Gió rít lên , giữa muôn ngàn tán lá , giữa rừng sâu ai oán chút giận hờn .
Hai mươi năm đi , chỉ như cái chớp mắt , đổi thay nhiều kẻ ở người đi .
Chuyện trần thế , hôm qua hôm nay lạ .
Có bao giờ , thế sự vẫn thường xuyên ?
Ngặt một nổi , ý trời là khó đoán ,
Nên trăm ngàn lần , người vẫn sai khi đánh một ván cờ .
Khi thua rồi , mất tất cả nhân duyên .
Hai mươi năm sau ngày chia tay ở Hưu Lương đó , mỗi người mỗi ngã . Người con trai từ từ từng bước một tạo nên tên tuổi của mình ở thế giới tu đạo , mười chín tuổi chính thức trở thành đạo sĩ , hai mươi hai tuổi trở thành một trong những đạo sĩ giỏi nhất .
Người con gái , vẫn im lìm không biết bến bờ !
Hai mươi năm sau , trong một khu rừng rậm rạp , cành lá , gió và ánh trăng sáng vẫn phả xuống thế gian dịu dàng .
Xào xạc những tiếc gió trườn qua kẻ lá
Gió vuốt ve những mái tóc , những chiếc áo bào trắng phất phơ
- Húuuuuuuuuuuuuuuu
Tiếng sói tru vang vẳng đâu đây .
Một người , có một người !
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời cao đó . Tóc bạc cả rồi , cái lưng khòm khòm , người ốm yếu và đôi mắt đầy tang thương như đã trãi qua bao nhiêu năm dãi dầu nắng gió .
- Anh Thành nhận xét vòng đấu cuối ra sao ?
Người có đôi mắt tang thương được hỏi , đôi mắt từ trăng lại nghiêng về trần thế , xoay qua nhìn người vừa hỏi .
Một ông lão tiên phong đạo cốt , nước da màu hồng rất lạ , râu bạc , tóc bạc , mặc mộ bộ áo bào màu đen xâm hình rồng màu đỏ rất bắt mắt , sau lưng còn có thêu hai chữ “ Hồng Long “ .
Cả hai người đang đứng trên hai ngọn cây gần nhau !
Gió vi vu thổi , cây đung đưa nhẹ theo gió...
Thành vẫn là mặc bộ áo trưởng phái của Lộc Thành . Thành vuốt vuốt chòm râu , nhìn xung quanh các thế hệ đạo sĩ củ và mới .
Một khu rừng bạt ngàn đó , trên những ngọn cây cao , có hàng ngàn đạo sĩ với các trang phục đủ loại , đủ tên phái đang đứng trên ngọn cây dõi về một ví trí trung tâm không có ai đứng , một vòng tròn .
Cả ngàn người đứng trên ngọn cây nhưng vẫn giữ thăng bằng như trên đất liền cũng là loại trãi nghiệm thú vị của ánh mắt , Thành đảo qua một lần rồi nhìn lão da hồng , từ tốn nói :
- Có thể vòng đấu cuối này , phái Hồng Long của anh sẽ thắng đấy .
Lão da hồng cười to , vuốt chòm râu nói :
- Nói đùa ! Lê Trung Trực của phái Lộc Thành với thanh Phụ Ân cùng với đạo thuật Vọng Nhân vô cùng bá đạo một đường trảm ngang vào thẳng vòng trong mà không có một vết sướt nào sao dễ ăn được chứ . Trận này , ta lại thấy người thắng là phái Lộc Thành .
Thành hiền hậu , vuốt râu cười cười :
- Anh Bảo nói quá rồi , con trai có chút tài mọn mà thôi , không đáng nhắc đến .
Người da hồng tên Bảo , ông già Bảo lại cười cười nói :
- Không đáng nhắc đến là sao anh Thành ? Thiên tài luyện đạo đến cả trăm năm mới thấy một lần , sinh ra đã không khóc , suốt đời không rơi lệ , lại ở tuổi hai mươi lăm tự mình sáng tạo ra bộ đạo thuật bá đạo tuyệt luân Vọng Nhân mà không đáng nhắc đến ? Thế thì thằng con út của ông già này là đồ bỏ à ?
Thành cười phá lên , vuốt râu nói :
- Hahaha , tự khen người mà hạ thấp mình là sao anh Bảo ? Nếu không có chút tự tin thì anh lại thản nhiên để thằng con út tham gia Hội Luận Kiếm Đạo này sao ? Nó cũng đánh thẳng từ vòng ngoài vào mà không một vết sướt đó thôi , hai năm trước chẳng phải anh đã trao nó thanh Giao Long Đao , cũng nghe nói sau khi có được thanh Giao Long Đao , nó đã tạo ra một loạt các chiêu thức mạnh mẽ mang tên Thuận Thiên sao ?
- Hahahaha , vậy chúng ta cùng chờ kết quả vậy , thằng con tôi cũng đến rồi .
Tiếng cười sảng khoái của ông già Bảo , trưởng phái Hồng Long hòa cùng tiếng cười của Thành . Cả ngàn đạo sĩ khác im lặng dõi theo diễn biến nơi vòng tròn trống đó .
Ầm ! Ầm !
Âm thanh mạnh mẽ , làm rúng động cả đất bên dưới chân , cây cũng rung động !
Ầm !
Một cảm giác dồn nén !
- Gràoooooooo
Tiếng rống của một con thú rất mạnh mẽ .
Rầm !
Lại một tiếng động nữa , nhưng lúc này dưới ánh trăng , người ta đã nhìn ra cái gì gây ra âm thanh và chấn động đó .
Một con gấu lớn , toàn thân màu đen đang bước đi bên trong vòng tròn , mỗi lần bước chân nó chạm đất lại gây ra âm thanh dữ dội . Con này không tầm thường , con gấu này to gấp đôi những con gấu khác , có chút mở rộng tầm mắt cho các đạo sĩ ở đây .
Một người đang ngồi trên vai trái con gấu đen to đó !
Nón lá nhuộm màu đỏ , dây đeo là chuỗi hạt đen , cả người nước da hồng lạ lẫm , ở trần để lộ ra những cơ bắp không cuồn cuộn nhưng săn chắc như đồng thép , mặc một cái quần vãi màu xám đã sờn màu . Không nhìn rõ mặt !
Lưng mang đao ánh lên tia lửa , hình một con rồng lửa ve vẩy , đang uốn éo trên thân đao !
- Đến rồi..đến rồi...
- Đến rồi....
Một vài người thì thầm bàn tán với nhau , họ đã thấy người đến ! Hai người giỏi nhất sẽ tranh tài với nhau ở vòng thi cuối cùng trong khu rừng này . Một người đã đến , con trai út của trưởng phái Hồng Long , người khác cũng hay gọi là Chí .
Còn một người nữa , một người mỗi lần chiến đấu đều ngâm lên những câu hờn khe khẽ , người đó sao chưa đến ?
- Đợi ai bao nhiêu lâu là đủ ? Nhớ ai bao nhiêu lần là phai ? Trời không đáp , ta cứ hỏi , nhưng trời cao đã mặc , ta cớ gì Thuận Thiên ?
Người ngâm câu hờn đã đến !
Tất cả chú ý một góc tối của vòng tròn đó , có một người !
Lưng mang kiếm gỗ màu sét gỉ , áo bào trắng thêu chữ Lộc Thành , gương mặt chính trực cương nghị , tóc đen pha lẫn những sợi vàng cháy nắng , tóc để dài , bay trong đêm có gió , người tướng cao to , nhìn vô cùng săn chắc !
Kẻ ngâm lời than oán , dùng Vọng Nhân mà tạo nên danh tiếng đã đến !
Lê Trung Trực của phái Lộc Thành !
- Anh Thành sao lại nói thế ? Kẻ tu đạo mà không thuận theo trời thì chúng ta tu gì ? Không bái thần , không phụng tổ thì chúng ta là ai ? Có khác gì ma quỷ đâu chứ !
Chí cuối cùng cũng ngước lên nhìn người trên ngọn cây xa hỏi .
Trực quay lại nhìn Chí , gương mặt chỉ có nét trầm tư , trầm tư cứ như đó là tình cảm duy nhất ở trong lòng .
Ai cũng biết , Trực sinh ra đã không khóc , suốt đời không rơi lệ !
Nhưng , ai cũng biết một chuyện nữa !
Từ năm mười ba tuổi , Trực chưa từng nở một nụ cười cho đến nay !
Kẻ sống đó , chỉ trầm tư ,
Không biết cười , không biết khóc !
Người ta ngoài gọi Vọng Nhân đạo sĩ ra , còn cho Trực một cái tên khác nữa :
Vô Tâm Khách !
Vọng Nhân mà chiến cùng Thuận Thiên !
Một cái là người , một cái là trời !
Ánh mắt Trực vẫn trầm tư nhìn Chí , bổng Trực mở miệng , lạnh nhạt bất cần nói :
- Đến đi !
Vụt !
Gràoooooooooo
Không phải tiếng của con gấu kêu !
Thanh Giao Long đã được Chí cầm lấy , không nói nhiều , trảm một nhát xuống !
Từ trong nhát trảm , một con rồng lửa trườn mình thoát ra , xuất hiện trước mặt Chí rồi nhanh chóng lao vút đến chổ Trực như có ý đồ muốn đốt cháy người trên ngọn cây đó !
Con rồng to lớn , hung hãn , vô cùng sống động !
- Chồng đi rồi , vợ con ở lại , hỏi ngày ngày trong ngóng cớ sao chẳng về ?
Lại là một câu hờn ! Một lời oán trách !
- Vọng Phu !
Tên của lời oán đó cũng được người ngâm nói ra !
Trực vừa thốt ra khỏi miệng , hình ảnh một người đàn bà tay bế một đứa con như có như không xuất hiện bên cạnh Trực , thanh Phụ Ân đã được cầm trong tay !
Nhẹ nhàng Trực hướng mũi kiếm của Phụ Ân về phía con rồng lửa !
Tách !
Giọt nước mắt của người đàn bà bế con rớt xuống thân của Phụ Ân kiếm !
Vút !
Giọt nước mắt đó thuận theo thân kiếm lao vút đến con rồng lửa !
Một giọt nước mắt , một con rồng lửa !
Xèo !
Một âm thanh như nước bốc hơi thoát ra !
Gràoooooooooo
Một tiếng hét của con rồng !
Trước sự chứng kiến của mọi người , giọt nước mắt cùng con rồng lửa đều cùng nhau bốc hơi .
Đều hóa thành một luồng khói trắng !
Keng !
Âm thanh binh khí va chạm nhau !
Chí đã hiện ra phía sau của Trực , trảm một trảm bị Trực dùng Phụ Ân cản lại .
Người đàn bà bế con hóa thành một làn khói trắng !
Vút !
Trực nhanh chóng bay ngược ra phía sau !
Chí lao vút theo !
Vụt vụt vụt !
Chí phân thân thành bốn người khác nhau !
Mỗi một phân thân lại tự động bốc cháy , hóa thành bốn người lửa lao vút theo Trực !
- Hỏi người , sao cứ đi mà chẳng thấy về ? Để mỗi ngày ngóng trông bao nhiêu là kỷ niệm , sẵn sàng băng sông vượt núi để tìm thấy người vợ hiền xa cách !
Lại một câu hờn ! Một lời oán trách !
Là hờn ai ? Oán trách ai ?
Trách trời chăng ? Hay trách số phận trớ trêu ?
- Vọng thê !
Lại là tên của câu hờn .
Một hình bóng đàn ông khổng lồ xuất hiện sau lưng Trực , một hư ảnh khổng lồ làm người kinh sợ , gương mặt lam lũ , ánh mắt cương quyết hướng về phía trước như chẳng sợ sông núi cách trở , chỉ cần biết nơi đến sẽ cương quyết vượt mọi gian nan tìm cho được người vợ hiền đã xa cách !
Trực bắn vào trong hư ảnh khổng lồ đó !
Hư ảnh vụt biến mất !
Trực lại đang biến hóa , thanh kiếm gỗ trên tay phừng lên một ngọn lửa màu xanh day dứt , tóc Trực hóa thành một màu trắng bạc như trãi bao năm tháng đợi chờ , đôi mắt lồng lên những tia máu như người nhung nhớ bao ngày mất ngủ .
Vút !
Trực lao lên , chạm thẳng mặt bốn cục lửa lớn đang lao đến !
Keng ! Keng ! Keng !
Chính diện va chạm !
Một kiếm đả bốn đao !
Bốn người lửa Chí liên tục tấn công , trảm vào người Trực nhưng Trực vẫn cứ tiếp tục cản lại mà tiến lên ! Cứ như không biết mệt , không sai phạm một tí nào cả !
Cứ thế một người và bốn cục lửa , trảm từ trên ngọn cây , va lên vách đá rồi lại chạy xuống thêu đốt mặt đất , đánh ầm ầm làm nước văng tung tóe !
Trực bị vây ở giữa những cục lửa đó mà cứ như không cảm thấy cái nóng đáng sợ đó , cứ như có một động lực nào đó làm cho sự sợ hãi , sự chịu đựng đã hoàn toàn thay đổi .
Em ở đâu ?
Dù băng sông , vượt núi có đáng gì ,
Khi gặp người vợ hiền xa cách ?
Rầm !
Lại một lần va chạm dữ dội giữa Giao Long và Phụ Ân .
Chí đã thấm mệt , nhưng Trực dường như không hiểu được danh từ đó , vẫn điến cuồng , vẫn tiến lên !
- Anh Trực ! Thuận Thiên thật sự chỉ có hai chiêu , chúng ta so nhau hai chiêu phân thắng bại có được ko ?
Giọng nói của Chí vang lên !
Chí lao vút sang bờ một con sông , dùng con sông ngăn cách Trực !
Chí hoàng đao ngang qua mặt đất , kéo một lằn dài vết cháy xém , ngọn lửa trên người dần biến mất , ba phân thân kia cũng hóa thành khói trắng !
- Được !
Giọng của của Trực ở bở bên kia con sông trả lời !
Ào ào ào !
Nước sông chảy siết , những con đá lỏm chỏm xung quanh !
Ngàn đạo sĩ vẫn im lặng dõi theo ! Giờ mới là lúc quyết định !
Thành và Bảo vuốt vuốt chòm râu không nói gì !
Hai chiêu Vọng Phu và Vọng Thê của Trực khiến Bảo thật sự có chút bất ngờ nho nhỏ !
Chí hoành đao ngang người , hai ngón tay trỏ và giữa đưa ra , để trước mũi lẩm nhẩm đọc chú văn . Lời chú trầm trầm , âm thanh như đến từ trên trời cao vọng lại , du dương , hùng hồn , như vạn vật đều phải thuận theo , nghe theo lời sai khiến !
- THUẬN DÂN Ý !
Một tiếng hét lên của Chí , một đao bá đạo lại trảm xuống hướng về phía Trực !
Trong đêm tối đó , trên trời bổng sáng rực lên một mảnh nhỏ , mây tách ra !
Từ trong đó ngàn vạn thiên binh thiên tướng cưỡi mây lao vút về phía Trực !
Người người mặc kim giáp ! Kẻ kẻ cầm thần binh !
Bầu không khí choáng ngợp , binh tướng nối đuôi nhau không ngớt hạ xuống phàm !
Tất cả các đạo sĩ ở đó đều há hốc trước cảnh thiên tượng lạ lùng đó !
Chiêu này thật đáng sợ !
Vô Tâm Khách liệu tâm có rung sợ không nhỉ ? Biết đâu , sẽ có ai đó thắc mắc điều này !
Vô Tâm Khách ấy , vẫn bình thản ngẩng cao đầu nhìn bầu trời trên cao kia !
Lơ đãng !
Hắn nhìn trăng ! Chỉ có trăng mới là đáng nhìn !
Hắn lại khẽ ngâm một câu hờn , oán trách , hắn trách ai ? Trách người nào ?
- Con xa cha mẹ , người ở lại lòng đau như cắt , cưu mang trong bụng mẹ , còn nợ tình cha , sao đi mà không nói giã từ ? Sao trời khéo gẹo những người thương tâm ?
Một câu hờn da diết , con xa cha mẹ , có biết lòng cha mẹ đau đớn nhường nào ? Đi mà không giã từ ? Đi , là đi đâu ?
Hay đi đến nơi xa rời nhân thế ?
Đi sao..........
- Vọng Nhi !
Lại là tên của câu hờn !
Xung quanh Trực hiện ra tầng tầng lớp lớp những hư ảnh các cặp vợ chồng khóc lóc , dìu dắt nhau , la hét đau lòng trước cái chết của con mình !
Tầng tầng lớp lớp hư ảnh đó che chắn Trực vào bên trong !
Nước mắt chảy thành sông , nổi đau thấu trời xanh !
Tình cha mẹ , bao la như biển rộng con cái bao nhiêu người hiểu được ?
Hàng trăm ngàn hư ảnh đó ngẩng mặt lên trời cao gào thét xin ông trời thương tình trả con trở lại !
Tí tách !
Không phải chỉ nước mắt của những cặp vợ chồng đó , nước mắt của các thiên binh thiên tướng cũng rơi xuống !
Như có tình người , như hiểu cái nổi đau mất con đến động lòng trời !
Thuận dân ý ? Đây chính là ý của dân !
Tình cảm gia đình đơn giản , hạnh phúc mà ấm áp !
Đây chính là dân !
Những thiên binh thiên tướng trước sự chứng kiến của mọi người lần lượt hóa thành những luồng khói trắng , hóa vào hư không !
- Anh không chỉ phân thắng thua , mà còn so Đạo , chiêu này thật hay ! Em xin kính phục !
Trăm ngàn hư ảnh cha mẹ khóc con cũng hóa thành luồng khói trắng . Để lộ ra một Vô Tâm Khách thân hình lẻ loi đứng trong đó !
Hắn vô tâm , nhưng chiêu của hắn có tình !
Là tại sao ?
Trực nhìn qua Chí ở bên kia bờ sông , ánh mắt vẫn trầm tư hỏi :
- Vậy là chịu thua ?
Chí cười khẩy nói :
- Vẫn còn một chiêu !
- Được , một chiêu cuối cùng !
Trực lạnh nhạt trả lời , xong lại ngước lên nhìn Trăng trên cao .
Chỉ có trăng , mới đáng quan tâm !
Tiếng chú ngữ trầm thấp lại tiếp tục vang lên xung quanh , vạn vật lại lần nữa nghe thấy lời triệu gọi của trời à cuối đầu kính phục .
- THUẬN THIÊN UY !
Một tiếng thét lên của Chí , cây đao lại chém xuống !
Gràooooooooo !
Từ trong Giao Long thoát ra những luồng lửa cam nóng rực , tụ tập ở trước mặt của Chí , mồ hôi Chí nhiểu nhạo ra , cục lửa trước mặt từ từ thành hình , ngày càng lớn hơn !
Hình dáng nó càng ngày càng hoàn thiện hơn !
Gràoooooooooo !
Cuối cùng nó cũng thành hình !
Lửa đã hết thoát ra từ thân Giao Long , Chí ngồi phệt xuống đất thở dốc ! Chiêu này chắc chắn rất tốn sức , vì người tu đạo như Chí mà còn chịu không nổi khi phát chiêu này !
Một ngọn lửa hình tướng thần khổng lồ , hai đầu , bốn tay , răng nanh đội vương miện trên đầu ! Bốn tay thay nhau cầm Kiếm , Đao , Cung , và Bình Ngọc !
Vị tướng thần bằng lửa đó vừa rống lên một tiếng !
Vị thần lửa đó đang đứng trên mặt nước của con sông , từ từ xoay qua nhìn Trực !
Tất cả các đạo sĩ đều kinh hoảng !
Tạo ra một thực thần lửa chiến đấu sao ?
Thần lửa đó ngửa mặt lên trời rống to !
Gráooooooooo !
Vút vút vút !
Nín thở !
Tất cả các đạo sĩ dường như chấn động !
Gió xung quanh tự dưng đông kết lại thành các hình thể thú dữ , Hổ , báo , gấu , sư tử.....
Nhìn những cơn gió đông kết lại , vừa có vẻ hư hư ảo ảo nhưng vừa nhìn thấy mờ mờ những thân hình to lớn đồ sộ !
Vô Tâm Khách có sợ ko ? Chắc ai đó cũng thắc mắc điều đó !
Vô Tâm Khách sao ? Vẫn đang nhìn.........nhìn vị thần lửa đó !
Lơ đãng !
Vẫn như củ , chỉ có Trăng mới đáng nhìn !
Gráoooooooooo !
Thần Lửa đó vừa rống lên , hàng trăm con thú được đông kết bằng gió xung quanh xông ngay vào Trực như định xé xác Trực ra ! Như để chứng tỏ quyền uy của thần !
- Hỏi người bao nhiêu lần tuế nguyệt ? Trăng trên cao , người dưới thấp , có đôi lần trăng thấy người mà người chẳng thấy trăng ! Trăng có nhớ ai , sao mãi ngắm nhìn nơi trần thế này ? Sao không nói ta biết người thương nơi nào hả trăng ?
Lại một câu hờn , một lời oán trách !
Cả trăng cũng hờn ? Cả trăng cũng oán ?
- Vọng Nguyệt ! Nơi nào có ánh trăng , nơi đó ta bất bại !
Không chỉ có tên câu hờn , có cả cả lời nói của kẻ cuồng ngạo !
“ Nơi nào có ánh trăng , nơi đó ta bất bại ! “
Ta nhìn trăng , người ấy có nhìn trăng ?
Chỉ cần biết nơi đó có ánh mắt của người ấy , dù chỉ là khả năng nhỏ nhoi thôi là đủ !
Chỉ cần cô ấy nhìn ta , ta sẽ không giờ chịu thua ai cả !
Nơi nào có trăng , nơi đó ta bất bại !
Người... , tối nay có nhìn trăng không ?
Thân hình của Trực lao vút lên trên không trung , đứng lơ lững nơi ấy , lạnh nhạt nhìn xuống thần lửa và hàng trăm con thú được tạo ra từ gió !
Lơ đãng !
Mũi của Phụ Ân bổng nhiên sáng lên , phía sau Trực là ánh sáng nhu hòa của mặt trăng !
Mũi kiếm có ánh sáng giống như ánh sáng của mặt trăng vậy !
Mặt trăng đêm nay sao lại lạ lùng như vậy ?
Vút vút vút !
Những con thú gió xông lên bổng nhiên bị đánh tan !
Ơ , tại sao ?
Trước sự bất ngờ của mọi người , mọi người từ từ nhìn kỹ lại !
Những ánh sáng mờ nhạt của trăng lúc này lại đông lại thành những mũi tên , trăm ngàn mũi tên lao vút đến kẻ thù , xuyên thấu qua tất cả !
Cả thần lửa dữ dội kia cũng không ngoại lệ !
Nó chỉ kịp hét lên một vài tiếng trước khi bị vạn tiễn xuyên thân , trở thành một luồng khói trắng !
Ờ đâu có trăng , nơi đó ta bất bại !
Trăng , sẽ bảo vệ cho kẻ đợi chờ này !
Hay , vì ta cứ nghĩ....có ai đó , cũng nhìn trăng đêm nay !
Ánh sáng nơi mũi kiếm Phụ Ân tắt dần , Trực từ trên không dần dần hạ xuống !
Cạnh ! Đứng trên mặt đất , Trực ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng trên cao !
Chỉ có trăng ! Cũng chỉ có trăng....
Hay chỉ có nàng ?
- Thành thật chịu thua , so với đạo thuật hay pháp thuật đều thật sự không cách nào so với anh Trực !
Chí thú nhận kém tài hơn Trực , cười cười , lại lao vút lên vai con gấu lớn , bỏ đi hút vào trong màn đêm !
- Chúc mừng phái Lộc Thành chiến thắng trong Hội Thí Kiếm Đạo lần này nhé anh Thành !
Bảo quay sang Thành cười nói chúc mừng , Thành vuốt râu cười nói đáp lễ , lơ đãng nhìn sang hướng con mình !
Một kẻ vô tâm đang nhìn trăng ?
Lại nhìn sang một hướng khác !
Một người con gái xinh đẹp tuyệt trần và đem theo một vẻ đẹp băng sương giá lạnh , kẻ nhìn đến phải lặng ngắt vì sự ưu ái của tạo hóa dành cho người con gái đó , người đang trên một ngọn cây nhìn xuống Trực bên dưới !
Tà áo bay bay với cái giá lạnh và vẻ đẹp như một tiên nữ xà xuống phàm trần !
Làm người ta nghẹt thở !
Người con gái đó tên Châu , Lý Thị Cẩm Châu !
Hai mươi năm rồi , Cái ngày trên đường làng đó....
Vẫn kẻ ra đi , vẫn người ở lại...
Tối nay , có người ngắm trăng , có người lại ngắm kẻ ngắm trăng !
Đêm , bao nhiêu là trầm tư !