Lột Xác

chương 161-2: cứu người (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Được.” Số bày ra tư thế, ánh mắt hung ác.

Đồng bạn của hắn ở xung quanh đều bắt đầu kích động cổ vũ, gương mặt hưng phấn.

Những người kia đều là vì đặc biệt bảo vệ Mộc Lạp Lạp mà được điều tới, nhưng mà những người bên cạnh Phó Cảnh Phi đều là từ khi Phó Cảnh Phi vừa ly khai Phó gia đã ở bên cạnh anh. Tuy rằng mấy năm nay có lục tục thay đổi nhân viên nhưng phần lớn đều biết sơ lược ông chủ của mình.

Chính bởi như vậy bọn họ đều dùng ánh mắt như ngày tận thế nhìn nhóm người đang kích động kia.

Thật ra bọn họ muốn nói, tuy rằng bọn họ là vệ sĩ bên cạnh Phó Cảnh Phi, nhưng công việc của bọn họ từ trước đến nay đều rất đơn giản, thậm chí thường luôn ăn không ngồi rồi.

Bởi vì đa số thời gian Phó Cảnh Phi đều không cần bọn họ đến bảo vệ…

Có điều những người này là mới tới, không phải là người ở bên cạnh Phó Cảnh Phi, đương nhiên sẽ không biết những điều này.

Trên thực tế bọn họ nghĩ: có thể nói là Phó Cảnh Phi căn bản không cần bọn họ.

Suy cho cùng, ông cụ Phó mà bản thân Phó Cảnh Phi từ nhỏ lớn lên bên cạnh là ai chứ? Ông ta là đại tướng quân cả đời trên lưng ngựa, dẫn theo quân lính đánh thắng bao nhiêu trận, bao nhiêu lần dưới mí mắt quân địch tìm được đường sống trong chỗ chết, năm xưa trong bộ đội ông ta nổi tiếng nhất chính là một thân võ nghệ.

Năm xưa ông cụ Phó hoàn tục từ Thiếu Lâm tự, sau đó mới đi đầu quân, trước khi ông ấy hoàn tục thì đã học được một thân võ nghệ.

Võ nghệ này toàn bộ đều truyền thụ cho Phó Cảnh Phi.

Mà người như số tự kiêu cho là mình đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, những tiếp thụ của Phó Cảnh Phi há có thể so với hắn ư?

Cho nên khi số gầm lên xông về phía Phó Cảnh Phi, kết cục rất nhanh đã xuất hiện.

Đây gần như là trận đấu nghiêng về một phía, Phó Cảnh Phi học sớm nhất là Thái cực, cho nên anh nhìn có vẻ không hề cường tráng nhưng những sức mạnh này đều giấu trong kinh mạch của anh, bao gồm chiêu thức. Đánh nhau với kẻ địch, Phó Cảnh Phi từ trước tới giờ chưa từng không thạo

Phó Cảnh Phi khoá cổ tay của số vặn một cái, “rắc” một tiếng, cổ tay của hắn liền bị gãy.

Sau đó anh thả ra nhấc chân lên, số không kịp tránh đã bị đầu gối của Phó Cảnh Phi thúc mạnh vào bụng của hắn.

Tất cả sau đó đều biến thành một trận hành hạ đến chết, Phó Cảnh Phi ngay cả vẻ mặt cũng chưa từng thay đổi đã giải quyết xong số .

Phó Cảnh Phi cười lạnh, nhìn số té quỵ dưới đất, nhẹ giọng nói: “Tôi đã cho cậu cơ hội, nhưng mà cậu đã không nắm lấy.”

Những vệ sĩ bên cạnh Phó Cảnh Phi đã sớm biết được kết quả, lúc này đều rất phối hợp vỗ tay.

Còn những tên khác đều mặt khiếp sợ và không tin.

Hứa An Chi còn không quên một câu châm dầu vào lửa: “Các người biết sư phụ của anh ta là ai không? Là quán quân võ thuật toàn quốc… Tuy nhiên sau đó cũng thua anh ta.”

Sau khi Phó Cảnh Phi trưởng thành đã mời một số quán quân võ thuật đến dạy, hoặc là nói học những tinh hoa của võ thuật khác.

Tóm lại, trên bản lãnh võ thuật của anh so với của ông cụ Phó năm xưa cũng chỉ có hơn chứ không kém.

Chẳng qua điều này không được người thường biết, nhất là Phó Cảnh Phi nhiều năm có thể duy trì vóc người mặc tây trang thon gầy, vai rộng lưng hẹp, trên người tìm không ra một chút thịt dư nào.

Thân hình như vậy luôn sẽ khiến một số người sinh ảo giác, ví dụ như người vạm vỡ như số .

Mặt của số xám ngoét, không có bất kỳ sức sống nào. Hắn ta cũng tự hiểu mình chạy không khỏi một kiếp này: “Cơ hội của tôi dã dùng hết rồi, ngài muốn xử tôi thì cứ việc xử đi.”

Phó Cảnh Phi cho đến lúc này mới giọng nói lạnh như băng nói cho mọi người biết: “Số đã liên kết với người ngoài, lần này Lạp Lạp mất tích có liên quan tới hắn.”

Số rất nhanh đã đàng hoàng nói ra tất cả những gì mình làm.

Ngày đó trong nước của Mộc Lạp Lạp bị bỏ thuốc ngủ, sau khi cô hôn mê thì đã bị Mộc Diệp đưa ra khỏi nhà. Lợi dụng khoảng thời gian khi số đi toilet, số đã trơ mắt nhìn Mộc Diệp đưa Mộc Lạp Lạp đi nhưng không có bất cứ hành động gì.

“Số , cậu phạm vào ngu ngốc gì vậy?”

“Sao cậu có thể làm ra chuyện như thế?”

“Cậu đã quên ngày đầu tiên chúng ta đã cam kết phải vĩnh viễn trung thành và tận tâm với người thuê sao?”

Số quỳ trên đất, cúi đầu, không có nguỵ biện cho mình, ngược lại đúng là một người dám làm dám chịu.

“Nói đi, tại sao cậu chọn phản bội?” Hai tay Phó Cảnh Phi đút trong túi quần, phong thái bất phàm, thậm chí khiến cho người ta khó có thể tin anh vừa dễ dàng giải quyết xong một người vạm vỡ.

“Là lỗi của tôi.” Số cứng cổ, nhìn có vẻ như định một mình gánh tất cả.

“Cậu cảm thấy cậu không nói cho tôi biết, tôi sẽ không điều tra ra ư?” Sự chắc chắn trong lời nói của Phó Cảnh Phi kiến cho người ta không dám hoài nghi độ tin cậy của anh.

Thật giống như chỉ cần anh nói thì nhất định sẽ thực hiện như thế.

Số im lặng.

Những người khác, chẳng hạn như vệ sĩ bên cạnh Phó Cảnh Phi, cũng cảm thấy hôm nay mình đã xem được một vở kịch, bị kinh sợ không nhỏ.

Đương nhiên bọn họ hiểu rõ chuyện mình thấy hôm nay có ý nghĩa gì, ví dụ như nếu bọn họ dám chọn phản bội thì đó chính là kết cục của bọn họ.

Những vệ sĩ bên cạnh Phó Cảnh Phi trên thực tế có thu nhập rất khả quan, nhưng đồng thời cũng sẽ phải chịu càng nhiều lợi ích mê hoặc.

Bởi vì liên tục không ngừng có người muốn thông qua bọn họ thu được tư liệu của Phó Cảnh Phi, tốt nhất là biết tất cả hành tung của Phó Cảnh Phi, như vậy mới tiện cho bọn họ ra tay.

Những cám dỗ tiền bạc kia thật sự quá mê người, tràn đầy sức hấp dẫn, một khi vướng vào liền có thể hướng về phía địa ngục vạn kiếp bất phục.

Cho nên những người này đều luôn trong lòng hết sức nhắc nhở bản thân, bất kể gặp phải cái gì đều tuyệt đối không thể chọn phản bội, bởi vì kết cục như vậy tuyệt đối không phải là mình có thể tiếp nhận được.

Luôn luôn có người cố gắng đi mê hoặc bọn họ, bất kể là dùng cách gì, nói chung chỉ cần khiến cho bọn họ chọn làm một người phản bội là được rồi.

Số chính là như vậy.

Cuối cùng, dưới cái nhìn lẳng lặng soi mói của Phó Cảnh Phi, số không chống lại được áp lực, đàng hoàng khai ra.

Lần đầu tiên số gặp Mộc Diệp là sau ngày thứ nhất hắn bảo vệ Mộc Lạp Lạp đi làm.

Tóm lại Mộc Diệp đã biết thân phận của hắn, hơn nữa đã nghĩ cách câu được hắn.

Mà chỗ Mộc Diệp đã ra giá quá mức hấp dẫn.

Nói thật, cả đời số cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, sau khi hắn biết số tiền liền động lòng.

Nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, vào ngày đầu tiên bọn họ nhận việc đã tiếp nhận răn dạy, kết cục của kẻ phản bội sẽ rất thảm.

Thế nhưng trước sự hấp dẫn của tiền bạc luôn có người sẽ quên những phiêu lưu cùng nguy hiểm, bọn họ sẽ liều lĩnh chọn mạo hiểm.

Số chính là như vậy.

Hắn lựa chọn mạo hiểm, vì khoản tiền kia, đánh cược một lần.

Nhỡ đâu cuối cùng Phó Cảnh Phi không có điều tra ra là hắn làm thì sao? Nói vậy, qua vài năm là hắn có thể mang theo khoản tiền kia rời khỏi, sau đó cả đời áo cơm không lo.

Số đã suy nghĩ mọi chuyện tốt đẹp, thế nhưng cuối cùng hắn lại dưới bản lĩnh của Phó Cảnh Phi.

Chỉ có một ngày mà thôi, hắn đã bại lộ, hơn nữa hiện giờ gặp phải kết cục có thể sẽ vô cùng bi thảm.

Sau khi Mộc Diệp nói cho hắn biết kế hoạch, còn nói với hắn chỉ cần làm theo lời ả là nhất định sẽ không bị phát hiện.

Trên thực tế, số không cảm thấy mình có bất cứ để lộ gì, hắn cảm thấy mình cũng không có bỏ sót cái gì, nhưng vẫn bị Phó Cảnh Phi phát hiện.

Phó Cảnh Phi nổi lên nụ cười lạnh như băng: “Ngày đầu tiên các người nhận việc đều đã biết, trung thành đối với tôi mà nói quan trọng bực nào, thế nhưng cậu đã chọn phản bội, vậy cũng đã nghĩ tới chuẩn bị tiếp nhận hậu quả của phản bội.”

Anh không phải là một người độc ác, nếu muốn chọn rời đi, khi hợp đồng đến kỳ hạn, sau khi hợp thức thủ tục nghỉ việc thì đều có thể nhận được một khoản chi phí không nhỏ.

Thế nhưng phản bội thì không được tha thứ.

Đồng bạn của số lúc này đã không nói ra được câu nào, bọn họ thậm chí đều khó có thể tin số sẽ trở thành người thứ nhất phản bội trong bọn họ.

Nói nhiều như vậy, mục đích hôm nay của Phó Cảnh Phi đã đạt được, anh chỉ muốn khiến cho người khác thấy không chỉ là không thể chấp nhận phản bội, tốt nhất là ngay cả tâm tư phản bội cũng không muốn có.

Bởi vì mặc kệ thế nào, cuối cùng đều bị anh phát hiện.

Phó Cảnh Phi khẽ phất tay: “Đem hắn đi.”

Số cuối cùng bị đưa đi đâu không ai biết, nhưng tất cả mọi người đều tránh né chuyện đã xảy ra hôm nay, đến nỗi bọn họ không dám nghĩ đến kết cục của số sẽ là cái gì.

Nhất là trong thành phố này mỗi ngày đều có nhiều vụ án mất tích như vậy, còn có nhiều người đi lưu lạc chết, Phó Cảnh Phi muốn xử lý một số rất dễ dàng.

Sau khi bọn vệ sĩ rời khỏi, Phó Ngộ rất lấy làm lạ hỏi Phó Cảnh Phi: “Chú… Làm sao chú biết số là kẻ phản bội?”

Phó Cảnh Phi thờ ơ nói: “Đoán.”

Phó Ngộ: “…” Đoán mà chú cũng dám phô trương ầm ĩ trình diễn tiết mục như vừa rồi, không sợ nhỡ đâu đoán sai người sao?

Phó Cảnh Phi chỉ nói với Phó Ngộ: “Tôi sẽ không đoán lầm.”

Anh cũng sẽ không nói cho những người vệ sĩ kia biết làm sao anh biết được số là kẻ phản bội. Anh muốn cho tất cả mọi người sợ anh, bởi vì nếu sợ mới không dám sinh ra bất kỳ tâm tư gì.

Hứa An Chi đã xem được kịch hay, nhìn Phó Ngộ cười: “Sao cậu ngu thế.”

Phó Ngộ: “Ha ha.”

Cậu ta chỉ ngu hơn con hồ ly Phó Cảnh Phi một chút mà thôi.

Thật ra ở trong vòng đầu Phó Ngộ coi như là một nhân vật khá.

Chỉ là không đủ để lấy ra so sánh với Phó Cảnh Phi.

Tuy tuổi của anh không lớn nhưng trước nay luôn được bàn tán, nhắc đến ở đẳng cấp cao nhất.

Phó Cảnh Phi rốt cuộc kiên nhẫn giải thích: “Mộc Diệp gởi khoản tiền kia cho số , thông tin tất cả tài khoản của bọn họ đều có người đặc biệt theo dõi.”

Cho nên chỉ cần trong tài khoản của người nào đột nhiên sinh ra một khoản tiền, rất dễ dàng để lộ.

Hơn nữa, ngay từ đầu khiến Phó Cảnh Phi hoài nghi là lúc ở bên ngoài Mộc gia, số trả lời câu hỏi của anh rất cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí một chút do dự cũng không có.

Chính vì hắn biểu hiện quá hoàn mỹ mới khiến cho Phó Cảnh Phi nổi lên nghi ngờ.

Theo lý mà nói, người mà mình bảo vệ bị mất tích thì càng nên khẩn trương mới đúng.

Nhưng biểu hiện của số lại không giống như là khẩn trương.

Hết thảy đều như đã chuẩn bị trước.

Phó Ngộ thở dài: “Cháu lại không biết cụ thể chuyện xảy ra, đương nhiên không đoán ra được.”

Cậu ta chỉ là thiếu một ít kinh nghiệm mà thôi, đây cũng là nguyên nhân Phó Cảnh Thành nhờ cậy Phó Cảnh Phi chiếu cố cậu ta.

Phó Ngộ đúng là hơi quá ngây thơ.

Hứa An Chi duỗi người: “Chuyện này giải quyết xong rồi, sau này hẳn là không cần lo lắng vấn đề kẻ phản bội.”

Đây cũng là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, bởi vì chuyện phản bội như thế này cho dù bây giờ không xảy ra thì sau này cũng gặp phải.

Nhưng cách làm ngày hôm nay của Phó Cảnh Phi rất có thể bóp chết tất cả mầm mống, đem tâm tư của những người đó bóp chết từ trong trứng nước.

“Quả nhiên ba cháu nói chỗ cháu phải học còn rất nhiều…” Phó Ngộ bất đắc dĩ thừa nhận sự thật này.

“Chuyện đã giải quyết, tôi về ngủ đây. Hôm nay bỏ lỡ thời gian làm bạn cùng mỹ nữ, Phó Cảnh Phi cậu nên thường cho tôi.”

Phó Cảnh Phi cười nhạt: “Đem Lan Tô Quân thường cho cậu, thế nào?”

Hứa An Chi cười ngả ngớn: “Nếu cậu có bản lĩnh đem cô ấy thường cho tôi, tôi cực kỳ vui lòng.”

Phó Ngộ: “Lan Tô Quân là ai?”

Phó Cảnh Phi nói: “Hỏi cậu ta đó.”

Hứa An Chi nói: “Tôi mới không trả lời cho cậu, tiểu Ngộ Ngộ.”

Phó Ngộ: “Ha ha.”

Phó Ngộ lại hỏi: “Vậy tiếp theo làm gì?”

Phó Cảnh Phi liếc nhìn thời gian, môi mỏng hé mở: “Tiếp theo, đi cứu người.”

Đã biết chiếc xe Mộc Diệp đưa Mộc Lạp Lạp đi, liền có thể rất dễ dàng tra ra được.

Cũng bởi vì lúc đó camera theo dõi của khu biệt thự đều bị Mộc Diệp che lại, mới mãi không tìm ra.

Nhưng đêm nay số đã khai ra toàn bộ.

Truyện Chữ Hay