Cạch !
Chiếc đũa đã được An đặt xuống bàn !
- Ợ !...
Tiếng ợ của.....Long ! Hắn no quá nên chẳng biết trời trăng gì nữa rồi !
An gương mặt vô cảm, nhìn hơn mười mấy thau cơm đầy đã được vét sạch và hàng tá thức ăn giờ chỉ còn lại cảnh trơ xương chỉ đơn giản đứng dậy, ngón tay chỉ vào mấy dĩa thức ăn trên bàn rồi xoay sang nhìn Nhã !
Gương mặt Nhã vô cùng hồi hợp, nhìn chằm chằm An, An chỉ khẽ lắc đầu rồi bước ra ghế sô pha ngồi xuống, có vẻ đang ngồi tiêu hóa !
Ánh mắt Nhã nhìn theo An tràn đầy tuyệt vọng, đôi mắt rưng rưng nước mắt !
Nhã quay ngoắt lại nhìn Long đang ngồi ngã đầu ra sau trên ghế, đã no nức trứng mà sát khí nổi dậy ! Long thấy ngờ ngợ có gì không ổn thì phải....
Nhã bước lại gần Long, gương mặt cười cười có chút kiềm nén sát ý hỏi nhẹ, giọng nói lành lạnh chạm tới sống lưng của Long :
- Xin hỏi nhà thơ là người kia thuộc loại người nào mà không bao giờ biết no thế hả ?
Long hơi lạnh người, biết là đã chọc giận đại tiểu thư rồi....
Hắn cũng rất khôn, chạy thẳng tới chổ của An, ngối trước mặt An, hỏi :
- Anh còn đói à ?
An vô cảm nhìn Long, hình như An đang xem Long là một tên ngốc nên không thèm trả lời !
Long gãi gãi đầu, An bổng dưng lại nói :
- Không cần !
Dường như nhớ tới cái gì đó, gương mặt của Long hơi ngốc ra, nhìn Nhã khó khăn nói :
- Ờ thì có hơi lạ nhưng thật ra anh ấy vốn không cần ăn đâu, Nhã làm bao nhiêu thì anh ấy ăn hết bấy nhiêu nhưng thật ra....anh ấy không cần ăn cũng sống được. Nhã có làm thêm hay không cũng thế thôi !
Nhã đôi mắt nheo lại, nhìn chằm chằm Long có vẻ không tin tưởng chút nào !
Long cười cười, gãi gãi đầu nói :
- Chuyện này cho qua nhé, Long có vài chuyện muốn làm rõ trước đã !
Ánh mắt Nhã điều hòa lại, thở dài một cái, nhìn Long hỏi :
- Nhà thơ muốn gặp anh Phương đúng không ?
Long cười gượng một cái rồi gật đầu !
Nhã mỉm cười, xoay đi lấy điện thoại để gọi cho Phương !
Long cười cười, nhìn ra những cái kính trong suốt thay cho tường ở phía xa, một số giọt mưa đang rơi xuống...
Rì rào, trong ngôi nhà, không nghe rõ được tiếng mưa !
Cơn mưa đã dần lớn hơn một chút, lại là một cơn mưa nắng !
Long nhìn cơn mưa một lát, không biết nghĩ gì, xoay sang nhìn hai cô người làm, cười mỉm hiền hậu hỏi :
- Hai chị thấy cơn mưa này có gì lạ không vậy ?
Hai cô gái nhìn nhau, nhìn sang mưa rồi nhìn Long lắc đầu, một cô gái vuột miệng nói :
- Nhà thơ thấy có gì lạ sao ? Đâu có đâu, chỉ là trời nắng vầy mà mưa thì đúng là có hơi lạ thôi.
Long không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ hiền hậu, lại xoay nhẹ đầu nhìn sang phía An, hỏi nhẹ nhàng, An lúc này cũng đang xoay đầu nhìn ra cơn mưa ngoài kia :
- Còn anh ?
An gương mặt vô cảm, đôi mắt vẫn đang nhìn ra cơn mưa đó, giọng nói vô cảm trả lời :
- Mưa
Xong rồi đứt quảng một chút mới nói tiếp :
- Đỏ như máu !
Long im lặng nhìn gương mặt của An một chút, lại xoay ra nhìn cơn mưa mà im lặng !
Trong mắt Long giờ đây, hàng ngàn giọt mưa đỏ như máu từ trên trời đổ xuống thấm vào đất, bầu trời một màu đỏ thẳm......cảm giác như là thời khắc cuối cùng của đời người đã đến.....
Có chuyện gì đây.........
Hai cô người làm đứng một bên, hai người nhìn nhau mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả !
- Hai chị lấy cho em mượn cái laptop nhé !
Long đột ngột hỏi, rồi quay sang cười mỉm với hai cô gái, hai cô gái nhìn nhau rồi một người đi lấy laptop cho Long.
OO..........
Nhã đã liên lạc với Phương xong, Phương bảo đến tối mới có thể tới được, Nhã quay lại thông báo với Long.
Ở phía xa, Long và An đang ngồi trên cùng một cái ghế sô pha, hai cô người hầu đứng phía sau, cả bốn đang chăm chú nhìn vào màn hình Laptop mà Long đang thao tác một cách thần tốc !
Nhã lặng thinh, bước đến phía sau, đứng kế bên hai cô người làm, Nhã cũng bị cuốn theo những gì Long đang thao tác !
Long mở một lượt năm, sáu trang web, tìm kiếm đủ thứ thông tin trên trời dưới đất rồi save lại !
Không hiểu đang làm gì ta ? Nhưng những thông tin Long tìm kiếm là những hiện tượng lạ trên thế giới, mà điểm chung là chúng xuất hiện gần đây thôi !
Nhã thấy Long đã hoàn toàn tập trung nên không làm phiền, chỉ đứng một bên im lặng !
h sau !
Long ngửa cổ ra thở dài một hơi, ba cô gái đứng sau cũng thở ra một hơi dài !
Ba cô gái giờ thật nể tốc độ của tên Long này, hắn hì hục hì hục, cứ như không cần suy nghĩ mà cứ thao tác là ra ấy, hắn thu thập cả trăm tin chứ ích gì !
Long lại đang vuốt vuốt cằm trầm tư, quả là đáng sợ !
Trong vòng tuần ngắn ngủi mà thế giới đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, có thể chia ra những sự kiện trọng đại ra các phần là :
- Hiện tượng thiên nhiên lạ ( động đất, núi lửa, sóng thần, bão tuyết, hạn hán...... )
- Điềm báo lạ ( Mưa thánh giá, tượng phật chỉ tay..... )
- Hành động lạ của các con thú chia làm ba loại : Loại tự tử, Loại cầu nguyện với mặt trăng, Loại thứ quay lại tấn công con người .
Long đang miên mang suy nghĩ, hắn cứ ngồi như vậy thêm một giờ nữa !
An vẫn yên lặng như bức tượng ngồi kế bên, ba cô gái đứng đằng sau im lặng không dám quấy rầy !
Long lại thở dài ra một hơi, xoay lại nhìn Nhã nói :
- Những đồ vật của Long đâu ?
Nhã à một cái rồi chạy đi lấy đồ, có vẻ rất sợ cắt đứt dòng suy nghĩ của Long.
Nhã quay trở lại với cái điện thoại đã hết pin và một tấm thiệp vàng óng ánh !
Long cầm lấy hai thứ, ánh mắt dừng lại nơi tấm thiệp hơi lâu !
- Nhã sạc dùm Long chiếc điện thoại này và cho Long mượn điện thoại một lát.
Long quay sang Nhã, cười hiền hậu nói !
Nhã gật đầu, rồi lấy điện thoại của Long đi sạc, một cô người làm đem chiếc điện thoại nhà loại cầm rời được đến đưa cho Long.
Long nhìn chiếc điện thoại trên tay, đôi mắt chứa một chút đắn đo, nhưng rồi hắn bấm nút !
Tút...tút....tút.............
- Alô ? Là ai đó ạ ?
Giọng nữ cất lên ở đầu dây bên kia !
Long cười mỉm, có chút vui vui đáp trả :
- Là anh đây, Long đây...
- Anh Long sao ? Anh sao rồi ? Em rất lo cho anh, anh ổn chứ ?
- Bình tĩnh nào, em khờ quá, anh ổn mà ! Giờ anh khỏe như trâu vậy ! Em có sao không ? em có hoảng sợ lắm không ?
- Hức...hức.....
Đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc, Long im lặng một lát lại nói :
- Khờ quá, sao lúc nào em cũng khóc thế hả ? Khóc nữa là anh đánh đòn đó ! Ba mẹ em chắc lo lắm phải không ?
- Hức....hức....sao...hức.... anh lại quan tâm...hức.... em như vậy ? hức.....anh phải....hức...hức.....lo ình....hức.....chứ.....hức....hức....
Long nghe một tràng dài rất khó khăn để dịch ra trong tiếng nấc kia thì cười cười vui vẻ nói :
- Em làm anh thấy thương lắm đó, thôi, ngoan nào, tất nhiên anh phải lo cho em rồi ! Vì em là bạn gái anh mà !
- Hức...hức....hức.....
Lại là tiếng nấc, Long cười cười, nói chuyện nhỏ nhẹ an ủi cô bé Dao mít ướt bên kia .
Nhã ở sau một bức tường, lắng nghe rất rõ những gì Long nói, trên tay đang cầm chiếc điện thoại của Long, đôi mắt có một tia u buồn,
Bàn tay trắng xinh đang nắm lấy điện thoại của Long siết chặt hơn một chút, một giọt nước mát lạnh rớt xuống, vỡ ra trên mu bàn tay đó....
Cạch !
Sau gần ph nói chuyện thì Long cũng cúp điện thoại, trong căn phòng khách bây giờ chỉ còn lại Long và An, Long ánh mắt hơi buân khuân, nhìn vào bức tường kia, nơi lúc nãy Nhã núp phía sau,
Nhìn và im lặng.....
Hắn nghe thấy gì đó rơi xuống, tiếng ai kiềm nén chút nghẹn ngào, hắn nghe, vì vốn tai hắn rất thính, thính đến đáng sợ !
Hắn ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh An, nhìn An cười gượng một cái, vì hắn biết An cũng nghe thấy....rồi Long mở tấm thiệp vàng ra xem !
Đọc lướt qua một cái, hắn thở dài nói :
- Chỉ còn hai tuần nữa sẽ đến ngày mời trong thiệp !
An im lặng nãy giờ, chợt xoay qua nhìn Long hỏi :
- Đi hay không ?
Long mỉm cười, nhìn An trả lời :
- Có bị đánh liệt, cũng phải đi !
An khẽ gật đầu một cái, lại nhìn sang phía trước như một pho tượng bất động !
Long nhắm mắt lại, hắn thấy hơi mệt, thiếp đi trên chiếc sô pha....
Cơn mưa bên ngoài, đã tạnh từ bao giờ......OO.........Dao đã nhận được điện thoại người đó, cảm thấy có chút gì đó hạnh phúc trong lòng...
Đôi mắt cô còn hơi đỏ vì mới vừa khóc xong, cô không hiểu sao thấy rất ấm áp khi Long bảo “ Vì em là bạn gái anh mà “
Cả tuần nay cô luôn đợi người đó liên lạc, cô không dám liên lạc trước, cô sợ người đó đang mắc việc gì đó....
Lúc nãy đang học trong lớp, có điện thoại lạ, cô sợ người ấy gọi nên xin cô chạy ra ngoài ngay !
Dao không phát giác ra, tâm trí cô chỉ còn nghĩ đến Long mà quên mất người bạn trai vừa bỏ rơi cô !
Cô quan tâm Long, cô sợ......sợ Long không xuất hiện trước mặt cô lần nữa !
Người đó luôn cho cô cảm giác an toàn, bình yên và không giả tạo !
Nhưng dường như, trong lòng Dao đột nhiên có một cảm giác khác hiện lên làm cô khó chịu !
Cô cảm giác dường như mình không xứng đáng với người con trai đó !
Mình không giúp gì được anh ấy cả !
Mình chỉ là một con bé yếu đuối, ngốc nghếch và hay khóc !
Dao đến thùng nước của trường, rót lấy một ly nước, ánh mắt cô đầy tâm sự, cô cứ nhìn ly nước trong tay mãi mà không uống......
Rồi Dao thở dài, đi đến cạnh cầu thang ngồi xuống, nhìn ly nước lọc trong tay mà xoay xoay tròn, mỏ Dao hít vào thở ra, lại thở dài hỏi nhỏ với hư vô :
- Vì sao anh lại thích người không có gì đặc biệt như em chứ ?
Ly nước trong tay của Dao lại được xoay xoay tròn, Dao vẫn ngồi ở cầu thang đó mà suy nghĩ đủ thứ điều....
Lúc đó, ở nơi khác.....
An Lạc Cốc !
An Lạc Đạo Sĩ đang ngồi bên cạnh hồ nước, phía sau là Sáu và Trần đang đứng rất nghiêm túc nhận lệnh !
An Lạc Đạo Sĩ chỉ khẽ thở dài hỏi vọng lại :
- Mấy con có ai biết được Long đã ngộ đạo hay chưa không ?
Sáu hơi cúi người xuống, trả lời lại :
- Thưa thầy, lúc đấy đến cả thầy cũng không biết thì sao tụi con biết được ạ ?
An Lạc Đạo Sĩ không quay lại, chỉ đưa một ngón tay chỉ về phía đối diện, cách đó năm bước, nói :
- Đầu tiên cậu Long ngồi ở đó !
Sáu và Trần lập tức xoay mắt nhìn nhau ! Không thể nào ! rõ ràng là ngồi ở chổ đối diện thầy đang ngồi mà ! Chỉ cách có một bước chân mà thôi ! Hay thầy nhầm lẫn ?
Trần ngờ ngợ lên tiếng :
- Thưa thầy.....
- Ngày thứ hai là ngồi ở đây !
An Lạc Đạo Sĩ cắt ngang lời của Trần, chỉ về một vị trí cách đó ba bước !
Trần lặng im, dường như thấy rằng có cái huyền cơ nào đó, xoay sang nhìn Sáu, Sáu im lăng, đợi câu tiếp theo của thầy mình !
An Lạc Đạo Sĩ chỉ đến chổ trước mặt mình, chỉ cách một bước rồi nói :
- Ngày thứ ba, tức là ngày cuối cùng cậu Long ngồi ở chổ này !
Trần và Sáu nhìn nhau, Sáu buột miệng hỏi :
- Thưa thầy ! Sao có thể như vậy ? rõ ràng cả ba ngày Long chỉ ngồi ở chổ cách thầy một bước mà !
An Lạc Đạo Sĩ lắc lắc nhẹ đầu, nói :
- Thấy mà không thấy ! Thấy cũng như không, mắt không còn dùng để nhìn nữa được rồi ! Lúc mà, cả ba chúng ta và cậu Phú đều thấy rằng cậu Long chỉ ngồi ở chổ này suốt ba ngày chính là lúc cậu Long đắc đạo !
Sáu và Trần nhìn nhau, Sáu lại nói :
- Thưa thầy ! Con vẫn không hiểu !
An Lạc Đạo Sĩ bổng đứng vậy, lấy một hòn đá to cỡ nắm tay gần đó, đặt ngay chổ cách một bước, tức là chổ Long từng ngồi, xong rồi ông lại bước đến chổ cách đó năm bước, ngồi xuống !
An Lạc Đạo Sĩ lại nhìn Sáu nói :
- Đến lấy viên đá đó đi !
Sáu nhìn nhìn Trần rồi bước đến lấy viên đá trước mặt ! Thật sự rất đơn giản !
Sáu ngước dậy thì hét lên một tiếng a rồi ngã ngồi ra phía sau !
Vì, khi Sáu ngước lên thì An Lạc Đạo Sĩ đang ngồi ở trước mặt Sáu ! Sát bên viên đá!
Vậy là sao ? Thầy đang ngồi cách đó năm bước, cũng không thấy thầy cử động, hay là thầy di chuyển tức thời ?
- Lạ không ?
An Lạc Đạo Sĩ hỏi, Sáu gật đầu !
- Giờ đứng dậy, bước đến chổ ta !
Sáu lật đật đứng dậy, muốn coi thử huyền cơ gì, bước ngay một bước với ý nghĩ sẽ đến chổ An Lạc Đạo Sĩ !
Bước ! Bước ! Bước ! Bước ! Bước !
Sao ?.....
Sáu giật mình ! Đã bước đúng năm bước !
Lúc này, An Lạc Đạo Sĩ đứng dậy, dưới ánh mắt nghi hoặc của Trần và Sáu, chỉ vào mặt đất bên dưới nói :
- Đất trong năm bước này, đã bị cậu Long dùng Thần Dẫn Lạc kéo dài rồi rút ngắn liên tục trong ba ngày ngồi ở đây !
Sáu và Trần nhìn nhau, Sáu định nói nhưng Trần đã lên tiếng trước :
- Sao có thể ? Chỉ ba ngày mà có thể sử dụng Thần Dẫn Lạc một cách thuần thục thế sao ? Có thể qua mắt được cả thầy nữa ! Không lý nào !
An Lạc Đạo Sĩ thở dài nói :
- Các con nghĩ cậu Long xài Thần Dẫn Lạc, cậu Long cũng nghĩ như thế nhưng sự thật không phải vậy !
Sáu và Trần nhìn nhau, cả hai im lặng chờ An Lạc Đạo Sĩ nói tiếp.
An Lạc Đạo Sĩ hiểu ý đồ đệ, lại tiếp lời :
- Thần Dẫn Lạc chính là mô phỏng quyền uy của thần mà tạo nên, đương nhiên là sử dụng khó khăn ! Còn cái cậu Long sử dụng chính là quyền uy của thần chính gốc, thực sự, nên đương nhiên là tùy tâm sở dục, đến đi tự nhiên, thuần thục !
Sáu và Trần đã hiểu ra gì đó, Trần vô tình thốt ra :
- Vậy Long là một trong những vị thần trong truyền thuyết.....
- Không ! Là cả hai người đó !
Sáu đột ngột xen vào !
An Lạc Đạo Sĩ chỉ khẽ gật đầu, móc lấy từ trong túi của chiếc áo bà ba củ đó ra một tấm thiệp !
Một tấm thiệp bằng vàng !
An Lạc Đạo Sĩ mở ra, đọc qua đọc lại một lần rồi ánh mắt dường như có chút trầm hơn, dường như đang có suy tính gì đó trong lòng !
An Lạc Đạo Sĩ ngước lên nhìn gương mặt còn đang ngây ngốc của hai đứa học trò, cười cười hiền hậu nói :
- Tất cả đi thu sếp đồ đi, chúng ta sẽ lên Sài Gòn, thời điểm huyền thoại mà chúng ta chờ đợi đã đến !
Sóng, bắt đầu kéo tới....
Chỉ luôn sau những cơn phun trào núi lửa....
Những cơn phun trào núi lửa âm thầm nơi đáy biển......