Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Ry

Trên trán Nguyễn Miên lấm tấm mồ hôi, đôi gò má ửng hồng, lúc nói chuyện còn bị hụt hơi, không biết là chạy từ chỗ nào tới.

Bánh gatô trong tay cậu kém xa cái bánh gatô sáu tầng trong bữa tiệc sinh nhật, nhưng ngọn nến trên bánh lại sáng vô cùng, dường như có thể thắp sáng cả đôi mắt tăm tối của Lư Dương.

Nguyễn Miên nhìn Lư Dương, tự mình hát bài hát mừng sinh nhật, giọng hát trong trẻo vang lên trong màn đêm cực kì êm tai, khiến cho mù mịt trong lòng Lư Dương tan biến không còn chút gì.

"Happy birthday to you... Happy birthday to you... Happy birthday to Lư baby..."

Nghe đến chữ "Lư baby", Lư Dương không nhịn được phì cười. Anh đi qua mở toang cửa sổ, cúi đầu nhìn Nguyễn Miên.

Nguyễn Miên ngước mắt, đôi mắt cười thành hai vầng trăng nho nhỏ, dịu dàng nói: "Lư cục cưng, nhanh lên mau ước đi."

Lư Dương lẳng lặng nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, im lặng một lúc, anh bỗng nhiên thành kính chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.

Nguyễn Miên không biết điều ước của Lư Dương là gì, nhưng cậu có thể thấy được là lúc ước nguyện, Lư Dương chưa bao giờ nghiêm túc như bây giờ.

Nguyễn Miên không khỏi có chút tò mò, từ trước đến giờ Lư cục cưng muốn gì là có nấy, còn thứ mà cậu ấy muốn có như vậy sao?

Nhưng cậu cũng không hỏi, điều ước nói ra sẽ mất linh, cậu nhất định phải bảo vệ nguyện vọng của Lư Dương, để nguyện ước của anh trở thành sự thực.

Lư Dương cầu nguyện xong, mở mắt ra, cùng Nguyễn Miên thổi tắt nến.

Nguyễn Miên lấy quyển album ảnh từ trong ba lô ra, đưa đến trước mặt Lư Dương, vui vẻ nói: "Quà sinh nhật!"

Lư Dương cong môi, nhận lấy album ảnh, tháo cái nơ con bướm ra, muốn trực tiếp mở ra xem.

Nguyễn Miên bỗng có chút xấu hổ, vội vàng đè tay anh: "Chờ tớ đi rồi cậu mới được xem."

Lư Dương biết da mặt cậu mỏng, đành phải nghe theo cậu, đi đến bàn học, trân trọng đặt album ảnh lên trên, phía dưới còn cẩn thận lót một lớp vải nhung mềm mại.

Nguyễn Miên không để ý tới hành động nhỏ này của Lư Dương, cậu cúi đầu lấy ngọn nến đã tắt ra khỏi bánh gatô, không nhịn được nuốt nước bọt, cậu nhoài nửa người qua khung cửa sổ, vui vẻ lắc chân.

Đợi Lư Dương quay lại, cậu dùng hai tay giơ bánh gatô lên, vui vẻ nói: "Lư cục cưng, chúng ta mau ăn bánh gatô đi."

Lư Dương nhìn đôi mắt tròn xoe của Nguyễn Miên, không nhịn được nở nụ cười đầu tiên trong ngày: "Ừ."

Anh lấy dao nĩa, chia bánh ra làm hai, lấy một nửa ra cho Nguyễn Miên, khẽ hỏi: "Sao cậu không đi từ cửa vào?"

"Muộn rồi, tớ không muốn đánh thức ông và bác gái."

Nguyễn Miên cầm lấy nĩa, bỏ quả cherry to trên miếng bánh của mình sang cho phần bánh của Lư Dương, thoáng nhìn đồng hồ, hơi gấp gáp nói: "Ăn mau nào, sắp mười hai giờ rồi."

Lư Dương nghe lời cầm lấy nĩa, xiên một miếng bánh bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai nhai. Bánh gatô này hẳn là đồ còn thừa nên không có vị bánh mới, Lư Dương lại cảm thấy chiếc bánh gatô này ngon hơn tất cả các loại bánh gatô mà mọi người mang cho anh tối nay.

Nguyễn Miên không chớp mắt nhìn chằm chằm Lư Dương ăn miếng bánh thứ nhất, đồng hồ vang lên một tiếng, vừa đúng mười hai giờ.

Cậu không nhịn được mỉm cười, thật tốt quá, cậu đã được ở bên Lư Dương, đã có thể cùng cậu ấy trải qua thêm một sinh nhật.

"Lư cục cưng, cậu mười sáu tuổi rồi!"

"Ừ." Lư Dương còn đang nhai bánh gatô, ngẩng đầu thì thấy Nguyễn Miên đang chăm chú nhìn mình, không tự giác nở nụ cười: "Sao còn nhoài người trên bệ cửa sổ vậy, mau vào trong đi."

"Không vào đâu, lát nữa tớ còn phải về." Nguyễn Miên lắc đầu, nhìn Lư Dương ăn xong miếng bánh kia mới vội vã cầm thìa, cúi đầu cắn một miếng bánh thật lớn.

Cả ngày nay cậu chưa được ăn cơm, vừa rồi vì đi mua bánh gatô mà chạy hết mấy con phố, thật vất vả mới tìm được một tiệm bánh ngọt đang chuẩn bị đóng cửa, mua được một cái bánh gatô nhỏ.

Nguyễn Miên nhìn cái bánh nhỏ, không nhịn được có chút áy náy: "Lư cục cưng, sang năm nhất định tớ sẽ tặng cho cậu một cái bánh gatô thật lớn, thật đẹp."

Lư Dương không quá để ý chuyện bánh gatô, từ đầu tới cuối anh chỉ để ý là ai ăn bánh cùng với mình, chỉ cần được ăn cùng Nguyễn Miên, bánh gì anh cũng cảm thấy ngon.

Lư Dương xoa lỗ tai hơi lạnh của cậu: "Đã trễ như vậy rồi, cậu ngủ lại đây đi đừng về nữa." Dù sao thì Nguyễn Miên cũng thường xuyên ngủ lại nhà họ Lư, Nguyễn Đông Lâm và Ngô Vĩnh Quyên hoàn toàn không quan tâm đến cậu, cậu không về một ngày cũng chẳng có vấn đề gì.

Nguyễn Miên lại xúc một miếng bánh lớn bỏ vào miệng, nhai nhai rồi nói: "Không được, lỡ mai thím hai về nhà không thấy tớ, lại có lí do mắng tớ một trận."

Nếu như Ngô Vĩnh Quyên biết cậu và Nhậm Cách là kiếm cớ rời đi, chắc sẽ lại nổi giận, cậu không về nhà, Ngô Vĩnh Quyên nhất định sẽ mượn cớ để chì chiết cậu.

Lư Dương khẽ gật đầu, nhìn cậu xúc từng miếng bánh gatô lớn, khẽ nhíu mày hỏi: "Cậu chưa ăn cơm tối?"

Động tác nhai nuốt của Nguyễn Miên hơi chậm lại, không phải cậu chưa ăn cơm tối, mà là cả ngày chưa ăn cơm.

Cậu không muốn để Lư Dương lo lắng, nên không có ngẩng đầu, chỉ nhỏ giọng đáp: "Ăn rồi."

Lư Dương im lặng nhìn cậu một lúc, thấy cậu xúc bánh ăn xong, còn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, lông mày càng nhíu chặt.

Anh quay người lấy bánh ngọt vị cà rốt để dành cho Nguyễn Miên trên mặt bàn, mang tới trước mặt cậu.

Nguyễn Miên nhìn thấy bánh cà rốt trong tay anh, đôi mắt lập tức sáng lên, cực kì bất ngờ nói: "Cho tớ à?"

Lư Dương khẽ cốc đầu cậu một cái: "Mấy thứ như cà rốt không cho cậu thì cho ai?"

"Cũng đúng nhỉ." Nguyễn Miên không khỏi cười cười, có hơi ngớ ngẩn nói: "Tớ còn tưởng là mọi người ăn hết bánh ngọt rồi."

Nhà họ Lư từ trên xuống dưới không có ai thích ăn cà rốt, chỉ mình cậu thích ăn.

Cậu cầm thìa, cẩn thận từng li từng tí xúc một miếng bánh cà rốt bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai hai cái, không khỏi híp mắt lại vì được ăn ngon: "Ăn ngon ghê, vị cà rốt vừa đủ, vừa mềm lại vừa ngọt."

"Cậu thích là được, hôm nay mẹ tớ đã học cách làm món này từ đầu bếp, mẹ tớ bảo nếu như cậu thích, sau này sẽ lại làm cho cậu ăn."

Lư Dương nhớ lại cảnh hôm nay anh lén lút trộm một cái bánh cà rốt, bị mẹ bắt quả tang, không khỏi có chút ngượng ngùng.

"Dì thật tốt." Đôi mắt Nguyễn Miên lấp lánh ánh sao, nếu như không phải Ninh Mật Hương ngủ rồi, cậu nhất định phải chạy lên lầu cảm ơn bà.

Lư Dương bất mãn nhíu mày: "Chỉ có mẹ tớ tốt thôi à? Tớ không tốt sao?"

Nguyễn Miên vừa nghĩ tới chuyện hôm nay suýt nữa đã lỡ sinh nhật của Lư Dương, lập tức thấy áy náy, cho nên hôm nay miệng càng ngọt ngào, nghe Lư Dương nói vậy lập tức ngoan ngoãn nói: "Lư cục cưng cũng tốt, Lư cục cưng là cục cưng tốt nhất trên thế giới này."

Lư Dương cười cười, khẽ hỏi: "Kết quả xem mắt hôm nay thế nào? Sao điện thoại lại tắt máy?"

"Điện thoại tớ hết pin." Nguyễn Miên đã hơi no, tốc độ ăn bánh cũng chậm lại, cậu muốn tinh tế cảm thụ hương vị của bánh cà rốt: "Còn chuyện xem mắt..."

Nguyễn Miên không khỏi nhớ tới lời nói ban nãy của Nhậm Cách. Nhậm Cách muốn giúp cậu, đây chính là lựa chọn tốt nhất hiện giờ.

Nhưng Nguyễn Miên vừa nghĩ tới cảnh đính hôn với Nhậm Cách, đã cảm thấy có chút không thoải mái trong lòng. Nhậm Cách rất tốt, nhưng để làm bạn đời thì dường như anh lại thiếu một chút gì đó.

Nguyễn Miên không khỏi có chút lo lắng, lấy thái độ của Lư Dương với Nhậm Cách mà nói, nếu như anh biết được Nhậm Cách muốn cùng cậu đính hôn, cậu sẽ phải dọn đến nhà Nhậm Cách ở, Nguyễn Miên cảm giác được là Lư Dương sẽ lại tức giận.

Lư Dương nhìn Nguyễn Miên cắn thìa nửa ngày không nhúc nhích, dường như đang suy nghĩ cái gì đó, anh liền đưa tay bóp khuôn mặt mềm mại của cậu: "Không được giấu giếm tớ."

Nguyễn Miên ngước mắt nhìn anh một lát, đành phải thành thật thuật lại lời của Nhậm Cách với anh.

Đúng như cậu dự đoán, Lư Dương nghe cậu nói xong, lông mày lập tức nhăn thành một đống, không thèm nghĩ ngợi đã nói: "Từ chối anh ta."

Nguyễn Miên cũng không do dự nhiều khẽ gật đầu. Cậu đính hôn với Nhậm Cách có vẻ không tốt lắm, mặc dù cậu cũng không biết rốt cuộc là cái gì không tốt.

Lư Dương hơi bực bội vò tóc, thấy Nguyễn Miên gật đầu, mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Nhậm Cách vậy mà dám thừa dịp anh không chú ý, bắt cóc thỏ con, thật là đáng ghét.

Anh chỉ cần nhớ lại quãng thời gian Nguyễn Miên ở nhà Nhậm Cách đã cảm thấy buồn bực khó chịu, chỉ muốn ôm Nguyễn Miên vào trong ngực, mạnh mẽ xoa nắn một hồi, bắt nạt cậu đến khóc mới chịu bỏ qua.

Nguyễn Miên cảm nhận được sự biến hóa trong cảm xúc của Lư Dương, ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, cái mũi không tự giác ngửi ngửi, hơi kinh ngạc nói: "Lư cục cưng, sao hôm nay tớ không ngửi được mùi pheromone của cậu vậy?"

Lúc ở cùng với cậu, Lư Dương chưa bao giờ kiềm chế pheromone của mình, cậu nhớ là mấy ngày trước pheromone trên người Lư Dương còn rất nồng, giống như đóa hoa thỏa thích nở rộ tỏa mùi ngát hương, vừa đậm đà vừa nồng nhiệt.

Nhưng hôm nay pheromone của Lư Dương rất nhạt, gần như là không có, rất sạch sẽ trong lành.

Lư cục cưng đưa tay sờ gáy: "Tớ cũng không biết, hôm nay pheromone rất lạ."

Thật ra không chỉ có chuyện pheromone là kì quái, ngay cả tâm trạng của anh cũng rất kì lạ. Dạo gần đây cứ xao động bất an, dường như trong cơ thể có một thứ gì đó vẫn luôn ẩn nấp giờ muốn thoát ra ngoài, nóng lòng muốn phá kén, khao khát vượt ra khỏi trói buộc. Cho nên hiện giờ trong cơ thể anh luôn có cảm giác bị giằng xé, khiến anh bực bội vô cùng.

"Có thời gian thì đi bệnh viện kiểm tra một chút đi." Nguyễn Miên lo lắng nhìn anh.

"Ừ." Lư Dương ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng lại không coi việc pheromone thay đổi là việc lớn, anh ghét nhất là bị pheromone khống chế, cho nến không giống như Omega bình thường chú trọng việc pheromone bất thường.

Nguyễn Miên hiểu rõ anh, biết là anh sẽ không đi kiểm tra pheromone nên định ngày mai sẽ đến nhà họ Lư nói cho Ninh Mật Hương một tiếng, để Ninh Mật Hương dành thời gian đưa Lư Dương đi bệnh viện.

Nguyễn Miên không tiếp tục nói chuyện về pheromone nữa, cậu vỗ vỗ mặt mình: "Nếu thím hai mà biết tớ và anh Nhậm không đính hôn với nhau, có lẽ sẽ tiếp tục sắp xếp cho tớ đi xem mắt, không biết là nhà bà ấy có bao nhiêu con cháu nữa."

Lư Dương giúp cậu lau đi vụn bánh dính trên mép, híp mắt nói: "Tớ đã nghĩ ra cách đối phó chú hai và thím hai của cậu rồi, yên tâm đi, ông nội sẽ giúp tớ, cậu chỉ cần cố gắng kéo dài thêm mấy ngày là được."

Nguyễn Miên hơi kinh ngạc chớp chớp mắt: "Cách gì vậy?"

Lư Dương không nhiều lời nữa, chỉ nói: "Mấy năm nay chú hai nhà cậu làm ăn tay chân cũng không sạch sẽ, cậu không cần phải để ý đâu, để cho tớ xử lý."

Nguyễn Miên ngoan ngoãn gật đầu, mặc dù cậu không hiểu những chuyện này, nhưng Lư Dương từ trước đến giờ luôn rất thông minh, Lư Dương nói anh sẽ xử lý, Nguyễn Miên lập tức tin ở anh.

__________________________________

Hai bạn trẻ tình như cái bình, tôi edit mà ngọt đến ê cả răng huhu. Sau này còn ngọt nữa cơ... Vừa ngọt vừa buồn cười...

Truyện Chữ Hay