(+) Có gì sai hoặc cần sửa cứ cmt t sẽ xem xét và fix
---------------------------0o0-----------------0o0--------------------------------
Chương 10 : Âm mưu của Chủ tịch Hội học sinh
-“Cậu đã thấy rồi à ?”
Mễ Lạp hạ giọng nói xuống, dùng một giọng trầm thấp để chất vấn tôi.
-“Không, Tớ thực thực sự không thấy gì cả!”
-“Thực ư ?”
-“Thật đấy !”
-“Có thật sự không thế ? ”
-“Là thật mà !”
-“Cậu nghĩ thế nào về nó ?”
“Không tệ, cậu khá là táo...bạo…”
Tôi bỗng nhận thức được rằng mình đã bị lộ.
-“Vậy thì, cậu đánh giá nó thế nào ?”
Hử...nhỏ phải trở nên cực kỳ tức giận với tôi mới đúng chứ? Cái thái độ bĩnh tĩnh này là sao thế !?
-“Vì cậu đã lợi dụng tình hình với tớ, nên nếu cậu không đưa ra cho tớ một lý do chính đáng... Tớ sẽ cho cậu biết lí do vì sao mà tớ được gọi là[Ma Nữ Săn Trai ] !"
Nói thật thì, tôi thực sự rất muốn biết lý do vì sao mà nhỏ lại bị gọi là như thế.
-“Có cần phải trả cụ thể không ?”
Tôi hỏi nhỏ, có như vậy tôi mới có thể nói ra một đánh giá tiện hơn cho nhỏ.
-“Hãy cố gắng làm cho nó nghệ thuật hơn,nghe thơ mộng vào và cậu cũng phải bộc tả hết tất cả mọi thứ mà cậu đã thấy!”
Thật là một yêu cầu vô lý .... nếu là một người bình thường, làm thế nào anh ta có thể diễn tả cảnh váy bị nhấc 'nghe thơ mộng' lênđược !!
May thay, tôi là một cựu Tư Cơ!
-“Tôi chợt nhìn thấy một vệt sáng tựa như lúc thế giới vừa khai sinh, ánh hào quang đầy màu sắc ấy đang tụ lại với nhau rồi kết thành một chiếc cầu vòng màu tím với ánh sắc tuyệt đẹp và đâu đó ở đó mập mờ một màn sương màu đen với sức mê hoặc chết người tựa như bàn tay của quỷ dữ. Cánh cửa ánh sáng thuần khiết đó không thể khóa lại khoảng không sâu thẳm nhất từ địa ngục, từ khoảng không ấy tỏa ra một khí tức làm tôi choáng ngợp. Dù chỉ là một khoảnh khắc, nhưng nó đã để lại cho tôi một cảm giác than lưu luyến khó quên, đến mức quên cả ngày hôm nay!!”
Tôi đã đưa ra một phần đánh giá nhỏ theo tiêu chuẩn của tôi, hy vọng nhỏ sẽ không quá mà tức giận.
-“Ngay cả đối với tớ người lớn lên ở Trung Quốc, cũng chả hiểu cậu đang nói gì nữa! Tóm lại nghe nó có vẻ rất là dữ dằn đấy !”
Mễ Lạp lắc đầu trong sự nghi ngờ, nhưng vẫn giơ ngón tay cái cho tôi.
-“Tớ đi khử tên khốn họ Vương trước đã! Còn về cái câu nói của cậu....hãy xem nó như là may mắn của mình đi, lần sau đừng có mà biện línhư thế nữa ~ ”
Lúc đầu còn tưởng rằng tôi sẽ bị thông nát ass hoặc bị chửi vài câu chứ, quả như mong đợi từ một đồng râm của [Ngũ Đại Cặn Bã ].
Nói xong, nhỏ quay ra hướng tên [ Quỷ Nhấc Váy ] đuổi theo thằng chả.
Hóa ra là tên [ Quỷ Nhấc Váy ] được gọi là Vương .
Một giai điệu sôi động đột nhiên vang lên qua hệ thống phát thanh của trường, đây là tiếng chuông bắt đầu giờ học, tôi cùng Mã Tinh Tuyết sau khi nghe thấy liền vội vàng lao đến lớp học.
Bước vào lớp học với nhỏ cùng lúc, vào lúc đấy, cô gái đã bị tôi tấn công NGỰC trước đó có ý định đâm tôi, đột nhiên hùng hổ đi về phía tôi.
-“Tại sao hai người lại đi đến cùng nhau là thế quái nào?”
Vừa tới đã hỏi vấn đề này, chuyện là có liên quan gì tới cô không vậy....
-“Chỉ là đụng phải nhau trên đường tới thôi.”
Tôi nói ra sự thật, tin rằng Mã Tinh Tuyết sẽ không có đi mà nói là nhỏ đứng tại cửa chung cư mà chờ tôi.
Cô ta liếc về phía Mã Tinh Tuyết, Mã Tinh Tuyết nhẹ nhàng gật đầu rồi sau đó cô ta liền trở về chỗ của mình.
Tôi có thể cảm nhận được lòng thù địch mãnh mẽ của cô ta đối với tôi, biểu hiện ở mắt giống như thể tôi đã lấy đi thứ gì đó rất quan trọng từ cô ta vậy.
Người này .... có vẻ như cô ta có một số cảm xúc đối với Mã Tinh Tuyết rồi, vượt qua ranh giới cùng giới tính rồi.
Phiền toái, càng lúc càng lớn rồi.
Kể từ cái vụ xảy ra hồi chiều hôm qua, việc muốn tránh xa tình cảm của Mã Tinh Tuyết đã
biến mất, và chuyển sang là muốn gần gũi nhỏ hơn, để hiểu nhỏ.
Nhưng tôi lại không dám chân chính tiếp cận nhỏ, đầu tiên tôi sợ rằng tôi sẽ làm tổn thương nhỏ một lần nữa, và thứ hai sẽ là người bạn gái mà bạn có thể sử dụng từ ‘Tàn bạo’để mô tả ẻm, một khi ẻm phát hiện ra việc này, cả hai của chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm cực kỳ đấy.
Mặc dù Mã Tinh Tuyết bị bệnh[Yandere], nhưng hướng phát bệnh sẽ không đến mức mà muốn làm tổn thương người khác, điểm này tôi đã đại khái đoán ra sau hai ngày ở cạnh với nhỏ.
Miễn là tôi có thể chờ thêm một tháng nữa, thì tôi sẽ an toàn rồi ...
Bởi vì tôi với người đó, đã có một ước định với nhau.
Nếu, tôi có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay ẻm, tiếp tục giữ vững một tháng như thế, ẻm sẽ không bao giờ đi tìm tôi nữa.
Và trái lại, nếu tôi bị tìm thấy, thì tôi sẽ không bao giờ được rời xa ẻm nữa .
-Nếu anh mà bội ước ~ thì em sẽ nhốt anh vào trong ổ tình yêu của chúng ta, okay chứ ~? em sẽ nuôi anh, cho đến khi anh chết mới thôi
~ cho đến khi chết ........ không, là cho đến lúc anh chết, anh cũng phải mãi mãi, mããi, mãããii ở với em!-
-Em yêêêêêuuu anh ~
vậy nên hãy trân trọng cái cơ hội này đi nhé ~-
Tôi hồi tưởng lại câu nói của ẻm, trong khi cơ thể tôi rùng mình một cái.
-“Trương Giản, cậu làm sao thế ? Nhìn sắc mặt có vẻ không tốt cho lắm...?”
-“Không có gì, cảm thấy không thoải mái thôi.”
Trả lời một cách thờ ơ với Mã Tinh Tuyết, tôi đi tới ngồi xuống chỗ ngồi của mình.
Thời gian học tiết học vẫn như thường lệ, trôi qua vẫn như bình thường.
---0o0---
Ngay khi tiết học kết thúc, tôi chuẩn bị chạy nhanh về phía nhà vệ sinh để trốn khỏi Mã Tinh Tuyết, thì loa phát thanh vang lên.
-“Năm 2 lớp 3, bạn học Trương Giản năm 2 lớp 3, xin hãy tới trình diện tại phòng Hội đồng học sinh ngay.”
Tại sao Hội học sinh lại muốn tìm tôi nhỉ? Trong ngôi trường mà Hội học sinh cơ bản có thể một tay che trời này, mà lại đi kiếm tôi, nó liền đem đến cho tôi một cảm giác khá xấu.
-“Ờmm Hội học sinh ở đâu thế, ai đó có thể vui lòng chỉ cho tớ biết được không?”
-“Xuống lầu quẹo phải, tòa nhà mang phong cách biệt thự đó.”
Hỏi đường tới chỗ đó, tôi đi xuống lầu học, và bên phải của tôi có một căn biệt thự nhìn chả ăn khớp gì so với các kiểu kiến trúc của các tòa nhà xung quanh nó.
Trên cái biệt thự đó viết là:[Ký túc xá của Hội học sinh Tố Hoa ].
Không hổ là Hội học sinh quyền lực nắm giữ ở trường lớn thật, điều này cho thấy sự chệnh lệch hoàn mỹ thể hiện giữa người với người đây mà.
Đi vào trong cái biệt thự, chỉ dẫn trên cửa cho biết rằng nhánh cao học là trên lầu ba, và lầu hai sẽ là dành cho nhánh trung học, và về phần lầu một .....
Nó là một căng tin, một căng tin riêng được xây dựng cho Hội học sinh, sử dụng toàn bộ một tầng để xây dựng một căng tin chắc chắn quá là xa hoa rồi , thực là ghanh tị mà !
Chờ đã ..... chả, phải đã quá mức lãng phí rồi sao !!
Mang cảm giác vừa ao ước vừa ghen ghét đố kị, tôi đi lên lầu ba, phòng của Hội học sinh ở cuối hành lang. Các phòng xung quanh nhìn giống những những phòng họp, phòng tư liệu các loại.
Nhưng tôi thấy một vài phòng trong số đó chả mang ý nghĩa gì cả .
Giống như phòng chơi game, phòng tắm, thậm chí còn phòng nghỉ ngơi nữa.......
Rốt cuộc mấy người đến trường để học hay là đến để hưởng thụ vậy hả !?
cốc! cốc! cốc!
Tôi nhẹ nhàng gõ cửa phòng Hội học sinh. Nhưng trong lòng kìm nén cơn bực tức, tôi thực sự muốn đá văng cái cửa bằng tất cả sức lực của tôi vào lúc đó.
-“Vào đi.”
Một giọng nữ nghe cực kỳ trong trẻo đáp lại tiếng gõ cửa.
-“Tôi là Trương Giản, tìm tôi có gì không ....?”
Bước vào cửa, tôi nhận thấy căn phòng được trang trí cực kỳ xa hoa, và một người nhìn giống như một thiên kim tiểu thư từ một gia đình giàu lớn lâu đời đang ngồi trên ghế mỉm cười nhìn tôi.
-“Chào buổi sáng, tôi là Chủ tịch Hội học sinh, Tôn Lệ Hoa.”
Cô duyên dáng bưng tách trà từ bàn và nhấm nháp nó từng chút một, trong khi cô ấy giới thiệu một chút cho tôi.
-“Xin cậu có thể đóng cửa lại có được không?”
Vẫn mỉm cười trong khi cô ấy tiếp tục nói với tôi một cách lịch sự, tôi cảm thấy Chủ tịch Hội học sinh dường như khá hiểu lễ nghĩa.
Đóng cửa lại, cô nàng ra hiệu cho tôi tùy ý chọn ngẫu nhiên một nơi để ngồi xuống, trong khi chờ cô ấy giải thích về lí do tại sao lại để gọi tôi tới đây.
-“Hai ngày gần đây, các nam học sinh trong trường của tôi không biết vì nguyên nhân gì, tình hình là tinh thần bọn họ cực kỳ xấu đi nhanh chóng. Theo chẩn đoán sơ bộ từ phòng y tế, 'tinh lực' của bọn họ đang cực kỳ xấu đi, và sau khi điều tra, tất cả sự ngờ vựcđều chỉ đến một người nào đó được gọi là Cấm Kỵ Thư Khố Đích Quản Lý Viên (Người quản lí cấm thư). Tôi có thể hỏi bạn học Trương Gian rằng bạn có biết gì về nó không? ”
( Shadow : Tinh lực => sức sống ; nhưng các bạn biết lí do vì sao thiếu sức sống rồi đấy , quá độ đây mà)
Xem ra đây là 'chuyện tốt' của mấy thằng đệ dưới trướng tôi rồi! Tôi không chỉ trích chúng vì đã chia sẻ những 'Thánh Quang' đó, nhưng đừng khai tên tôi ra khi thực hiện hành động như thế chứ !!
-“Không, Hội trưởng, tôi chẳng biết gì về chuyện này cả.”
Tôi bình tĩnh nở nụ cười, như thể điều đó hoàn toàn chả liên quan gì đến tôi cả.
Hội trưởng dường như đã sớm biết rằng tôi sẽ không thú nhận, liền nhàn nhã tìm kiếm thứ gì đó trong ngăn kéo của chiếc bàn.
-“Vậy sao? Cậu có nhận ra những thứ này không?”
Sau đó cô ấy lấy ra một vài cuốn sách hướng tới và quơ quơ chúng trước mặt tôi.
Là loại 56 dân tộc, quả nhiên là mấy người bọn chúng làm !!
-“Hội Trưởng, xin đừng lấy những thứ bẩn thỉu này để cố gắng thỏa thuận với tôi, tôi sẽ không bị các người dắt trở thành người chịu tội thay đâu! Tôi hoàn toàn không có sự hứng thú đối với mấy thứ này !”
Tôi đã lên kế hoạch giả ngu cho đến cuối cùng, nếu tôi thú nhận chuyện này, toàn bộ cuộc sống học đường tôi chắc chắn sẽ tàn đời.
Tính đến ngày hôm nay tôi cũng mới học có 3 ngày thôi mà !!!!
-“Thế nhưng mà, theo những gì tôi biết được, cậu là một trong[Ngũ Đại Cặn Bã ]của Tố Hoa mà, loại mà có thể bất cứ khi nào cũng có thể bị đuổi khỏi trường”.
-“Ngoài ra, theo thông tin được cung cấp bởi người có liên quan, cậu cũng biết đến là
[ Người truyền bá Thánh Quang ] và [ Hiền Giả của sự Khai sáng ], có phải thế không ?”
Cái thằng 'người liên quan' chết tiệt, cái thằng đó chắc chắn là tên khốn [ Quỷ Nhấc Váy ] ,tên Vương đây mà!
(Shadow : chưa gì chú đã nghi ngờ người khác rồi , chú nói nó thì còn chú thì seo , nghi ngờ người khác như thế :| )
Sự tin tưởng nhau giữa cặn bã với cặn bã đâu rồi hả ?
-“Đúng vậy, đấy chính là tôi. Nhưng việc 'phân phối' những thứ này chẳng liên quan gì đến tôi cả, xin hãy điều tra rõ ràng !”
Dưới sự hiện diện rõ ràng của bằng chứng, ngay cả khi đó là tôi, tôi cũng không thể tiếp tục chống cự nổi nữa, hiện giờ việc tôi nên làm là cầu xin sự khoan dung tha thứ .
-“Nhưng, nguồn gốc của nó là từ cậu, về điểm này, tôi không có nói sai, đúng không?”
-“Mm .... sau này tôi sẽ không bao giờ tái phạm sai lầm này nữa, hy vọng Hội Trưởng sẽ cho tôi thêm một cơ hội khác nữa!”
-“Cơ hội là thứ trao cho con người, còn cậu, chỉ là một kẻ Cặn Bã , một kẻ Cặn Bã đấy ~ ”
Chủ tịch Hội học sinh vẫn giữ một giọng lạnh lùng khi cô ấy nói với nụ cười ấm áp đó, nhưng ý định xấu xa của cô ấy đã bị lộ ra rõ ràng rồi.
Tôi phải nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp mới được !!
-“Vậy thì, tôi phải làm gì để cô có thể tha lỗi cho tôi đây ?”
“Rất đơn giản, một vài ngày sau sẽ có một đại hội thể thao được tổ chức giữa Trường Trung Học Thực Nghiệm và Tố Hoa, tôi muốn cậu làm cho họ mất hết tất cả sức sống !”
Xuất hiện rồi ! Cuộc chiến gay gắt của những người nắm giữ quyền lực .... và tôi đã được vinh hạnh trở thành vật hy sinh của họ.
-“Tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
-“Rất tốt, cậu đã chứng minh cho tôi thấy giá trị của cậu, thực lực của Trường Trung Học ThựcNghiệm so với chúng ta không phải là đáng kể, nhưng thực lực ngầm của bọn họ thì không thể đánh giá thấp được.”
-“Bọn họ có [ Tứ Đại Vương Bẩn Thỉu ], và chúng ta có[Ngũ Đại Cặn Bã], nếu là về trình độ 'Bỉ Ổi' thì tôi cho rằng chúng ta có lợi thế hơn."
(Shadow : ftt phụt .... hạn hán lời )
-“Hội Trưởng thật sáng suốt ~ ”
Nhanh chóng chụp lấy cơ hội để tâng bốc, cùng với Hội học sinh mà có quan hệ tốt đối với tôi mà nói thì chỉ có lợi, chứ không có xấu !