Lovers And Chocolate

chương 11: hồ ly và cô phù thủy nhỏ trong rừng rậm (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù phù thủy đến sống trong rừng, nhưng địa điểm cô chọn không được tốt cho lắm.

Những người bình thường muốn sống ở chỗ sâu bởi vì như vậy mới sẽ không bị quấy rầy, bản thân còn tỏ ra đặc biệt bí ẩn.

Nhưng cô phù thủy này thì hoàn toàn ngược lại. Cô lựa chọn sống bên ngoài khu rừng.

Tuy số lượng cánh rừng cũng đủ tươi tốt, căn nhà nhỏ của cô phù thủy ở chỗ này cũng sẽ có vẻ bí ẩn nhưng khiến cho người ta rất dễ dàng tìm được.

Hồ ly đi vào căn nhà nhỏ trước, chiếc mũi nhạy cảm của nó đột nhiên ngửi thấy một mùi nồng nặc.

Lại không phải mùi thảo dược…… Càng giống như một thứ đồ ngọt.

Cánh cửa căn nhà nhỏ mở toang.

Người mặc chiếc áo choàng đỏ và chiếc váy Lolita màu sô cô la rườm rà đang đứng trước một nồi đồ. Cô ấy đang cầm một thanh gỗ dài trêи tay không ngừng khuấy động bên trong. Một lát, cô nhấc que lên, chạm nhẹ rồi đưa lên miệng, sau hai tiếng ” chậc chậc”, cô cười gật đầu:

“Ừm, chocolate năm nay làm không tệ ha!”

…… Chocolate?

Đó là độc dược gì vậy?

Hồ ly ngoan ngoãn mà ngồi xổm ở cửa nhà, không chút cố kỵ mà nhìn vào bên trong. Có lẽ là âm thanh cái đuôi của nó cọ xát tấm ván gỗ ở căn nhà chỉ có một người ở này có vẻ dễ nghe thấy được nên cô phù thủy nhỏ lập tức ngoảnh đầu lại

Đó là một gương mặt vô cùng xinh đẹp, nho nhỏ, khuôn mặt tròn tròn, một đôi mắt lấp lánh tỏa sáng tự như

đá vỏ chai, cái mũi nhỏ xinh xinh, khóe miệng anh đào nhỏ nhắn, còn giữ một chút dất vết cái thứ gọi là “Chocolate” vừa rồi ăn vụng.

Đá vỏ chai: Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diện thạch là một dạng

tự nhiên được tạo ra ở dạng

phun trào. Nó được tạo ra khi

phun trào ra từ

và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ. Obsidian thường được tìm thấy ở rìa của các dòng dung nham, vì thành phần hóa học của nó nhiều, tạo ra độ nhớt và mức độ trùng hợp của dung nham cao.

…… Nó đột nhiên cảm thấy, sống lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy một phù thủy xinh đẹp ăn ngon miệng như vậy. Dù sao hơn một ngàn năm qua, những kẻ được gọi là phù thủy về cơ bản đều là áo choàng đen, mũ trùm dài che nửa khuôn mặt. Nếu không phải bởi vì tầm mắt không cho phép, có lẽ bọn họ muốn che giấu khuôn mặt của họ một cách bí ẩn.

Giống người này, hoàn toàn không thèm để ý đến dáng vẻ của mình, còn ăn mặc quần áo tươi đẹp như thế, thật sự là lần đầu tiên mới nhìn thấy.

Nó thấy đôi mắt của phù thủy như sáng lên vì ngạc nhiên khi nhìn thấy nó, sau đó cô buông que gỗ xuống, lập tức chạy tới trước mặt nó, ngồi xổm xuống, nói:

“Wow, lần đầu tiên

chị

nhìn thấy một con hồ ly trắng thế này! Thật là một bộ lông đẹp!”

……

Nếu không phải nó tự đặt ra quy tắc rằng nó không thể nói chuyện với con người dưới hình dạng hồ ly thì phỏng chừng nó sẽ trả lời cô một câu “ngạc nhiên chưa”.

Hồ ly trăm tuổi vốn đã có khả năng thông linh huống chi còn là hồ ly ngàn tuổi như thế này.

Cô lập tức ôm nó lên, dùng mặt dụi vào bộ lông của nó, mềm mại đến mức khiến cô muốn vùi cả người vào trong cơ thể nó, cũng không thèm để ý nó liệu có đột nhiên nổi điên cắn mình một phát hay không.

“À, nói tiếp nào.”

Cô phù thủy nhỏ đột nhiên nói, sau đó ôm nó vào nhà, nhấc que gỗ đang khuấy lên, dùng cái đĩa đựng chút gì đó rồi đặt xuống đất nói với nó:

“Chị cảm thấy có lẽ là bởi vì ngửi được thứ này mà cưng qua đây, nếu không

cưng

giúp chị nếm thử hương vị đi nào?”

Có thể là nụ cười trêи khuôn mặt của cô phù thủy nhỏ khiến nó hơi xúc động thế nên nó thật sự vươn đầu lưỡi, ɭϊếʍ cái thứ trêи đĩa một chút.

Chua quá.

X

Hạ Hầu Lam đứng trước cổng trường, có hơi lo lắng mà kéo chiếc váy màu vàng chanh trêи người mình mà Phó Nhược Hàm nói “đây là chiếc váy phù hợp nhất với cậu”.

Làn da vốn dĩ trắng ngần cộng thêm khuôn mặt thanh tú dễ thương khiến cho không ít người sôi nổi phải ngoái lại nhìn.

Nhưng hầu như không có ai dám tiến tới nói chuyện với cô, dù sao với sự tích của cô thì toàn bộ đại học C đều rõ ràng.

Vì đàn anh năm ba mà làm băng rôn bày tỏ tình yêu, cách làm lớn gan này, thật là…… con gái bình thường đều sẽ không làm!

Nhưng ánh mắt của người khác không khiến cho

Hạ Hầu Lam cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng cô cũng chỉ tràn đầy suy nghĩ về Hồ Bạch Lê.

Nhớ tới ngày hôm qua lúc đi theo đàn anh nói vào ngày Thất Tịch tham gia hoạt động Thất Tịch Bầu trời xanh, vốn dĩ cô đã làm xong chuẩn bị quấn thật lâu mới được anh đồng ý nhưng ảnh lại không do dự chút nào mà đồng ý yêu cầu của cô.

Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp đến nỗi cô cảm thấy hơi không thích ứng. Dù sao đàn anh ngày thường chắc chắn sẽ không dễ nói chuyện như vậy……

Nhưng khi nói lên chuyện này với Phó Nhược Hàm thì cô ấy lại an ủi:

“Có thể là ổng cảm thấy cóhơi ngại ấy chứ? Dù sao ngày thường đều là cậu đi theo ổng quấn lấy ổng,

đây

cũng coi như là thường ngày nhưng chơi lễ hình như còn là lần đầu tiên hả? Lễ Tình Nhân thì thôi đi, lúc nghỉ đông vốn không ở trường học. Nói không chừng, người ta đã sớm có ý với cậu nhưng ngại nói ra, phỏng chừng là muốn thừa dịp lần này tiến thêm một bước trong quan hệ với cậu đấy.”

Sau đó Hạ Hầu Lam lạc quan nghe Phó Nhược Hàm nói xong thì thật sự cảm thấy Hồ Bạch Lê là bởi vì ngượng ngùng mới dễ nói chuyện như vậy. Cô cũng bắt đầu chờ mong lần đầu tiên được trải qua Thất Tịch với đàn anh sẽ là trải nghiệm gì.

Cách giờ hẹn càng lúc càng gần, Hạ Hầu Lam nhìn đồng hồ, tay cầm túi bắt đầu đổ mồ hôi.

Năm nay trôi qua rất sớm vậy nên việc bọn họ có thể trải qua Thất Tịch trước khi nghỉ hè đã là một điều kỳ tích, bằng không cô cũng không thể hẹn anh ra vào đêm Thất Tịch.

Mười phút trôi qua……

Hai mươi phút trôi qua……

Nửa tiếng trôi qua.

Đầu tháng bảy là lúc bắt đầu của kỳ nghỉ hè, thời tiết dần trở nên nóng hơn. Nhưng Hạ Hầu Lam không đứng dưới nơi có bóng cây mà cố chấp đứng trước cổng trường.

Cô sợ rằng nếu nơi cô đang đứng quá râm mát thì đàn anh sẽ không nhìn thấy cô.

Trêи người dần dần bắt đầu toát ra mồ hôi mỏng nhưng cô vẫn cố chấp đứng tại chỗ.

Cảm thấy thứ trong túi trêи tay bắt đầu tan chảy nhưng cô cũng không để ý.

Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn trêи điện thoại không có một cuộc gọi nhỡ nào.

Hôm qua cô đã nói với anh như thế nào …….

“Anh ơi, cứ như vậy nha, giờ gặp nhau ở cổng trường! Nếu anh không tìm thấy em thì có thể gọi điện thoại cho em…… A, em đã nhập số điện thoại của mình cho anh

rồi, ghi chú là tiểu Lam Lam á!”

Nếu không tìm thấy cô, rõ ràng có thể gọi điện thoại cho cô. Như vậy……

Ảnh còn chưa tới sao?Hay là…… vốn dĩ anh đã quên việc này?

Hạ Hầu Lam lắc đầu, sao có thể chứ, đàn anh chính là thiên tài, trí nhớ siêu tốt, sao sẽ quên việc nhỏ như vầy được!

Nhưng vẫn có chút lo lắng …… Nếu đàn anh giống cô như vậy, lạc đường ở trường học thì làm sao bây giờ!

Trong lòng nghĩ như vậy, Hạ Hầu Lam cuối cùng cũng bấm số điện thoại của Hồ Bạch Lê rồi gọi qua.

“…… Alo.”

Giọng nói lạnh lùng của đàn anh lần đầu tiên phát ra từ điện thoại khiến Hạ Hầu Lam hơi ngây ngẩn cả người.

Nghe thấy giọng của đàn anh trong điện thoại vẫn là rất êm tai!

“Alo, đàn anh, là em, Hạ Hầu Lam!”

Hạ Hầu Lam lập tức nói với Hồ Bạch Lê,

“Cái kia, bây giờ anh ở đâu, chúng ta nên vào rồi!”

“…… Đi đâu?”

Đi đâu?

Hạ Hầu Lam đột nhiên không nói nên lời.

“…… À, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi.”

Hồ Bạch Lê xoa cái trán đau nhức, ngày hôm qua viết báo cáo đến quá muộn lại không chỉnh đồng hồ báo thức nên đã quên cuộc hẹn với cô.

“Em chờ tôi một lát, bây giờ tôi đi rửa mặt, rất nhanh sẽ đến.”

Không đợi Hạ Hầu Lam trả lời, bên kia cũng đã cúp điện thoại. Nhưng mà Hạ Hầu Lam vẫn duy trì động tác nghe điện thoại như cũ.

Anh ấy……

Hình như anh thật sự quên cuộc hẹn với mình rồi.

Đột nhiên, có hơi lạnh.

Truyện Chữ Hay