Lửa Và Nước Mắt

chương 85: chương 85: dép được phát ngày hôm qua, hôm nay đã mòn, đi đường vất vả, không mời trà lại cứ oán trách !

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Những mãnh vỡ của Phụ Ân vẫn nằm trên mặt đất, bụi mù chưa tan, kết quả còn chưa hiện rõ....

Bụi mù bao bọc khắp nơi, lan tỏa lên cao, che phủ cả một khu rộng lớn, tiếng động la hét ì ầm bên trong làn bụi khói còn đang phát ra !

Gần đó, vài trăm con quỷ bị thổi bay vì chiêu vừa rồi đang dừng lại ở bìa rừng đứng nhìn, chúng có chút e dè, nên đứng ở xa nhìn là tốt nhất !

Trong những con quỷ đang đứng ở bìa nhìn, có mười sáu con quỷ sức lực yếu ớt nhưng vì vận may đến nay vẫn còn sống, chúng kinh sợ nhìn chằm chằm vào trong màn khói !

Cái gì đang diễn ra vậy ? Sao đột ngột một con người yếu ớt lại trở nên mạnh mẽ như vậy ?

Ở phía xa, ba vị đạo sĩ lúc nãy được cử đi vẫn đang tiếp tục chạy thục mạng về phía ngôi làng.

Chiêu thức kinh thiên của Trực làm họ khựng lại đôi chút, xoay đầu lại nhìn với sự thán phục !

Nhìn một cái, quay trở lại với nhiệm vụ, họ lại tiến về phía trước chạy thục mạng !

Mỗi người một sứ mạng !

VỤT ! ẦM ẦM ẦM !!!!!!!!

Đường đi ở phía trước, vài bóng đen lao vút xuống đường, âm thanh va chạm, làm nên một chút bụi khói ở phía trước !

Bụi mù tan, sáu con hổ vằn hai đuôi với răng nanh sắt và nước dãi đầy độc hiện ra chắn ở trước đường !

Sáu con hổ này bị chiêu Vọng Thần của Trực đánh văng ra đây, chúng vừa thấy ba đạo sĩ kia thì nhe nanh múa vuốt, chuẩn bị xông lên vồ lấy !

Ba đạo sĩ nhìn nhau gật đầu, miệng râm ran bắt đầu niệm chú, kiếm gỗ trên tay siết chặt lại !

Đêm đen tịch mịch, gió lạnh rít lên, trên con đường vắng, người quỷ đối đầu !

Quay lại chiến trường chính, bụi mù khắp nơi, trước mắt chỉ là một màu mịt mù không nhìn ra được kết cục !

Cạch !

Một tiếng bước chân dừng lại, kế bên thanh Phụ Ân đã vỡ nát !

An Lạc cúi người xuống, lấy những mãnh vỡ còn sót lại bỏ vào trong áo, một cơn gió lớn kéo đến, bụi mù dân tiêu biến đi, An Lạc nhìn lại chiến trường hỗn loạn dần hiện ra !

Bụi mù tan, tiếng ầm ì rỉ rả xung quanh càng thêm to hơn, mọi người thấy chiến trường đổi thay, biến hóa đến khó hiểu.

Dưới đất, một khe nứt kéo dài đến hàng chục mét, độ rộng bằng cả thân hình một người, nhát chém thật kinh khủng ! Không ai đếm gần xem nên không rõ chiều sâu của vết chém !

Bên cạnh khe nứt đó, bốn viên đá, hai xanh, hai đỏ đang im lìm nằm trên mặt đất !

Xung quanh đất đá cháy xém, cỏ cây chết cả, gần đó, cây cỏ vặn vẹo, không còn hình dáng !

Trong khe nứt, khói vẫn đang tiếp tục bốc ra !

Bốn viên đá hai xanh, hai đỏ kia là....

Đôi mắt của Hắc Hỏa Thần và Bạch Lam Thần....

Vài đạo sĩ toát mồ hôi ra, đúng là đáng sợ....

Mọi người còn chưa kịp định thần lại độ đáng sợ của chiêu thức vừa rồi thì phát hiện ở cuối vết nứt còn chuyện lạ hơn nữa !

Một khối đá tròn khổng lồ do những viên đá màu đen sần sùi gộp lại, đường nứt do nhát chém của Trực chỉ kéo dài đến chổ khối đá to đó, hằn lại trên bề mặt khối đá một vết cắt sâu mà thôi !

Vết chém đáng sợ đến đây cứ im lìm biến mất, dường như chỉ là trò chơi so với khối đá đó !

Khối đá đó cứng đến thế sao ?

Mọi đạo sĩ chợt xanh mặt !

Mọi người toát mồ hôi, vì người ta chợt nghĩ ra cái tên của khối đá !

Từ trong khối đá, một giọng nói mạnh mẽ vang dội cất lên :

- Cuồng Bạo Đế số một, ai là số hai ?

An Lạc bên này, nhìn sang cây nhang đang cháy, nhang cháy được một phần ba !

Mồ hôi tuôn ra vài giọt, An Lạc cười nhếch môi nhìn khối đá,

Bước lên một bước, hai tay chấp sau lưng An Lạc dõng dạc trả lời :

- Cuồng Bạo Đế số một, số hai là bá vương quỷ, tên là Thạch Đế !

ẦM !! RẦM RẬP !!! ẦM ẦM ẦM !!! RẦM RẦM !!!

Khối đá nghe xong câu trả lời, từ từ tách ra !

Mọi người ồ lên kinh ngạc nhìn khối đá từ từ tách ra, một hình dáng giống con người dần xuất hiện !

To gấp đôi Hắc Hỏa Thần !

Đầu phủ lớp vãi rách màu đất, chỉ thấy hai đốm xanh bên trong, có lẽ là mắt, không nhìn thấy mặt, khăn choàng trên vai ngắn cũn đã rách nát màu đất, cả người bằng đá, hai cánh tay bằng đá to lớn màu đen quấn vãi nâu đất lâu năm !

Dưới hong quấn một mãnh vãi nâu đất rất tinh tế !

Một cảm giác u tối và thuần sức mạnh ập vào lòng người khác !

Áo choàng rách màu đất ngắn tung bay trong gió, sự khủng bố từ áp lực đè nặng lên trái tim mọi người !

Không cần nói cũng rõ, chiến trường giờ đây, kẻ có thể lên tiếng chỉ có thể là An Lạc và Thạch Đế !

- Đáp án đúng !

Giọng nói mạnh mẽ, vang dội thẳng vào tai người nghe, vang vang lên trong đầu không dứt !

Thạch Đế vừa đáp rằng lời của An Lạc là đúng !

An Lạc tiếp tục cười lạt nói :

- Danh tiếng Thạch Đế thế kia, không biết thì còn ra thể thống gì nữa !

An Lạc nói vậy, Thạch Đế nói vậy, điều không muốn nhất trong lòng mọi người lại xảy ra !

Người người bất đầu run sợ, đôi chân run rẩy, trái tim e dè, mồ hôi tuôn ra ướt lưng !

Đối đầu cùng Thạch Đế ?

Thạch Đế chỉ thua duy nhất Cuồng Bạo Đế, chỉ thua duy nhất một chiêu mà thôi !

Cũng vì thế mà cho dù Thạch Đế tự nhận mình là số hai nhưng mọi người vẫn cho rằng họ mạnh ngang nhau !

Thạch Đế lấy sức mạnh từ đất, sức mạnh khủng khiếp và to lớn của mặt đất !

Hắn không bao giờ mệt, không bao giờ bị tổn thương !

Chỉ cần để cơ thể hắn tiếp xúc với mặt đất, hắn sẽ điên cuồng không tiếc bất cứ gì cả !

Nặng đến không ước lượng nổi, ai có kế hoạch đánh hắn bay lên trời để tiêu diệt cũng lực bất tòng tâm !

Thạch Đế bảo, đá trên người của hắn nặng bằng mười tòa Núi Cấm, ai đủ sức nâng mười tòa Núi Cấm ?

Nhát chém của Trực như một thước kẻ thứ hai phân cách ra khoảng cách giữa người và quỷ, giờ đây, xa càng thêm xa !

Thạch Đế nhìn chằm chằm An Lạc, hai ánh sáng xanh bên trong khăn trùm sáng lên, giọng vang vọng ồ ồ nói :

- Con người giảo hoạt, đừng giả vờ nữa, ngươi đã không còn sức lực nữa rồi, nãy giờ ngươi cố gắng đứng đó để ra vẻ mà thôi, vốn không còn sức đánh trả !

An Lạc cười nhạt, đáp lời :

- Muốn thử không ? Trong ba chiêu người sẽ dừng tay !

Nói xong, gương mặt An Lạc đầy vẻ tự tin !

Mọi người trong khoảng khắc lại tập trung vào một trận chiến mới, quên cả Trực và hai quỷ Bá Vương vừa ra đi kia !

Thạch Đế đáp, không chút do dự :

- Chấp nhận lời khiêu chiến !

An Lạc đôi mắt mở phừng to ra, móc trong túi ra một lọ thuốc khác nữa, đầy ắp những viên thuốc đen, tuôn tất cả vào trong bụng !

Crốp !

Thuốc hết, bóp nát lọ thuốc !

Gương mặt An Lạc trở nên hồng thuận vô cùng, chân vừa động, cả người biến mất !

Rất nhanh !

Ở kia !

Trên trời xuất hiện hàng trăm An Lạc khác, mỗi người trên tay tạo một loại chú văn khác nhau !

Từ trên hạ xuống, nhắm một mục tiêu !

Chiến !!!!!!!!!!

Tiếng hét của hàng trăm An Lạc cất lên !

Thạch Đế chỉ hừ mũi nói gọn lõm một câu :

- Chiêu thứ nhất, trẻ con !

Từ dưới đất, mặt đất vương lên hàng trăm cọc nhọn lao vút lên trời, mỗi cọc nhắm vào một An Lạc !

Giữa không trung, các An Lạc né qua lại khắp nơi !

Chiếc cọc cũng không kém phần, cứ như có linh tính, theo sát nút các An Lạc !

Phụt Phụt Phụt Phụt Phụt !!!!!!

Tiếng xuyên thấu qua các An Lạc, mỗi lần một chiếc cọc xuyên qua một An Lạc thì An Lạc đó lại biến thành luồng khói trắng tiêu biến đi !

Mọi người hồi hợp chờ xem ảnh nào mới là An Lạc thật !

Chỉ còn lại vài chục !

Chỉ còn lại mười An Lạc !

Tiếng né tránh, tiếng cọc nhọn lao vun vút, đâm vào rình vang !

Ở đâu ?

An Lạc cuối cùng !

Vút Phụt !

An Lạc cuối cùng cũng biến thành khói trắng !

Sao ?

Từ phía sau Thạch Đế, một thân người từ từ trồi lên từ mặt đất, miệng râm ran niệm :

- Băng hợp !

Rắc enk !

Một âm thanh dòn vang phát ra, hơi lạnh tỏa ra khắp nơi, Thạch Đế bị đóng băng lại thành một tòa cao ngất ngưỡng, đỉnh băng cao vút lên không trung, trụ băng bự gấp bốn lần Thạch Đế !

- Thần Dẫn Lạc !

An Lạc lại tiếp tục hô to, dưới đất, một cái gì đó to lớn trồi lên, rồi lao vút ra, hai ba hố như thế !

Ba con rồng bằng rễ cây hợp lại đã hiện ra !

Vì không muốn để Thạch Đế tiếp xúc với đất nên sử dụng rồng làm bằng rễ cây !

Mỗi con đều vô cùng to lớn, bự bằng cả trụ băng !

Ba con rồng chạy đến !

Rắc ầm ầm !

Trụ băng đã bị Thạch Đế phá nát, băng bắng ra ngoài, một con rồng lao vút lên che chắn cho hai con phía sau !

Bị đánh văng ngược lại, nó nằm im trên mặt đất, trở lại thành rễ cây bình thường ! An Lạc đã không cần đến nó nữa !

Hai con rồng phía sau rống lên một tiếng, chạy đến cắn chặt hai tay của Thạch Đế, nhắm phía bầu trời mà bay lên !

Thạch Đế bị gấp bay lên trước sự chứng kiến của mọi người, An Lạc không chút vui mừng, gương mặt trở nên xanh lên, cánh tay run rẩy hơn !

Giữa không trung, Thạch Đế thốt ra một câu lạnh lùng :

- Mười tòa Núi Cấm !

CRécccccccc !!!!!!!!!!!!!!!

Hai con rồng to lớn bổng hét thảm, từ trên trời đảo mình ngã xuống mặt đất, miệng còn đang cắn chặt Thạch Đế !

Thạch Đế như là quá nặng nên lao xuống trước, hai con rồng bị mắc vào cánh tay của Thạch Đế mới bị lôi xuống theo sau !

Rầm !!!!!!!!

Âm thanh chạm đất !

Mình rồng va đập, quẫy phá dữ dội, đầu rồng trong đám bụi mù !

Crécccc eccccc !!!!!!!!!!

Bụi mù tan, Thạch Đế sừng sững đứng trên mặt đất, hai tay nắm chặt hai đầu rồng !

Nhìn chằm chằm An Lạc, ánh mắt An Lạc nhìn chằm chằm lại Thạch Đế !

Thạch Đế buông tay !

Hai con rồng vừa thoát ra lập tức lao vút đi lên trời, rời xa tên bạo chúa !

- Xích Đá !

Thạch Đế miệng vang vang nói ra một câu !

Từ dưới đất bắn lên một sợi dây xích bằng đá cực kỳ nặng nề, nhìn vào đã thấy kinh khủng !

Thạch Đế cầm sợi dây xích trong tay, xoay vun vút như đang quay một thứ gì đó rất nhẹ nhàng !

Vút Víu !!!!!!

Quẳng một đầu dây xích đi !

CRéccccccc ecccccccccccccc éccccccccc !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Đầu kia được quẳng đi, choàng vào cổ hai con rồng, thít chặt lại, làm hai con rồng không cách nào duy chuyển được !

Chúng giãy dụa trên không, đau đớn rống thét !

Đầu xích còn lại, cánh tay phải của Thạch Đế đang nắm chặt, hai con rồng giãy dụa sống chết thế mà cánh tay đó cả một chút dao động cũng không có, cứ như không có chút lực gì làm nó dao động !

Thạch Đế đừng trân trân nhìn An Lạc !

An Lạc thở dài ra một hơi !

Hai con rồng giữa trời đang giãy dụa chợt im lặng, từ trên cao đổ ầm xuống, chỉ còn lại là rễ cây như thường !

- Tôi đúng là đã kiệt sức !

An Lạc bình tĩnh nói ra một câu như là không liên quan tới mình !

An Lạc nhìn qua nén nhang đang cháy !

Chỉ còn một phần ba nữa nhang sẽ tắt !

Sắp rồi, thời khác đó !

Kết cục thật sự của trận chiến này !

An Lạc nhìn lên bầu trời trên cao, những vì sao lấp lánh trên đó vẫn ôn hòa chiếu sáng xuống nhân gian !

Đưa tay ra phía trước, An Lạc vẽ một hình ảnh trong hư vô, miệng lẩm nhẩm một câu :

- Tử vong mật thuật !

Nghe tên thuật pháp, người và quỷ đều run sợ !

Đây là.....lại một chiêu hy sinh nữa giống Trực !

Kẻ càng mạnh, lúc hy sinh càng tạo ra chiêu thức đáng sợ !

Không ổn ! Nếu An Lạc mà xài chiêu này thì !

- Tất cả dồn lên, chiến đi, còn đợi gì ?

Thạch Đế lập tức ra lệnh, đám quỷ nhốn nháo nghe xong lập tức ồ lên, nhưng không quên rẽ lối ra, để dành một mình An Lạc cho Thạch Đế !

Đạo sĩ cũng nắm chặt kiếm gỗ trong tay, ồ lên cùng lúc !

Sống chết một lần nữa !

Đêm đen sao điên cuồng quá,

Dưới những vì sao, người điên dại nhiều !

- Hôm nay thế là đã đến lúc ra đi !

An Lạc nở một nụ cười, tay còn chưa vẽ xong, miệng vu vơ nói !

Thạch Đế bên kia nhào đến !

Nhảy lên cao, hai tay ôm lại thành búa, từ trên cao nện xuống đầu An Lạc !

- Phải, là giờ chết của ngươi đấy !

Thạch Đế cũng nói một câu !

- Tôi lại bảo là chưa đến lúc thì sao ?

Một giọng nói lạ lẫm cất lên, tiếng nói trong trẻo, dễ nghe, lời vừa dứt, mười hai người choàng khăn đen lao đến chặn lại chiêu búa tạ của Thạch Đế !

Sáu người dùng cả thân hình va chạm trên không !

Sáu người dùng chân đá vào người Thạch Đế !

Đẩy lùi lại !

Ầm !!!

Cái búa tạ của Thạch Đế đánh thẳng vào đất, tạo nên một cái hố sâu !

Thạch Đế nhìn những người quấn khăn đen kia, dường như nhận ra, chỉ im lặng đứng ngay tại chổ !

Cánh tay đang vẽ của An Lạc chợt dừng lại, nhìn xung quanh hàng mấy trăm người quấn khăn đen đã đến, họ lao vào, tách quỷ và người ra, đẩy hai bên lùi trở về lằn kẽ !

Họ đến rồi,

An Lạc nhìn lại trước mặt mình !

Mười hai người đứng trước mặt An Lạc, Thạch Đế bên kia im lặng đứng nhìn !

Xoạt !

Một người quấn khăn đen đi đến bên cây nhang đang cháy, lấy ngón tay bóp lại !

Khói im lìm tắt lịm !

- Đến vừa đúng lúc, nhang tắt rồi này !

Người quấn khăn đen tắt nhang lên tiếng !

An Lạc cười nhếch môi nói :

- Đó gọi là đến muộn !

Người quấn khăn đen bước lại gần An Lạc, vừa đi vừa nói :

- Dép được phát ngày hôm qua, hôm nay đã mòn, đi đường vất vả, không mời trà lại cứ oán trách !

An Lạc nhìn xuống chân của những người quấn khăn đen, thật sự phải nói sao đây....

Dép họ mòn cả rồi, rách nát cả !

Có vài người không hề mang dép, không phải họ cởi ra, mà là dép mòn đến nỗi tự sứt ra !

Một đoạn đường dài !

Những người quấn khăn đen này thật sự vô cùng mạnh mẽ, phân cách hai bên ra không hề gặp khó khăn gì !

An Lạc nhìn lại người cầm cây nhang, cười lạt !

Dù gì, kết cục thật sự cũng đến rồi !

Truyện Chữ Hay