Love Paradise

chương 23: nguy hiểm cận kề

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm, ông mặt trời chăm chỉ kéo chiếc xe lửa đi chầm chậm qua các dãy núi, rồi qua lũy tre làng, tới những ngôi nhà cao tầng giữa thủ đô. Trên cành cây, vài chú chim non đang cất tiếng hót líu lo để chào đón ngày mới. Ánh nắng vàng rải nhẹ khắp phố phường, len qua ô cửa sổ bệnh viện, nhảy nhót trên gương mặt baby của một chàng trai.

Khải Minh khẽ vươn mình tỉnh giấc, đôi mắt khẽ nhíu lại vì chói, cậu lấy tay dụi dụi mắt, cử chỉ đáng yêu mà bất cứ ai nhìn cũng phải thấy yêu mến. Minh liếc qua giường bệnh trắng, Bảo Trân vẫn chưa tỉnh. Cậu thở dài, ánh mắt đượm buồn nhìn người con gái kia, đôi tay vươn tới nhẹ nhàng vuốt tóc cô, lẩm bẩm:

-Bao giờ cậu mới tỉnh hả Trân?

“Cạch”

Tiếng mở chốt cửa chợt vang lên. Khải Minh có chút giật mình. Cậu quay ra phòng khách thì thấy Xuyên Hương đang đi vào. Hương gật nhẹ đầu với cậu rồi hỏi:

-Trân vẫn chưa tỉnh sao?

Khải Minh buồn bã lắc đầu. Xuyên Hương cầm bó hoa trong tay tới trước cái bình trên tủ, nhẹ nhàng cắm từng bông vào. Cô khẽ nói:

-Nhờ cậu chăm sóc nó giùm tôi. Tôi có chuyện phải giải quyết, không thể đến thường xuyên được.

-Có chuyện gì sao?_Khải Minh ngạc nhiên.

-Nhật Linh… mất tích rồi.

-Sao cơ?

-Tôi chưa rõ. Cậu chỉ cần giúp tôi chăm sóc Bảo Trân là được rồi.

Nói xong, Xuyên Hương nhìn Bảo Trân một cái, rồi cứ thế quay người rời đi.

Thời gian chậm chạp trôi qua càng khiến cho lòng người nóng như lửa đốt. Đã quá nửa ngày, Khải Minh cứ ngồi ngây ngốc bên giường bệnh, chốc chốc lại liếc cô một chút, rồi lại thở dài quay đi. Không gian im ắng tới nỗi một con muỗi bay qua cũng có thể gây chấn động.

Tích tắc… tích tắc…

Cây kim giờ cứ thế quay đi, thấm thoắt đã tới chiều, ánh tà dương dần dần khép lại sau hàng cây xanh, Bảo Trân vẫn chưa có một dấu hiệu nào của sự tỉnh lại. Khải Minh vẫn ngồi đó, ngắm nhìn gương mặt thiếu sức sống của cô.

Chợt điện thoại Khải Minh reo, cậu chần chừ nhấc máy.

-Alo.

-…

-Sao? Được rồi! Tôi tới ngay!

Khải Minh lo lắng nhìn về phía cô, dù không muốn nhưng cậu nhất định phải đi ngay. Không hiểu nghĩ làm sao, cậu nhóc tiến lại, cúi người, đôi mắt đượm buồn vuốt nhẹ tấm băng trắng trên trán cô, rồi từ từ, áp môi mình vào đó. Nụ hôn nhẹ nhàng như chàng hoàng tử đến đến đánh thức nàng công chúa ngủ trong rừng vậy. Chỉ có khác, ở địa điểm đặt môi thôi!

Xong, cậu nhóc cười nhẹ, lưu luyến rời khỏi phòng bệnh.

Khải Minh bước nhanh trên hành lang, đúng vào khúc cua thì va vào một người.

-Khải Minh! Sao cậu ở đây?

Người kia nhanh chóng nhận ra cậu, thốt lên một câu kinh ngạc. Khải Minh cũng ngạc nhiên không kém:

-Thiên Kỳ? Sao cậu lại tới đây?

-Hì! Tớ thăm người thân thôi. Mà cậu bị bệnh sao?

-Đâu có. Tớ chỉ cảm thường thôi. Giờ tớ có việc rồi, gặp sau nhé!

-Ừ. Tạm biệt.

Hai người quay đi, về hai hướng trái ngược nhau, không hề ngoảnh lại…

h’

Một bóng người cao lớn đứng trước giường bệnh của Bảo Trân, trong bóng tối, không hề nói câu nào. Xung quanh là một màu đen u tịch, chỉ có một chút ánh sáng hắt ra từ chiếc điện tâm đồ đang hoạt động, càng làm cho cảnh tượng thêm phần quỷ dị và u ám.

Người đó cứ đứng một hồi lâu, chăm chú nhìn Bảo Trân, ánh mắt chợt hiện lên một tia đau thương rồi biến mất. Bóng đen quay người bỏ đi. Sau lưng… là bó hoa hồng tươi thắm…

Một lúc sau, Khải Minh trở vào bệnh viện. Phòng bệnh vẫn yên tĩnh như thế, yên tĩnh đến đáng sợ. Cậu nhìn qua một lượt, chợt hướng ánh mắt tới góc phòng – nơi một bó hoa hồng rực rỡ đang nằm đó.

Cậu nhóc cầm lên, ngắm nhìn một cách vô cảm. Chắc chắn không phải Xuyên Hương hay Thái Dũng mua rồi, họ biết Bảo Trân không thích hoa hồng đỏ. Bỗng một tấm thiệp rớt ra dưới chân cậu. Khải Minh cúi người, nhặt lên.

Tấm thiệp được thiết kế rất đẹp và công phu, xem chừng người chọn cũng phải kĩ lưỡng lắm. Trên đó còn có một hình trái tim đặc biệt nổi bật, khiến người ta nghĩ ngay đến những tấm thiệp yêu đương của mấy chàng trai cô gái.

Mặc dù biết cái này là của Bảo Trân, nhưng cậu nhóc không thể kìm được cái tính tò mò vốn là bản chất của con người. Tấm thiệp nhanh chóng bị gỡ ra, để lộ hàng chữ ngay ngắn viết tay.

“Cô bé của anh. Thật là tồi tệ khi anh mới chỉ biết em bị thương phải nằm viện cách đây mấy tiếng thôi. Em có bị nặng lắm không? Có đau lắm không? Khi nào em tỉnh lại? Anh rất lo cho em đấy em biết không? Mau tỉnh lại đi nhé. Mặc dù hơi sến nhưng anh vẫn phải nói, anh rất là nhớ em đấy. Nhớ hồi âm cho anh nha, anh mong sẽ nhận được trong thời gian sớm nhất. Yêu em!

Kí tên.

Đẹp Trai Ai Cũng Ngắm.”

Ghê tởm!

Gương mặt Khải Minh đã tối sầm từ lúc nào, nhưng chỉ trong giây lát nó đã hoàn toàn không có cảm xúc. Thay đổi nhanh đến chóng mặt.

Cậu nhóc nhét tấm thiệp vào bó hoa, nhẹ nhàng ôm nó bước ra khỏi phòng, đi tới cuối hành lang tối om.

“Bịch”

Bó hoa cùng tấm thiệp đã nằm gọn trong thùng rác.

Cậu nhóc nhìn một chút, nhún vai bỏ đi.

Chủ tấm thiệp tội nghiệp không hề hay biết, rằng mình sẽ không bao giờ nhận được hồi âm.

Nhật Linh mệt mỏi vươn vai tỉnh giấc sau khi đã ngủ hơn… mười hai tiếng đồng hồ. Vừa tới Nhật là cô đã về nhà và lăn ra ngủ, giờ mới thấy bụng đói meo.

Thế là trong một căn biệt thự nhỏ ở vùng ngoại ô, có một cô gái đang lê từng bước chân xuống lầu một cách nặng nhọc.

Đám giúp việc đang lau dọn nhà cửa lần cuối thấy động liền ngẩng lên nhìn phía cầu thang, và:

-AAAAA!!! MAAAAAAAAAAA!!!

-Mẹ ơi có ma kìa!!!

Mấy cô giúp việc nhao nhao nhảy bổ vào nhau hét lớn. Quản gia từ dưới nhà tức tốc chạy lên, cũng giật mình không kém, nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, ông quát:

-Mấy người không có mắt à? Cô chủ đứng đây mà mấy người kêu ma cái gì? Có tin tôi ấy người nghỉ việc không?

Đám người đồng loạt ngước lên nhìn cô gái mang gương mặt lạnh như… cương thi kia, giật mình đồng thanh:

-Xin lỗi cô chủ!

Nhật Linh đang rất đói nên không để tâm, chỉ là hơi giật mình một chút khi được họ đặt ột biệt danh mới. Sau đó cô quay sang quản gia, nhăn mặt nói:

-Tôi đói rồi. Làm phiền chú!

Quản gia vâng vâng dạ dạ một câu rồi quay sang phân phó đám người làm đi chuẩn bị, xong cũng quay xuống dưới nhà thở hắt. Mấy cô giúp việc vẫn chưa hoàn hồn lại hết, xuống bếp rồi nhưng vẫn tưởng tượng ra hình ảnh cô chủ hồi nãy. Váy trắng muốt, da cũng trắng, đầu tóc rũ rượi, gương mặt tiều tụy hốc hác không chút sức sống đứng dưới ánh đèn neon mờ ảo. Tuy nói có hơi phóng đại nhưng, thật là dọa người mà!

Bữa tối nhanh chóng qua đi, Nhật Linh ngồi xem tài liệu mà đầu óc cứ như treo ngược cành cây. Cô nghĩ ngợi vẩn vơ, bỗng dưng nhớ lại những gì đã nói với Trọng Khôi hôm qua. Liệu cô có nặng lời quá không nhỉ?

Sáng hôm sau, Nhật Linh dậy khá sớm hít thở khí trời. Mấy cây bằng lăng quanh nhà đã nở rộ hoa, giọt sương mai vẫn còn đọng lại trên những cánh hoa tím biếc đang vươn mình tắm nắng. Khắp khu vườn như tràn ngập sức sống của ngày mới, khiến cho tinh thần của con người cũng trở nên thư thái hơn.

Đang thả mình trong không khí tươi mới của buổi sớm thì chiếc điện thoại trên bàn bỗng rung lên một hồi chuông quen thuộc. Nhật Linh đặt tách trà trên tay xuống, liếc qua tên người gọi rồi nhấn nút nghe. Người bên kia nói vài câu gì đó, chỉ nghe cô “Ừm” một tiếng rồi cất bước đi ra ngoài.

Chiếc xe hơi sang trọng nhẹ nhàng đỗ trước cửa một nhà hàng nổi tiếng tại trung tâm thành phố. Nhật Linh cũng đám vệ sĩ cùng tiến vào trong. Vì để đảm bảo việc kí kết hợp đồng được thuận lợi nên ông Hoàng Minh Nhật – ba cô đã cử vệ sĩ đi theo.

Mặc dù sinh ra trong gia đình kinh doanh đá quý nhưng Nhật Linh cũng không có hiểu biết sâu rộng lắm, chắc cũng chỉ đủ để nhận biết các loại đá quý thôi. Vậy nên đối với việc hợp tác lần này, cô chỉ có một công việc duy nhất là kí tên trên bản hợp đồng. Nói đến bản hợp đồng này thì thật là nhức đầu. Từ việc khai thác kim cương, cắt mài, phân phối đến các trung tâm và cửa hàng bán lẻ cũng đủ hành não người ta. Mà trong đó công việc khai thác và cắt mài là quan trọng và khó nhất. Bên cô sẽ lo việc cung cấp cho bên đối tác số lượng kim cương lớn được khai thác từ Nam Phi để họ cắt mài, từ đó phân phối đi khắp Đông Á.

Nghĩ đến đây, Nhật Linh thầm cảm thấy may mắn vì không theo nghiệp gia đình, nếu không thì cô không thể tưởng tượng nổi giữa trời nắng chang chang mà phải đứng ở Nam Phi giám sát công việc thì cô sẽ trở thành cái bộ dạng gì. Có thể là… thổ dân da đen lắm chứ!

Mà nhắc tới đối tác lần này, hình như trong đây ghi là nhà họ Vương. Trong đầu Nhật Linh liền hiện lên hình ảnh đứng đắn chững chạc của Hải Phong. Có thể người kí hợp đồng với cô hôm nay sẽ là anh.

Vừa lúc đó, cánh cửa phòng được vệ sĩ mở ra. Nhật Linh nhẹ nhàng bước vào, đập vào mắt cô là khung cảnh nên thơ trong này. Một bãi biển nhân tạo lớn nằm ngay bên cửa kính căn phòng khiến nó mang một màu xanh tươi mát, hương vị của biển cả như phảng phất trong không gian, kích thích khứu giác con người.

Nhật Linh dời mắt sang chiếc bàn cạnh đó, nơi một người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía cửa, có vẻ như vẫn chưa nhận ra sự có mặt của cô. Nhật Linh khẽ bước tới, người kia liền đứng dậy quay đầu.

Trong phút chốc, hai đôi mắt giao nhau, đồng loạt ánh lên vẻ kinh ngạc. Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, đôi đồng tử màu café đậm khẽ cong lên, môi nhếch lên nở nụ cười bán nguyệt. Trọng Khôi chậm rãi mở miệng:

-Trùng hợp thật!

Nhật Linh thật không hiểu nụ cười kia có ý nghĩa gì, cô khẽ gật đầu coi như lời chào hỏi. Trọng Khôi cúi người kéo ghế cho cô, đúng phong cách của một quý ông lịch lãm.

-Cảm ơn.

Nhật Linh ngồi vào chỗ, quan sát Trọng Khôi một lượt. Gương mặt tuy còn nét trẻ con của một thiếu niên chưa trưởng thành nhưng lại toát ra vẻ chững chạc hiếm có. Kết hợp với một bộ vest cách điệu sang trọng, giờ Nhật Linh mới hiểu câu nói “Vẻ đẹp tuấn dật phi phàm” trong thơ văn là như thế nào.

Trọng Khôi xem ra không để ý đến cô, trực tiếp vào thẳng vấn đề:

-Bản hợp đồng bên tôi đã thảo sẵn, cô có thể xem qua rồi chúng ta cùng bàn luận.

Ngữ khí không mặn không nhạt, nhưng thể hiện sự xa cách muôn trùng, giống như cô với cậu chỉ là những người kinh doanh bình thường, không hề có chút tình cảm cá nhân nào.

Nhật Linh không nói gì, chỉ cầm lên xem qua một lượt rồi gật đầu xem như báo rằng cậu có thể bắt đầu. Trọng Khôi bắt đầu phân tích một lượt dự án này, tỉ mỉ đến từng chi tiết, từng mặt lợi, hại cậu đều nêu ra. Vì không hiểu biết lắm về việc kinh doanh này nên thời gian chủ yếu Nhật Linh dành cho việc… ngắm Trọng Khôi. Dù gì thì nếu ba cô đã yên tâm giao bản hợp đồng quan trọng này vào tay cô thì tức là ông đã chắc chắn việc hợp tác. Cho nên, cô không phải phí thời gian vào nghe mấy cái này làm gì ệt óc.

Trọng Khôi xem ra rất chăm chú, sau một hồi phân tích, cậu khẽ ngước mắt nhìn người con gái đối diện nãy giờ câm như hến, chớp mắt hỏi một câu:

-Có hiểu không?

Cô có được nói không không nhỉ?

-Chúng ta kí hợp đồng.

Trọng Khôi chợt thấy buồn cười, có ai lại làm ăn qua quýt như cô gái này không nhỉ? Nói kí là kí, không cần xem xét. Đôi mắt tĩnh lặng như nước hồ thu kia, liệu có bao giờ để tâm vào một việc gì đó không?

Roẹt.

Không cần những lời nói hoa mĩ thuyết phục đối phương, không cần dài dòng tra hỏi, bản hợp đồng đã kí xong.

Nhật Linh lúc này mới trầm giọng hỏi:

-Dùng bữa?

-Tất nhiên rồi! Cô cứ thong thả dùng bữa, tôi không ngại thời gian.

Ngữ khí lạnh nhạt của Trọng Khôi khiến cô có chút khẩn trương, dứt khoát nói:

-Không cần! Tôi bận rồi. Tạm biệt!

Nói rồi cô đứng dậy định rời đi. Trọng Khôi cũng ngay tức khắc đứng lên:

-Tôi tiễn cô.

Hai người cùng nhau sánh vai bước xuống gara. Không khí tĩnh lặng bao trùm tất cả, không ai nói với nhau một câu.

Chợt phía trước có náo loạn, và rồi từ đâu xông ra hơn mười tên bịt mặt. Chúng đứng bao vây Nhật Linh và Trọng Khôi, mũi súng đều hướng tới hai người. Đám vệ sĩ phản xạ nhanh ngay lập tức đứng bao vây lại, nhưng có vẻ chênh lệch quá lớn.

Nhật Linh có chút kinh hãi, theo phản xạ lùi lại một bước. Trọng Khôi cũng lùi lại đỡ cô. Trái tim nhỏ bé của cô chợt đập mạnh liên hồi, một sự cảm chẳng lành nhen nhóm trong đầu. Liệu chúng là ai? Và chúng định làm gì?

Trọng Khôi chợt lên tiếng:

-Các người muốn gì?

Đám người không lên tiếng mà vẫn đứng yên, duy trì khoảng cách, không dám manh động. Nhật Linh cố gắng trấn tĩnh bản thân. Có phải chúng muốn bản hợp đồng? Nhưng nghĩ cho kĩ một chút, chẳng có một người khôn ngoan nào lại cho thuộc hạ cướp trắng trợn như thế này được, nhất là khi bản hợp đồng vừa mới được kí kết. Vậy chẳng khác nào cho cả thiên hạ biết.

Nhìn lại họng súng tất cả đều chĩa về phía cô, chỉ duy nhất một chiếc hướng về phía Trọng Khôi, dù không muốn nhưng suy nghĩ duy nhất trong đầu Nhật Linh lúc này là: họ muốn lấy mạng cô.

Trong lúc cô miên man suy nghĩ, một tên trong đám sát thủ kia đã hành động.

“Pằng!”

Nhật Linh giật mình, trái tim bất giác rung lên một nhịp. Nhanh như cắt, một vòng tay lớn đã ôm lấy cô lao về phía trước, khiến cả thân người cô đập vào vách tường kiên cố. Nhật Linh hoảng sợ nhìn lên, chỉ thấy tên vừa nổ súng đang ôm cánh tay đầy máu. Đám vệ sĩ của Nhật Linh thấy bọn người lạ mặt manh động nên đã ra tay ngăn chặn nhưng chỉ kịp bắn vào cánh tay hắn ta.

Hai bên lại tiếp tục chĩa súng vào đối phương, không để cho bất kì hành động bất ngờ nào có thể xảy ra lần nữa. Nhật Linh ngước lên nhìn Trọng Khôi, trán cậu giờ đã lấm tấm mồ hôi nhưng may mắn thay là không bị trúng đạn. Bấy giờ Nhật Linh mới thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng từ đâu một nhóm người áo đen xông về phía họ làm cho thần kinh cô lại căng lên như dây đàn. Nhật Linh vô thức níu chặt tay áo Trọng Khôi, cậu không nói gì chỉ khẽ vỗ về bàn tay cô. Không hiểu sao Nhật Linh có cảm giác an toàn đến lạ, tưởng như chỉ cần ở bên cậu là cô sẽ không sao. Thế nhưng suy nghí ấy vừa mới xuất hiện vài giây đã bị cô loại bỏ ra khỏi đầu.

Nhóm người áo đen chẳng mấy chốc đã xuất hiện trước mặt hai người họ. Khác với suy đoán của Nhật Linh, bọn họ là bạn không phải thù. Đám người cùng vệ sĩ của Nhật Linh hợp lại nên đã nhanh chóng chiếm ưu thế, đám sát thủ bị bao vây chặt chẽ, không tên nào dám nhúc nhích. Trọng Khôi nhân lúc đó, nhanh chóng kéo cô đi. Nhật Linh chỉ nghe cậu lạnh lùng nói :

-Để một tên sống!

Bước chân Nhật Linh ngày càng vội vã. Trọng Khôi hiểu cô đang mất bình tĩnh, liền nhẹ nhàng trấn an:

-Đừng sợ.

Quả thật Nhật Linh đang rất căng thẳng. Đáng lẽ ra với thân phận của mình thì việc phải đối mặt với những tình huống như thế này cô đã được huấn luyện từ lâu. Nhưng bởi một số lí do đặc biệt và hơn hết là bản thân không muốn theo nghiệp gia đình nên cô thấy việc này thật là thừa thãi. Giờ mới biết việc đó quả không thừa một chút nào.

Giá như hồi đó chăm học một chút thì có lẽ giờ này cô đã không phải bỏ chạy như một con thỏ nhát gan thế này. Ít ra cũng có thể tự bảo vệ mình.

Đằng sau, tiếng va chạm ngày càng chói tai, đanh thép. Tiếng súng vẫn vang lên không ngớt.

“Pằng!”

Viên đạn khác được bắn ra. Trọng Khôi ngay lập tức ôm cô cúi xuống. Chợt Nhật Linh thấy ánh mắt cậu chợt lóe lên một tia sáng khác thường, mày có chút nhăn lại. Cô nhìn quanh, giật mình khi thấy tay phải của cậu đã bị thương.

-Máu… máu…_Cô lắp bắp.

Nhìn thấy màu máu đỏ tươi trên tay áo trắng của Trọng Khôi mà Nhật Linh hoảng sợ, cô vội vàng lùi xa cậu. Trọng Khôi mất đi điểm tựa khẽ khuỵu chân xuống, đôi tay gắng gượng chống lên nền đất lạnh lẽo. Cậu nhíu mày nhìn cô, không hiểu vì điều gì đã làm cho cô sợ hãi đến thế. Chợt một mảnh kí ức vụt qua tâm trí cậu. Cô sợ máu.

Trọng Khôi lấy tay trái bịt miệng vết thương lại, nặng nhọc tiến lại gần Nhật Linh đang run rẩy cạnh đó.

-Cậu có muốn chết ở đây không?

Thanh âm khàn khàn nhưng mạnh mẽ của Trọng Khôi đã đánh thức cô. Bây giờ không phải là lúc cho cô hoảng sợ. Đứng giữa sự sống và cái chết, thì sự hoảng sợ lúc này là một điều ngu ngốc.

Nhận ra tâm lý của Nhật Linh đã có phần ổn định hơn, cậu cố dùng sức kéo cô về phía chiếc xe BMW gần đó rồi ấn cô ngồi vào ghế phụ, còn mình thì định chạy sang bên kia. Nhưng ngay lúc cậu vừa quay đi thì bỗng nhiên cánh tay bị níu lại.

-Chìa khóa xe!

Trọng Khôi chưa kịp phản ứng thì đã bị cô đẩy vào trong, chiếc chìa khóa cầm trên tay cũng bị cướp mất. Nhật Linh khẩn trương vào vị trí. Chiếc xe nhanh chóng ra khỏi tầng hầm hỗn loạn, lao vút trên mặt đường.

Truyện Chữ Hay