Tiêu Viễn nhìn Bạch lão tiếc nuối nói: “Đánh võ mồm lâu như vậy cuối cùng vẫn không có động thủ, nhàm chán a!”
Bạch lão: “Cũng không phải là không đánh, chẳng qua Huyền tiểu tử còn đang giăng lưới bắt mồi thôi, con cá đầu tiên đã xuất hiện, hắn sẽ không dễ dàng thả nó đi đâu.”
Tiêu Viễn nghe Bạch lão nói vậy thì lập tức cao hứng, hướng về Long Huyền mà hô: “Này tiểu tử, cá ngươi câu muốn bỏ chạy mất rồi kìa.”
Tiêu Viễn cùng Bạch lão hiện tại đều là tàn hồn, chỉ có thể dựa vào ngọc châu uẩn dưỡng để từ từ hồi phục. Đoạn thời gian trước đó, Long Huyền thường xuyên đi săn, ngoại trừ những thứ cần thiết, đa số con mồi đều bị hắn dùng ngọc châu hấp thu, chuyển thành sinh mệnh chi khí ôn hòa, giúp tăng tiến tu vi nhanh chóng, mà quá trình này Tiêu Viễn cùng Bạch lão sống nhờ trong ngọc châu đương nhiên cũng được lợi.
Lão Tiêu Viễn đứng ở một bên xem kịch từ nãy đến giờ, hắn còn đang cầu cho chiến đấu nổ ra thật nhanh đây, bằng vào thực lực của Long Huyền, đập chết đám người này chẳng phải là vài cái nhấc tay hay sao, có chém giết thì ngọc châu mới có thể phát huy tác dụng nha. Cho nên chú ý thấy đám người Trình gia có ý định rời đi trước thì lão đã vội lên tiếng nhắc Long Huyền.
Mắng nhau lâu như vậy, cuối cùng vẫn không thực sự động thủ đích thật là có chút làm người ta mất hứng. Về phần Long Huyền, Bạch lão nói cũng không sai, từ lúc biết được việc mấy chuyện xấu của bọn người Trình gia này, còn có việc bọn hắn là kẻ đứng sau lưng thao túng An Lạc thôn, gián tiếp hại chết rất nhiều người của Định Yên thôn, Long Huyền đã quyết đinh trước khi rời khỏi, phải chăm sóc cái Trình gia này một chút.
Bắt đầu từ việc hắn thẳng tay đánh mặt Tề Hiền, lại tới bây giờ trắng trợn khiêu khích Trình Phóng, Long Huyền đã xem Trình Phóng này như là điểm đột phá đầu tiên, mục tiêu từ đầu đến cuối vẫn luôn nhằm vào Trình gia.
Mà con cá Trình Phóng này, nếu như là đã xuất hiện, Long Huyền hắn cũng cần phải buông mồi ra mới được, không có mồi, làm sao dụ được cá?
Long Huyền: “Đúng rồi Tiền chưởng quỹ, ngoài chuyện mua khí huyết đan ra, ta còn muốn nhờ Thiên Vân Các luyện dược.”
Tiền chưởng quỹ: “Ah, công tử muốn luyện loại dược liệu gì?”
Long Huyền trở tay một cái, trong lòng bàn tay đã hiện ra một cái hộp gỗ, sau đó nhanh chóng mở hộp gỗ ra. Trong lúc nhất thời, một luồng yêu khí bốc lên, con mắt của Tiền chưởng quỹ lập tức tỏa sáng.
“Ồh, thứ này là…!”
Làm một tên chưởng quỹ, ánh mắt của Tiền lão bản sắc bén cỡ nào, chỉ cần cảm nhận khí tức của món đồ bên trong hộp toát ra, cùng với một cái liếc mắt, hắn lập tức xác nhận đây là đồ tốt rồi, giá trị không thấp nha.
Vừa mới bước chân ra gần cửa, Trình Phóng con ngươi co rụt, cả người lập tức quay phắt lại, hai mắt chằm chằm về phía cái hộp gỗ kia, hắn cũng đã cảm nhận được khí tức phát ra từ đò vật nằm bên trong đó.
Tiêu Viễn cùng Bạch lão đứng một bên: Cá ngửi thấy mùi thính rồi!
Tiền chưởng quỹ khách khí nói: “Ta có thể quan sát nó kỹ một chút sao?”
Long Huyền rất sảng khoái đưa hộp gỗ cho Tiền chưởng quỹ đánh giá. Dư quang ánh mắt như có như không liếc về phía Trình Phóng, khoé môi khẽ nhếch.
Tiền chưởng quỹ nhìn tới nhìn lui, sờ chỗ này một chút, chỗ kia một chút, ngắm nghía rất kỹ càng mới nói: “Đúng thật là xương cột sống của yêu thú tam giai rồi, hơn nữa cứng rắn như vậy nhất định phẩm chất không hề kém.”
Long Huyền: “Tiền chưởng quỹ mắt sáng như đuốc, chính xác hơn thì đây là hổ cốt của tam giai hậu kỳ Hắc Vân hổ, mới vừa bị liệp sát không lâu, phẩm chất chắc chắn là cực giai.”
Trình Phóng nghe tới đây đã khó có thể giữ bình tĩnh, lập tức lên tiếng: “Thật sự là yêu cốt của tam giai hậu kỳ Hắc Vân Hổ? Hơn nữa là vừa mới liệp sát không lâu?”
Long Huyền thấy mồi câu vừa thả, cá đã không kịp chờ lao lên muốn đớp thì vui vẻ không thôi, chẳng qua mặt ngoài vẫn tỏ ra thờ ơ không thèm phản ứng Trình Phóng, câu cá mà, cần nhất là bình tĩnh và kiên nhẫn.
Chẳng qua bọn người Trần Dịch ở sau lưng Long Huyền cũng chẳng khách khí như vậy, âm dương quái khí mà nói:
“Hổ cốt này có phải vậy hay không, tựa hồ không hề liên quan gì tới các ngươi chứ?”
Trình Phóng nào có tâm tư đi để ý những lời châm chọc của đám người Trần Dịch. Vừa tiến lại gần, khí tức đặc hữu của tam giai yêu thú càng phát ra mãnh liệt, toàn bộ sự tập trung của Trình Phóng đều bị căn yêu cốt kia thu hút, hai mắt không có cách nào rời khỏi.
Trần Dịch cũng không có buông tha: “Này này này, ta nói ngươi đó, nhìn chằm chằm đồ vật của bọn ta thèm thuồng như vậy làm cái gì? Cũng không phải mỹ nữ cởi sạch, ngươi cần thiết phải như vậy sao?”
Lê Hồng Anh cùng Phan Huyền My đứng sau nghe thấy loại lời như vậy lập tức sắc mặt đỏ lên. Trần Dịch còn chưa kịp đắc ý thì đã cảm thấy sau lưng lạnh toát, lúc này hắn mới nhớ đến, trong đội hình nhà mình còn có nữ nhân a, đối với hai cặp mắt mỹ lệ đang trừng thẳng, Trần Dịch hắc hắc cười gượng.
Mà Trình Phóng bị người ta chỉ thẳng mặt nói như vậy cũng có chút xấu hổ, phát giác bản thân hơi thất thố, hắn cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, miễn cưỡng di dời ánh mắt, hướng Long Huyền mà nói.
“Tiểu tử, bán cho ta căn yêu cốt này, như thế nào?”
Long Huyền không nhanh không chậm đóng nắp hộp gỗ lại trong ánh mắt lưu luyến không rời của Trình Phóng, nghĩ thầm: Ta chỉ phụ trách thả mồi, ngươi còn tưởng được ăn thật hay sao mà đòi mua, hơn nữa, cái giọng điệu ra lệnh này là nói cho ai nghe đây? Nực cười!
Hắn dùng loại ánh mắt nhìn ngu xuẩn, nhìn về phía Trình Phóng, lãnh đạm đáp:
“Thứ này không bán!”
Trình Quý sớm đã nhịn không được, nhảy ra nói: “Công tử nhà ta muốn mua đồ của ngươi đã là cân nhắc ngươi lắm rồi, đừng có cho thể diện mà lại không cần.”
Long Huyền nghe loại lời não tàn như vậy cảm thấy rất buồn cười, khinh bỉ ra mặt: “Ah đúng là vinh hạnh cho ta quá, cũng phải thôi, ai chẳng biết Trình gia các ngươi thích nhất là ép mua ép bán.”
Ép mua ép bán nói trắng ra là ăn cướp. Long Huyền đây là đang nói đến việc Trình gia thích dùng thế đè người, ép giá các loại tài nguyên tại thôn trấn. Trình Phóng cực kỳ tức giận, nhưng hiện tại là đang có chuyện muốn cầu người ta, không tiện bộc phát, chỉ có thể nhịn xuống, nói.
“Ngươi yên tâm, bản công tử nhất định sẽ cho ngươi cái giá thỏa mãn, cứ việc ra giá là được.”
Long Huyền: “Ta thật sự không biết là ngươi lấy đâu ra loại tự tin mù quáng như vậy, ta đã nói rồi, thứ này không bán.”
“Đừng nói đến việc hiện tại ta đang cần phải dùng tới nó, cho dù là không dùng tới, muốn bán cho người khác thì cũng kiên quyết không bán cho mấy tên họ Trình, nghe rõ rồi sao?”
“Ngươi….” Trình Phóng nổi giận đùng đùng, trừng mắt hằm hằm nhìn Long Huyền.
“Ngươi cái gì mà ngươi, mời tránh ra chỗ khác, đừng cản trở ta bàn chuyện với Tiền chưởng quỹ.”
Trình Phóng: Phẫn nộ +…
Tựa như khí huyết đan luyện thành từ tinh huyết của yêu thú chính là thánh vật tăng nhanh tu vi đối với võ giả cảnh, yêu cốt của tam giai yêu thú cũng có tác dụng tương tự đối với việc tăng tiến tu vi của võ sư.
Chưa kể đến chuyện yêu cốt của yêu thú tam giai hậu kỳ rất có giá trị, căn yêu cốt này còn là xương cột sống của loại hổ, thật sự là càng thêm hiếm có, đôi khi muốn cũng chưa chắc đã mua được.
Nhờ vào nó, một lão giả sáu, bảy chục tuổi, khí huyết suy bại như Triệu Hạo còn có thể tấn thăng cửu tinh võ sư, nếu như một tên cao thủ trẻ tuổi như Trình Phóng có được, hiệu quả càng là tăng gấp bội.
Đại sát hạch sắp tới, Trình Phóng mười bảy tuổi đương nhiên cũng sẽ tham gia vào. Hắn được mệnh danh là thập đại thiên tài Lam Sơn thành, nhưng con người ai chẳng muốn hư danh, Trình Phóng muốn chính là đệ nhất thiên tài của Lam Sơn thành, thậm chí là hơn thế nữa, cho nên đối với việc có được căn yêu cốt này, hắn là thế bắt buộc.
Từ lúc muốn nhắm vào Trình gia, Long Huyền sớm đã lên kế hoạch từng bước, việc lộ căn yêu cốt này ra trước mặt Trình Phóng cũng đều nằm trong tính toán của Long Huyền. Hắn biết rõ, một khi Trình Phóng thấy được thứ này, chắc chắn sẽ không thể nào dứt ra được, cũng xem như đã hoàn thành bước đầu tiên, tiếp theo đó hắn sẽ từng bước tiến tới, lúc này tiện thể chọc giận tên Trình Phóng cũng là vì vui vẻ mà thôi
Nhìn thấy kẻ địch phẫn nộ đến nghiến răng cũng làm bản thân cảm thấy cao hứng, càng đừng nói khi nóng giận, bọn hắn càng dễ dàng mắc sai lầm. Trình Phóng tự cho là bằng vào thân phận cùng thực lực của mình liền có thể tùy tiện nghiền ép, bức đám Long Huyền đi vào quy cũ, tiện thể thâu tóm Định Yên thôn, nhưng không hề biết rằng, trong mắt Long Huyền, toàn bộ Trình gia đều đã là con mồi của hắn.
Nhìn thấy mùi thuốc súng lại một lần nữa bốc lên, Tiền chưởng quỹ lại phải nhảy ra hòa giải, nói.
“Hai vị công tử nể mặt lão phu, nhường nhịn một chút có được không.”
Sau đó lão ta lại quay về phía Long Huyền mà hỏi: “Đúng rồi vị công tử này, thật ngại quá, trước đó là ta sơ sót, còn chưa kịp hỏi danh tính của công tử.”
Long Huyền: “Ta họ Long.”
Tiền chưởng quỹ: “Hóa là là Long công tử, ban nãy ngươi có nói muốn nhờ luyện dược, phải chăng là muốn dùng căn yêu cốt này để luyện?”
Long Huyền gật gật đầu: “Tiền chưởng quỹ đoán không sai, ta đây là muốn nhờ quý các giúp ta dùng nó làm chủ dược, luyện chế tam phẩm khí huyết đan.”
Tiền chưởng quỹ kinh ngạc, mà lão còn chưa kịp lên tiếng thì Trình Phóng đã nhảy dựng lên, nói.
“Cái gì, ngươi vậy mà muốn dùng thứ này đi luyện khí huyết đan, bị thần kinh sao?”
Long Huyền lạnh mặt: “Ngươi không tự soi gương xem hiện tại ai mới giống kẻ thần kinh, đồ vật là của ta, ta thích làm gì đến lượt ngươi quản sao?”
Sắc mặt của Trình Phóng khó coi vô cùng, nhưng trong lúc nhất thời không biết phản bác như thế nào, ở tại chỗ này, dù hắn có muốn cướp, cũng cướp không được. Nếu thật sự để Thiên Vân Các giúp tiểu tử này luyện căn yêu cốt kia thành khí huyết đan thì quá mức lãng phí rồi, chuyện này nhất quyết không thể.
Tiền chưởng quỹ: “Long công tử, ngươi xác định muốn luyện chế thứ này thành khí huyết đan sao?”
Long Huyền cải chính: “Là tam phẩm khí huyết đan!”
Tiền chưởng quỹ tốt bụng nhắc nhở: “Nếu thật sự làm như vậy, khẳng định sẽ khiến căn hổ cốt này bị hư hao…”
Long Huyền không để tâm chút nào mà nói: “Đa tạ Tiền chưởng quỹ báo cho, nhưng mà ta có nắm chắc.”
Tiền chưởng quỹ còn muốn nói gì nữa, nhưng há miệng một hồi lại không nghĩ ra gì để nói, thấy Long Huyền kiên quyết như vậy cũng đành thôi. Đồ vật của người ta, người ta thích làm gì là quyền của họ.
Khí huyết đan bình thường chỉ được xếp vào nhị phẩm đan dược, bởi vì công dụng của nó chỉ nhằm vào võ giả cảnh, giúp võ giả bổ sung khí huyết lực, tăng nhanh tu vi.
Chủ dược chính cũng chỉ là tinh huyết của nhị giai yêu thú mà thôi, nhưng bên cạnh đó, tinh huyết của các loại yêu thú cao cấp hơn cũng không phải là không thể luyện chế ra khí huyết đan. Tựa như Long Huyền lúc này, hắn đây là muốn dùng tinh huyết còn bên trong cốt tủy của hổ cốt để đề luyện ra một lô tam phẩm khí huyết đan, thứ này so với những khí huyết đan bình thường thì mạnh hơn nhiều lắm.
Chẳng qua khi luyện chế bằng cách này, sẽ không thể tránh khỏi việc làm cho căn hổ cốt kia bị lãng phí, không cách nào triệt để tận dụng hết giá trị của nó. Nhưng mà Long Huyền là ai chứ, hắn có hắc bạch ngọc châu, có Luân Hồi Đạo Quyết, những thứ bị xem là lãng phí kia đối với Long Huyền chẳng đáng một xu.
Dùng hổ cốt này đề luyện ra tam phẩm khí huyết đan, một mặt là vì chọc tức Trình Phóng, nhưng còn có nguyên nhân trọng yếu hơn đó là cách này có thể tăng phẩm cấp của yêu huyết.
Đây mới là thứ mà Long Huyền thật sự nhắm đến, tu vi của hắn đã đụng tới bình cảnh, yêu huyết bình thường dù cho có là tinh huyết của tam giai hậu kỳ Hắc Vân Hổ cũng chẳng có tác dụng gì, nếu như đem nó luyện chế thành tam phẩm khí huyết đan cũng xem như miễn cưỡng chấp nhận được.
Long Huyền cảm thán trong lòng: Haizzz, vì đột phá võ sư cảnh, ta cũng xem như phí tâm nhọc sức a! Con đường tu luyện quá gian nan.
Nhưng mà đám người Trình Phóng nào có biết được nhiều như vậy, trong mắt của Trình Phóng lúc này, cách tận dụng căn hổ cốt này chính xác nhất phải là dùng để chế luyện ra đan dược phẩm cấp cao hơn, trợ giúp cao thủ võ sư cảnh như hắn tiến cấp. Đằng này tên tiểu tư kia rõ ràng chỉ là võ giả, lại muốn chà đạp bảo bối, thật sự là đáng chém ngàn đao a!
. . .