Dưới sân khấu tối đen, trong nháy mắt tiếng thét sôi trào, chấn động khiến nội tạng người cũng rung lên.
Ngọn đèn sân khấu đẹp mắt, Chu thiên vương dùng cách thức độc đáo lên sân khấu mở màn, ánh đèn huỳnh quang hồng nhạt lớn tạo thành một biển sao.
Trên sân khấu vừa cất giọng, mọi người lần thứ hai sôi trào thét chói tai, có lẽ chỉ có bọn họ vẫn luôn im lặng, bất động như núi.
Thi Sách ngồi nghiêm chỉnh, mắt liếc trộm, dưới sân khấu ánh sáng mờ ảo, mắt cô nhìn lại có hạn, không có cách nào nhận ra được vẻ mặt Xá Nghiêm, nhưng cậu dường như đang chăm chú nhìn sân khấu.
Thi Sách cũng quay về xem sân khấu, chỉ là lỗ tai đình công, cái gì cũng không nghe vào.
Xá Nghiêm vẫn nắm tay phải cô, tay nắm tay, Xá Nghiêm tự nhiên trượt dọc theo cổ tay cô, cầm tay cô, cô kinh ngạc rút ra, không được, sau khi dưới sân khấu tối đen, đèn trên sân khấu sáng lên cô vẫn luôn giữ im lặng.
Trong lòng vừa bình tĩnh, trong đầu lại trống trơn, nhưng không phải hoàn toàn trống rỗng, luôn luôn có âm thanh lướt qua.
Cho đến khi mũi ngưa ngứa, cô mới hít mũi.
Nghẹt mũi, cô vẫn dựa vào miệng thở, cũng quên cả khó chịu. Khẩu trang còn treo trên lổ tai, cô cũng không tháo xuống, ý thức lung tung hỗn loạn đấu đá một lúc, tay trái cô mò vào túi, lấy ra di động.
Vị trí đối diện trung tâm sân khấu, mắt Xá Nghiêm vẫn nhìn về trước.
Cậu không theo đuổi ngôi sao, cũng không thích nghe nhạc, ca khúc thứ nhất sắp chấm dứt, ca khúc thứ hai vẫn là một ca khúc sôi động.
Cậu liếc sang bên trái, màn hình di động sáng lên dưới ánh đèn huỳnh quang hồng nhạt, trên màn hình là máy tính, Thi Sách ấn xuống”=”, kết quả hiển thị “155”.
Xá Nghiêm quay đầu đi, nhìn cổ Thi Sách, cậu phá vỡ sự im lặng: “Đang tính cái gì thế?”
Thi Sách ngẩng đầu: “Hả?” Cô không nghe thấy.
Xá Nghiêm cũng không nghe thấy cô “Hả”, cậu dựa vào khẩu hình miệng. Cậu tới gần lỗ tai Thi Sách: “Đang tính cái gì?”
Thi Sách im lặng hai giây, mới ra vẻ bình tĩnh đáp: “Tính mỗi phút bao nhiêu tiền.”
Lúc này Xá Nghiêm không có cách nào dựa vào khẩu hình miệng.
Thi Sách dịch qua, tay phải cô cũng đi theo, Xá Nghiêm vẫn không buông ra.
“Tôi đang tính, mỗi phút chúng ta tốn bao nhiêu tiền ——” Thi Sách phóng đại âm lượng, “7400 chia cho 120 phút, mỗi phút tốn 61,6 tệ, bốn bỏ lên năm là 62, một người là 31.”Thi Sách nhìn thấy con số trên máy tính hít thở không thông, mỗi ca khúc coi như là năm phút, từ lúc cô tính đã lãng phí 155 tệ.
Hiện tại ca khúc thứ hai được hai phút, tiền bị đốt thành tro tàn.
“Lãng phí 155.” Thi Sách hít thở không thông tổng kết.
Xá Nghiêm tính nhẩm một chút, 155 là giá cho một người.
Thi Sách nói xong một câu cuối cùng, nhanh chóng phản ứng lại không đúng, “Lãng phí” hiển nhiên không chỉ mình cô đang nghe biểu diễn, lý do cô không nghe cũng rất rõ ràng.
Ai ngờ Xá Nghiêm đột nhiên nói: “Ừ, lãng phí 310.”
Thi Sách: “......”
Có ý gì, không cần nói cũng biết.
Thật vất vả có thể đi vào một đề tài tự nhiên, cố tình bị một câu cuối cùng của Xá Nghiêm đưa vào ngõ cụt.
Thi Sách cảm thấy Xá Nghiêm từ sau thứ bảy kia, như là bóng bowling vốn để im lặng, bị cầm lên, rầm một tiếng, theo cầu thẳng tắp về phía trước, đánh bại tất cả con ki.
Không có đường cứu vãn.
Thi Sách há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới lại ra vẻ bình tĩnh nói: “Vậy..... Đừng lãng phí nữa.” Lại rút tay, “Tôi lau nước mũi.”
Lúc này Xá Nghiêm mới buông ra.
Thi Sách lau xong nước mũi, chậm rãi gấp khăn giấy, tay phải vẫn còn độ ấm, ngón tay vẫn có cảm giác bị giữ lấy.
Gấp nhỏ khăn giấy, cô lại đeo khẩu trang.
Xá Nghiêm ra cửa mua đồ uống, cậu cầm một túi quay về, động tác ngừng lại, ánh mắt dừng lại một giây trên khẩu trang màu đen.
Khẩu trang đã lắc lư sáu ngày, ở trên xe, ở đài truyền hình, ở nhà trọ, ở trước mặt cậu nhiều nhất.
Giống như tấm chắn.
Thu lại tầm mắt, Xá Nghiêm lấy đồ uống ra, giữ lại túi không, Thi Sách thuận tay ném khăn giấy vào, túi to nhưng ánh sáng mờ, cô không ném trúng, khăn giấy rơi xuống dưới chỗ ngồi.
Cô ngồi xổm xuống tìm.
Ca khúc thứ hai chấm dứt vào lúc này, ngọn đèn sân khấu chợt chuyển sang tối, nhạc chậm từ từ xuất hiện, trên đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện một dải ngân hà.
Bay lả tả, giống có gió thổi, một ngôi sao rơi xuống mặt đất và đầu ngón tay, Thi Sách cầm khăn giấy, ngẩng đầu nhìn lên.
Trên đỉnh đầu có bóng người.
Môi Xá Nghiêm chạm vào khẩu trang màu đen.
Ánh đèn huỳnh quang hồng nhạt trong dải ngân hà, khúc nhạc dạo dài lâu, trong ngoài khẩu trang đều có hơi thở.
Thi Sách ngã xuống.
Bên ngoài khẩu trang đã không còn hơi thở.
Xá Nghiêm rời khỏi ghế, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Không gian dường như trở nên vô cùng chật hẹp, Thi Sách dán vào lưng ghế, tay chống lên mặt đất lạnh lẽo, Xá Nghiêm ngồi xổm trước mặt cô, mắt nhìn thẳng cô.
Qua một lát, cậu nâng mặt cô, thấp giọng gọi cô: “Khai Khai......” Cách khẩu trang, chóp mũi dán vào.
Thi Sách không có cách nào hít thở, cả người cô nóng bừng, thật ra có thể đẩy cậu ra, nhưng cô không nhúc nhích.
Phải làm như thế nào đây?
Rốt cuộc phải làm như thế nào?
Tốt nhất hiện tại đột nhiên xảy ra chuyện gì đó, bất cứ chuyện gì cũng tốt, có người gọi điện, ai đó tranh cãi ầm ĩ, ngọn đèn bị hỏng, biểu diễn gián đoạn.
Cô miên man suy nghĩ.
Người ngồi ghế trước đột nhiên dựa vào lưng ghế, Thi Sách bị đẩy về phía trước, cách khẩu trang, hơi thở lại dán vào Xá Nghiêm.
Xá Nghiêm sửng sốt, dừng một chút, cậu ép xuống, cắn khẩu trang cô.
Xong rồi, ca khúc thứ ba, lại 131 tệ.
Thi Sách nhắm mắt.
Ngọn đèn dần thay đổi, dải ngân hà biến mất, ánh đèn huỳnh quang hồng nhạt vẫn sáng như trước, người trên sân khấu thay đổi trang phục, bên dưới lại hò hét.
Xá Nghiêm kéo Thi Sách đứng lên, Thi Sách ngồi trở lại ghế, liếc người bên trái, fan bên trái vừa khóc vừa cười, tập trung toàn bộ vào thần tượng.
Khẩu trang vẫn đeo ở trên mặt, Thi Sách không nói một lời cúi đầu.
Vòng đeo tay đã hơi lỏng ra, Xá Nghiêm thay cô điều chỉnh, chờ cậu nối xong, Thi Sách đá chân, mũi chân cọ xuống sàn nhà.
Xá Nghiêm nhìn qua, là khăn giấy, đã quên tìm. Cậu cúi người nhặt lên.
Thi Sách theo dõi sau lưng cậu, nâng đùi phải lên, đo đạc khoảng cách tính toán sức mạnh, không thể đá quá mạnh khiến người khác chú ý.
Cuối cùng vào lúc cậu ngồi xuống, cô thả chân xuống.
Xá Nghiêm ném khăn giấy vào túi, đưa đồ uống và ống hút cho Thi Sách: “Uống không?”
Thi Sách lắc đầu, cô nói qua khẩu trang, dịch khẩu trang lên cao hơn.
Xá Nghiêm thu tay lại, xé ống hút, để vào, không uống.
Qua một lúc, Thi Sách lục túi tìm khăn giấy, vẫn còn một ít, cô tháo khẩu trang xuống, mở ra lau nước mũi.
Bên cạnh truyền đến đồ uống và túi mở sẵn, cô ném khăn vào, nhận lấy đồ uống, cắn ống hút.
Lổ tai đột nhiên bị người chạm vào.
Thi Sách nghiêng đầu.
Khẩu trang màu đen vẫn còn ở trên lỗ tai, Xá Nghiêm vươn tay qua lỗ tai Thi Sách, tháo khẩu trang xuống, gấp lại, sau đó bỏ vào túi.
Lời tác giả:
Tôi cũng đã rất dụng tâm, hiện tại cơ bản phải xong mũi mới yên ổn, chúng ta moa moa qua khẩu trang trước vậy!