Mộc Lạp Lạp nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Cảnh Phi, biết người đàn ông này chắc chắn sẽ không nói khoác.
Cô vùi đầu, nhỏ giọng nói: “Được rồi, cảm ơn anh.”
Hình như ngoài một câu cảm ơn ra, cũng không có lời nào thích hợp hơn.
Về tới Phó gia, quản gia vẫn như cũ cẩn thận tận tâm mở cửa cho bọn họ, sau đó cùng Phó Cảnh Phi đi phòng sách.
Mộc Lạp Lạp trở về phòng, trước khi ngủ lại tính toán một phen.
Đối với Mộc Diệp, Ngôn Viễn, Thẩm Văn Xương, Mộc gia, rốt cuộc rất nhiều kế hoạch đã hình thành trong đầu Mộc Lạp Lạp.
Cô thận trọng, từ từ hoàn thành mục tiêu báo thù của mình.
Nếu đã sống lại lần nữa, sao có thể không đoạt lại tất cả những thứ mất đi ở kiếp trước?
Sáng sớm hôm sau, Mộc Lạp Lạp kinh ngạc phát hiện Phó Cảnh Phi thế mà vẫn chưa đi.
Dưới tình huống bình thường, Phó Cảnh Phi đều đã ra cửa rất sớm, hôm nay thế nhưng vẫn còn ở nhà.
Hôm nay Mộc Lạp Lạp cũng thức sớm, dù sao bây giờ cô cũng đã là người đi làm.
“Chào buổi sáng.” Mộc Lạp Lạp rất tự nhiên ngồi vào bàn ăn. Trước đây không lâu còn là người đối địch, bây giờ đã có thể chung sống với nhau rất tự nhiên, Mộc Lạp Lạp cảm thấy sự thay đổi của mình thật đáng mừng không ngờ.
Phó Cảnh Phi mặc áo sơ mi trắng. Trang phục khi làm việc của anh luôn là như vậy, từ cổ áo đến vạt áo đều cẩn thận tỉ mỉ, không có chút nếp nhăn nào.
Đuôi mắt Mộc Lạp Lạp chú ý đến kiểu tóc hôm nay của anh hình như có thay đổi nhỏ. Toàn bộ tóc đen được hất ngược ra sau, lộ ra cái trán cùng mặt mày anh khí. Hình ảnh yên lặng lật báo đẹp vô cùng.
Cô chưa từng gặp qua những người khác của Phó gia, bởi vì thái độ từng không phối hợp của cô nên không có khả năng đi gặp những người khác của nhà họ Phó.
Chỗ hiện giờ bọn họ đang ở là nhà chính của Phó gia những năm gần đây. Người trong tộc thì đang ở nơi xa hơn thành phố Long một chút. Nhưng ở đây mới xem như là đại bản doanh chân chính của Phó gia. Người đứng đầu Phó gia, bao gồm một số thân thích quan trọng đều ở bên kia.
Phó Cảnh Phi giống như một ngoại tộc. Rõ ràng là người thừa kế duy nhất của Phó gia nhưng lại cách xa nơi các thành viên của gia tộc tụ tập, một mình ở lại bên thành phố Long này, bên cạnh ngoại trừ người làm cũng chỉ có một chú Phó quản gia.
Chủ yếu cũng bởi vì trước đây Mộc Lạp Lạp không quá chú ý tới tình hình cuộc sống của Phó Cảnh Phi, biết thỉnh thoảng nơi này sẽ có khách đến, nhưng cô chưa bao giờ phản ứng. Bây giờ thì không thể nhớ tới rốt cuộc là ai.
Mộc Lạp Lạp dĩ nhiên là không hiểu rõ tình hình nội bộ của Phó gia, ý nghĩ như vậy cũng chỉ mờ nhạt xẹt qua trong đầu cô, nhanh chóng biến mất.
“Chào buối sáng.” Phó Cảnh Phi nhìn Mộc Lạp Lạp tới, trong mắt lập tức dịu đi.
Anh bỏ báo xuống, lấy thịt bacon chiên để ở trước mặt cô, ngón tay thon dài còn đưa lên bộ đồ ăn: “Ăn đi.”
(thịt bacon là phần thịt ba chỉ heo, được ướp và thái lát mỏng, thường dùng trong bữa sáng của phương Tây. Link tham khảo hình: )
Cảm giác được Phó thiếu gia hầu hạ thật đúng là kỳ diệu. Mộc Lạp Lạp ngay lập tức lộ ra một nụ cười: “Cảm ơn.”
Ánh mắt Phó Cảnh Phi tới lui trên người Mộc Lạp Lạp một chút, nhìn trang phục của cô, hơi híp mắt hỏi cô: “Sau này đều làm việc ở công ty của Thẩm Văn Xương?”
“Đúng vậy, đều sẽ ở đó trước khi đạt được mục tiêu kế tiếp.” Mộc Lạp Lạp vừa trả lời vừa bắt đầu ăn.
“Ừm.” Phó Cảnh Phi nhấp một ngụm trà, ánh mắt sắc bén vẫn đặt trên người cô.
Phó Cảnh Phi đang cân nhắc có muốn bảo Mộc Lạp Lạp đi lên đổi bộ quần áo hay không?
Cô mặc rất bình thường, áo sơ mi trắng cùng quần jean, nửa chuyên nghiệp nửa bình thường, rất hợp với công việc của cô ở Thẩm thị.
Cũng bởi vì sau một ngày làm ở Thẩm thị hôm qua, cô phát hiện các đồng nghiệp chung quanh đều ăn mặc hơi tuỳ ý một chút. Trong mùa thu, không ít người vẫn ăn mặc váy ngắn gợi cảm.
Nhưng chính tướng mạo của Mộc Lạp Lạp sau khi ăn diện sẽ lộ ra vẻ hơi sexy, hợp với loại áo sơ mi trắng mang theo vài phần khí chất cấm dục này, càng khiến cho Phó Cảnh Phi cảm thấy… muốn tốt hơn hết là nhốt cô ở trong nhà…
Nghĩ đến nếu làm như vậy sẽ khiến Mộc Lạp Lạp kịch liệt phản kháng, quan hệ của hai người sẽ theo thế mà trở lại tình trạng thù địch như lúc ban đầu, ngón tay thon dài của Phó Cảnh Phi cong lại thành nửa hình cung ở trên đùi, nhịp nhịp.
Trong cuộc sống ở kiếp trước của Phó Cảnh Phi, cảm thấy hứng thú đối với bất kể cái gì, chỉ cần chỉ tay một cái thì sẽ có người dâng lên, hoàn toàn không cần anh đi phiền não.
Người nhà họ Phó chưa bao giờ quan tâm có thể hay không, chỉ cần muốn thì sẽ nghĩ hết biện pháp đạt được.
Thế nhưng Mộc Lạp Lạp… Anh không thể tuỳ ý khống chế suy nghĩ của cô, mặc dù có thể có cô dễ như trở bàn tay, nhưng cũng chỉ sẽ cảm thấy chưa đủ.
Cái loại dục vọng muốn chiếm giữ này chỉ biết càng lúc càng mạnh mẽ, không ngừng nghỉ một chút nào.
Đó là một người sống sờ sờ, không giống như những đồ vật quý báu không có mạng sống, mặc cho anh giày vò.
Nghĩ như vậy, Phó Cảnh Phi cứng rắn nén xuống ý nghĩ muốn cấm túc Môc Lạp Lạp lần nữa, dùng ánh mắt ra hiệu cho quản gia đứng ở một bên.
Quản gia nhanh chóng thụ ý, hiểu rõ ý của thiếu gia nhà mình.
Ông ta nhất thời hơi bất đắc dĩ, nhưng đối với mệnh lệnh của thiếu gia thì không đi không được.
Vì vậy Mộc Lạp Lạp đang hưởng thụ bữa sáng, vào lúc hoàn toàn không hề để ý, bỗng nhiên cả người giật mình một cái.
Cảm giác được một cơn ớn lạnh từ bả vai trái bắt đầu lan ra hơn nửa người.
Cô giật mình tại chỗ, kinh ngạc nhìn nước khắp người mình.
Quản gia lập tức nói xin lỗi: “Xin lỗi Mộc tiểu thư, là tôi không cầm ly nước cẩn thận.”
Một ly nước ở trên bàn bị quản gia đụng vào, toàn bộ nước lạnh bên trong vừa khéo tưới hết lên người của Mộc Lạp Lạp.
“Không sao, không sao, tôi đi thay bộ quần áo là được rồi.” Mộc Lạp Lạp khoát khoát tay, đó cũng không phải là chuyện lớn gì.
Đổi thành trước đây, Mộc Lạp Lạp chắc chắn sẽ mượn cớ mà khóc lóc om sòm một trận. Nhưng cô bây giờ thật sự thay đổi rất nhiều, từ đầu tới cuối không có tỏ ra bất kỳ tức giận gì.
Ánh mắt quản gia tối sầm, nói xin lỗi lần nữa rồi lui sang một bên.
Trước mắt bỗng nhiên đưa ra một bàn tay đẹp, Mộc Lạp Lạp ngẩng đầu mới phát hiện là Phó Cảnh Phi đưa đến khăn lông.
“Cảm ơn, em đi thay quần áo trước.” Mộc Lạp Lạp cười một tiếng với Phó Cảnh Phi, cầm khăn lông qua tuỳ tiện lau ở trên người một chút, xoay người đi lên lầu.
Cô vội vàng đi thay quần áo, cũng không có chú ý tới ánh mắt của Phó Cảnh Phi trở nên sâu thẳm.
Tầm mắt của anh đặt ở trên người Mộc Lạp Lạp chưa từng dời đi.
Ly nước vừa rồi kia tưới ướt áo sơ mi trắng của Mộc Lạp Lạp, nước ngấm qua vải trắng, cái tình trạng nửa thấu nửa không có vài phần dụ hoặc cùng lẳng lơ.
Sau khi bóng dáng Mộc Lạp Lạp biến mất ở thang lầu, Phó Cảnh Phi khẽ liếc nhìn quản gia một cái.
Quản gia lập tức cúi đầu, cảm thấy mình rất vô tội.
Ông là dựa theo ý của thiếu gia mà làm… Đây cũng không nên trách ông.
Dầu sao thì mục đích của thiếu gia là muốn làm cho Mộc tiểu thư thay bộ quần áo, ông đã làm xong rồi…
Phó Cảnh Phi thu hồi ánh mắt, yên lặng bước đi, dĩ nhiên cũng đi lên lầu.
Trong đầu anh tất cả đều là bộ dáng mê người trong vô thức vừa rồi của Mộc Lạp Lạp, tràn đầy sức quyến rũ trí mạng.
Thật không nên thả cô ấy đi ra ngoài… Cái ý nghĩ này lại tràn ngập trong đầu của anh lần nữa.
Tiếp đó, Mộc Lạp Lạp đang thay quần áo bỗng nhiên nghe được tiếng cửa phòng bị mở ra, cô ngây ngẩn cả người.