(Mười hai)Suốt hôm đó, Tạ Tây Hoa cứ thất thần dùng bữa, không hề nghe lọt tai những gì Trần Diệp nói. Sau bữa tối, Trần Diệp chở hắn đến bữa tiệc của nhà họ Phi rồi dặn dò: “Tiệc của Phi gia tối nay, không tránh khỏi sẽ có nhiều người đến làm quen, Tổng giám đốc xin hãy kiềm chế bản thân.”
Tạ Tây Hoa vẫn im lặng.
Bước vào dinh thự họ Phi, Tạ Tây Hoa liền bước đến hàn huyên với gia chủ, cùng lúc đó, không ít người chủ động đến chào hỏi hắn.
Tạ Tây Hoa vốn đã quá quen với cảnh tượng này. Một người đàn ông anh tuấn tiêu sái như hắn, tự nhiên sẽ có nhiều ong bướm vây quanh.Tạ Tây Hoa cũng không có ý xua đuổi họ, mặc cho những kẻ kia thân mật hai bên ôm lấy tay mình. Trần Diệp đứng ở cửa, nhìn thấy hắn như vậy mau chóng bắn qua một tin nhắn: "Đây chỉ là sự kiện xã giao thuần túy, mong Tổng giám đốc hãy tiết chế."
Tạ Tây Hoa phớt lờ y, tiếp tục trò chuyện vui vẻ với cô nàng nhà báo nọ. Trần Diệp lại gửi thêm một tin nhắn: "Tổng giám đốc, chỉ cần tôi ở đây, tối nay anh không được đưa người về khách sạn."
Tạ Tây Hoa trực tiếp tắt điện thoại.
Trần Diệp nhìn thấy Tạ Tây Hoa dẫn vị nhà báo kia rời khỏi tiền sảnh, y đành cắn môi bước theo sau.
Người phụ nữ đang ở trong nhà vệ sinh, còn Tạ Tây Hoa thì đứng cách cửa không xa, tay cầm ly rượu.
Trần Diệp tiến đến nói: "Tổng giám đốc, ngài biết rõ ông nội mình muốn gì. Nếu ngài cứ cố chấp như vậy, tôi chỉ có thể báo cáo với chủ tịch."
Tạ Tây Hoa cong môi: “Tôi hiện tại có nhu cầu, giờ cô nàng kia không được, vậy thì dùng cậu thay nhé?"
Tạ Tây Hoa bề ngoài có vẻ ngông ngạo khó thuần, nhưng thực chất lại là đứa cháo hiếu thảo, dù trước đây rất thích chơi đùa nhưng vì có sự hiện diện của ông nội, hắn cũng đã cố gắng kiềm chế bản thân.
Mấy tháng nay Tạ Tây Hoa đôi lúc sẽ cố tình gây rắc rối cho y, nhưng y chưa từng chứng kiến thái độ bất cần "muốn tố cáo tôi thì cứ việc, tôi đếch quan tâm" như thế này.
Lấy chủ tịch để răn đe đã không còn hiệu quả, để xem y tính thế nào?
Tạ Tây Hoa cúi đầu, nhấp một ngụm rượu: "Giờ sao? Cậu có định làm không thì bảo?"