Translator: Kouji
✫ ✫ ✫
“Tại sao?” Những lời của Dunn đã dấy lên sóng to gió lớn trong lòng Klein, anh bất giác thốt lên.
Lẽ nào Kẻ Phi Thường có nguy cơ tiềm ẩn nghiêm trọng? Đến mức mà Kẻ Phi Thường chuyên xử lý các sự kiện không bình thường thuộc cơ quan tư pháp Giáo hội cũng dễ gặp vấn đề?
Dunn quay trở lại chỗ ngồi cũ trên xe ngựa, biểu cảm và giọng điệu của ông không hề thay đổi: “Đó không phải điều mà cậu cần biết, cũng không phải chuyện mà cậu có thể hiểu được, trừ phi cậu trở thành một trong số chúng tôi.”
Nỗi sợ kinh hồn lặng lẽ gặm nhấm Klein. Anh ngồi xuống và hỏi bằng giọng nửa đùa cợt nửa ngờ vực: “Sao tôi có thể đưa ra quyết định gia nhập nếu không biết gì về nó đây?”. Không tham gia thì không cách nào hiểu được. Nó sẽ thành một vòng lặp vô hạn…
Dunn Smith lại lấy tẩu ra, đưa nó lên mũi và ngửi một hơi: “Có vẻ cậu đang hiểu lầm. Thành viên của chúng tôi gồm cả những người làm công việc giấy tờ.”
“Nói cách khác, chỉ cần trở thành một nhân viên văn phòng ở chỗ các ông thì tôi có thể biết được những bí mật liên quan, làm rõ nguy cơ tiềm ẩn và những nguy hiểm mà Kẻ Phi Thường sẽ gặp phải, từ đó cân nhắc xem liệu bản thân có muốn làm Kẻ Phi Thường trong tương lai hay không?” Klein vừa sắp xếp suy nghĩ vừa dùng lời mình để diễn đạt lại ý tứ đối phương.
Dunn cười bảo: “Đúng thế. Trừ một điều. Việc trở thành Kẻ Phi Thường không phải do cậu muốn là được. Trong phương diện này, tiêu chuẩn xét duyệt của tất cả các Đại giáo hội đều rất khắt khe.”
Không khắt khe mới kỳ quái… Klein oán thầm một câu rồi dùng động tác tay để nhấn mạnh: “Nhân viên văn phòng thì sao? Nó cũng rất nghiêm ngặt, phải không?”
“Nếu là cậu thì chắc sẽ không thành vấn đề.” Dunn khép hờ mắt, nét mặt giãn ra khi ngửi tẩu, nhưng không làm động tác châm lửa.
“Vì cái gì?” Klein lại rơi vào nỗi nghi hoặc.
Đồng thời, anh cũng tự giễu trong lòng: “Có phải do sự đặc thù của tôi? Hào quang kẻ xuyên không của tôi tựa như đom đóm trong đêm, rất sáng ngời, rất nổi bật như vậy sao?”
Dunn mở bừng mắt, để lộ đôi mắt xám sâu thẳm: “Thứ nhất, cậu đã sống sót qua chuyện này mà không cần tới sự trợ giúp của chúng tôi. Điều này cho thấy cậu có những ưu điểm không giống với người khác. May mắn chẳng hạn. Mà người may mắn thì luôn được chào đón.”
Thấy mặt Klein hiện vẻ ngây dại, Dunn khẽ cười: “Chà, cậu hãy coi đây là một cách nói pha trò đi. Thứ hai, cậu đã tốt nghiệp khoa Lịch sử Đại học Hoy; là một nhân tài mà chúng tôi rất cần. Mặc dù Leumi, tín đồ Chúa tể Gió Bão, có thái độ đáng ghét với phụ nữ. Nhưng quan điểm về xã hội, nhân văn, kinh tế của y lại rất sắc bén. Y cho rằng nhân tài là yếu tố then chốt để duy trì lợi thế cạnh tranh và phát triển tích cực. Tôi rất tán thành điều này.”
Ngay khi Klein nhíu mày, Dunn lập tức giải thích thêm: “Hẳn cậu có thể tưởng tượng được, chúng tôi thường xuyên phải tiếp xúc với những tài liệu và vật phẩm trong hoặc trước Kỷ thứ Tư. Không ít tà giáo và đám dị đoan luôn muốn giành lấy sức mạnh từ những thứ này. Đôi khi, bản thân chúng có thể gây ra những điều kỳ lạ và khủng khiếp.”
“Ngoài những Kẻ Phi Thường thuộc lĩnh vực đặc thù, phần lớn chúng tôi không phải người am hiểu việc học tập. Hoặc có thể nói là đã qua tuổi đó rồi.” Nói đến đây, Dunn chỉ vào đầu mình, khóe miệng cong cong như thể đang tự giễu: “Những kiến thức khô khan, nhàm chán ấy luôn khiến người ta muốn ngủ. Ngay cả “Kẻ Không Ngủ” cũng không có cách nào chống cự được. Trước đây chúng tôi hay hợp tác với các nhà sử học và khảo cổ học. Nhưng làm vậy thì có rủi ro để lộ bí mật, cũng có thể gây nguy hiểm cho các vị giáo sư và phó giáo sư này. Vì vậy, việc có một chuyên gia trong hàng ngũ của chúng tôi là một điều tốt khó được.”
Klein gật nhẹ, tiếp nhận lời giải thích của Dunn và hỏi: “Sao các ông không trực tiếp phát triển, đào tạo một ai đó?
Dunn tiếp tục đề tài: “Đây chính là cái thứ ba, cũng là điểm cuối cùng và trọng yếu nhất. Bởi cậu đã trải qua một sự kiện tương tự, mời cậu sẽ không tính là vi phạm điều khoản bảo mật. Còn đào tạo người khác, nếu thất bại thì tôi sẽ phải gánh vác trách nhiệm tiết lộ bí mật. Hầu hết các đội viên và nhân viên văn phòng của chúng tôi đều đến từ nội bộ Giáo hội.”
Klein yên tĩnh lắng nghe hết câu chuyện, rồi mới tò mò hỏi: “Tại sao các ông lại phải giữ bí mật kín kẽ như thế? Có những chuyện, khi được công bố cho nhiều người biết đến sẽ giúp tránh được việc mắc phải cùng một sai lầm mà? Nỗi sợ hãi lớn nhất đến từ những gì chưa biết. Vậy thì chúng ta hãy biến những điều chưa biết thành đã biết.”
“Không. Sự ngu ngốc của con người nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu. Điều này chỉ khiến những kẻ bắt chước xuất hiện ngày một nhiều, kéo theo là những sự cố nghiêm trọng hơn, hỗn loạn hơn mà thôi.” Dunn Smith lắc đầu nói.
Klein ‘ừ’ một tiếng và nói với sự hiểu biết: “Thứ duy nhất con người học được từ lịch sử chính là con người không bao giờ rút ra được gì từ quá khứ. Chúng ta luôn lặp đi lặp lại những bi kịch giống nhau.” (1)
“Câu danh ngôn đó của đại đế Roselle quả là đầy triết lý.” Dunn tỏ vẻ đồng tình.
“Đại đế Roselle đã nói điều đó? Tiền bối xuyên việt này thực sự đã đóng kín mọi cánh cửa được ra vẻ ta đây của người đến sau…“ Klein lẩm bẩm những lời bắt bẻ, nhất thời không biết nên đối đáp thế nào cho phải.
Dunn quay đầu nhìn bên ngoài xe ngựa, ánh sáng mờ nhạt của những ngọn đèn đường đan xen lấy nhau, dệt nên sự huy hoàng của nền văn minh.
“Trong nội bộ cơ quan tư pháp của các Đại giáo hội cũng có một câu nói tương tự. Đây có lẽ là lý do chính cho việc bảo mật nghiêm ngặt và cấm người thường biết đến.”
“Nó là gì vậy?” Klein mừng rỡ, cảm giác thích thú khi được khám phá bí mật.
Dunn xoay đầu, cơ mặt ông hơi co giật đến mức khó có thể nhận ra: “Niềm tin và nỗi sợ hãi sẽ mang lại rắc rối. Niềm tin và nỗi sợ hãi càng nhiều thì rắc rối càng lớn, cho tới khi tất thảy mọi thứ diệt vong.”
Dứt lời, Dunn thở dài và bảo: “Con người chỉ có thể khẩn cầu thần linh trợ giúp và phù hộ, chứ không có cách nào giải quyết rắc rối thực sự lớn kia.”
“Niềm tin và nỗi sợ hãi sẽ mang lại rắc rối. Niềm tin và nỗi sợ hãi càng nhiều thì rắc rối càng lớn hơn.” Klein thầm đọc, nhưng không hiểu rõ lắm. Sự sợ hãi do không đủ hiểu biết bùng lên trong anh, tựa như bóng đêm dưới ánh đèn đường. Tại nơi ánh sáng không thể vươn tới ấy, ẩn chứa vô vàn những con mắt hiểm độc cùng cái miệng há to.
Vó ngựa thăn thoắt, bánh xe xoay tròn. Chẳng mấy chốc phố Chữ Thập Sắt đã hiện lên trong tầm mắt. Sự im lặng đột nhiên bị phá vỡ bởi lời mời chính thức của Dunn: “Cậu có muốn gia nhập chúng tôi, trở thành một nhân viên văn phòng không?”
Ý nghĩ trào dâng trong đầu Klein. Không thể quyết đoán, anh bèn cân nhắc một hồi rồi nói: “Tôi có thể suy nghĩ thêm chứ?”
Vấn đề quan trọng thế này, anh không thể đưa ra quyết định một cách vội vàng và thiếu thận trọng được.
“Không thành vấn đề, chỉ cần cho tôi câu trả lời trước Chủ Nhật này là được.” Dunn gật đầu, “Tất nhiên, hãy nhớ giữ bí mật và không được tiết lộ chuyện liên quan đến Welch cho người khác, kể cả anh chị em của cậu. Nếu cậu vi phạm điều đó, nó không chỉ mang tới rắc rối cho họ mà còn có thể đưa cậu ra vành móng ngựa của phiên tòa đặc biệt.”
“Vâng.” Klein trịnh trọng đáp.
Toa xe một lần nữa lại chìm vào yên lặng.
Klein nhìn phố Chữ Thập Sắt đang đến gần. Vào lúc sắp sắp về đến nhà, anh bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, ngập ngừng vài giây mới hỏi: “Ông Smith, chế độ đãi ngộ cho nhân viên văn phòng chỗ các ông như thế nào vậy?” Đây là một vấn đề nghiêm túc.
Dunn sững người một chút rồi cười nói: “Về vấn đề này, cậu đừng lo. Kinh phí của chúng tôi do Giáo hội và Sở cảnh sát cùng nhau gánh chịu. Những nhân viên văn phòng mới nhậm chức sẽ được nhận 2 Bảng 10 Saule mỗi tuần. Ngoài lương ra còn có 10 Saule phí giữ bí mật và trợ cấp rủi ro. Tổng cộng 3 Bảng. Không kém gì một giảng viên đại học trong biên chế.
“Lương của cậu sau này sẽ tăng dần theo thời gian công tác và công lao tương ứng.
“Đối với nhân viên văn phòng, chúng tôi thường ký hợp đồng năm năm. Sau năm năm, nếu không muốn làm nữa thì cậu có thể xin từ chức, nhưng phải ký thỏa thuận giữ bí mật suốt đời. Khi không có sự chấp thuận từ chúng tôi, cậu sẽ không được phép rời khỏi Tingen. Trong trường hợp chuyển đến thành phố khác thì cậu cần tìm Kẻ Gác Đêm địa phương và đăng ký ngay lập tức .
“Phải rồi, chúng tôi không nghỉ Chủ nhật, mà thay phiên nhau nghỉ ngơi, do nhất định phải đảm bảo rằng luôn có ba nhân viên văn phòng túc trực. Nếu cậu muốn đi du lịch miền Nam hay vịnh Desi thì cần sắp xếp trước với đồng nghiệp.”
Dunn vừa dứt lời, xe ngựa dừng lại. Tòa chung cư nơi gia đình Klein sinh sống hiện lên bên hông xe.
“Tôi hiểu rồi.” Klein quay người bước xuống rồi đứng cạnh xe, “À phải, ông Smith, khi cân nhắc xong thì tôi phải tới đâu để tìm ông?”
Dunn khe khẽ cười: “Cậu hãy đến ‘Quán rượu chó săn’ trên phố Besik, tìm ông chủ Wight của quán đấy và bảo rằng cậu muốn thuê một tiểu đội lính đánh thuê làm nhiệm vụ.”
“Hở?” Klein không hiểu.
“Vị trí của chúng tôi là bí mật. Trước khi cậu đồng ý thì tôi không thể nói thẳng cho cậu được. Tốt rồi, cậu Klein, chúc cậu đêm nay vẫn có một giấc mơ đẹp.” Dunn mỉm cười tạm biệt.
Klein ngả mũ chào, đưa mắt nhìn cỗ xe dần tăng tốc.
Anh lấy chiếc đồng hồ bỏ túi ra, bấm nắp một cái. Lạch tạch. Mới bốn giờ sáng, gió mát lướt qua phố đưa tới sự dễ chịu, nơi nơi đều có ánh đèn đường mờ ảo.
Klein hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự yên tĩnh xung quanh.
Ô phố nhộn nhịp, ồn ào nhất vào ban ngày cũng trở nên quạnh quẽ và an tĩnh khi về đêm.
Mãi đến giờ phút này, Klein mới nhận ra phần lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Phù, cuối cùng cũng vượt qua ải “Người Thông Linh” rồi...
Klein thở ra một hơi dài. Anh chậm rãi quay người, tận hưởng làn gió đêm mát lành cùng sự yên tĩnh của màn đêm trong khi bước đến gần cổng chung cư.
Anh móc ra chìa khóa, cắm chìa vào ổ, nhẹ nhàng vặn một cái, khiến cánh cổng đen pha đỏ mở rộng với tiếng kẽo kẹt.
Khi bước trên cầu thang không người và hít thở bầu không khí buốt giá, Klein bỗng có cảm giác kỳ diệu như thể đời mình vừa có thêm mấy tiếng đồng hồ so người khác, giúp bước chân anh trở nên thật nhẹ nhàng.
Kẹt----
Trong tâm thái đó, anh mở cửa phòng. Còn chưa kịp bước vào, anh đã thấy một người đang ngồi lặng lẽ trong bóng tối trước bàn làm việc. Mái tóc đen tắm trong ánh trăng đỏ, đôi mắt nâu sáng ngời cùng gương mặt thanh tú. Hình bóng ấy chính là Melissa Moretti!
“Klein, anh đã đi đâu vậy?” Melissa nhướng mày hỏi.
Không đợi Klein đáp lời cô đã bổ sung thêm một câu, như muốn giải thích rõ về tiền căn hậu quả: “Em vừa đi phòng tắm thì phát hiện anh không có ở nhà.”
Với kinh nghiệm phong phú trong việc lừa dối gia trưởng, Klein lập tức nghĩ ra lý do và cười gượng mà không chút hoang mang: “Nãy anh tỉnh lại thì không ngủ được nữa, nghĩ cứ lãng phí thời gian như vậy thì chi bằng đi rèn luyện một chút, bèn ra ngoài chạy vài vòng. Em xem, toát hết mồ hôi rồi này.”
Klein cởi áo khoác, xoay nửa người, chỉ vào phần lưng.
Melissa đứng lên, liếc thoáng qua. Sau vài giây cân nhắc, cô nói: “Klein, thật ra anh không cần… không cần phải căng thẳng quá đâu. Anh nhất định sẽ đỗ phỏng vấn vào đại học Tingen mà. Dù không được, ý em là nếu, anh vẫn có thể tìm được những chỗ tốt hơn.”
Anh thậm chí còn chưa nghĩ gì về chuyện phỏng vấn.
Klein gật đầu nói: “Anh hiểu.”
Anh không đề cập tới lời mời mình đã nhận được vì chưa nghĩ kỹ xem có nên đi hay không.
Melissa nhìn chằm chằm anh một lát, cô bỗng xoay người, lon ton vào phòng trong, cầm ra một món đồ hình con rùa được ghép từ bánh răng, sắt gỉ, lò xo và dây cót.
Sau khi vặn dây cót thật nhanh, Melissa đặt vật này lên bàn làm việc.
Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch…
“Con rùa” vừa đi vừa nhảy một cách nhịp nhàng, khiến người ta chuyển sự chú ý vào nó lúc nào không hay.
“Mỗi lần thấy buồn phiền thì em đều nhìn nó cử động, như vậy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Dạo này em thường xuyên làm vậy, rất hiệu quả đó! Klein, anh hãy thử xem.” Melissa nói lời mời với đôi mắt sáng ngời.
Klein không từ chối thiện chí của em gái mình. Anh đến gần “con rùa”, đợi nó dừng lại mới cười nói: “Sự đơn giản và quy luật quả thực có thể giúp người ta thư giãn.”
Không chờ Melissa đáp lời, anh chỉ vào “con rùa” và tùy ý hỏi: “Em tự làm à? Làm lúc nào vậy? Sao anh không biết nhỉ?”
“Em đã tận dụng vật liệu bỏ ở trường và những thứ nhặt trên đường để làm đấy. Hai hôm trước mới xong.” Vẻ mặt Melissa vẫn như thường lệ, chỉ có khóe miệng nhếch lên vào phần.
“Giỏi ghê.” Klein cất lời khen từ tận đáy lòng.
Là một cậu bé có kỹ năng lắp ráp cơ giới kém cỏi, anh vẫn nhớ mình đã từng phải vật lộn với việc ráp một chiếc xe đồ chơi bốn bánh lúc nhỏ như thế nào.
Với cái cằm hơi nâng lên và đôi mắt cong cong, Melissa đáp bằng giọng bình thản: “Tàm tạm thôi ạ.”
“Khiêm tốn quá mức là một đức tính xấu.” Klein cười khẽ, “Đây là con rùa hả?”
Không khí trong phòng bỗng đọng lại, giọng nói yếu ớt của Melissa vang lên: “Là búp bê.”
Búp bê…
Klein ngượng nghịu cười, cố giải thích một cách gượng gạo. “ Là do vật liệu còn quá đơn sơ.”
Ngay sau đó, anh chuyển chủ đề: “Sao em lại đi phòng tắm vào lúc nửa đêm vậy? Trong phòng em có toilet mà? Bình thường em vẫn ngủ say đến sáng mới dậy nhỉ?”
Melissa ngay lập tức ngẩn người. Sau mấy giây, cô mới mở miệng, chuẩn bị giải thích.
Đúng lúc này, tiếng ùng ục phát ra từ bụng Melissa.
“Em… em ngủ tiếp đây!”
Bang! Cô tóm lấy con búp bê giống rùa của mình rồi chạy về phòng trong và sập cửa lại.
Có vẻ là do bữa tối ngon quá, khiến em ấy ăn quá nhiều, dạ dày bị khó tiêu...
Klein lắc đầu cười, chậm rãi đi về phía bàn làm việc. Khi mặt trăng đỏ thẫm ló dạng sau những đám mây đen, anh lặng lẽ ngồi xuống ghế và suy nghĩ về lời mời của Dunn Smith.
Những nhược điểm khi trở thành một nhân viên văn phòng của đội Kẻ Gác Đêm rất rõ ràng:
Mình là một kẻ xuyên không, một “Kẻ Khờ” khởi xướng buổi tụ họp bí ẩn. Với không ít bí mật trên người như thế, thường xuyên lượn lờ trước mặt đội ngũ chuyên xử lý sự kiện siêu nhiên của Giáo hội Nữ thần Đêm Đen là một việc khá liều lĩnh;
Chỉ cần gia nhập nhóm Dunn Smith, mình chắc chắn sẽ đặt mục tiêu trở thành Kẻ Phi Thường, dùng nó để che giấu những lợi ích thu được từ buổi tụ họp. Khi trở thành một thành viên chính thức thì tất nhiên sẽ bị hạn chế tự do, giống như việc nhân viên văn phòng muốn rời khỏi Tingen cũng cần trình báo trước, không thể muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm được, sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội;
Kẻ Gác Đêm là một tổ chức nghiêm mật. Một khi nhiệm vụ được giao, mình chỉ có thể chờ đợi sự sắp xếp và tuân theo mệnh lệnh chứ không thể từ chối;
Kẻ Phi Thường có nguy cơ mất khống chế…
Sau khi liệt kê từng nhược điểm ra trong đầu, Klein quay sang xem xét tính cần thiết và lợi ích:
Những gì mình gặp được và ‘nghi lễ đổi vận’ đã cho thấy mình không phải một trong tám mươi phần trăm người may mắn trong miệng Dunn Smith. Sau này bản thân chắc chắn sẽ gặp phải những sự kiện quái dị, đầy nguy hiểm. Chỉ có trở thành Kẻ Phi Thường hoặc gia nhập đội ngũ Kẻ Gác Đêm thì mình mới có năng lực chống cự;
Muốn trở thành Kẻ Phi Thường thì không thể chỉ dựa vào buổi tụ họp được. Phương pháp phối chế ma dược không phải vấn đề lớn. Nhưng mình hoàn toàn không biết nguyên liệu tương ứng phải tìm ở đâu, thu hoạch như thế nào, điều chế ra sao hay những thường thức về cách rèn luyện thường ngày của Kẻ Phi Thường. Mình cũng không thể chuyện nào cũng đem hỏi “Công Lý” và “Người Treo Ngược”, vật gì cũng tìm họ để trao đổi được. Điều này không chỉ làm tổn hại đến hình tượng “Kẻ Khờ”, làm đối phương hoài nghi, mà mình lại không có nhiều thời giờ để nói về những chuyện nhỏ nhặt như thế. Chưa kể, mình cũng không lấy ra được thứ gì có thể làm họ hứng thú cả;
Mặt khác, thường xuyên giao dịch vật chất sẽ để lại dấu vết về thân phận ở thế giới thực. Đến lúc đó, tranh chấp trên buổi tụ họp chuyển thành xung đột ngoài hiện thực thì rắc rối to’
Nếu gia nhập Kẻ Gác Đêm, mình chắc chắn sẽ được tiếp xúc với các thường thức về thế giới bí ẩn, kênh liên quan và tích lũy đủ mối quan hệ cần thiết. Khi đó, mình có thể sử dụng nó làm đòn bẩy trong buổi tụ họp, cạy ra lợi ích lớn nhất từ “Công Lý” và “Người Treo Ngược”. Ngược lại, lợi ích nó đem lại sẽ giúp mình thu hoạch được nhiều tài nguyên hơn trong hiện thực, tạo thành một chu trình tốt đẹp;
Đương nhiên, mình cũng có thể tìm, tham gia những tổ chức bị các Đại giáo hội đàn áp và vây giết, chẳng hạn như “Hội Luyện kim Tâm lý” mà Dunn từng nhắc đến. Song làm thế cũng sẽ mất đi tự do, còn luôn phải sống trong sự lo lắng hãi hùng. Quan trọng nhất là mình cũng không biết tìm họ ở đâu cả. Cho dù có moi được tình báo tương ứng từ “Người Treo Ngược” chăng nữa, nếu tiếp xúc bừa bãi cũng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng;
Trở thành một nhân viên văn phòng còn có cơ hội giảm xóc và rời khỏi;
‘Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều’. (2) Có lẽ thân phận Kẻ Gác Đêm sẽ là một vỏ bọc tốt;
Chờ đến khi mình trở thành ông lớn trong hội đồng trọng tài thì ai có thể ngờ rằng mình là một kẻ dị giáo, là người lãnh đạo phía sau một tổ chức bí mật đây?
...
Màu đỏ thẫm nhạt dần, những tia nắng ban mai chiếu rọi mặt đất. Klein ngắm nhìn bầu trời vàng rực và hạ quyết tâm.
Mình sẽ đi tìm Dunn Smith ngay trong ngày hôm nay và trở thành một nhân viên văn phòng của Kẻ Gác Đêm!
“Anh không ngủ à?” Lúc này, Melissa đã rời giường. Cô đẩy cửa ra, ngạc nhiên thấy anh trai mình đang duỗi người một cách mất hình tượng.
“Anh nghĩ một số chuyện.” Klein mỉm cười, cả người nhẹ nhõm.
Melissa suy nghĩ một chút và bảo: “Mỗi khi gặp phải chuyện khó giải quyết, em sẽ liệt kê tất cả các mặt tốt xấu và so sánh chúng với nhau. Qua đó, em sẽ biết mình nên làm gì tiếp theo.”
“Thói quen tốt đấy. Anh đã làm vậy rồi.” Klein cười đáp.
Nét mặt Melissa giãn ra. Cô im lặng cầm một tờ giấy lớn màu ố vàng cùng đồ vệ sinh cá nhân đến phòng tắm công cộng.
Dù đã ăn sáng xong và em gái đã rời đi, Klein cũng không vội vàng ra ngoài ngay mà đánh một giấc ngủ bù với tâm trạng thoải mái. Theo anh biết thì hầu hết các quán rượu đều đóng cửa vào buổi sáng.
Hai giờ chiều, anh dùng bàn chải cùng khăn tay để vuốt phẳng nếp nhăn trên mũ dạ, lau sạch bụi bẩn giúp nó trở nên tươm tất hơn. Sau đó, anh mặc bộ lễ phục lên người, như thể đi phỏng vấn.
Do phố Besik hơi xa, Klein lại sợ mình sẽ bỏ lỡ giờ làm việc của Kẻ Gác Đêm nên đã không đi bộ. Thay vào đó, anh tới đầu phố Chữ Thập Sắt để bắt xe ngựa công cộng.
Ở vương quốc Loen, xe ngựa công cộng được chia làm hai loại, tuyến không cố định và cố định. Tuyến trước là xe có hai ngựa kéo, ngồi được khoảng hai mươi người nếu tính cả phần nóc xe. Loại xe này chỉ có một lộ trình chung chung chứ không có trạm dừng cụ thể. Nó hoạt động linh hoạt, có thể dừng lại ở bất cứ đâu, trừ phi đầy khách.
Cái sau do Công ty Xe ngựa Tuyến cố định vận hành. Đầu tiên, một thiết bị tương tự đường ray sẽ được lắp đặt trên các con phố chính. Những con ngựa sẽ di chuyển trong làn đường này còn bánh xe chuyển động trên ray. Nó dễ dàng hơn, ít mất sức hơn nên có thể kéo theo một cỗ xe hai tầng cỡ lớn với sức chứa lên tới năm mươi hành khách. Vấn đề duy nhất là tuyến đường này cố định, trạm dừng cố định nên có nhiều chỗ không đi được, khá là cứng nhắc.
Sau khoảng mười phút đồng hồ, tiếng bánh xe va chạm trên đường ray dần vang lên. Một cỗ xe ngựa hai tầng dừng lại trước trạm phố Chữ Thập Sắt.
“Đi phố Besik.” Klein nói với người đánh xe.
“Thế thì anh sẽ phải chuyển tuyến ở phố Champagne đấy. Hoặc anh có thể đi bộ từ đó đến phố Besik, mất khoảng mười phút gì đó.” Người đánh xe giải thích về lộ tuyến.
“Vậy đi phố Champagne.” Klein gật đầu đồng ý.
“Nó hơn bốn km. 4 Penny.” Chàng trai có gương mặt trắng trẻo ngồi cạnh người đánh xe chìa tay ra. Anh ta là nhân viên bán vé xe.
“Đây.” Klein lấy 4 Penny ra và đưa cho đối phương.
Khi bước lên xe, anh nhận thấy không có nhiều hành khách cho lắm. Ngay ở tầng một cũng còn vài ghế trống.
“Trên người còn 3 Penny. Lát phải đi bộ về rồi…” Klein đè mũ, thẳng lưng ngồi xuống.
Đa số các ông các bà ngồi ở tầng xe này đều ăn mặc chỉnh chu và ngồi ngay ngắn. Song vẫn có người mặc quần áo lao động đang nhàn nhã đọc báo. Chẳng mấy ai nói chuyện nên không gian khá yên tĩnh.
Klein nhắm mắt nghỉ ngơi giữ sức, không để ý đến những hành khách đi qua đi lại bên người.
Sau khi đi qua hết trạm này đến trạm khác, cuối cùng anh cũng nghe thấy từ “Phố Champagne”.
Klein xuống xe rồi hỏi thăm dọc đường. Anh nhanh chóng tìm đến phố Besik, trông thấy quán rượu có biểu tượng con chó săn màu nâu nhạt.
Klein vươn tay phải ra và ấn mạnh. Cánh cửa nặng nề từ từ mở ra, tiếng ồn ào náo nhiệt cùng sóng nhiệt nóng nảy ùa tới.
Tuy mới là buổi chiều, quán đã có không ít khách hàng. Có người là công nhân tạm thời, ngồi đây tìm kiếm cơ hội và chờ được thuê; cũng có những kẻ vô công rồi nghề, đang dùng cồn gây tê bản thân.
Quán rượu khá âm u. Ở chính giữa đặt hai lồng sắt lớn. Một phần ba đáy của nó chìm sâu vào trong đất, không để lại kẽ hở nào. Những người cầm chén rượu bằng gỗ vây quanh, có khi bàn tán ầm ĩ, có lúc lại chửi đùa mắng vui.
Klein hiếu kỳ nhìn thoáng qua, thấy hai con chó được nhốt bên trong. Một con có màu đen xen trắng, rất giống Husky ở nguyên thế giới. Con còn lại có bộ lông đen tuyền sáng bóng, rất khỏe mạnh và dữ tợn.
“Muốn cược không? Đợt này Douglas đã thắng tám trận liên tiếp đấy!” Một người đàn ông thấp bé đội chiếc mũ mềm màu nâu đến gần và chỉ vào con chó đen.
Cá cược? Klein sửng sốt một chút trước khi tỉnh ngộ: “Chọi chó à?”
Hồi còn học ở đại học Hoy, đám con ông cháu cha thường xuyên hỏi mình bằng giọng kinh miệt pha lẫn tò mò rằng, có phải những công nhân thô bỉ và đám côn đồ không nghề không nghiệp thường tham gia đấm bốc và đánh bạc trong quán rượu hay không? Ngoài đánh bạc, quyền anh ra thì còn chơi cả những trò máu me tàn nhẫn như chọi gà chọi chó không?
Gã lùn nhếch mép chế nhạo: “Này anh, chúng tôi là những người văn minh. Ai lại làm chuyện mất mặt như thế.”
Nói đến đây, hắn lẩm bẩm: “Hơn nữa, năm ngoái đã ra luật cấm mấy chuyện này rồi…”
“Vậy mấy người cược cái gì?” Klein nhất thời tò mò.
“Xem con nào là thợ săn giỏi hơn.” Gã lùn vừa dứt lời, trong sân đã trở nên náo động.
Gã quay đầu, hưng phấn vẫy tay: “Trận này bắt đầu rồi, không cược được nữa. Anh chờ ván sau đi.”
Nghe thế, Klein kiễng chân, ngẩng đầu lên nhìn. Anh thấy hai người đàn ông cường tráng kéo hai bao tai tới cạnh lồng sắt, mở cửa lồng và đổ những thứ bên trong bao tải vào.
Đó là những con vật xám xịt, kinh tởm!
Klein cẩn thận quan sát mới nhận ra chúng là chuột. Hơn mấy trăm con chuột!
Bởi phần dưới lồng chìm sâu vào trong đất, lại không có kẽ hở nào nên lũ chuột nháo nhào chạy tán loạn vẫn không tìm ra lối thoát.
Ngay khi cánh cửa chuồng đóng lại, dây xích của hai con chó được thả ra.
“Gâu!” Con chó đen lao đến, giết chết một con chuột chỉ với một nhát cắn.
Con chó đen pha trắng kia lúc đầu còn ngơ ngác một lát, cũng nhanh chóng gia nhập cuộc chơi với đám chuột một cách hào hứng.
Những người xung quanh nâng chén, chăm chú nhìn hoặc lớn tiếng hét: “Cắn chết nó! Cắn chết nó!”
“Douglas! Douglas!”
Hóa ra là chó bắt chuột…
Klein khẽ cười, lùi sang một bên, vượt qua đám khách nhậu đang chen chúc nhau và đi đến trước quầy bar.
“Người mới à?” Người pha chế ngước nhìn Klein trong khi lau câu: “Một cốc bia lúa mạch đen là 1 Penny, bia Enmat là 2 Penny, bia Southville 4 Penny. Hay cậu muốn một ly Lanti ủ từ mạch nha nguyên chất?”
“Tôi tìm ông Wright.” Klein nói thẳng.
Người phục vụ huýt sáo và hô về hướng bên cạnh. “Lão già, có người tìm lão này.”
“Ai vậy…”
Giọng nói hàm hồ vang lên, một ông già say sưa đứng dậy từ sau quầy bar.
Ông ta dụi mắt, nhìn Klein và hỏi: “Nhóc, mày tìm tao?”
“Ông Wright, tôi muốn thuê một tiểu đội lính đánh thuê làm nhiệm vụ.” Klein nhắc lại lời dặn của Dunn.
“Đội lính đánh thuê? Cậu đang sống trong truyện phiêu lưu đấy à? Mấy thứ đó thành dĩ vãng lâu lắm rồi!” Người pha chế cười chen ngang.
Wright im lặng vài giây trước khi nói: “Ai bảo mày đến đây?”
“Dunn. Dunn Smith.” Klein thành thật đáp.
Wright lập tức bật cười: “Tao biết mà. Thực ra… tiểu đội lính đánh thuê vẫn tồn tại, chỉ đổi sang hình thức khác, lấy cái tên hiện đại hơn mà thôi. Mày đến tầng 2 số nhà 36 phố Zouteland sẽ thấy.”
“Cảm ơn ông.” Klein chân thành cảm ơn rồi xoay người lách ra khỏi quán bar.
Anh vừa đến cửa, đám khách nhậu đang túm tụm một chỗ đột nhiên im lặng, chỉ còn tiếng thì thào nho nhỏ: “Douglas thực sự thua…”
“Thua…”
Klein buồn cười lắc đầu, bước nhanh khỏi quán và đi tới phố Zouteland gần đó.
“30, 32, 34… Đây rồi.”
Anh đếm số nhà rồi bước lên cầu thang.
Sau khi vòng qua chỗ ngoặt và đi lên từng bước, anh trông thấy tấm biển dọc có ghi tên hiện tại của cái gọi là tiểu đội lính đánh thuê: “Công ty An ninh Blackthorn”.
#Chú thích:
1) Cải biên từ câu danh ngôn của Georg Wilhelm Friedrich Hegell, một nhà văn và nhà triết học người Đức, người có ảnh hưởng lớn đến tư tưởng của thế kỷ 19: “Những gì mà ta học được từ lịch sử và những kinh nghiệm thời xưa là dân chúng và nhà lãnh đạo chẳng bao giờ rút ra được gì từ quá khứ, hay thực hiện theo những tôn chỉ được đúc kết từ chúng.” (What experience and history teaches us is that people and governments have never learned anything from history, or acted on principles deduced from it.)
2) Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều, có nghĩa là: nơi lẩn trốn tốt nhất là nơi nguy hiểm nhất, được chia làm ba loại: giấu trong triều đình, giấu trong thành thị, giấu trong nơi hoang dã.