Lửa Và Nước Mắt

chương 62: chương 62: thần sấm v : đêm của kẻ lạc lối !

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Oành đùng !

Những tia chớp từ nơi trời cao vẫn thay phiên nhau rạch xuống phàm trần những vệt sáng chớp tắt không đều !

Ở trên trời cao , mọi thứ vẫn ổn yên !

Nơi dưới phàm trân , trăm ngàn năm qua vẫn đầy sóng gió !

Chuyện đời người , ngắn ngủi mà đậm sâu...

Đã lỡ khắc ghi vào xương tủy , làm sao mà quên được ?

Làm sao mà quên được ?

Người con trai nghe trong lòng lặp đi lặp lại trăm ngàn lần câu nói đó , không cách nào buông lơi...

Nắm tay siết chặt lại !

Đôi mắt nhìn thật rõ bên dưới , một ngôi nhà , hai người đứng dõi theo hắn !

Đến rồi !

Oành đùng !

Ánh chớp tắt lại hiện ra làm mọi người nhìn rõ mọi thứ hơn !

Người đến , người đợi !

Ngày năm xưa , một đợi , một đi !

Ngày hôm nay , một đến , một đợi !

Đã bao lâu rồi....

Người có nhớ ?

Một hàng dài đạo sĩ đang lao vút trên bầu trời , như những vị thần tiên trong truyền thuyết !

Hàng người dài dó bay vút đến một căn nhà nhỏ !

Dẫn đầu là một người liên tục được kêu dừng lại !

Người đó , dõi mắt nhìn một người nơi xa....

Dừng lại !

Vút !

Người đó từ trên cao nghiêng người hạ xuống !

Bụp !

Hai chân chạm đất cho ra một tiếng trầm đục !

Người đó từ trên cao đáp xuống mặt đất , hơi khom người xuống !

Rồi dần dần người đó ngẩng đầu dậy !

Đôi mắt buồn sâu thẳm , như chứa bao nhiêu dỗi hờn lại như chứa bao nhiêu chất chồng tình cảm .

Đôi khi khóc mà nước mắt không rơi ,

Đôi khi cười mà khóe môi không nhúc nhích !

Người đó nhìn chằm chằm một cô gái trước mặt !

Bỏ qua ánh mắt hàng trăm người và một người con trai đứng kế bên nhìn hắn !

Hắn....

Đưa tay ra....

Đặt lên...

Vuốt lấy....

Lau đi những giọt nước mắt của người con gái mình đợi chờ bao năm !

Những giọt nước mắt thật là lạnh....

Phải ! Bây giờ mới là lúc dừng lại !

Dừng ở đâu ? Đi ở đâu ? Con đường nào ?

Đời người , vẫn thường hay mờ mịt....

Mấy ai hay ?

Mấy ai tỏ ?

Người con gái lặng thinh , hai tay càng thêm siết chặt nhìn hắn !

Nước mắt....

Vẫn không kìm được mà tuôn rơi !

Mắt hai người nhìn nhau !

Một khóc , một lau đi...

Bốp !

Một lực đánh trời giáng làm Trực tối tăm mặt mày ngã xuống !

Ạch !

Trúc giật mình định đi ra đỡ lấy , một bàn tay đẩy cô ngược trở lại !

Trực ráng ngồi dậy ,

Bên má phải truyền đến một cơn đau nhức dữ dội !

- Tao không nhịn mày nữa đâu !

Chỉ thấy Chí đẩy Trúc ngã ra sau , lại tiếp tục xông lên , nắm tay đã cong lại , lao thẳng vào mặt Trực !

Đôi mắt Chí lồng lên đầy căm tức , gân cổ giựt giựt rất đáng sợ !

Bặp !

Một âm thanh rất gọn phát ra !

Trực không bị trúng đòn , Chí cũng không đến gần được Trực !

Nắm đấm , được một bàn tay gân guốc đỡ lấy .

- Khụ khụ....khụ khụ....đây là chuyện của Lộc Thành....khụ...hãy để bác giải quyết....khụ...khụ khụ...

Thành lại lên cơn ho ngày càng nặng hơn !

Thân hình gầy gò đó , cái lưng cong đó đang đứng trước người con trai mình , một tay nắm chặt lấy cú đấm của Chí .

Chí thở ra thở vô hùng hổ như một con trâu , đôi mắt mở to , định mở miệng nói gì đó năm bảy lần nhưng ráng cắn răng lại không nói , nhìn nhìn Thành , từ từ rút tay lại , điều hòa lại nhịp thở , lồng ngực phập phồng từ từ dịu lại .

Chí nhìn sang xung quanh một lượt ,

Hàng trăm đạo sĩ của Lộc Thành đều đã đến đủ cả , đang đứng trước mặt của bốn người .

Chí lại nhìn sang Trực , đôi mắt Trực vẫn sâu thẳm nhìn lấy mắt của Trúc .

Oành đùng !

Một tia sét nữa xuất hiện , ánh sáng vụt lên lại tắt làm mọi người chớp nhoáng thấy rõ được mọi thứ hơn !

Trong căn nhà , ánh đèn leo lét vẫn hắt ra , người nhìn không rõ ,

Nhưng mắt tình nhân nhìn nhau vẫn rất đậm đà....

Đôi mắt đó ,

Sẽ không thể nào quên được !

Đêm nay ,

Cũng không quên được !

Dù là trăm ngàn năm nữa...

Ta....không quên được !

- Khụ khụ.....Trực....khụ.... , đứng dậy mau...khụ khụ..... ! Đi , mau về nhà ! Lễ Thề Ước.....khụ khụ..... sẽ được tổ chức lại vào hôm khác !.....khụ khụ.....

Thành ho ngày một nhiều hơn , cảm giác đó....

Cảm giác tồi tệ đó vì sao không mất đi ?

Ngày một rõ ràng hơn....

Cạch ! Xoạt !

Trực hai tay đỡ xuống , từ từ đứng dậy !

Nhìn Thành một lát , ánh mắt lưỡng lự nói :

- Con....không về đâu ! Con....có việc cần nói !

Thành hai mắt mở to , quay lại , giơ tay lên muốn tát mặt Trực !

Bốp !

Một tiếng giòn vang !

Lần này lực đánh nhẹ hơn , Trực chỉ hơi hất đầu qua bên phải , lần này đến má trái ...

Tất cả những đạo sĩ ở bên ngoài đang dõi theo đều bất ngờ !

Thành cũng bất ngờ !

Oành đùng !

Một ánh chớp tắt nữa , mọi thứ càng rõ ràng hơn...

Người đánh không phải Thành !

Gương mặt Trực không sao , nhưng bàn tay cô gái xưng đỏ cả lên...

- Vì sao ?....

Trực thỏ thẻ hỏi lại , giọng nói rất trầm đục , vẫn không quay đầu lại nhìn cô gái...

Trúc dường như không biết đau , đưa hai tay lên lau hai hàng nước mắt , cắn răng , nhìn thẳng Trực , cố gắng nói :

- Anh...về đi ! Em...em đã có chồng rồi !

Cô gái im lặng , chờ đợi câu trả lời !

Mọi người đều dõi theo Trực , Thành rút tay lại , nhìn sang Trúc rồi nhìn Trực !

Im lặng !

Mọi người chỉ biết khoảng khắc đó lắng đọng đến cực điểm , mọi thứ đều đông đặc lại... !

Oành đùng !

Một ánh chớp nữa làm mọi người nhìn rõ hơn !

Đêm nay trăng không có , những ánh sao trốn mắt....

Trên trời chỉ có những ánh chớp hung bạo dẫn lối người đi !

Dưới đất ,

Ánh đèn nhỏ bé lẻ loi từ trong căn nhà hắt ra...

Làm sao đủ để nhìn thấy điều chi ?

Ở lễ Thề Ước , con đường đó sáng lắm...

Đầy những ánh đèn treo khắp chốn !

Đường thênh thang không người cản lại !

Người , vẫn cứ hay chọn con đường gian truân mà tiến...

Ai biết tại vì sao ?

Cạch !

Trong khoảng khắc đó , Chí bước tới cạnh Trúc !

Những ngón tay đan vào bàn tay của Trúc , khẽ xoa xoa những vết đau trong đó !

Trúc ngước đôi mắt to ra nhìn Chí , rồi lại nghiêng đầu nhìn Trực !

Người con trai đó , vì sao vẫn lặng câm ?

Tim...

Vì sao nhói đau ?

Thà người cứ chửi rủa ,

Thà người cứ oán trách ,

Thà người cứ quay bước ,

Bỏ mặt tôi đi !

Còn hơn , người đứng trước mặt tôi mà im lặng...

Người có biết ,

Trong tim muôn vàng cảm xúc ?

Chỉ là cố nén lại trong lòng bao nhiêu ngày tháng !

Nói gì đi !

Nói gì đi !

- Con biết mình nên làm gì rồi !

Giọng trầm đục đó vang lên , người im lặng cuối cùng đã nói !

Cạch ! Cạch !

Rồi xoay lại , bước đi !

Trúc nhìn theo bóng lưng người đó lần nữa xoay lại với mình...

Hình ảnh người con trai ngày đó , trong ngày mưa gió đi hốt thuốc ẹ xoay lại cười với cô...

Sao giờ như ẩn như hiện ra !

Bất giác ,

Nước mắt lại rơi !

- Khụ khụ....khụ....xin lỗi hai cháu nhiều.....khụ...khụ.....vậy chúng ta cũng về đây.....khụ khụ....thật là bất lịch sự quá !

Thành xoay lại cười cười nói với Chí và Trúc , Chí chỉ khẻ gật đầu , siết chặt tay Trúc hơn .

Trúc ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng người kia xa dần !

Hàng đạo tách ra một con đường cho người đó bước tới !

Rẽ ra....

Khi quay lại , con đường luôn rộng mở và dễ dàng hơn...

Cô nhìn theo...

Ngổn ngang trong lòng !

Thành cũng bước theo sau Trực trên con đường đó ,

Dần dần bước đến cuối con đường đó !

Oành đùng !

Lại một tiếng sấm nữa ! Lại mốt ánh chớp !

Cạch !

Bước chân người con trai có máy tóc cháy nắng dừng lại !

Cảm giác bất an dữ dội của Thành nãy giờ vẫn chưa tắt , chỉ càng mãnh liệt hơn , Thành nhìn thấy Trực dừng lại thì hỏi ngay :

- Khụ....khụ....Con không phải...khụ.... nói là đã biết nên làm gì sao ?...khụ...khụ Sao còn đứng lại ?...khụ khụ....

Trực không xoay đầu lại ! không ai biết biểu hiện gương mặt của Trực !

Mọi người nhìn vào tấm lưng đó...

Một người thôi , mà bao nhiêu người lắng nghe từng chữ từng câu...

Lần này ,

Đến lượt Trúc siết chặt tay Chí hơn nữa !

Trong lòng cô lại đập lên liên hồi...

Sao lại dừng lại ?

Đi đi...

Hãy đi đi mà....

Sao lại dừng lại ?

Trực lại nói vọng ra sau :

- Con đã biết phải làm gì !

Thành lại ho lên , nhìn chằm chằm Trực , tất cả đạo sĩ , Chí và Trúc nhìn vào con người đó !

Trực đưa tay ra phía sau , chạm vào Phụ Ân !

Xoạt xoạt xoạt xoạt !

Xoạt xoạt xoạt !

Hàng loạt tiếng cầm lấy kiếm gỗ vang lên !

Tất cả đạo sĩ của Lộc Thành trừ Trực và Thành , Tuyết , Châu ra thì ai cũng cầm sẵn kiếm gỗ của mình trên tay !

Tuyết và Châu nãy giờ ở một bên nhìn mọi việc , nhưng im lặng !

Châu mặt không đổi sắc , vẫn lạnh lùng !

Tuyết chân mày đã nhíu chặt lại !

Xoạt ! Bập !

Tiếng đâm xuyên phát ra !

Thanh Phụ Ân cắm thật sâu vào trong đất !

Trực đã cắm Phụ Ân vào đất !

Hả ?

Trước sự nghi hoặc của tất cả mọi người ,

Trực lại tiếp tục cởi áo mình ra !

Vứt bỏ kiếm gỗ , cởi bỏ áo bào !

Xoạt !

Cái áo bào cũng được thả xuống mặt đất , nằm cạnh Phụ Ân !

Lúc này ,

Trực dần dần xoay người lại , trên tay còn cầm theo một chiếc lá !

- Khụ..khụ....khụ....con định....khụ....làm gì ?....khụ khụ....

Thành ho lên liên tục , cảm giác bất an lại tăng lên nữa !

Thành đưa bàn tay ra trước ngực , vẫn nắm cái lá đó trong tay !

Đôi mắt trầm buồn , nhìn thẳng Thành nói :

- Trời đang đứng gió !

Thành nhìn nhìn Trực thắc mắc ! Trực lại tiếp tục nói đều đều :

- Số phận của con , nay để cho trời định đoạt , gió thổi hướng nam tức trời muốn con tiếp tục , gió thổi hướng bắc con sẽ đi về ! Cách này , con sẽ không hối hận !

Thành nhìn nhìn Trực , rồi gật nhẹ đầu !

Trực cũng gật nhẹ đầu lại !

Trúc siết chặt hơn tay của Chí , cắn chặt môi lại , đôi mắt nhìn chằm chằm Trực nơi kia !

Châu và Tuyết lặng yên dõi theo !

Chợt , như chưa an tâm , Thành xoay lại !

Làm ra một số biểu tượng bằng tay không ai hiểu !

Các đạo sĩ bổng dưng đứng chỉnh tề lại , chia ra hai bên mà đứng , tạo thành một con đường ở giữa !

Các đạo sĩ lại vuốt vuốt thân kiếm của mình , lẩm nhẩm đọc vài câu thần chú !

Những cây kiếm gỗ ấy lại tự động hóa thành những cây gỗ rất chắc chắn được cầm trên tay các đạo sĩ !

Con đường có tám mươi người đối diện với tám mươi người , những đạo sĩ còn lại đừng một bên im lặng quan sát !

Những khúc gỗ lăm le trên tay như ngụ ý cấm Trực quay lại gặp Trúc , nếu bước vào con đường này thì chắc chắn khó mà sống sót được !

Không phải chỉ là một trăm sáu mươi người đánh , mà là một trăm sáu mươi đạo sĩ đánh !

Thấy mọi thứ xong xuôi , Thành xoay lại nhìn Trực !

Trực thấy rất rõ mọi thứ , đôi mắt trầm tư không nói gì !

Nhìn vào chiếc lá trong tay !

Trời vẫn đang đứng gió !

Trực từ từ mở tay ra...

Bay đi , gió nổi lên đi...

Gió nổi lên ở hướng nam đi !

Tất cả hồi hợp chờ đợi !

Đợi chờ một cơn gió !

Một cơn gió để quyết định số phận một con người ? !

Trúc cắn chặt môi hơn , một giọt máu nhỏ ra mà cô không hay biết !

Oành đùng !

Lại một tiếng sét nơi trời cao đánh xuống , chớp tắt một chút ánh sáng nữa !

Gió nổi lên rồi !

Gió đã nổi lên !

Gió thổi ,

Trực mở đôi mắt thật to ra nhìn chiếc lá trong tay sắp sửa bay đi !

Sắp rồi !

Bay !

Chiếc lá đã bay ra khỏi tay trực !

Nó lã lướt một đoạn rồi từ từ hạ xuống mặt đất !

Tất cả mọi người đều nhìn rất rõ...

- Tại sao....?......

Trực hỏi một câu rất nhỏ , dường như chỉ mình Trực nghe thấy !

Trực lại cuối đầu xuống !

Gió thổi rồi ,

Thổi từ hướng bắc !

Trúc thở ra một hơi nhẹ nhỏm , cả người cô như hết sức lực , ngã vào lòng của Chí , Chí vòng tay sang , ôm lấy cô vào lòng !

Thành thở dài , ho lên vài tiếng rồi bước đi , lướt ngang Trực...

Thành chắc chắn rằng Trực phải bước theo sau mình !

Nó đã nói ra , nó chắc chắn giữ lời !

Nó sẽ phải về !

Mọi người chuẩn bị cùng nhau đi về cùng Thành !

Bốp !

Một âm thanh trầm đục của tiếng da thịt bị vật cứng đánh vào truyền đến tai mọi người !

Thành đứng sững người lại....

Âm thanh này là ?....

Con ngươi của Thành co rút lại , run run người từ từ xoay lại !

Trúc ở bên kia cố gắng từ trong ngực Chí ngẩng đầu dậy , nhìn sang hướng phát ra tiếng động....

Tại sao ?

Tại sao vậy ?

Là vì sao ?

Làm ơn , dừng lại đi mà....

Làm ơn !

Làm ơn đi !

Môi đã rách , Trúc lại cắn chặt hơn một lần nữa !

Chí nghiến răng ken két nhìn về hướng đó !

Châu và Tuyết vẫn như hai tảng băng vô hỉ , vô tình !

Tất cả mọi người đều đổ dồn về phía đó !

Trực ,

Phải ! Là người con trai đó !

Vừa bước tới một bước , bị vị đạo sĩ đầu tiên đập một gậy vào lưng !

Hắn không quay về sao ? Hắn lại bước tới !

Không ai đồng tình cả !

Người hắn yêu xua đuổi , gia đình cấm cản , mọi người bảo hắn dừng lại !

Cả trời , cũng bảo hắn quay về !

Giờ , hắn lại bước lên !

Oành đùng !

Lại một ánh sáng lẻ loi nơi bầu trời xanh thẳm , như dẫn lối người đi , như trách người đi lạc , ngu mê không tỉnh...

Thì đã sao ?

Hận , không đi hết con đường mình chọn !

Không hận bỏ qua con đường mình không muốn đi hết !

Người , đôi lúc chẳng có tin vào trời ,

Nên trời , cũng có lúc đúng lúc sai !

Cũng có câu rằng :

Trời , luôn luôn gieo ngụ ý ,

Chỉ là người , không bao giờ hiểu được !

Đêm , những tiếng sấm hòa cùng chuyện đời người ,

Dõi theo những bước chân của một con người đi lạc !

Có chăng thật sự là đi lạc ?

Truyện Chữ Hay