thoát được, mà vị trung niên kia hẳn là đang cố gắng bảo vệ đứa bé, vì thế mới không bỏ chạy, nếu lúc này đứa bé đi di chuyển ngược lại sẽ làm cho tình thế tệ thêm, mặc dù sự thật là cứ kéo dài như vậy, cả hai người đều sẽ chết trong miệng gấu.
Cũng chính vì như thế Long Huyền mới cho rằng người này đã vào đường cùng, nhưng hắn cũng bị xúc động không thôi, vì hình ảnh này, làm cho hắn nhớ lại một hồi ức không đẹp cho lắm. Khi trước, đối đầu với một Long Càn, thực lực áp đảo tuyệt đối, tựa như con bạo liệt hùng lúc này vậy, cha hắn cũng chắn trước mặt hắn giống như thế. Sắc mặt Long Huyền dần dần trầm tĩnh, lạnh lùng… hắn muốn giết con gấu này.
Thu liễm lại khí tức, Long Huyền lấy thanh kiếm từ trong trữ vật giới chỉ ra, đây là thanh kiếm của Long Khôn mà Long Huyền lấy được khi trước, tuy rằng phẩm cấp không cao lắm, Long Huyền lại không hề biết kiếm pháp, lúc bình thường tác dụng của thanh kiếm này là dao gọt vỏ hoa quả, nhưng thôi, có vũ khí vẫn hơn không.
Sau khi chuẩn bị xong, Long Huyền yên lặng không một tiếng động vận khởi tầng thứ nhất của Phiêu Phong bộ là thừa phong, thân thể thuận theo cơn gió, nhẹ lướt qua tàng cây dần dần tiếp cận khu vực chiến đấu của một người, một gấu kia.
Nam tử trung niên thở từng hơi nặng nhọc, đưa tay quệt đi vết máu trên mặt, máu thấm lưa tưa giây cả vào mắt làm cho tầm nhìn của hắn bị nhòe đi đôi chút, trong ánh mắt hiện lên mấy phần gian nan, nhưng khi liếc nhìn thân ảnh đứa bé sau lưng, ánh mắt đó lại một lần nữa kiên định lên, hắn cắn răng, cầm chặt cốt thương tấn công về phía con thiết trảo bạo liệt hùng đang hung hãn xông tới.
Bạo liệt hùng bị thương một chân sau, tốc độ cùng lực công kích giảm đi đôi chút, nhưng đòn tấn công của nó vẫn không thể xem thường, trung niên nam tử không dám đối kháng trực tiếp, lập tức né khỏi móng vuốt sắc lẻm đang đập tới từ hướng chính diện, sau đó dùng mũi thương đâm về cái chân sau còn lại kia, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Có kinh nghiệm lần đầu, bạo liệt hùng biết không thể để chân sau bị đánh trúng nữa, nó theo bản năng hung hãn lao tới, dùng cơ thể cường tráng của mình va chạm mũi thương, móng vuốt lập tức đổi hướng quạt thẳng phía đầu của vị nam tử trung niên.
Người kia thấy thế, không tiếp tục đâm thương tới mà lập tức thu thương lại phòng thủ, hắn đưa thân thương chắn ngang, nhảy lùi về sau, nhưng uy lực của một cú vồ này không tầm thường chút nào, ngay lập tức cốt thương bị tay gấu nện một cái, thân thương áp thẳng ngực của người trung niên, khiến hắn như chiếc lá trong gió, cả người lẫn thương bay ngược về sau, ầm một tiếng đập mạnh vào thân cây.
“Phốc!~”
Cú va chạm cực mạnh khiến người trung niên khó mà nhịn được, sắc mặt đỏ lên, hộc ra một ngụm máu tươi, thương thế vốn đã nặng, hiện tại càng nặng thêm, hiển nhiên đã bị nội thương rồi.
“Hống!!!!~”
Một tiếng gầm lớn đinh tai nhức óc mang theo hung uy chấn động, tiếng hống này của bạo liệt hùng tạo thành một luồng gió ập thẳng đến gốc cây nơi người trung niên đang bị thương, người kia lập tức cố nén cơn đau, chống thương lăn mình, hiểm lại càng hiểm né đi một đòn này của bạo liệt hùng.
Mặt đất kéo ra một cái khe rãnh, đến tận dưới gốc cây, sau đó ầm một tiếng, thân cây nổ tóe ra một cái hố.
Tuy còn chưa thể xé nát hoàn toàn thân cây, nhưng thử tưởng tượng nếu lúc nãy người trung niên nam tử kia không kịp tránh né, giờ khắc này hẳn đã chịu cảnh máu thịt be bét rồi.
Đây cũng là một tuyệt kĩ của thiết trảo bạo liệt hùng, bạo liệt hống. Uy lực còn chưa phát huy ra đến mức mạnh nhất, nhưng trong chiến đấu có thể phát huy ra tác dụng cực lớn, khi nó hoàn toàn yêu hóa chắc chắn đây sẽ là một đòn sát chiêu kinh người.
Bạo liệt hùng vì chưa yêu hóa hoàn toàn, thi triển ra một chiêu này cũng rất tốn sức, chỉ tiếc là không thể giết chết tên nhân loại trước mắt, điều này làm cho nó càng thêm phẫn nộ mà gào rống.
Trong ánh mắt của trung niên nam tử lóe lên vệt tiếc nuối cùng không cam tâm, hắn cảm nhận được bản thân đang dần mất đi năng lực chiến đấu, nếu không giờ phút này, sau khi tung đại chiêu, nếu có thể phá ra công kích, con bạo liệt hùng kia chắc chắn sẽ dính đòn. Nhưng hiện tại, trạng thái của hắn còn tệ hơn cả bạo liệt hùng, nam tử trung niên đưa mắt nhìn về phía đứa bé mình cố gắng bảo vệ, nói nhỏ.
“Cuối cùng, vẫn phải chết sao?”
Thiết trảo bảo liệt hùng có bản năng chiến đấu không cạn, nó biết bản thân cần tích súc lực lượng mới lao lên tiếp được, nam tử trung niên biết được, mà một người khác đang chờ cơ hội… cũng biết điều này!
. . .
P/s: Ta nói cái gì ấy mà, tỷ như tiền a… loại tục vật này, hãy ném vào mặt con tác đi, sẽ nôn ra rất nhiều chữ!!!
Momo: (Do Hoang Long)
STK ngân hàng BIDV :
Xin đạ tạ!!!