Giọng nói của Cơ Liệt Thần thật bình tĩnh, Heber ngắm nhìn anh đang gọi điện thoại ở xa xa, phát hiện sắc mặt anh nghiêm túc, điều này không giống như Cơ Liệt Thần thường ngày.
Phong cách làm việc của Cơ Liệt Thần luôn nhàn tản, tao nhã thong dong, bình tĩnh lười biếng, mặc dù gặp phải chuyện lớn cần giải quyết cũng biểu hiện rất tỉnh táo, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không làm khó được bộ dáng của anh.
Nhưng cú điện thoại này, dường như mang đến cho anh đả kích không nhỏ, nếu không sắc mặt của anh sẽ không đen như vậy. . . . . .
Trong lòng Heber mơ hồ có chút bất an.
Lúc này Cơ Liệt Thần đã thu hồi điện thoại, hơi chần chừ hai ba giây, liền xoay người đi về tới, hỏi "Heber, bác sĩ nói thế nào? Hôm nay Nhược Kỳ có thể xuất viện không?"
Heber gật đầu một cái: "Vâng, bác sĩ nói không có gì đáng ngại, có thể xuất viện. Mới vừa rồi y tá đã chích thuốc an thai cho mợ chủ nhỏ rồi, bây giờ cô ấy còn đang ngủ, cậu chủ, cậu vào xem cô ấy một chút đi, nếu cô ấy tỉnh lại, có thể đưa mợ chủ nhỏ về nhà."
Cơ Liệt Thần khẽ gật đầu, cau mày muốn đi vào trong phòng bệnh nhưng Heber kịp thời gọi anh : "A, cậu chủ. . . . . ."
Cơ Liệt Thần quay đầu, "Heber, còn có chuyện gì sao?"
Heber nhíu mày, cẩn thận hỏi "Cậu chủ, xin thứ cho tôi mạo muội, mới vừa rồi lúc cậu nghe điện thoại vẻ mặt thoạt nhìn rất không tốt, có phải quỷ y ông ấy . . . . . ."
Cơ Liệt Thần im lặng một hai giây, mỉm cười nói: "Không có gì, Heber, ông không cần lo lắng. Chuyện này ông không cần để ở trong lòng, tôi tự có biện pháp xử lý."
Heber giương mắt, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Cơ Liệt Thần, không có vẻ khác thường, cho rằng tự mình nghĩ quá nhiều, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu một cái.
Sau khi Cơ Liệt Thần xoay người, trên mặt lập tức khôi phục vẻ mặt nặng nề nghiêm túc. . . . . .
Anh đi vào bên trong phòng bệnh, nhẹ nhàng kéo chiếc ghế gỗ nhỏ lại gần bên giường bệnh một chút, sau đó ngồi xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nhược Kỳ. Ánh mắt Cơ Liệt Thần rơi vào trên khuôn mặt xinh xắn, mặc dù cô đã ngủ thiếp đi, không còn nhìn thấy đôi mắt to sáng rỡ, nhưng mày cũng nhíu chặt, xem ra trong bụng đầy tâm sự, bộ dáng vô cùng lo lắng.
Chắc hẳn cô nhất định nằm mơ thấy gì đó, có lẽ cũng như anh bởi vì chuyện quỷ y mà cảm thấy phiền lòng. . . . . .
Nghĩ đến đây, anh cũng không nhịn được nhíu chặt mày theo cô, mím môi, cằm căng thẳng, nét mặt có vẻ cứng ngắc. Lòng ngón tay trái nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của cô, muốn vuốt cho chân mày cô đang nhíu chặt giản ra, bàn tay phải không nhịn được cầm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô, nhớ lại cuộc trò chuyện mới vừa rồi với Lãnh Như Phong. . . . . .
"Cậu chủ Cơ, nói thật cho anh biết, hiện tại trong tay tôi có hai quả cân, một là Thúy Thiến con gái sư phụ anh, một là quỷ y ông nội của bà xã anh, nếu anh muốn cứu hai người bọn họ, chỉ có một biện pháp, đó chính đổi người."
"Đổi người? Anh muốn thế nào đổi?" Cơ Liệt Thần nhíu mày hỏi, thật ra trong lòng đã có đáp án, đoán được suy nghĩ trong lòng Lãnh Như Phong.
"Tôi cho anh hai lựa chọn, một là dùng Lâm Nhược Kỳ bà xã anh để đổi Thúy Thiến và quỷ y, một là dùng bản thân anh để đổi lấy hai người bọn họ. Ha ha, dĩ nhiên tôi nghĩ anh sẽ phải lựa chọn loại đáp án thứ hai. Mặc kệ là lựa chọn loại nào, anh nên biết đây là mua bán rất có lời, dùng một người đổi hai mạng người, đối với anh mà nói một chút cũng không mất mát gì, có lời không lỗ. Như thế nào, Cậu chủ Cơ?"
Bên đầu điện thoại kia, Lãnh Như Phong vẫn nhàn nhã nói, sở dĩ cố ý nói như vậy đơn giản là ép Cơ Liệt Thần một mình tiến lên, anh ta chắc chắn đối phương nhất định sẽ chọn loại đáp án thứ hai.
Cơ Liệt Thần cắn răng, nắm chặt quả đấm, trong ngực đè nén, từ từ, anh buông ra quả đấm nắm chặt.
Nhẹ nhàng mỉm cười một tiếng, anh nói: "Tốt! Tôi chọn loại thứ hai. Anh muốn lúc nào thì đổi người?"
Lãnh Như Phong cười lạnh một tiếng, nói: "Chín giờ sáng mai, Vịnh Thác Hải, không gặp không về."
Vịnh Thác Hải nằm ở bờ biển Bắc Giao Nam Thành bên cạnh một thao trường hoang phế, sau đó được người bao thầu mở trường đua ngựa và trường đua xe, Lãnh Như Phong nhất định bao thầu cả thao trường chỉ vì làm một khoản giao dịch.
Do dự chốc lát, Cơ Liệt Thần trả lời: "Được, tôi biết rồi." Nói xong, anh chuẩn bị cúp điện thoại, lại bị Lãnh Như Phong cắt đứt.
"Cậu chủ Cơ, xin chờ một chút. Tôi nhắc nhỡ anh trước, đừng giở trò, không thể báo cảnh sát, cũng không được mang bất luận kẻ nào, chỉ có thể một mình anh đơn độc hành động, hiểu chưa?"
"Cậu chủ Lãnh, đây là quy cũ, tôi làm sao không hiểu!" Bên môi Cơ Liệt Thần tràn ra một nụ cười châm chọc yếu ớt, hai giây sau trả lời dứt khoát, "Được, theo ý anh!"
. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ cũng không có ngủ lâu, chất thuốc tan đi, cô tỉnh lại.
Cơ Liệt Thần ôm cô trở về chiếc Rolls-Royce, Heber lái xe, Cơ Liệt Thần cùng với cô trở lại Lư Đăng Bảo. Sáng sớm Mẹ chồng Nhiễm Phương đã đi nhà Bà Tang, sau khi nhận được điện thoại liền chạy về nhà, thấy sắc mặt Lâm Nhược Kỳ không tốt thì đau lòng thật lâu.
Cơ Liệt Thần ôm Lâm Nhược Kỳ trở về phòng ngủ, dặn dò phòng bếp lấy thức ăn cho cô, sau khi nhìn Nhiễm Phương trông chừng Lâm Nhược Kỳ ăn cơm trưa xong rồi ngủ, lúc này mới tạm thời nghỉ ngơi nghỉ một chút, nhìn thấy Cơ Liệt Thần có tâm sự nặng nề lưỡng lự ở bên trong phòng đọc sách, Heber khẽ thở dài một tiếng.
"Cậu chủ, ăn một chút đi. . . . . . Phòng bếp lấy một chút sủi cảo hấp cho cậu, hiện tại cũng ba giờ chiều rồi, cậu vẫn chưa ăn cơm trưa, nên ăn một chút đi. . . . . ." Heber đem hộp thức ăn đưa đến bên cạnh Cơ Liệt Thần, khẽ an ủi.
Cơ Liệt Thần chỉ lắc đầu một cái không lên tiếng. Sau đó chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, không nói gì.
Trong lòng anh biết rõ ràng, chuyến đi ngày mai nhất định là dữ nhiều lành ít. Cũng không phải anh sợ chết không dám đi một mình nhưng hiện tại bà xã Lâm Nhược Kỳ của anh, trong bụng của cô mang thai con anh, ngộ nhỡ anh vô ý mất mạng, thật không biết mẹ góa con côi sau này sống phải thế nào. . . . . .
Dĩ nhiên, anh cũng sẽ không ngu đến mức tùy tiện đi một mình, nhất định chuẩn bị xong toàn bộ. Chỉ là, chuyện này quả thật rất nguy hiểm, mà Lãnh Như Phong nói lên yêu cầu như thế, mục đích đã hết sức rõ ràng. Cho nên, cho dù anh chuẩn bị kỹ càng, nhưng chuyện chưa chắc đơn giản lạc quan như mình suy đoán.
Thấy anh buồn bực không nói câu nào, Heber càng lo lắng. Ông ta có chút gấp gấp nói: "Cậu chủ, cậu không ăn không được đâu? Nếu kế hoạch phải cứu quỷ y, vậy thì cậu phải để dành sức. . . . . . Nếu cậu không ăn, tôi đi nói cho mợ chủ nhỏ."
Nghe vậy, Cơ Liệt Thần dở khóc dở cười. Một lúc lâu, môi mỏng tràn ra một câu nhàn nhạt: "Heber, ông đem thức ăn lên đây đi, tôi ăn ở phòng đọc sách."
Heber thở dài một tiếng, khẽ gật đầu. Chỉ cần cậu chủ đồng ý ăn, tự nhiên ông ta vui vẻ chạy đi, vì vậy, xoay người đi xuống lầu lấy bát đũa và thức ăn.
Từ trong phòng bếp bưng mâm lên, Heber còn chưa vào phòng đọc sách, xa xa đã nhìn thấy Cơ Liệt Thần lo lắng trùng trùng đứng sững ở trước cửa sổ sát đất trong phòng đọc sách, tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Cảm giác kể từ lúc ở bệnh viện nhận được cuộc điện thoại liền phát hiện bộ dáng Cơ Liệt Thần bụng đầy tâm sự, Heber cảm giác cuộc điện thoại này có liên quan đến quỷ y.
Rốt cuộc, xảy ra chuyện gì?
Một đêm này, đến rất khuya Cơ Liệt Thần cũng chưa ngủ.
Trong bầu trời đêm treo một vầng trăng nom mới lên, ánh trăng như nước, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng râm nửa bên, ánh trăng như vậy cũng không hiếm thấy nhưng ngược lại vào lúc này, cảnh này, ở trong mắt Cơ Liệt Thần rất xúc động.
Anh đứng ở trong vườn hoa nhỏ, ngửa đầu nhìn phòng ngủ lầu hai một chút, không biết có phải bởi vì ban ngày dùng thuốc trợ giúp giấc ngủ hay không, hôm nay Lâm Nhược Kỳ đặc biệt thích ngủ, buổi chiều ngủ toàn bộ ba giờ, vào lúc này lại buồn ngủ sớm một chút.
Cơ Liệt Thần nghĩ đến trận đánh ngày mai khẽ thở dài một tiếng, nghĩ thầm chuyện này nhất định phải giấu cô, nếu không sẽ xảy ra rất lộn xộn . . . . . .
Hai tay anh theo thói quen cắm vào túi quần, thuận tay móc ra bao thuốc lá, dưới bóng cây nguyệt quế cháy lên một đốm lửa màu xanh dương. Nhớ tới lúc ở tại Thôn trang họ Lý, cũng vào lúc ánh trăng như vậy, hai người trán cụng trán, trong lòng nhộn nhạo chân tình triền miên tận xương, chỉ hận không thể làm đối phương tan vào trong cơ thể cùng mình hợp hai làm một, từ đó sẽ không có chia lìa nữa.
Chỉ mong, ngày mai có thể hoàn thành nhiệm vụ vui vẻ, bình an trở về. Cơ Liệt Thần chưa từng không có tự tin như vậy, chỉ là ngay cả nắm giữ tốt hơn nữa, vẫn không cách nào % tránh khỏi xuất hiện tình huống ngoài ý muốn. . . . . .
Phòng ngủ lầu hai, Lâm Nhược Kỳ đột nhiên tỉnh giấc.
Sắp mở mắt, mơ hồ nhìn thấy dưới lầu có đốm lửa đang lấp lánh. Nghiêng đầu, phát hiện bên cạnh không có bóng dáng của Cơ Liệt Thần, cô không khỏi cau mày giương mắt nhìn đồng hồ trên tường một chút.
Đã là hai giờ sáng, anh vẫn không ngủ? !
Cô cẩn thận đứng dậy, khoác áo chống lạnh trên người, rời giường đi tới bên cửa sổ nhìn xuống lầu. Quả nhiên ánh sáng màu xanh kia do anh làm ra. . . . . .
Nhìn bóng lưng của anh, trong lòng Lâm Nhược Kỳ phiền não vô duyên vô cớ.
Một loại trực giác nhạy cảm dung hợp với trực giác của anh, cảm giác có chuyện gì sẽ xảy ra.
Giữa ban ngày, sau khi truyền đến tin tức xấu ông nội bị cướp đi, cũng chưa nghe thấy bất kỳ tin gì nữa. Cô luôn hiểu rõ anh không thể ít hơn so với chính anh, gần như cô có thể kết luận anh có mấy biện pháp làm việc: kế hoạch bí mật cứu ông nội, mang theo các thành viên Liệt Diễm mạo hiểm tiến vào Lãnh thị, hoặc là lấy độc công độc tự mình đơn độc tiến về phía trước.
Nghĩ đến đây, trong lòng có một loại khủng hoảng không rõ đột nhiên đánh úp tới.
Từ lúc biết ông nội bị cướp đi, cô liền cảm thấy lo sợ khó hiểu. Đến bây giờ, nỗ lực áp chế lo sợ nhưng càng lúc càng bành trướng biến thành nặng trĩu khủng hoảng, cảm giác trái tim bị nhấc lên thật cao rồi bị bóp chặt, càng lúc càng cảm thấy trong bóng tối có tấm lưới khổng lồ chụp xuống đầu, cô có cảm giác rất chẳng lành.
Cô che ngực, lặng lẽ đi tới trước cửa phòng Heber, gõ vang cửa phòng.
Làm cho cô cảm thấy ngạc nhiên, tốc độ Heber rời giường nhanh khác thường, bộ dạng cũng không ngủ được. Lúc ông ta mở cửa phòng, giương mắt nhìn thấy cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ là vẻ mặt ôn hòa hỏi "Mợ chủ nhỏ, tại sao cô còn chưa ngủ?"
"Heber, tôi. . . . . . Tôi có việc muốn trao đổi với ông."
"Mợ chủ nhỏ, có chuyện gì xin nói thẳng."
Vì vậy, Lâm Nhược Kỳ đem ý nghĩ trong lòng nói cho Heber. Nghe xong lời của cô... sắc mặt của Heber cũng không hoảng hốt, chỉ là trở nên nặng nề hơn.
Một hồi lâu, ông ta trả lời: "Không dối gạt cô, mợ chủ nhỏ, tôi cũng đang lo lắng chuyện này. Thật ra, cậu chủ gặp phải tình huống như vậy cũng không ít, chỉ là thực lực của Lãnh Như Phong quá mạnh mẽ, hơn nữa trong tay còn có quả cân quỷ y, tôi lo lắng cậu chủ trúng kế của Lãnh Như Phong, ngộ nhỡ có chuyện bất trắc sẽ hỏng bét."
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ nắm chặt đôi tay, mu bàn tay trắng nõn hiện ra mạch máu màu xanh nhàn nhạt.
Nếu suy đoán của cô trở thành sự thật, vậy đơn giản giống như muốn mạng của cô. Cô tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra, dưới tình thế cấp bách, cô ôm lấy cánh tay Heber nói: "Vậy. . . . . . Heber, chúng ta có thể giúp Thần một chút không? Phải làm gì giúp anh ấy mới được a. . . . . . nếu không, tôi không yên tâm."
Heber gật đầu một cái, nói: "Mợ chủ nhỏ, tôi rất hiểu suy nghĩ của cô nhưng chuyện này cô không thể nhúng tay. Chỉ là, cô yên tâm, tôi sẽ nghĩ biện pháp trợ giúp cậu chủ, tuyệt đối không để cho cậu ấy có chuyện gì."
Lâm Nhược Kỳ khẽ gật đầu, mặc dù nghe theo Heber an ủi nhưng trong lòng chìm một nửa. . . . . .
Cô thấp thỏm trở lại phòng ngủ, chưa đầy một lát, Cơ Liệt Thần cũng trở về tới. Lâm Nhược Kỳ nhanh chóng lên giường, vùi ở trong chăn giả vờ ngủ thiếp đi như bình thường.
Cô cắn môi không nói tiếng nào, lẳng lặng nghe tiếng anh thay quần áo ngủ, sau đó rón rén lên giường, cả người anh nằm nghiêng ở sau lưng cô, giữa giường lập tức tạo thành một ổ thật sâu. Cô nén hơi thở, cảm thấy anh dựa sát mình cũng ôm cô thật chặt, vùi đầu ở cổ của cô.
Chỉ chốc lát sau, liền truyền đến tiếng hít thở nhè nhẹ đều đều của anh. . . . . .
Không hiểu sao tròng mắt cô đỏ lên nhưng không cách nào khóc ra thành tiếng, chỉ cảm thấy tim thật đau, thật đau, như bị xé rách mạnh mẽ, rất khó ngăn lại. Cô chỉ che miệng mình, cố nén nước mắt không rớt xuống, không biết chịu đựng bao lâu rốt cuộc rất mệt mỏi, cuối cùng bởi vì không chống cự nổi mệt mỏi mà lặng lẽ ngủ mất.
Trong bóng tối, rốt cuộc phút chốc khi cô nhắm mắt lại, cặp mắt Cơ Liệt Thần chợt mở ra, anh im lặng ấn môi ở trên gáy cô. Trong lòng nói: "Thật xin lỗi Nhược Kỳ, xin tha thứ cho anh không nói. Chỉ vì em, cũng vì đứa bé chưa ra đời của chúng ta, anh không thể không làm như vậy. . . . . ."
. . . . . .
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi Lâm Nhược Kỳ thức dậy đã không thấy bóng dáng của Cơ Liệt Thần, cô tùy tiện tìm áo khoác mặc xong liền đi xuống lầu. Tìm khắp nơi không nhìn thấy Cơ Liệt Thần, cô liền đi tìm Heber, chính lúc nhìn thấy mẹ chồng Nhiễm Phương đang ăn điểm tâm ở trong phòng ăn.
"Mẹ, mẹ có nhìn thấy Thần hay Heber không?"
"Thần đi ra ngoài rất sớm, nó nói với mẹ đi trại huấn luyện, còn Heber cũng đi ra ngoài từ sáng sớm. Sao vậy, con có chuyện gì tìm bọn họ sao?"
Xem ra, đối với hành tung của con trai mình, Nhiễm Phương không biết gì cả. Lâm Nhược Kỳ liền im lặng không nói, không có biểu hiện gì khác thường.
Nhiễm Phương bảo người làm bày xong bát đũa cho Lâm Nhược Kỳ, cô liền ngồi xuống ăn điểm tâm.
Chỉ là, bữa ăn sáng này thật sự quá khó khăn. Nhiễm Phương nhìn thấy cô không yên lòng liền hỏi cô rốt cuộc có chuyện gì, Lâm Nhược Kỳ ấp úng không chịu nói, đúng lúc này điện thoại nhà vang lên.
Chỉ chốc lát sau, người làm cầm điện thoại tới truyền lời: "Mợ chủ nhỏ, là điện thoại của mợ."
"Điện thoại của tôi?" Lâm Nhược Kỳ hơi ngẩn ra.
Bình thường cô không có điện thoại gì, cho dù có cũng sẽ không có người sáng sớm vội vã gọi tới tìm cô như vậy. Lập tức, trong lòng cô buồn bực, là ai vậy?.
Cô thấp thỏm nhận điện thoại: "Alô, xin chào, tôi là Lâm Nhược Kỳ."
Điện thoại bên kia dừng lại một lúc lâu cũng không có tiếng động, khiến cho Lâm Nhược Kỳ càng thêm buồn bực, lại một lần nữa lễ phép hỏi "Xin chào, tôi là Lâm Nhược Kỳ, mời nói chuyện."
Lần này, rốt cuộc đối phương nói chuyện, nhưng giọng nói trong điện thoại làm cho cô giật mình.
"Chị dâu, xin chào, tôi là Thúy Thiến."
Giọng nói mềm mại, trong vắt làm cho trong lòng Lâm Nhược Kỳ khẽ run, không nhịn được tim đập nhanh.
Mất tích hai ngày, làm nhà họ Cơ từ trên xuống dưới cũng thấp thỏm theo Thúy Thiến, bây giờ chủ động gọi điện thoại tới? ! Chuyện này. . . . . . Đến cùng có chuyện gì xảy ra vậy? !
Lâm Nhược Kỳ bật thốt lên, "Thúy Thiến! Thật sự là cô?"
"Không sai, chị dâu, tôi là Thúy Thiến." Nghe giọng nói của Thúy Thiến thật bình tĩnh, chỉ nghe giọng nói cảm thấy cô đang cười, chỉ là không nhìn thấy nét mặt của cô cho nên không cách nào đoán ra nụ cười này có ẩn ý thế nào. . . . . .
Dĩ nhiên Lâm Nhược Kỳ không nghĩ nhiều như vậy, tình thế cấp bách hỏi: "Thúy Thiến, cô đang ở đâu? Tôi và Thần cùng mẹ đều rất lo lắng cho cô. Nói nhanh lên, cô đang ở đâu, tôi để cho người đi đón cô !"
"Cám ơn chị dâu, đều tại tôi làm cho mọi người lo lắng. Chị có thể tới đón tôi thật là không còn gì tốt hơn, tôi đang muốn trở về nói xin lỗi với mọi người, đều tại tôi, là tôi mang đến cho chị và Thần quá nhiều phiền toái. . . . . ."
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ rất vui mừng. Nghĩ thầm mặc dù chuyện ông nội bị cướp đi làm cho Cơ Liệt Thần phiền não không dứt, nhưng Thúy Thiến biến mất tìm lại được, ngược lại là một chuyện đáng vui mừng. Nếu như có thể đón Thúy Thiến trở về nhà cũng tính là giúp Thần giải quyết một việc phiền lòng.
Nghĩ đến đây, cô lập tức nói: "Cô đừng quá tự trách, tôi và Thần cũng có rất nhiều chỗ không đúng. Cô nói cho tôi địa chỉ cô đang ở, tôi lập tức tới đón cô."
"Chị dâu, chị không cần tự mình đến đón tôi. Chị còn mang thai, làm phiền chị phái tài xế tới đây là được. . . . . ."
"Vậy không được, tôi không yên lòng."
Lâm Nhược Kỳ nói như thế làm cho Thúy Thiến đắc ý, đầu điện thoại bên kia cô nở nụ cười vô cùng sáng chói, tròng mắt chợt lóe lên. Cô nói: "Vậy cũng tốt, bây giờ tôi đang ở phía Bắc Nam Thành giáp Vịnh Thác Hải, ở gần có một khách sạn, tên là. . . . . ."
Lâm Nhược Kỳ vội vã ghi nhớ địa chỉ, "Được, tôi biết rồi. Tôi lập tức tới ngay, cô ngàn vạn đừng rời khỏi nơi đó, tránh cho chúng ta không gặp được."
"Chị dâu, khi nào thì chị tới đây?"
Lâm Nhược Kỳ giương mắt nhìn đồng hồ trên tường một chút, vừa đúng tám giờ rưỡi, cô quay đầu trả lời: "Sau nửa giờ mới có thể đến được."
"Vậy thì tốt, tôi chờ chị."
. . . . . .
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Nhược Kỳ không nhịn được hưng phấn muốn nói cho Nhiễm Phương biết tin tức tốt này. Nhiễm Phương không yên lòng, nói: "Nhược Kỳ, ngày hôm qua không phải con mới đi bệnh viện sao? Tại sao hôm nay lại muốn đi ra ngoài? Hay là ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt đi."
Lâm Nhược Kỳ mừng rỡ quay đầu, cười nói "Mẹ, mới vừa rồi là Thúy Thiến gọi điện thoại tới, nói con phái người đi đón cô ấy."
Quả nhiên Nhiễm Phương rất vui mừng: "Thúy Thiến? Rốt cuộc con bé đã nghĩ thông suốt? Vậy nhanh cho người đi đón nó đi. . . . . ." Bà nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ mặc vào áo khoác, liền nghi ngờ hỏi, "Nhược Kỳ, con muốn tự mình đi đón nó sao?"
"Đúng vậy, mẹ."
"Mẹ thấy điều này không quá tốt. . . . . . Chuyện như vậy hay là để cho người giúp việc đi là được rồi."
Lâm Nhược Kỳ cười cười, vừa đi ra cửa lớn, vừa quay đầu lại nói: "Không quan trọng, con đã hẹn địa điểm với Thúy Thiến, lập tức trở lại. Hơn nữa, con cũng không phải đi một mình, không phải còn có tài xế sao."
Không đợi Nhiễm Phương đáp lời, Lâm Nhược Kỳ đã gấp gáp bước ra cánh cửa chính màu xanh nhạt. . . . . .
Nhiễm Phương nhìn theo bóng lưng cô, cười lắc lắc đầu vẫn lẩm bẩm: "Đứa nhỏ này, thật gấp gáp. . . . . . Aiz, nếu tính cách của Thúy Thiến và Nhược Kỳ có thể hợp thành một thật là tốt. Một người thông minh, một người hiền lành, hợp lại cùng nhau quá hoàn mỹ. . . . . . Chỉ là, Nhược Kỳ đứa nhỏ này không tồi. . . . . ."
Lâm Nhược Kỳ kêu Lynda, không ngừng nghỉ ngồi lên một chiếc xe BMW. Lynda hăng hái nói chuyện không ngừng.
"Nhược Kỳ a, không phải tôi đã nói với cô. Thúy Thiến đó mỗi lần yêu mò mẫm giày vò, tự mình bỏ nhà trốn đi cũng đã rất quá đáng rồi, bây giờ lại muốn cô tự mình đi đón, cô nói xem tại sao cô ngốc như vậy? Còn tự mình đi đón cô ấy. . . . . ."
Lâm Nhược Kỳ cười cười, nói: "Ai kêu tôi là vợ của Cơ Liệt Thần. Anh ấy vẫn xem Thúy Thiến là em gái, tôi làm sao có thể bạc đãi cô ấy. Hơn nữa, để cho người khác đi đón, tôi không yên lòng."
Lynda không có cách, không nhịn được liếc mắt nhìn cô ai oán nói: "Cô đó, chính là quá hiền lành."
Lâm Nhược Kỳ lại cười cười, từ chối cho ý kiến.
Xe rất nhanh chạy vào đường lớn cửa khẩu đi Bắc Giao. Muốn đi tới Vịnh Thác Hải phải đi qua con đường này, theo lời của Thúy Thiến nếu khách sạn kia ở gần Thác Hải vịnh, như vậy cũng phải đi qua con đường này.
Vì Lâm Nhược Kỳ có thai, Lynda lái xe cũng không nhanh, vẫn giữ tốc độ km/h.
Xe gập ghềnh chạy tới con đường một chiều, Lynda đột nhiên phát hiện phía sau có hai chiếc xe tải nặng vẫn đi theo chiếc xe BMW của các cô, có chừng mười phút rồi.
Trong lòng cô mơ hồ có cảm giác lo lắng, lắp bắp hỏi "Nhược Kỳ, cô nhìn hai chiếc xe tải ở phía sau một chút, có phải đi theo chúng ta đã lâu rồi hay không?"
Ở phương diện này Lâm Nhược Kỳ vẫn tương đối chậm lụt, cô quay đầu nhìn một chút nói: "Có sao? Tôi không biết a, con đường này đi qua cửa khẩu, phải có rất nhiều xe tải chở hàng hóa như vậy. . . . . ."
Lời của cô còn chưa dứt, chiếc xe tải nặng dẫn đầu đột nhiên tăng nhanh tốc vượt qua chiếc BMW của các cô, xe tải lớn giống như một con quái vật to lớn gào thét lướt sát qua chiếc BMW. Lâm Nhược Kỳ giật mình, nhanh chóng đóng kỹ cửa sổ xe, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Còn chưa chờ cô ổn định lại, chiếc xe tải lớn trước mặt dừng ngay tại một chỗ đường rẽ. Thật may Lynda phản ứng nhanh, vội vàng dẫm phanh lại mới không có tông vào đuôi xe.
Nhưng chiếc xe tải lớn phía sau lại gào thét vọt tới!
Mắt nhìn thấy xe tải lớn sắp phải đụng vào buồng sau xe BMW, sau một tiếng thắng xe khổng lồ, chiếc xe tải thắng lại giống như kỳ tích!
Nhưng kinh hiểm mới vừa trải qua, một con sóng khác lại tới. . . . . .
Lúc này cửa hai chiếc xe tải lớn đồng thời mở ra, từ trong xe xuống hai nhóm người áo đen, trong tay cầm súng ống xông lên. Mặc dù Lynda muốn rút súng trên người mình nhưng cô không có cách nào trông coi được nhiều người như vậy, hơn nữa Lâm Nhược Kỳ đang mang thai ngồi ở sau xe. . . . . .
Cô khàn giọng mắng một câu, hỏi "Rốt cuộc các người là ai? Có biết cô gái ngồi trên xe là người của ai hay không? !"
"Hừ! Muốn cướp chính là cô ấy!" Một người áo đen cầm đầu hừ lạnh nói, vung tay lên, hai người thủ hạ liền kéo xuống Lâm Nhược Kỳ vẫn chưa tỉnh hồn.
Không có chút phản kháng liền bị đối phương nhanh chóng trói lại tay chân, nhét khăn ở trong miệng. Sau đó, hai cô gái cũng bị bịt kín mắt, nhét vào trong một chiếc xe tải lớn, chạy về phía nơi nào đó không biết. . . . . .
"Thông báo cho cậu chủ Lãnh, con mồi đã lọt lưới, nhanh chóng chạy tới mục tiêu!"
"Dạ!"
Nghe vậy, Lynda và Lâm Nhược Kỳ không hẹn mà cùng sửng sốt.
Cái gì? ! Cậu chủ Lãnh? ! Chẳng lẽ bắt cóc hai người bọn họ chính là Lãnh Như Phong? !
Lâm Nhược Kỳ nghĩ không ra, nghĩ không ra càng không thể hiểu. Cô cho rằng anh ta đã bỏ đi rồi, thật không nghĩ đến vẫn không buông tha! Điều quan trọng là: tại sao anh ta biết được cô sẽ đi qua con đường lớn này? Chẳng lẽ. . . . . . Là Thúy Thiến? !
Trong lòng xẹt qua một cảm giác không ổn, Lâm Nhược Kỳ trợn to mắt nhìn về Lynda, hai người đều có chung một suy nghĩ.
Chuyện này rất kỳ hoặc. . . . . .
Nam Thành, cửa khẩu Thác Hải.
Mặc dù nơi này là cửa khẩu nhưng cũng không phải bờ cát ven biển thích hợp du lịch, ngoài biển là một lãng đê chắn sóng thật dài.
Trên mặt lãng đê chắn sóng rất bằng phẳng, một mặt đê lớn hướng ra biển cũng là những tảng đá lởm chởm, vô số cọc bê tông xi măng khổng lồ bị ném ở chỗ này, bất luận nước biển cọ rửa thế nào cũng không cách nào dao động.
Một mặt lưng đê lớn hướng ra biển về phía Nam ước chừng m, chính là Vịnh Thác Hải theo lời của Lãnh Như Phong.
Chín giờ, Cơ Liệt Thần đi tới nơi này theo thời gian ước định. Lúc này gió biển thật lớn, o o thổi bay rối loạn mái tóc đen của anh, anh khép chặt cổ áo khoác, từng bước từng bước từ từ đi về phía trước, tầm mắt bén nhạy quan sát hoàn cảnh quanh mình. . . . . .
Tiếng xe hơi từ phía sau truyền đến, anh quay đầu, nhìn chằm chằm chiếc Hummer kia lái tới gần, dừng ở một chỗ cách mình không xa. Cửa xe mở ra, quả nhiên là Lãnh Như Phong từ bên trong nhảy ra.
Tiếp theo là Thúy Thiến. Dường như cánh tay trái của cô bị thương, quấn băng gạc nhưng giống như bị thương cũng không nghiêm trọng, có thể đi lại.
"Thúy Thiến? Em làm sao vậy?" Cơ Liệt Thần kinh ngạc nhìn về phía cô, trong lúc gấp gáp bật thốt lên.
Thúy Thiến cau mày lắc đầu một cái, vẻ mặt tái nhợt, bộ dáng tiều tụy làm cho trong lòng Cơ Liệt Thần chìm xuống. Cô vừa định nói gì liền bị hai người đàn ông đứng ở bên cạnh nắm giữ, Cơ Liệt Thần khẽ gật đầu, ý bảo tạm thời không cần nói.
Trong cuộc điện thoại ngày hôm qua, Cơ Liệt Thần nghe Lãnh Như Phong nhắc tới tên Thúy Thiến thì trong lòng chìm xuống đáy cốc. . . . . .
Thật không nghĩ tới, Thúy Thiến lại rơi vào trong tay Lãnh Như Phong. Nên nói như thế nào tốt nhỉ, là Lãnh Như Phong anh ta vận số quá tốt, hay trách anh thật sự bị Thúy Thiến nói trúng mà kích động, vì tình cảm riêng tư mà hư chuyện lớn. . . . .
Trong lòng cứng lại, trong ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Lúc này Lãnh Như Phong không nhanh không chậm đến gần, gật đầu một cái: "Cậu chủ Cơ, quả nhiên anh đến đúng giờ."
"Cậu chủ Lãnh, quỷ y ông ấy ở đâu?"
"Đã đến như vậy rồi, cần gì phải nóng lòng, còn có nhân vật quan trọng chưa tới, xin Cậu chủ Cơ kiên nhẫn chờ một chút thôi."
Cơ Liệt Thần cười nhạt cũng không nói chuyện, dường như đối với Lãnh Như Phong cố ý kéo dài thời gian cũng không quan tâm. Anh lẳng lặng nhìn khắp bốn phía, phát hiện mình đã bị người của Lãnh Như Phong bao vây.
Thấy thế, đôi mắt anh hiện lên thâm trầm như sâu thẳm đầm, dần dần lạnh lẽo như lửa địa Ngục thiêu đốt ở trong đầm nước đen. Mặc dù, đây là tình thế trong dự liệu nhưng anh không thể không cẩn thận làm việc, đi nhầm một nước cờ nào cũng chắc chắn gây thành họa lớn. . . . . .
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cũng may Lãnh Như Phong nói chờ đợi không lâu, chỉ chốc lát sau, một chiếc xe tải lớn chạy tới, xe mới vừa dừng hẳn, cửa bị người mở ra, bên trong xe bước xuống hai cô gái bị che kín mắt.
Thấy rõ ràng bóng dáng cô gái nhỏ có bụng nhô lên, vẻ mặt Cơ Liệt Thần khẽ thay đổi. Nhìn lại cô gái bên cạnh cô một chút, lập tức đoán được đó là Lynda!
Tại sao. . . . . . Tại sao lại như vậy chứ?
"Nhược Kỳ!" Anh bật thốt lên.
Vừa định nhấc chân đi qua, Lãnh Như Phong móc khẩu súng nhắm vào anh ! Mà sau lưng Cơ Liệt Thần chẳng biết lúc nào, cũng không biết từ đâu lao ra hai người áo đen bao vây anh, cũng quật hai cánh tay của anh thật chặt làm cho anh không thể động đậy.
Môi hình cung của Lãnh Như Phong nở nụ cười chói lọi, hí mắt cười một tiếng: "Cậu chủ Cơ, xin đừng động, khẩu súng trong tay tôi không có mắt, nếu không cẩn thận, lau súng cướp cò vậy coi như hỏng bét" Hơi ngừng lại, sắc mặt anh ta đột nhiên lạnh lẽo, "Chắc hẳn anh không muốn một trong các cô bị thương chứ!"
Sắc mặt Cơ Liệt Thần tối sầm lại, hừ lạnh nói: "Cậu chủ Lãnh, anh nói chuyện không giữ lời, không phải nói muốn dùng Cơ Liệt Thần tôi đổi Thúy Thiến và quỷ y, tại sao bắt vợ tôi tới đây? ! Hành động như vậy được xem là đàn ông sao!"
Lãnh Như Phong cười lạnh nói, "Cậu chủ Cơ, anh và tôi là kẻ tám lạng người nửa cân, so về âm hiểm tôi còn không bằng, trong xã hội đen nói đến thủ đoạn tàn nhẫn, phán quan khát máu anh chính là người kiệt xuất."
Cơ Liệt Thần cãi lại: "Đối phó loại người khác nhau phải dùng biện pháp khác nhau, nặng nhẹ trong này, Cơ Liệt Thần tôi luôn luôn tự nhiên đúng mực."
Không phải anh không cứu, là tạm thời không thể cứu, bên ngoài Heber còn đang bận, nếu anh nhầm lẫn, chỉ sợ sẽ hư chuyện lớn. . . . . .
Nghĩ đến đây, anh bình tĩnh lại.
Suy nghĩ chợt dứt, Cơ Liệt Thần hừ lạnh một tiếng, chê cười nói: "Cậu chủ Lãnh, tôi vẫn cho rằng đối với Nhược Kỳ đã chết tâm, lần này cướp quỷ y và Thúy Thiến cũng là vì cứu ông cụ Lãnh nhà anh, thật không nghĩ đến anh huy động nhân lực, thì ra là vì tranh giành bà xã của tôi! Thật là buồn cười, ha ha ha ha. . . . . ."
Không thể nghi ngờ, một chiêu này của Cơ Liệt Thần là dùng phép khích tướng, chỉ tiếc lần này Lãnh Như Phong đã miễn dịch, cũng không nhúc nhích. Anh ta khẽ cười một cái, quay đầu nhìn một người áo đen phía sau, người áo đen gật đầu một cái, mang Lâm Nhược Kỳ tới trước mặt hai người đàn ông này, Lãnh Như Phong tự mình tháo dây thừng, khăn bịt mắt và vải trong miệng cho cô.
Rốt cuộc thở dốc, Lâm Nhược Kỳ vừa mở mắt ra, theo bản năng quan sát bốn phía.
Trong phút chốc nhìn thấy Cơ Liệt Thần, sắc mặt cô tái nhợt nhìn anh, vô cùng lo lắng hô: "Thần! Thần!" Dứt lời, liền nhấc chân muốn chạy về phía anh.
Trong lòng Cơ Liệt Thần hoảng hốt, "Nhược Kỳ! Em đừng cử động! Cẩn thận, nguy hiểm!"
"Bắt cô ấy lại! Đừng để cho cô ấy chạy!" Lãnh Như Phong hô.
Dĩ nhiên tốc độ của Lâm Nhược Kỳ không so được với thủ hạ tinh anh của Lãnh Như Phong, sau khi anh ta ra lệnh một tiếng, Lâm Nhược Kỳ dễ dàng bị bắt trở về.
Cô chợt quay người lại, hung dữ nhìn về phía Lãnh Như Phong, trong mắt hận ý không cách nào tiêu tán. Lãnh Như Phong mím môi đôi môi, nhìn cô một cái, lại nhìn hai người đàn ông bên cạnh cô một chút. Vì vậy, hai người đàn ông ngầm hiểu, kéo cô đến bên cạnh Thúy Thiến.
Lúc này, Lãnh Như Phong như một con hồ ly giảo hoạt từ từ bước đến trước mặt Cơ Liệt Thần, dưới chân dừng lại, cười cười nói ra: "Cậu chủ Cơ, không bằng chúng ta chơi một trò chơi."
Lâm Nhược Kỳ khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía Cơ Liệt Thần, lại nhìn về phía Lãnh Như Phong, trong lòng chìm xuống. Trực giác nói cho cô biết, Lãnh Như Phong nói chơi trò chơi, nhất định không phải ý kiến hay.