Seo Ah không ngờ ở thời đại này đến ngay cả một tên trộm cũng có thể trông anh tuấn hơn người thế này. Quả là trộm thì chẳng phải người thường mà. Nhưng nói thế nào thì kể từ hồi xuyên từ thế giới hiện đại đến đây, phải phiêu bạt khắp nơi, nàng cũng chưa từng gặp qua người nào tướng mạo lại xuất thần như đối phương, vậy mà hắn lại tự xưng mình chỉ là một tên trộm, thật có hơi hụt hẫng làm sao!
Tuy nhiên vấn đề giờ chẳng quan trọng cái ngoại hình của hắn như thế nào. Hiện tại nàng đang ở trong Cung Cấm, đáng lí người phải cùng nàng thực thi đại sự giúp nàng thay đổi vận mệnh là đại thiếu gia Moo Goon chứ không phải một tên trộm thế này. Thôi rồi, thôi rồi, lần này cuộc đời nàng có lẽ sẽ là bi thảm nhất trong các loại bi thảm từng trải qua trước đây. Thiệt tình nhìn bộ dạng thích chí của đối phương chỉ muốn lao tới bóp cổ hắn, giết hắn, không cho hắn đẻ trứng. Nhưng kì thực vẻ đẹp trai của hắn chẳng khác gì ma lực công kích, khiến Seo Ah nàng tuyệt nhiên chỉ biết bất toại mà câm nín.
-Cô chẳng bảo muốn được một cuộc sống an nhàn, ổn định? Ta sẽ cho cô.
Nghe đến đây, Seo Ah không nhịn nổi nữa, lập tức bắt bẻ.
-Lấy một tên trộm mà có thể nói rằng sẽ an nhàn, ổn định sao? Đừng làm ta buồn cười.
Đối phương thoáng kinh ngạc trước phản kháng của Seo Ah nhưng trong lòng lại bỗng chốc rạo rực nhiều hơn trước. Khóe môi khẽ nhếch lên kiêu ngạo.
-Xem ra cô cũng rất thú vị. Dù gì cũng là trang nam nhi, với những gì đã làm với cô ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm.
Vừa nói hắn lại vừa chỉnh trang y phục, mắt thì một chút cũng không rời khỏi người Seo Ah khiến nàng toàn thân khó chịu, hai tay nắm chặt những ức chế. Tự nhủ hắn mà còn nói thêm lời nào mang tính chất công kích nữa sẽ cho hắn biết đích thực sức mạnh của người hiện đại là như thế nào.
Coi như trời thương tình hắn, tên trộm sắc lang chỉ để lại lời hẹn gặp tại Nguyệt Các tối nay rồi nhanh chóng biến mất.
Mọi thứ lại rơi vào tĩnh lặng. Im ắng tới nhức nhối đi. Nghĩ lại tất thảy những gì đã xảy ra không chỉ hai ngày qua mà suốt cả chục năm qua, Seo Ah lòng chỉ một ham muốn duy nhất mà lâu dần suýt chút nữa bản thân đã từ bỏ mất: MUỐN TRỞ LẠI THỜI HIỆN ĐẠI!!!!!
…
Thế kỉ , ở một thành phố sầm uất nọ, có một người phụ nữ cực kì thành đạt, ngoại hình nói chung là ổn, muốn khiêm tốn cũng khó vì phải nói thật rằng cô chính là hình mẫu lí tưởng của biết bao người đàn ông.
Tuy nhiên người phụ nữ tuyệt vời ấy có tất cả lại chẳng hứng thú với bất kì điều gì, đàn ông bám lấy xếp hàng dài tới tận Paris cũng chẳng chút rung cảm. Nhiều người ngờ vực nghi hoặc có lẽ nào nàng là đồng tính luyến ái? Đôi lúc nàng rảnh rỗi quá mà vẩn vơ cũng từng nghĩ như thế nữa.
Và bởi có lẽ phúc hạnh không biết hưởng sẽ khiến trời đất không dung tha. Đột nhiên vào một ngày chẳng mưa, chẳng nắng, lại chẳng chút đặc biệt, đang nhắm mắt ngâm mình trong bồn tắm, nàng bỗng nghe thấy những âm thanh rất chi kì lạ, mở mắt ra đã thấy bản thân đang ngâm mình trong dòng nước dưới chân của một con thác. Giữa khung cảnh nên thơ vang lên một tiếng hét thất thanh kinh hãi.
Mà… mà sao cái giọng lại trở nên kì quái thế này??? Và… và đường cong đáng kiêu hãnh phía dưới mắt của nàng sao lẹp xép như này??? Nhớ tới lời mấy ả thư kí trong công ty hay buôn dưa bán muối, lí chí nàng nhanh nhạy đi tới một kết luận đầy đau đớn: đã bị XUYÊN KHÔNG mất rồi. Hơn nữa, còn bị xuyên vào thân hình của một con nhóc mới chỉ chừng bảy, tám tuổi. Không, thật không thể nào mà tin nổi chuyện này lại xảy ra với nàng!!! Trên đời này thực sự có chuyện như vậy xảy ra sao??????
Cuộc đời hơn hai mươi năm ở hiện đại của nàng êm ả chảy trôi bao nhiêu thì cuộc đời ở thời đại này của nàng lại cay đắng, khổ sở bấy nhiêu. Chưa nói cái việc đang phụ nữ trưởng thành bị biến thành một bé gái lại mỗi ngày phải chấp nhận trải qua từng giai đoạn phát triển lần hai. Cái nỗi thống khổ cụ thể nhất phải nói tới chính là cuộc đời của con nhóc này đáng thương vô cùng tận. Mồ côi đã rất tội nghiệp rồi, lại còn phải làm nô bộc cho một gia tộc, hầu như việc gì cũng phải làm cho nên dẫu tinh thần là một người lớn thì với cơ thể yếu ớt kia cũng không sao chịu đựng được. Huống chi nàng trước giờ ở thế kỉ ngoài vận động đầu óc có bao giờ động tay động chân. Rồi đến lúc sức chịu đựng đã khá hơn thì gia tộc lại bị người ta mưu đồ hãm hại. Đùa mà có nhất thiết phải đen như vậy không? Nàng may mắn thoát được chết thì việc sống như càng thêm khổ sở.
Suốt chục năm, lưu lạc không biết bao nhiêu nơi, trải qua không biết bao nhiêu tủi khổ, nàng chỉ không quên được nhất lần bị rơi vào kĩ viện. Nàng vốn không quen tiếp xúc với bọn đàn ông, lâu dần đâm ra chán ghét. Trước mấy gã phàm phu tục tử tìm tới thanh lâu chỉ để thỏa mãn thằng nhỏ của mình nàng càng kinh tởm hơn, đối diện ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của bọn chúng, nàng không ngừng nôn mửa, nghiêm trọng tới nỗi mụ Tú bà không dám cho nàng tiếp khách nữa, biến nàng thành kĩ nữ cấp cao, chỉ có thể nhìn không thể chạm tới, cùng với một nàng kĩ nữ nổi tiếng nhất kĩ viện Bảo Kính Trai đó, tên Jo Seon. Nàng ấy rất rất xinh đẹp, dù là dưới con mắt của một mỹ nhân từng chỉ được người ta ca tụng như nàng. Jo Seon tính tình điềm đạm, không lả lướt lắm lời như những ả kĩ nữ tầm thường khác, thành ra nàng rất ưng nàng ấy, cảm giác ở bên rất bình yên, sau trở thành hai chị em vô cùng thân thiết.
Rồi một ngày, Jo Seon bỏ trốn mất, để lại nàng cô đơn với danh hiệu cũ của nàng ấy mà cái đó nàng đâu thèm. Chẳng qua trang điểm kĩ càng một chút, ăn mặc cầu kì một chút, còn không mà ở thế kỉ con nhóc mười mấy tuổi đầu này sao có thể đẹp bằng nàng cho được.
Không có Jo Seon, nàng buồn mất mấy ngày giời chẳng ăn, chẳng uống, tâm tư, ngoại diện đều rất thê thảm. Cũng bởi Jo Seon ấy là người duy nhất từ trước tới này đối xử với nàng như người thân thực sự. Cứ thế buồn, buồn mãi, rồi thì cũng không buồn được nữa. Nàng cuối cùng cũng chịu chấp nhận rằng bản thân giờ sẽ phải gắn kết với thời đại khỉ ho cò gáy này, quyết định sẽ tìm kiếm cho mình một trang nam tử (dĩ nhiên, ít nhiều nàng cũng là một mỹ nữ, không thể lấy một ông già hay mấy thằng chẳng ra gì). Cứu vớt được cuộc đời khốn khổ của nàng vẫn là ưu tiên hàng đầu, còn có thể cho nàng một cuộc sống an nhàn, ổn định thì lại quá tốt. Còn lại, chẳng mong gì hơn nữa. Nàng đã mất niềm tin để đòi hỏi rồi.
Chẳng cần chờ lâu, trang nam tử trong truyền thuyết mà nàng mong cũng xuất hiện. Diện mạo ưa nhìn, tiền tài đủ cả, hơn hết lại vô cùng có hứng thú với nàng. Hắn chẳng tiếc bỏ ra cả bịch ngân lượng nhét vào tay mụ Tú bà chỉ để có thể được nàng mời rượu. Xác định mục tiêu đã đạt chuẩn, mỹ nhân cổ trang của chúng ta bắt đầu tác chiến.
Quyến rũ được trang nam tử kia hứa hẹn rõ ràng xong xuôi, nàng dương dương tự đắc ngồi chờ ngày cá chép hóa rồng mà tự thấy bản thân cũng vô sỉ quá nhiều. Cũng khó trách được nàng lại như thể. Bao nhiêu lâu khổ sở mãi rồi, nếu tư tưởng trong tâm còn không thay đổi thì cuộc đời này của nàng về sau nhất định còn tràng dài những thê thảm. Không chịu được, một chút cũng không chịu được nữa. Con người ta mong muốn hạnh phúc cũng là sai hay sao?
Vậy mà giời vẫn quyết tâm đày đọa nàng tới cùng, “trang nam tử” khiến nàng lần đầu tiên trong đời có cái giấc mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ đã cho nàng ăn hành. Đúng là chết tiệt, sao nàng có thể tin mấy lời hoa mỹ của hắn mà chờ đợi, tơ tưởng cơ chứ. Đúng là lũ đàn ông hạ cấp, đáng khinh. Để coi nếu có ngày mà gặp lại hắn nàng sẽ làm gì, nhất định không cho hắn đẻ trứng!
Vượt qua đau thương lần thứ n, nàng quyết định đi theo con đường của Jo Seon. Trốn, phải trốn cho cái Bảo Kính Trai chết tiệt này sập luôn. Hơ hơ, nếu biết trốn khỏi kĩ viện dễ dàng thế này nàng đã không phải khổ sở làm loại hạ lưu lâu như thế. Mẹ kiếp! Cơ mà trốn được ra rồi nàng mới nhận thức rõ vấn đề trước nay khiến nàng phải khổ sở nhất chính là không biết đi đâu về đâu. Đúng lúc đó nàng lại nghe được cái tin Đại Thiên Môn đang tuyển cung nữ, lòng bỗng chốc nảy sinh tham vọng.
Mười năm trước xuyên không tới đây, nàng đã rất tò mò không hiểu nơi này là thời đại nào, triều đại gì mà có hoa anh đào, người dân tên Hàn, mặc Hanbok mà kiến trúc lại kiểu Trung Hoa hết sức kì lạ. Rồi nàng nhận thấy tò mò không thôi cũng chẳng để làm gì, liền cố gắng tìm hiểu thì được biết đất nước này cũng không khác thời đại xưa là mấy, cũng có Kinh thành với Hoàng cung và Vua Chúa, quần thần…. Nhưng điều đáng chú ý hơn là ai nấy đều chỉ hứng thú tới cái tên Hoàng thành Thiên Môn được coi như Kinh thành thứ hai của đất nước. Và nếu như Hoàng cung là nơi ở của Hoàng thất thì Đại Thiên Môn quy mô và cấu trúc không mấy khác biệt là nơi ở của Thành chủ họ Yang. Ở đó cũng tuyển cung nữ các kiểu, và nghe nói nếu lấy được một trong hai vị thiếu gia của Thành chủ, cả đời sẽ chẳng phải lo lắng điều gì. Lúc bị biến thành kĩ nữ ở Bảo Kính Trai trong Hoàng thành, mỹ nhân cổ trang của chúng ta đôi lúc chán đời đã từng nghĩ có phải lấy giai cũng chỉ có thể lấy người như thế mới đáng tầm.
Tuyển cung nữ sao? Không thử thì không biết! Quả nhiên thử rồi mới biết bản thân vẫn là có sắc lại có cả tài. Nhưng nàng vẫn khó tránh khỏi hoài nghi liệu có phải giời đang dần chán hành hạ nàng không?
Mà cái Đại Thiên Môn này rộng lớn thật đấy, lại không biết có bao nhiêu là cung, các. Bởi thế số lượng cung nữ cũng nhiều không tả nổi, nhưng tất thảy lại đều tập trung sinh hoạt ở Thẩm cung, thành ra mỹ nhân cổ trang nào đó chợt gợi liên tưởng tới cảnh tượng trước kia ở thanh lâu, chỉ là giờ ngoài nữ nhân ra thì chỉ có nữ nhân mà thôi.
-Seo Ah phải không?
Người gọi cái tên đó của nàng xưa nay không nhiều, nhưng gọi với giọng điệu thân mật như vậy chỉ có một người duy nhất. Seo Ah liền quay về phía tiếng gọi, một hình ảnh thân quen tràn trong hai mắt, phút chốc nghẹn ngào nói không nên lời.
Đối phương những tưởng bản thân đã bị lãng quên, hơi nhăn mặt thất vọng.
-Muội không nhớ ta sao?
-Jo… Jo Seon tỷ…
Hóa ra Jo Seon bỏ trốn thì suýt gặp nạn đã được đại thiếu gia cứu giúp, còn đưa vào làm cung nữ ở đây. Nhìn sắc diện của nàng ấy khi kể về đại thiếu gia, Seo Ah thấy có chút tê tái. Sao lại vậy chứ, chỉ là cái cảm giác người chị em thân thiết giờ đã tìm được định mệnh cuộc đời còn mình mãi vẫn chẳng thoát được kiếp khổ sở. Chính là cảm giác đau lòng đó. Tệ thật, không phải là đang ghen tỵ với người ta đó sao? Đừng trách nàng, khổ lâu quá sẽ thành ra dễ bất mãn mà.
Cùng với Jo Seon phụ trách công việc ở Biệt cung cũng coi như một niềm an ủi với Seo Ah rồi. Chí ít không phải chịu cảnh cô độc một thân một mình như trước nữa, lại có thể vẫn được là chị em tốt với nàng ấy.
Biệt cung là nơi ở của hai vị thiếu gia vậy mà Seo Ah chưa có dịp diện kiến hai vị này bao giờ. Nghe đồn họ là những người cao cao tại thượng, hào quang tỏa sáng, đến cái nỗi mà nội là người của Hoàng thành Thiên Môn thì tuyệt đối không được đem chuyện của hai vị này ra bàn tán, nếu bị phát hiện sẽ vĩnh viễn bị trục xuất khỏi Hoàng thành. Bí ẩn như thế thật khiến trí tò mò của Seo Ah đây nhức nhối không yên mà.
Thật may, người biết về một trong hai vị thiếu gia đó lại là Jo Seon.
-Jo Seon có thể nể mặt tình tỷ muội chúng ta mà nói cho muội biết một chút về đại thiếu gia được không?
Đây chẳng phải lần đầu tiên Seo Ah ngon ngọt kiểu này. Dĩ nhiên không phải lần đầu tiên có nghĩa là đã bị phũ phàng ít nhất hơn một lần. Vậy lần này sẽ là lần tiếp theo.
-Người sẽ không hài lòng nếu biết ta nói cho người khác nghe về Người đâu.
-Ai nói mà Người biết được chứ. Jo Seon à…
-Đừng có làm nũng ta, vô ích thôi.
Jo Seon tính khí cương quyết, hẳn là không có ngoại lệ. Seo Ah lại tự nhiên biến mình trở nên mất mặt trước nàng ấy thế chỉ để biết về một thằng đàn ông ngớ ngẩn nào đó, thật muốn đập đầu vào cái cột nhà đang lau này chết luôn cho rồi. Cũng đâu nhất thiết phải biết về người đã có vợ, nàng chẳng qua tò mò về vị nhị thiếu gia còn đang độc thân nhiều hơn. Với cả có một chuyện nàng tò mò mãi.
-Jo Seon tỷ không phải muốn vào Cấm Cung đấy chứ?
-Sao?
Nhắc đến vấn đề nhạy cảm, Jo Seon lập tức ngưng tay, đánh mắt nghiêm trọng nhìn Seo Ah, kéo thấp thanh âm xuống.
-Muội đừng ăn nói hồ đồ, lỡ người của đại thiếu phu nhân mà nghe được thì nói ta phải làm sao? Muốn hại chết ta à?
Đúng rồi, đại thiếu phu nhân rất rất ghê gớm, tuy Seo Ah mới chỉ tới đây được mấy ngày nhưng đã ý thức rõ điều đó. Chỉ là tình cảm của Jo Seon dành cho đại thiếu gia, nàng cũng ý thức rất rõ.
-Tâm tư của ta đơn giản chỉ muốn có thể ở bên cạnh cung phụng giúp thiếu gia, hoàn toàn không ham muốn gì hơn.
-Muội hiểu rồi, tỷ thứ lỗi…
Tiện nhắc tới Cấm Cung mới để ý sắp tới ngày trăng tròn rồi.
…
Cùng phòng Seo Ah là chín cung nữ khác, trong đó có một cung nữ tên Moo Ra vào Đại Thiên Môn cùng lúc với nàng. Cung nữ này dù nói giảm nói tránh hay có cường điệu đến mức nào thì cũng chỉ có thể gói gọn trong bốn từ “tuyệt sắc giai nhân”, Seo Ah thẳng thắn nhận định điều đó. Diện mạo thì không còn lời nào để nói rồi, thần thái cũng hết sức cao sang đi, dẫu cho cung nữ trong Đại Thiên Môn không ít là tiểu thư quyền quý cũng chưa từng thấy qua ai có thể sánh được với thần thái của nàng ta. Vẻ đẹp của Moo Ra khiến Seo Ah khi vừa mới nhìn thấy trong lòng đã không ngần ngại cảm giác thua kém. Nếu là ở thế kỉ nhất định sẽ thành đại đại minh tinh vạn người mơ tới.
Đã thế, Moo Ra là một người cực kì kiêu ngạo đúng chuẩn với nhan sắc mà nàng ta có, đúng chuẩn với câu mà Seo Ah nhớ mấy ả thư kí trước kia hay dành cho nàng: “tôi đẹp tôi có quyền”.
Hơn nữa Moo Ra đó còn rất tham vọng. Cái lúc mà quản cung Yan của Thẩm cung xướng cái tên được chọn cho ngày trăng tròn tới là Seo Ah chứ không phải Moo Ra, sắc mặt nàng ta vẫn thản nhiên vô cùng, căn bản ai ai cũng đều biết trăng tháng này so với trăng mà nàng ta mong muốn không hề sáng bằng.
Mà khoan, nãy đang nói là người được chọn cho ngày trăng tròn tiếp theo là Seo Ah??? Sao có thể lướt qua cái sự kiện trọng đại đó một cách lãng xẹt đầy bất công như thế.