Theo như phương vị để lại, hướng đông chính là Hắc nha độc chu, Bách túc ngô công nằm hướng bắc, vậy thì bây giờ hai mục tiêu cuối cùng chắc chắn nằm ở hướng nam cùng hướng tây.
Theo như suy đoán của Long Huyền, Đại địa ma hạt có lẽ sẽ xây dựng hang ổ tại hướng nam, mà mục tiêu tiếp theo, hắn định kích sát con ma hạt này trước. Về phần Mãng cổ chu cáp, nếu như đã là con khó đối phó nhất, vậy thì cứ để nó sống đến cuối cùng đi.
…
Sau khi đã quyết định xong chủ ý, lúc này Long Huyền nhanh chóng lên đường, so với hai lần trước, quãng đường lần này Long Huyền phải đi có chút xa hơn. Hơn nữa lần này đi Long Huyền cũng không định quay trở lại sơn động khi trời tối nữa.
Lý do rất đơn giản, vì bọ cạp là loài vật sợ ánh sáng, nó sẽ lẩn trốn ở trong hang vào ban ngày và chỉ đi ra ngoài vào ban đêm, vì thế Long Huyền đã đưa ra một quyết định mạo hiểm chính là sẽ phục kích Ma hạt khi màn đêm buông xuống.
Bằng vào sự hiểu biết và suy đoán của bản thân, vượt qua một đoạn đường khá dài, Long Huyền cuối cùng cũng tìm được tới gần chỗ của ma hạt. Nếu hắn đoán không lầm, trong cái hang lớn trước mặt chính là nơi trú ẩn của con bọ cạp mà hắn đang tìm.
Ngước mặt lên nhìn trời, bây giờ đã là hoàng hôn, màn đêm rất nhanh sẽ buông xuống, khi đó cũng là thời điểm mà những loài săn mồi như bọ cạp bắt đầu hành động. Việc của Long Huyền cần làm lúc này chính là kiên nhẫn chờ đợi đến khi con mồi xuất hiện.
Một canh giờ trôi qua, hiện giờ Long Huyền chỉ có thể dựa vào vài tia sáng lờ mờ mà ánh trăng rọi xuống để nhìn về phía hang động kia. Đúng lúc này, bỗng có tia sáng lóe lên từ trong hang hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Vận dụng Vô định tinh thần điển giúp thị lực của Long Huyền được nâng cao, cuối cùng hắn cũng thấy rõ một thân hình to lớn đang từ từ bò ra khỏi cửa hang, trên thân nó còn có một chút ánh sáng màu lục nhàn nhạt.(Trên lớp vỏ ngoài của bọ cạp có rất nhiều huỳnh quang sẽ phát sáng nhàn nhạt vào ban đêm, đây là cách tự vệ của loài này)
Đập vào mắt Long Huyền lúc này chính là hai cái kìm lớn, cùng với tám cái chân, toàn thân con vật kia được bao phủ bởi một lớp giáp đen sì, thân hình vô cùng to lớn, ước chừng phải dài đến hai mét.
“Yêu thú ở thế giới này toàn là loài khổng lồ hay sao, bò cạp mà nhìn không khác gì một con cá sấu.”
Lẩm bẩm một câu, lúc này Long Huyền mới cẩn thận đánh giá con độc vật trước mắt, sau khi quan sát một hồi, sắc mặt của hắn có chút khó coi, thật sự là hắn không nắm chắc có thể hạ gục được con bọ cạp này.
Đặc điểm của loài này chính là toàn thân được bao bọc một lớp giáp xác bên ngoài rất kiên cố, so với vỏ bảo vệ của rết độc có khi còn cứng rắn hơn. Nhớ lại lúc bản thân dùng kiếm phá nát lớp phòng hộ của rết độc để lấy tinh huyết khiến lông mày Long Huyền nhíu chặt lại.
Khi đó rết độc chết rồi vẫn khiến hắn phải tốn rất nhiều sức mới đâm phá được lớp da ngoài của nó, hiện tại sức phòng thủ của con bọ cạp này còn mạnh hơn, không những thế từ Vô định giới cảm nhận được, Long Huyền có thể rất chắc chắn rằng con bọ cạp này sớm đã là nhất giai đỉnh phong yêu thú rồi…
Đối với loài có giáp ngoài biến thái như vậy, cách đầu tiên mà Long Huyền nghĩ tới là tấn công từ bên trong, giống như lúc đối phó với con rết độc, thế nhưng Long Huyền lại có chút không nỡ, dù sao Bạo linh phù bản nâng cấp hắn chỉ có một tấm, Long Huyền còn dự định dùng nó để đối phó với Mãng cổ chu cáp.
…
Trong lúc Long Huyền còn đang nghĩ xem phải làm sao để đối phó với kẻ địch thì lúc này đại địa ma hạt sau khi ra khỏi hang đã nhanh chóng bắt đầu cuộc đi săn của mình, Long Huyền bất đắc dĩ chỉ có thể nhanh chóng vận dụng thừa phong bộ lập tức đuổi theo sau.
Thân pháp của hắn rất nhẹ nhàng, lại di chuyển ở trên tán cây, trong lúc nhất thời con Đại địa ma hạt vẫn không nhận ra mình đã rơi vào trong tầm ngắm của kẻ khác.
Lúc này, toàn bộ sự chú ý của nó đã đặt vào việc săn mồi, sau khi đi được một đoạn, cuối cùng nó cũng đã tìm ra được mục tiêu của mình, trước mặt nó chính là một con yêu thú loại bọ ngựa, từ khí tức trên thân con yêu thú kia tản ra thì thực lực hẳn là cũng ngang bằng với con nhện lúc trước.
Thế nhưng loài này chỉ có một cặp chân trước là lợi hại, thật không may khi vũ khí sắc bén kia của nó chưa chắc đã công phá được sức phòng thủ của đối phương, hơn nữa ngũ độc nổi danh với kịch độc của mình, chỉ bấy nhiêu thôi Long Huyền cũng đã nhìn ra được kết cục của con bọ ngựa này rồi.
Nếu như Long Huyền là con bọ ngựa kia, hắn chắc chắn sẽ nhanh chóng lựa chọn việc quay lưng bỏ chạy, dù sao thì bọ ngựa có cánh, chỉ cần bay lên được thì có thể trốn thoát, nhưng có vẻ như lần này con bọ ngựa kia không có cơ hội làm vậy rồi.
Đại địa ma hạt sau khi đã xác định được con mồi của mình liền nhanh chóng tiếp cận đối phương, đến khi khoảng cách đủ gần thì lập tức giương kìm lên tấn công, lúc này con bọ ngựa cũng đã nhận ra động tĩnh của kẻ địch, lập tức làm ra phản ứng, cặp chân trước vung lên chém thẳng về phía đối thủ.
“Két, két—”
Tiếng động vang lên như tiếng kim loại cứa vào nhau, con bọ ngựa hoàn toàn bị kinh ngạc, cặp chân sắc bén của nó trước giờ luôn dễ dàng cắt đôi mọi thứ, thế mà lần này lại không làm gì được lớp giáp xác bên ngoài của con Đại địa ma hạt.
Thấy vậy, nó lập tức muốn bay lên cao, kéo giãn khoảng cách, thế nhưng khi nó chém trúng vào người đối phương thì lúc này cặp kìm bá đạo kia của bọ cạp cũng đã đánh tới sau lưng của nó rồi.
Hai cái kìm to lớn kẹp vào, cánh của bọ ngựa đã hoàn toàn bị bọ cạp bắt được, con vật này cũng rất thông minh, nó biết nếu như để bọ ngựa kịp thời bay lên, như vậy con mồi sẽ xổng mất, cho nên đã lựa chọn đánh lén vào đôi cánh của đối phương, từ đó chặn đường lui của con mồi.
Bọ ngựa ra sức giãy dụa, lúc sau, một tiếng như vải rách vang lên, cặp cánh kia của bọ ngựa đã bị xé nát hoàn toàn, hiện giờ nó đã khó mà thoát đi được, nó điên cuồng chém liên tục vào Đại địa ma hạt, cũng dùng lợi thế di chuyển của mình để giữ vững khoảng cách.
Đổi lại phía bên kia, tuy rằng trên thân được bao phủ bởi một lớp giáp cứng rắn, thế nhưng tốc độ ra đòn của bọ ngựa rất nhanh, do đó Đại địa ma hạt chỉ có thể dùng hai cái kìm của mình để bảo vệ phần đầu, còn trên thân nó nhiều lắm chỉ là xuất hiện thêm vài vết xước mà thôi.
Cứ như vậy, bọ cạp chẳng khác gì một chiếc xe bọc giáp liên tục chèn ép về phía con mồi, mất đi cặp cánh, con bọ ngựa đáng thương kia dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng khó mà thoát ra được, cứ như vậy chẳng mấy chốc nó sẽ kiệt sức, khi đó thì kết cục của nó đã được định sẵn làm thức ăn cho đối phương rồi.
Bọ cạp cũng ý thức được điều này, chẳng qua nó không muốn phí nhiều thời gian như vậy, canh vị trí rất chuẩn, ngay vào lúc con bọ ngựa không để ý, trong nháy mắt, một mũi gai nhọn màu đen bất ngờ đâm thẳng về phía cổ của nó.
“Phập!!”
Chỉ trong vài cái chớp mắt, toàn thân con bọ ngựa đã đổ gục xuống, nó giương mắt nhìn cái thứ vừa lấy đi tính mạng của mình, trong ánh mắt có chút giãy dụa, cuối cũng cứ vậy mà chết đi. Ma hạt vung vẩy chiếc đuôi mấy cái, sau đó mới từ từ thu lại.
Không sai, thứ vừa kết liễu con mồi chính là vũ khí lợi hại nhất của nó - đuôi bọ cạp! Đối với bọ cạp mà nói, chiếc đuôi chính là thứ vũ khí chết người, vô cùng linh hoạt, đối thủ sẽ khó mà biết được khi nào thì bản thân sẽ bị đâm trúng. Nọc độc trong đó vô cùng kinh khủng, đối với những kẻ thù cùng cấp, có thể nói là kiến huyết phong hầu.( độc vào máu thì chết ngay lập tức)
…
Ở trên tán cây gần đó, Long Huyền có chút cảm giác miệng lưỡi phát khô, hắn học được thừa phong bộ, tốc độ có lẽ so ra nhanh hơn con bọ ngựa kia một chút, ba động chưởng cùng với thanh hoàng giai trung phẩm bảo kiếm của hắn có lẽ ra đòn tấn công sẽ mạnh hơn con bọ ngựa đó, thế nhưng hắn cũng không nắm chắc đánh bại được Đại địa ma hạt.
Nếu không cẩn thận, rất có thể kết cục của hắn sẽ không khác gì con vật kia, hiện giờ đã trở thành thức ăn cho bọ cạp rồi. Nhìn cảnh phía dưới, một lát sau ánh mắt Long Huyền liền sáng lên, đột nhiên hắn phát hiện ra cơ hội của bản thân sắp đến rồi.
Lặng lẽ vận chuyển thừa phong thân pháp, Long Huyền nhanh chóng rời đi nơi này. Quay trở lại cửa hang nơi con bọ cạp ẩn náu, Long Huyền lấy ra một tấm bạo linh phù, hắn nhanh chóng đánh tấm phù ra để phá sập cửa hang. Đến đây, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, nếu như bản thân suy đoán không sai, vậy thì lần giao đấu này hắn chắc chắn sẽ có lợi.
Làm xong hết thảy, Long Huyền dồn lực bật mình một cái, lại nhảy lên trên cành cây chờ đợi Ma hạt quay trở về. Sau thời gian nửa canh giờ, đúng như dự đoán của Long Huyền, con bọ cạp có lẽ đã xử lý xong con mồi mà quay trở về hang ổ, lúc này ma hạt cũng phát hiện ra hang ổ của mình đã bị kẻ khác phá nát rồi.
Nhìn bộ dáng rất vội vã của con Ma hạt, Long Huyền càng ngày càng tự tin vào phán đoán của bản thân, hắn tập trung toàn bộ tinh thần để cảm nhận, quả nhiên, lúc này khí tức trên người của Ma hạt càng ngày càng cuồng bạo.
Nếu như lúc bình thường, cảm giác được khí tức của yêu thú đang tăng lên nhiều như vậy, Long Huyền chắc chắn sẽ quay lưng bỏ chạy, thế nhưng tình hình hiện giờ thì khác, hắn đang rất hưng phấn, bởi vì đây chính là thời cơ mà hắn đang chờ đợi.
Nhìn vào tình huống trước mắt, Long Huyền đoán ra con bọ cạp kia đã sớm đạt tới bình cảnh nhất giai đỉnh phong rồi, vừa nãy thôn phệ một con bọ ngựa nhất giai hậu kì, rất có khả năng nó sắp đột phá đến nhị giai.
Mà đây chính là điều Long Huyền muốn, nghe qua thì có vẻ vô lý, một con nhất giai đỉnh phong Đại địa ma hạt Long Huyền đã không đủ sức đối phó, thế mà nó đột phá đến nhị giai thì Long Huyền hắn lại cho rằng bản thân có thể giết chết được đối phương, đúng là hoang đường.
Thực ra Long Huyền cũng đang đặt cược, nếu là loài khác thì có lẽ không có khả năng, nhưng vì con mồi là bọ cạp nên hắn mới muốn thử một lần. Bởi vì hắn căn bản không ngăn cản được con Ma hạt tiến giai, thế thì liền lợi dụng đặc điểm của loài này để tấn công biết đâu sẽ có cơ hội.
Bọ cạp là loài giáp xác, mỗi khi chúng lớn lên thì nhất định phải bỏ đi lớp xác cũ, lúc này nó sẽ phải hao phí rất nhiều sức lực, sau khi lột xác bọ cạp cũng cần có một khoảng thời gian để tĩnh dưỡng, chờ đợi cho bộ giáp mới trở nên cứng cáp hơn, khi đó nó cũng càng trở nên to lớn, cường đại hơn.
Mà Long Huyền nhắm vào, chính là khoảng thời gian suy yếu nhất của bọ cạp sau khi lột xác tiến cấp thành nhị giai yêu thú, lúc này sức phòng thủ cùng với lực lượng của nó sẽ ở mức thấp nhất, dù cho có là nhị giai yêu thú thì cũng không phát huy ra được toàn bộ thực lực.
Thông thường khi lột xác, những loài như bọ cạp sẽ chọn một chỗ để ẩn giấu, đến khi kết thúc giai đoạn suy yếu mới lộ mặt ra ngoài, Long Huyền sớm đoán trước được nó sẽ chui vào trong hang động để trốn, do vậy mới nhanh chóng quay trở về phá hủy nơi này.
…
Quả nhiên, sau một lúc không có cách nào chui vào bên trong hang, con Đại địa ma hạt giận dữ đập phá hết mấy thân cây gần đó, lúc này khí tức của nó càng lúc càng trở nên mạnh mẽ.
Bất đắc dĩ, Ma hạt chỉ đành tìm một cái hố ở cách đó không xa rồi chui xuống, bắt đầu quá trình lột xác của mình, mà toàn bộ việc này từ đầu đến cuối đều nằm trong tầm mắt của Long Huyền.
…
Ps: Thật ngại quá chương đã xong từ hôm qua, nhưng vì lý do mất điện nên bây giờ mới có thể đăng lên!!! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!