Phó Cảnh Phi nhất định là một người kén ăn. Trong một số ký ức không nhiều của Mộc Lạp Lạp về sống chung hoà thuận với anh, người này thật sự là một quỷ kén ăn. Mọi món ăn mà Mộc Lạp Lạp cảm thấy ngon thì người này đều nhăn mũi tỏ vẻ ghét bỏ, hơn nữa còn càng dùng mọi cách xoi mói. Ở một bữa xã giao nào đó, Mộc Lạp Lạp chính mắt thấy anh ta cùng lắm chỉ động một đũa với đồ ăn ở trên bàn trước mặt anh ta, sau đó về Phó gia, chuyện thứ nhất anh ta làm chính là bảo nhà bếp thêm món ăn.
Vì vậy Mộc Lạp Lạp nghĩ Phó Cảnh Phi là người khổ nhất trên thế giới này.
Thế nhưng bây giờ cô cũng biến thành một trong những người hầu, ai bảo cô muốn cầu cạnh Phó Cảnh Phi chứ?
Mộc Lạp Lạp từ xuống lầu đến vào phòng bếp đều nhận rất nhiều ánh mắt kinh dị, e là đang lấy làm lạ tại sao cái vị tiểu thư kiêu ngạo này lại xuống lầu, thậm chí còn vào phòng bếp.
Dì Xảo, người giúp việc phụ trách phòng bếp, cũng là người làm lâu năm của Phó gia, sống ở Phó gia từ khi còn trẻ, hiểu biết rõ ràng khẩu vị của mỗi người nhà họ Phó. Mộc Lạp Lạp thậm chí thầm xoa tay nghĩ, nhờ có sự tồn tại của dì ấy, người kén ăn như Phó Cảnh Phi mới có thể sống tới ngày nay, nếu không thì cũng khó nói ngày nào đó sẽ chết đói.
Khi Mộc Lạp Lạp đi vào phòng bếp, dì Xảo liền nghênh đón: “Mộc tiểu thư, chỗ như nhà bếp này cô đừng nên vào, tránh cho làm dơ quần áo của cô, mau trở về phòng đi thôi.”
Phòng bếp của Phó gia mà dơ sao? Đương nhiên là không. Cho nên Mộc Lạp Lạp biết dì Xảo chỉ mong mình rời khỏi mà thôi.
“Dì Xảo, tôi muốn mượn nhà bếp dùng một chút, sẽ không làm lỡ dì làm cơm tối đâu.” Mộc Lạp Lạp làm một thế chắp tay cầu xin. Cô bây giờ đặc biệt giỏi về dùng cách nửa làm nũng để thể hiện thái độ của mình. Cũng may là cô có đôi mắt như nai con, lúc mở to mắt nhìn người ta thật là có chút khiến người ta không kháng cự được vẻ ngây thơ ở bên trong.
“Tại sao Mộc tiểu thư muốn dùng phòng bếp? Cô muốn làm gì?”
“À, tôi muốn nấu cháo cho Cảnh Phi.” Mộc Lạp Lạp hơi ngượng ngùng nói. Dáng vẻ lấy lòng Phó Cảnh Phi như thế này tuyệt đối là lần đầu tiên trong đời cô.
Trong mắt dì Xảo lộ ra vẻ nghi ngờ, nhưng thấy thái độ cầu khẩn của Mộc Lạp Lạp, dì ấy chỉ là một người làm, nói sao đi nữa thì Mộc Lạp Lạp cũng là người của thiếu gia, dì ấy đương nhiên không thể thật sự từ chối yêu cầu của Mộc Lạp Lạp.
“Vậy cô đến làm đi, nhưng tôi phải ở bên cạnh cô, cũng không biết cô có từng xuống bếp chưa, ngộ nhỡ bị thương thì làm sao bây giờ?”
Mộc Lạp Lạp cười hì hì hai tiếng: “Cái khác thì không biết, nấu cháo tôi vẫn có thể.”
Vo sạch gạo, để vào nồi nước, nước ngập gạo trắng tinh. Thao tác của Mộc Lạp Lạp ngăn nắp có thứ tự, bật lửa đun mở gạo, thời gian chờ đợi, cô muốn đi tìm trong tủ lạnh những nguyên liệu nấu ăn khác.
Cà rốt? Phó Cảnh Phi không ăn thứ này.
Nấm hương? Hình như thấy anh ta ăn cái này. Vì vậy Mộc Lạp Lạp lấy chút nấm hương, thái miếng, tiếp theo lấy thịt gà đã ướp gia vị xong thái hạt lựu. Đợi đến khi trong nồi đã toả ra mùi thơm của gạo, từ từ bỏ nguyên liệu nấu ăn vào, dùng lửa nhỏ ninh từ từ.
Không lâu sau đó, mùi thơm của cháo thịt gà nấm hương liền bắt đầu tràn ngập trong phòng bếp. Mùi thơm mê người như quyến rũ vị giác của người ta, khiến cho Mộc Lạp Lạp căn bản chưa có ăn no lúc này vô cùng đói. Nếu không phải dì Xảo đang canh chừng ở một bên, cô nhất định sẽ ăn vụng một chén trước.
“Mộc tiểu thư thật sự biết nấu ăn?” Trên mặt dì Xảo có ý cười, cảm thấy vừa lòng đối với ngón này của Mộc Lạp Lạp.
Trong lòng Mộc Lạp Lạp cười thầm. Thật ra cô cũng chỉ biết nấu cháo, vì học từ người bạn cùng phòng ký túc xá ở đại học.
Lửa liu riu hầm cháo, chỉ chờ tới buổi tối Phó Cảnh Phi trở về là có thể dâng cho anh ta, sau đó nhân cơ hội xin anh ta thả mình ra ngoài.
Mộc Lạp Lạp suy nghĩ vô cùng hoàn hảo.
Kết quả, khi cô vẫn còn tính toán trong lòng đến lúc đó nên mở miệng với Phó Cảnh Phi như thế nào, bỗng nhiên nghe loáng thoáng một tiếng: “Thiếu gia đã về.”
Cái gì! Chẳng phải Phó Cảnh Phi buổi tối mới về sao, bây giờ là mấy giờ chứ! Cô hiện giờ chưa có sắp xếp lời nói xong!
Đối với biểu hiện không theo lẽ thường của Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp chỉ có thể nói với dì Xảo: “Không thì tôi về phòng trước, dì đừng nói với Phó Cảnh Phi là tôi nấu cháo, tôi đi trước.”
Vâng, đến lúc này Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên lúng túng. Cô sợ đến lúc đó Phó Cảnh Phi không chỉ không bị cô lấy lòng mà còn có thể thay đổi giày vò cô gấp bội. Như vậy cô sẽ thật sự muốn tự tử.
Mộc Lạp Lạp nói xong thì nhanh như chớp chạy lên lầu. Kết quả, vừa tới chỗ quẹo của cầu thang thì nghe thấy phía sau truỳên tới giọng nói lạnh lùng khiến người ta run sợ: “Mộc Lạp Lạp, chạy nhanh như vậy làm cái gì?”
Trong nháy mắt, Mộc Lạp Lạp cảm thấy máu toàn thân mình đều lạnh xuống, một luồng khí lạnh vô hình từ lòng bàn chân dọc theo sống lưng xông thẳng lên đỉnh đầu.
Mộc Lạp Lạp bất đắc dĩ thu lại bước chân đã bước ra, thân thể cứng ngắc chậm rãi xoay lại.
Phó Cảnh Phi đứng ở chỗ huyền quan, mặc bộ tây trang màu xanh nhạt được cắt may vô cùng hoàn hảo, bao lấy dáng người cao lớn của anh ta.
(là chỗ vừa vào cửa)
Màu da anh ta trắng nhợt, nhưng không khiến người ta cảm thấy yếu đuối, hợp với đôi mắt đẹp có đuôi mắt xếch lên, thật khiến người ta liếc mắt nhìn đều cảm thấy rung động.
Tính tình của Phó Cảnh Phi không tốt lắm, đa số thời gian đều vui giận thất thường, khi tức giận thì vẻ lạnh lùng trong đôi mắt đẹp kia sẽ khiến người ta cảm thấy như rơi vào sông băng.
Nhưng bây giờ Mộc Lạp Lạp không thể phân biệt được anh ta đang tức giận hay là vui vẻ. Bởi vì trong mắt anh ta không có tiết lộ ra một cảm xúc gì, chỉ nhìn cô, hơi nâng cằm lên, ánh mắt dường như hơi tới lui ở trên khuôn mặt cô.
Có gì đáng nhìn sao? Mộc Lạp Lạp nghĩ, nhưng trong nháy mắt trên mặt đổi lại vẻ tươi cười, vô cùng niềm nở: “Phó Cảnh Phi, anh về sớm vậy?”
Phó Cảnh Phi sãi bước về phía trước, lập tức có luồng cảm giác áp bức đánh thẳng vào tim Mộc Lạp Lạp, khiến tim cô không tự chủ đập nhanh hơn một chút.
“À, anh về sớm chắc là có chuyện khác phải làm đi, em không quấy rầy anh, em về phòng trước nhé?”
Phó Cảnh Phi không trả lời cô. Trong con ngươi đen như mực như có ý cười, nhưng lại như không có gì cả.
Mãi đến khi anh ta chậm rãi đi lên cầu thang, Mộc Lạp Lạp đứng ở trên bậc cao nhất rất muốn xoay người bỏ chạy. Nhưng khí thế quanh thân Phó Cảnh Phi khiến cô không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Hoặc là anh tìm em có chuyện? Nhưng mà em cam đoan ngày hôm nay em không hề làm gì cả!” Mộc Lạp Lạp thiếu chút nữa là thề để biểu lộ trung thành. Không biết Phó Cảnh Phi có nghiêm phạt cô tự ý ra khỏi phòng không? Anh ta quá đáng sợ a!
Trong khi Mộc Lạp Lạp đang suy nghĩ lung tung, Phó Cảnh Phi rốt cuộc đứng ở trước mặt cô. Anh đứng trên cùng một bậc thang với cô, lấy thế từ trên nhìn xuống cô, nheo mắt lại: “Cháo của tôi đâu?”