Lord of Mysteries

chương 04, chuyến thám hiểm lâu đài cổ lần hai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Translator: Camellia. & Editor: Kouji

✫ ✫ ✫

Số 2 phố Hoa Thủy Tiên.

Klein gật đầu với Azik, sải bước lên bậc thềm, lấy chìa khóa và mở cửa.

Melissa lúc này đã về nhà. Nghe thấy tiếng xoay ổ khóa, cô vội vàng chạy từ phòng bếp ra phòng khách.

Trông thấy Klein, cô mở miệng nói với đôi mắt sáng ngời: “Em đi chợ mua đồ rồi đó. Có thịt gà, khoai tây, cà rốt, cá, củ cải và đậu hà lan này. Em còn mua cả một lọ mật ong nhỏ nữa.”

“Em à, em đã bắt đầu quen với việc thỉnh thoảng hơi vung tay quá trán rồi nhỉ?” Klein thầm nghĩ.

Anh tủm tỉm bảo: “Hôm nay cho em nấu bữa tối đó. Không cần để phần cho anh đâu. Anh có việc phải ra ngoài. Tầm rạng sáng mới về được. Ừm, anh đi giúp thầy Azik một chuyến, thầy dạy ở khoa Lịch sử đại học Hoy ấy.”

Vừa nói, anh vừa xoay người chỉ vào cỗ xe ngựa đang đậu ở trước cửa.

Melissa mấp máy môi hai lần, mím miệng nói: “Vâng.”

Klein chào tạm biệt em gái, rời khỏi nhà, bước lên cỗ xe mà Azik đã thuê. Sau hai tiếng bốn mươi phút, họ đã đến trấn nhỏ Lamud.

Lúc này đã gần chín giờ tối. Ngoài trời tối om. Ánh trăng đỏ thẫm cùng những ngôi sao le lói thỉnh thoảng mới xuyên qua tầng mây, soi sáng cho những đoạn đường không có ánh đèn khí.

Klein dặn người đánh xe chờ trong trấn nhỏ, rồi mới dẫn Azik đến con đường đi tới lâu đài cổ bỏ hoang.

Trên con đường ấy, Klein phát hiện Azik đi càng lúc càng nhanh, khiến anh phải sải bước rộng hơn mới có thể theo kịp. Cuối cùng, người dẫn đường biến thành Azik.

Trước vẻ trầm mặc và bờ môi mím chặt của đối phương, Klein toan nói gì đó sáng suốt nuốt những lời ấy xuống cổ họng.

Với tốc độ như thế, hai người nhanh chóng tiếp cận lâu đài cổ.

Trong bóng tối mù mịt dày đặc, tòa lâu đài gần như có thể gọi là một đống đổ nát đang duỗi mình ra bốn phía, hướng thẳng phần đỉnh nhọn lên trời trông thật tan hoang, thê lương, âm u và ảm đạm.

Azik nhìn chằm chặp vào tòa lâu đài cổ, tốc độ dần chậm lại.

Ông dừng bước, ánh mắt lúc thì sâu thẳm, khi lại mơ màng, như thể đang lạc lối giữa thực và mơ.

Đột nhiên, ông đau đớn kêu lên, giơ tay nắm trán, vẻ mặt cũng trở nên méo mó và dữ tợn.

“Thầy Azik, thầy… thầy có sao không?” Klein vừa kích hoạt Linh thị vừa cẩn thận hỏi.

Trong lúc ngồi xe ngựa về phố Hoa Thủy Tiên, anh đã giả vờ ngắm nghía tiền xu để lén làm một phép bói nhanh, xem chuyến thăm Lamud lần này có nguy hiểm gì hay không.

Nhưng anh cũng tin chắc bói toán không phải là vạn năng, cho nên lúc nào cũng đề phòng trường hợp giải mã sai lầm hoặc câu xem bói có vấn đề. Chưa kể thầy Azik còn là một vị cường giả đầy bí ẩn. Anh không biết quá khứ của ông ra sao, càng không rõ cách ông phản ứng khi bị kích thích như thế nào. Điều đó khiến sự cẩn thận, đề phòng, lo lắng đã trở thành cảm xúc bình thường của Klein.

Thay vì trả lời, Azik đau khổ tiến lên hai bước. Ông buông bàn tay đang nắm trán xuống, chỉ về phía trước, cất tiếng làu bàu như đang nói mớ: “Thầy từng mơ thấy tòa lâu đài này.

“Khi ấy, nó vẫn còn nguyên vẹn, có tường bao vững chắc và đỉnh tháp cao ngất.

“Thầy nhớ đằng kia có một chuồng ngựa, giếng nước rồi trại lính. Chỗ đó là một mảnh ruộng trồng khoai tây, khoai lang…

“Chỗ này có một sân tập. Con trai thầy…. chừng bảy hoặc tám tuổi gì đó. Thằng bé thường xuyên kéo lê thanh kiếm lưỡi rộng còn cao hơn cả nó chạy tới chạy lui, nói rằng mai đây muốn trở thành một kỵ sĩ…

“Vợ thầy lúc nào cũng phàn nàn về việc lâu đài quá âm u. Cô ấy thích ánh mặt trời và sự ấm áp…”

Những lời ấy khiến Klein đang quan sát hào quang màu sắc của Azik thấy rợn cả sống lưng. Song anh cũng cảm thấy hơi xúc động. Cứ như thể đang tận mắt chứng kiến một câu chuyện kinh dị vậy.

Quả nhiên, tòa lâu đài cổ này có liên quan đến thầy Azik… Chẳng lẽ thầy thực sự là Nam tước Lamud đời thứ nhất, một sinh thể siêu phàm đã sống hơn một nghìn ba trăm năm hoặc một nghìn bốn trăm năm? Thầy rốt cuộc là người hay Ác linh? Không, làm gì có Ác linh nào có thể thoải mái đi lại dưới ánh mặt trời và trực tiếp đối mặt với Kẻ Gác Đêm như thế… Klein không thể kiểm soát được những suy nghĩ đang sinh sôi trong đầu, mặc cho chúng liên tục va chạm với nhau, tạo ra càng nhiều suy nghĩ khác.

Đúng lúc này, Azik ngừng lẩm bẩm, cất bước đến cổng chính.

Ông đi thẳng vào trong, dễ dàng tìm thấy cơ quan, mở ra cánh cửa dẫn xuống tầng hầm mà không cần Klein hướng dẫn.

Siết chặt gậy chống, Klein theo chân Azik. Anh men theo lối cầu thang, trở lại nơi bày cỗ quan tài.

Khác với lần trước, nắp quan tài đã được đóng lại. Cảm giác ấm áp và tinh khiết cũng biến mất không còn tăm hơi.

Quan tài được đóng nắp… Chắc là Frye làm. Đạo đức nghề nghiệp của “Người Nhặt Xác” đây mà… Klein trầm ngâm gật đầu. Qua Linh thị, anh quan sát thầy Azik có nét mặt giằng xé bước đến gần quan tài.

Azik đẩy nắp quan tài. Mở ra một khe nhỏ.

Ông đăm đăm nhìn bộ xương không đầu một hồi lâu, bất chợt kêu lên một tiếng thét đầy đau đớn và thống khổ.

Bịch bịch bịch. Azik loạng choạng lùi về phía sau với những bước chân nặng nề. Trước khi Klein có thể phản ứng kịp, ông đã va vào bức tường rồi ngã sụp xuống.

Ông úp mặt vào bàn tay, suy sụp ngồi một chỗ. Bầu không khí xung quanh cũng trở nên âm u hơn.

Klein tiến lên trước hai bước, định vươn tay ra đỡ. Cuối cùng, anh lại rụt tay về, không dám quấy nhiễu đối phương.

Linh cảm mách bảo anh rằng thầy Azik lúc này vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến nỗi có thể làm cả căn hầm thêm phần âm u và khủng khiếp.

Klein lặng lẽ di chuyển đến gần cầu thang.

Anh tin tưởng vào phẩm cách của thầy Azik, nhưng e ngại việc đối phương có thể mất khống chế.

Anh ôm nỗi bất an trong lòng, chờ đợi thêm một vài phút. Cuối cùng, anh nhìn thấy thầy Azik buông lỏng hai tay, từ từ đứng lên.

Thầy Azik có gì đó khang khác… Đây là đáp án mà Linh cảm cung cấp cho anh. Nhưng trong Linh thị, màu hào quang của thầy không thay đổi nhiều. Cảm xúc vẫn là âm u, mất mát và đau đớn… Klein nhanh chóng đưa ra đánh giá. Lúc này, anh có cảm giác rằng thầy Azik đã trở nên sâu lắng và uy nghiêm hơn so với trước đây.

“Thầy vừa nhớ được vài chuyện, nhưng chỉ là một phần rất nhỏ.” Azik nói bằng giọng vô cảm.

Đoạn, ông nhìn quanh và nói tiếp: “Thầy cảm nhận được thứ sức mạnh khiến vận mệnh của em bất hòa ở đây.”

“Dạ?” Klein sửng sốt trước khi hỏi lại bằng giọng ngạc nhiên, “Thầy có thể truy ra nguồn gốc của nó không ạ?”

Kẻ chủ mưu sống trong ngôi nhà có ống khói đỏ không chỉ âm thầm chế tạo các sự kiện trùng hợp mà còn đến tòa lâu đài cổ Lamud để lấy cắp đầu của kỵ sĩ mặc giáp đen?

Hắn định làm gì? Mục đích thực sự của hắn là gì?

“Chuyện đó đã xảy ra cách đây quá lâu. Nhưng thầy sẽ thử một lần.” Ẩn dưới giọng nói trầm thấp của Azik dường như là một ngọn núi lửa đang chực chờ phun trào.

“Thầy định làm như nào ạ?” Klein tò mò hỏi.

Azik tiến tới gần cỗ quan tài, ngắm nhìn vào bộ xương đang nằm bên trong: “Hắn đã lấy đi đầu con trai thầy. Thế nên thầy sẽ dùng mối liên hệ huyết thống để tìm tới hắn.”

“Con trai thầy? Thầy Azik, thầy đang thừa nhận gã kỵ sĩ giáp đen kia là con trai mình đấy? Vậy ra thầy đúng là một người cổ xưa… Cứ cách một khoảng thời gian sẽ mất trí nhớ một lần sao? Đây là cái giá phải trả để đạt được sinh mệnh dài lâu ư?” Klein âm thầm hít sâu một hơi, bỗng có ảo giác là mình đang tiếp xúc với sinh vật thần thoại.

Azik duỗi tay phải ra. Với móng tay ngón cái đã trở nên sắc bén không biết từ bao giờ, ông cắt vỡ làn da ngón trỏ.

Giọt máu đỏ tươi nhỏ thẳng vào bộ xương trắng và nhanh chóng thẩm thấu.

Chỉ trong nháy mắt, bộ xương trở nên đỏ như máu.

Oa! Oa! Oa! Klein đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con kêu khóc bên tai, cảm thấy như ai đó đang nhìn chằm chằm vào lưng mình.

Anh lập tức rút súng nhắm về phía sau. Thế nhưng chẳng có thứ gì xuất hiện. Hoàn toàn trống rỗng. Ngay cả cầu thang dẫn xuống đây cũng biến mất luôn!

Oa! Oa!

Tiếng trẻ con than khóc chui vào lỗ tai Klein. Anh quay đầu nhìn cỗ quan tài, ngạc nhiên phát hiện một làn khói đen ẩn chứa vô số gương mặt vô hình và méo mó đang cuồn cuộn bốc lên, hóa thành một cánh cửa kỳ dị.

Két!

Cánh cửa hư ảo hé mở. Những cánh tay trắng bệch thi nhau thò ra ngoài. Nhưng chúng đều biến thành sương đen khi tới trước mặt Azik.

Xuyen qua khe hở của cánh cửa đó, Klein nhìn thấy một cái đầu lâu trắng vứt chỏng chơ dưới tán cây màu nâu sẫm. Chẳng bao lâu sau, nó từ từ rữa thành bụi phấn và bị gió thổi bay…

Coong!

Cánh cửa bất chợt khép lại, vô số cánh tay trắng bệch bị bẻ gãy, ào ào rơi xuống đất.

Klein nghe thấy một tiếng thở dài thườn thượt từ thầy Azik. Một tiếng thở dài xuyên thấu qua dòng thời gian dài đằng đẵng.

Theo tiếng thở dài kia, màn sương đen biến mất, tiếng trẻ con kêu khóc cũng im bặt. Mọi thứ trở về hiện trạng ban đầu, chỉ là bầu không khí đã trở nên lạnh lẽo và âm u hơn trước rất nhiều.

Klein nghiến chặt hàm răng, không khỏi rùng mình. Anh đưa mắt về phía quan tài. Bộ xương màu đỏ sậm đã lấy lại màu trắng, một màu trắng trong suốt.

“Xin lỗi, thầy không tìm được hắn…” Đưa lưng về phía Klein, Azik trầm giọng nói.

Đồng thời, ông vươn tay khép nắp quan tài lại.

“Tìm được thì tốt, không tìm được cũng không sao đâu ạ.” Klein an ủi đối phương.

“Dù sao em cũng gặp thất vọng nhiều rồi…” Anh lặng lẽ bổ sung trong lòng.

Azik nhìn thoáng qua cỗ quan tài rồi chậm rãi xoay người và nói: "Thầy sẽ tiếp tục điều tra, hy vọng là có thể nhận được sự giúp đỡ từ em.”

“Được ạ. Đây cũng là chuyện em muốn làm mà.” Klein kìm nén ý muốn kể cho Azik biết về ống khói đỏ.

Bởi vì nói ra cũng vô ích. Chỉ có bản thân anh mới khả năng xác nhận được mục tiêu.

Dù sao thì chuyện này cũng giúp anh giải quyết được một vấn đề nan giải. Đó chính là việc làm thế nào để kéo những Kẻ Gác Đêm vào cuộc sau khi tìm thấy ngôi nhà có ống khói đỏ — Anh không tin mình có thể tự tay giải quyết được kẻ chủ mưu bí ẩn và đáng sợ ấy.

Nhưng bây giờ, anh có thể nhờ thầy Azik giúp đỡ!

Azik toan cất lời nhưng lại thôi. Ông thở dài rồi lặng lẽ đi tới cầu thang.

Sau khi rời khỏi tầng hầm và đóng cánh cửa ngầm lại, hai người dọc theo con đường phủ đầy cỏ dại cùng bụi gai để rời khỏi tòa lâu đài bỏ hoang. Suốt quãng thời gian đó, cả hai đều im lặng.

Trong bóng đêm dày đặc, Azik bất chợt lên tiếng: “Giải quyết xong chuyện này, thầy sẽ từ chức và rời khỏi Tingen, tìm kiếm quá khứ mà mình đã đánh mất.”

“Thầy Azik, thầy biết được chuyện gì đã xảy ra với mình không ạ?” Klein khó nén được cơn tò mò.

Tiếng côn trùng và tiếng cú kêu vang vọng quanh con đường quay lại thị trấn. Azik nhìn thẳng, im lặng một thoáng rồi mới bắt đầu nói: “Tuy chưa thể khẳng định hoàn toàn, nhưng thầy đã có ý tưởng nhất định.

“Có lẽ, thầy là một người đã sống được rất, rất lâu.”

“Thầy à, kỳ thực thầy nên xem lại xem bản thân có còn nằm trong cái phạm trù ‘người’ này nữa không đi…” Tuy nghĩ vậy, Klein cũng không dám nói thành lời.

Giữa chốn hoang vu và đêm tối thinh lặng, con người rất dễ trở nên yếu đuối…

“Có lẽ thầy đã phải trả một cái giá nào đó để có được sinh mệnh lâu dài, sống từ tận cuối Kỷ thứ Tư đến giờ, chẳng khác nào một linh hồn lang thang khắp lục địa…” Azik hạ thấp giọng như đang cố đè nén cảm xúc, “Thầy không nhớ rõ quá khứ trước đây, cũng không nhớ được những người và những thứ từng thề sẽ khắc ghi trong lòng…”

Klein dùng gậy gạt đám cỏ trước mặt sang bên rồi nói ra những suy nghĩ của mình: “Thưa thầy, em có một giả thuyết về tình huống của thầy…”

“Giả thuyết?” Azik nghiêng đầu nhìn người đồng hành.

“Em cho rằng việc thầy mất trí nhớ xảy ra theo chu kỳ. Cứ vài thập niên, thầy sẽ chết một lần, những ký ức trước đó cũng sẽ biến mất theo. Rồi sau một khoảng thời gian, thầy sẽ tỉnh dậy từ giấc ngủ dài và bắt đầu một cuộc sống mới. Theo giả thuyết này, chúng ta có thể giải thích được lý do tại sao thầy lại có những giấc mơ đa dạng đến vậy. Chúng chính là những gì thầy đã trải qua trong các cuộc sống trước đây.” Klein nói ra suy đoán của mình.

Azik đi chậm lại như thể đang bị bóng tối níu giữ vạt áo. Ông nhìn về phía trước bằng ánh mắt xa xăm. Một lúc sau mới mở miệng đáp: “Nó cũng khớp với những ký ức mà thầy đã tìm được sau khi bị kích thích.”

Tìm lại ký ức sau khi bị kích thích? Một ý nghĩ xẹt qua tâm trí Klein, anh thốt lên: “Thầy Azik, có lẽ thầy không cần phải rời Tingen để tìm kiếm quá khứ trước đây. Chúng sẽ từ từ trở lại với thầy!”

“Tại sao?” Azik ngờ vực hỏi.

Klein mỉm cười: “Ký ức của thầy không hoàn toàn biến mất. Phần ký ức vừa trở lại sau khi bị kích thích là minh chứng rõ ràng nhất. Mặt khác, thầy còn nhớ lúc thầy tỉnh lại ở Backlund và phát hiện mình quên hết mọi thứ không ạ?”

Azik trịnh trọng gật đầu: “Nó luôn là cơn ác mộng khiến thầy bối rối suốt bao năm.”

Klein gõ cây gậy chống dát bạc xuống đất rồi giải thích: “Trước ngày hôm nay, em cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì. Nhưng qua những gì thầy vừa nói và giả thuyết của em thì nó có vẻ khá kỳ quặc. Sau khi mơ màng tỉnh dậy từ giấc mộng, thầy đã có đầy đủ giấy tờ tùy thân và tiền bạc. Cách thầy xuất hiện cũng không khiến ai thắc mắc hay sợ hãi… Cứ như thể tất cả đã được sắp xếp từ trước, để thầy có thể nhanh chóng hòa nhập xã hội.

“Vậy thì, người đã làm điều đó là ai?

“Chỉ có một đáp án duy nhất, chính là thầy trong quá khứ!

“Thầy của quá khứ sau khi lấy lại được ký ức và biết rõ mình sắp phải bắt đầu một cuộc sống mới đã chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ, cốt để khi tỉnh lại sẽ không bị ai nghi ngờ.”

Azki dừng chân. Ông ngắm nhìn những đốm sáng thưa thớt trong trấn nhỏ, một lần nữa chìm vào im lặng.

“Có lẽ 'cha mẹ' mà thầy luôn tìm kiếm chính là thầy của quá khứ…” Ông thở dài, ngầm thừa nhận giả thuyết của Klein rất có lý.

“Thế nên thầy không cần phải làm gì cả. Một ngày nào đó, những ký ức sẽ dần dần quay về với thầy, chỉ cần thầy kiên nhẫn chờ đợi là được.” Klein đưa kết luận và trấn an đối phương.

Azik vô thức vung vẩy gậy chống trong tay trước khi đứng yên tựa như bức tượng đá cẩm thạch.

Thật lâu sau, ông mới nhìn vào khoảng không và nói: “Có lẽ, phải đến khi cuộc đời này tiến vào hồi kết thì thầy mới lấy lại được toàn bộ ký ức. Thầy không muốn đợi lâu đến thế. Thầy muốn có thật nhiều thời gian để hiểu và giải phóng bản thân khỏi số mệnh này. Thế nên thầy nhất định phải chủ động tìm kiếm quá khứ trước đây, từng bước kích thích bản thân mình, sớm hoàn thành việc thức tỉnh như em đã suy đoán… Nếu tiếp tục chờ đợi, thầy e rằng mình sẽ lặp lại chu kỳ thêm một lần nữa.”

“Đây đúng là lựa chọn đáng để mong đợi.” Klein không tiếp tục khuyên giải đối phương nữa. Anh thay đổi chủ đề: “Thưa thầy, ngoài việc truy tìm thủ phạm đã lấy cắp đầu lâu con trai của thầy và khiến số phận em trở nên bất hòa, liệu thầy có thể giúp em một việc nhỏ được không ạ?”

Azik gật nhẹ: “Em cần nhờ gì?”

Klein châm chước nói: “Em muốn nhờ thầy đến thị trấn nào đó cách Tingen khoảng hai đến năm giờ đi xe ngựa vào tuần tới hoặc tuần mốt và chế tạo một vài sự kiện siêu nhiên mà không làm hại ai. Từ cách thầy tìm thủ phạm dựa vào mối quan hệ huyết thống, em đoán thầy rất am hiểu những thứ liên quan đến lĩnh vực tử linh.”

“Được.” Azik đồng ý ngay lập tức, không hỏi thêm lý do tại sao Klein lại yêu cầu như vậy.

Đồng thời, ông cũng ngầm xác nhận Klein đã đoán đúng về năng lực của ông.

“Cảm ơn thầy. Việc này rất quan trọng với em. À, khi lựa chọn mục tiêu, thầy hãy chọn những tín đồ của Nữ thần Đêm Đen thôi nhé. Với cả đừng để lại bất kỳ manh mối nào.” Klein dặn dò.

Có như thế, vụ việc mới được chuyển giao cho tiểu đội Kẻ Gác Đêm Tingen. Cũng chỉ có như thế, Kein mới có cơ hội tham gia đội làm nhiệm vụ và đề xuất sử dụng Vật Phong Ấn 3-0782. Nhân lúc luân phiên trông coi, anh sẽ đánh cắp sức mạnh thần huyết trong Vật Phong Ấn Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị để dùng nó chế tạo "Bùa chú Dương viêm"!

Đây là thứ mạnh nhất mà anh hiện tại có thể lấy được.

Trong tình huống kẻ chủ mưu sống trong ngôi nhà có ống khói đỏ chưa rời khỏi Tingen và cuộc điều tra vẫn còn tiếp tục, Klein nhất định phải trở nên mạnh mẽ bằng mọi giá!

Ừm, theo những gì mình biết thì chỉ đánh cắp một chút sức mạnh sẽ không khiến "3-0782" bị hư hại, cùng lắm là khiến số năm duy trì hiệu quả tinh lọc của nó bị giảm xuống đôi chút... Mình làm vậy là vì sự yên bình và ổn định của thành phố Tingen! Klein tự biện giải đôi câu trong lòng.

Azik không quan tâm mục đích của đối phương. Ông chỉ gật đầu nói: "Thầy sẽ báo cho em tên thị trấn và thời gian ước chừng hành động để em có thể chuẩn bị trước.”

Phù... Klein thở phào nhẹ nhõm. Anh cảm thấy chuyến đi đến thị trấn Lamud này không hề uổng công chút nào: Ừm, dù mới chỉ vén được bức màn ngoài cùng che đậy những bí ẩn xung quanh thầy Azik và còn rất nhiều điều khác chưa tìm hiểu rõ, nhưng ít nhất mình đã thu hoạch được tình hữu nghị với thầy, tìm được một đồng minh rất đáng tin cậy trong công cuộc đối phó với kẻ chủ mưu!

.

Mười một giờ ba mươi phút đêm, Klein mới về đến số 2 phố Hoa Thủy Tiên, anh lúc này vừa đói vừa mệt.

“Không thể tin được là thầy Azik không mời mình ăn tối… Ây dà, mà chắc thầy cũng chẳng có tâm trạng ăn uống gì đâu...” Klein vừa lẩm bẩm vừa mở cửa.

Trong nhà không tối như anh tưởng. Chiếc đèn khí trang nhã vẫn lặng lẽ tỏa sáng, sưởi ấm và thắp sáng cho cả căn phòng khách. Benson ngồi trên ghế sofa với một quyển sách, cả người được khoác thêm tấm “áo choàng” ngời sáng.

Thấy cửa mở, Benson đang đọc sách định nói gì đó đột nhiên ngáp một cái, không tránh khỏi đưa tay lên che miệng.

Klein đóng cửa, giả vờ cười bảo: “Em mới cùng thầy Azik đến thị trấn Lamud. Ở thị trấn đó có một tòa lâu đài cổ bị bỏ hoang.”

Benson vỡ lẽ, bèn cười đáp: “Giữa đêm thanh vắng không trăng, bên trong lâu đài cổ đã bị bỏ hoang cả ngàn năm, xung quanh thì u tối lạnh lẽo, và đội khảo cổ chỉ có hai người. Đúng là công thức hoàn hảo cho phần mở đầu của một cuốn tiểu thuyết kinh dị rồi.”

Quả thực, những chuyện đã xảy ra vào đêm nay đúng là chuyện kinh dị mà… Nhớ đến cánh cửa kỳ lạ mà thầy Azik đã chế tạo cùng tiếng trẻ con kêu khóc, Klein hơi rùng mình nói: "Lúc đó em cũng có cảm giác như thế thật."

Benson ngáp thêm cái nữa, liền đóng sách lại và bảo: “Anh đi ngủ đây. Từ lúc bắt đầu học ngữ pháp và đọc văn học cổ điển, anh ngủ ngon hơn hẳn.”

Klein cười thầm, chợt nhớ tới những gì tiểu thư "Công Lý" từng nói. Anh hạ giọng: “Benson, anh biết chỗ em làm việc có chút quan hệ với Sở Cảnh sát quận Awwa nhỉ. Gần đây em có nghe được một tin đồn từ Backlund rằng Nhà vua, Thủ tướng và các Bộ trưởng đều căm ghét chính phủ kém hiệu quả hiện giờ. Họ định tiến hành một cuộc cải cách, sử dụng những cuộc thi tuyển công khai với hình thức giống như thi đại học để chọn người tài đảm nhận các vị trí trong chính phủ.”

Benson lúc đầu còn hơi bối rối, nhưng rồi sau đó mắt anh sáng rực hỏi lại: “Một cuộc thi tuyển công khai?"

“Đúng thế. Chỉ cần vượt qua bài thi, anh có thể trở thành một công chức làm việc trong cơ quan nào đó của chính phủ. Em đoán, đúng, chỉ là em đoán thôi, nhưng chắc nội dung bài thi sẽ dựa theo những gì có trong bài thi đại học. Như ngữ pháp, văn học cổ điển, toán học và tư duy lô-gic và thường thức pháp luật chẳng hạn…” Klein nhân tiện nói ra suy nghĩ riêng trong đầu rồi chốt lại bằng một câu, “Nhớ giữ bí mật đấy anh, và cũng đừng hi vọng quá nhiều. Chưa biết được Hạ viện với Thượng viên có thông qua hay không đâu.”

“Anh nhớ rồi. Anh chỉ cần tiếp tục chăm chỉ học là được đúng không.” Benson mỉm cười tiếp lời, “Chuyện này có thật hay không thì cũng không quan trọng, anh vẫn sẽ cố gắng học tập, tranh thủ cơ hội thoát khỏi tình cảnh hiện tại và tìm một công việc tốt hơn. Học tập chính là điều làm nên sự khác biệt giữa con người và khỉ đầu chó lông xoăn.”

"Thực ra thì nhiều nghiên cứu đã cho thấy khỉ đầu chó lông xoăn có trí thông minh khá cao và khả năng học tập nhất định…" Klein thầm trêu chọc, đưa mắt nhìn Benson đi lên lầu hai.

Sau đó, anh cười và xoa xoa cái bụng đói trước khi bước vào bếp.

Khi thấy một vài món ăn thừa cùng phần thịt gà được Melissa cố tình chừa lại, Klein liền vui vẻ chuẩn bị "bữa tối".

Trong lúc bốn bề lặng như tờ, bóng đêm dày đặc mịt mùng cùng hầu hết đều đã chìm sâu trong giấc ngủ sâu, duy chỉ có mình anh vẫn còn thức, hít thở bầu không khí mát lạnh xen lẫn mùi thơm phưng phức và cố di chuyển thật khẽ khàng.

Mọi thứ thật yên bình và khoan thai.

Sau khi ăn uống no nê, dọn rửa và tắm táp xong, Klein quay về phòng ngủ, khóa trái cửa lại.

Miệng ngáp nhưng anh vẫn cố giữ cho mình tỉnh táo. Lấy ra con dao bạc dùng cho nghi lễ, Klein bịt kín cả căn phòng bằng bức tường Linh tính.

Anh muốn lên trên màn sương mù xám để bói toán xem việc triệu hồi “Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này” có nguy hiểm hay không.

Màn sương mờ ảo xám xịt tràn ngập khắp nơi mãi mãi không bao giờ thay đổi, những vì sao đỏ thẫm huyễn hoặc lấp ló chỗ gần chỗ xa. Ngồi giữa cung điện to lớn tưởng chừng như nơi ở của Người Khổng Lồ, Klein lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh đã quá quen thuộc.

Vài giây sau, anh thu hồi tầm mắt, tái hiện một tấm giấy da màu vàng nâu, cầm bút rồi viết nghi lễ triệu hoán đã thay đổi lời khấn:

“Đốt một ngọn nến tượng trưng cho bản thân;

“Tạo một môi trường thánh khiết bằng bức tường Linh tính;

“Nhỏ tinh dầu hoa Trăng Tròn, nước thơm Dương Cam Cúc, phấn hoa Thâm Miên và những nguyên liệu khác vào ngọn nến;

“Đọc lời khấn dưới đây;

“Ta! (Sử dụng tiếng Hermes cổ, tiếng Người Khổng Lồ, tiếng Cự Long, tiếng Tinh Linh, bắt buộc phải nhỏ giọng)

“Nhân danh ta, ta kêu gọi (Sử dụng tiếng Hermes):

“Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này. Chúa tể thần bí ngự trên màn sương xám. Vị vua vàng đen nắm giữ vận may.”

Đọc đi đọc lại ba lần, Klein viết lời bói toán bên dưới: “Tiến hành nghi thức ở ngoại giới sẽ gặp nguy hiểm.”

Hà. Anh thở ra, đặt bút xuống, cởi sợi dây chuyền bạc trên cổ tay xuống rồi cầm nó bằng tay trái.

Đợi đến khi mặt dây chuyền Thạch anh vàng ngừng đung đưa trên tấm da dê và gần như chạm vào lời bói toán, anh tập trung tinh thần và tiến vào trạng thái Minh tưởng.

“Tiến hành nghi thức ở ngoại giới sẽ gặp nguy hiểm.”

“Tiến hành nghi thức ở ngoại giới sẽ gặp nguy hiểm...”

Sau bảy lần mặc niệm, Klein mở mắt. Đôi mắt đen tuyền quan sát mặt dây chuyền thạch anh vàng đang xoay ngược chiều kim đồng hồ.

Điều này có nghĩa là kết quả phủ định: Sẽ không gặp nguy hiểm!

“Có thể thử một lần.” Klein vội vàng xóa sạch những món đồ tưởng tượng trên bàn, dùng Linh tính bao bọc bản thân rồi mô phỏng cảm giác rơi xuống.

Về lại phòng ngủ, sẵn có bức tường Linh tính, Klein trực tiếp thu dọn bàn ghế và đặt một cây nến hương bạc hà ngay chính giữa phòng.

Anh ấn nhẹ ngón tay phải vào dây bấc, dùng Linh tính để thắp lửa.

Dưới ánh nến lay lắt, Klein nhỏ tinh dầu, nước thơm, bột thảo mộc vào ngọn lửa.

Mùi hương êm dịu tĩnh mịch thoang thoảng khắp nơi, còn căn phòng thì lúc sáng lúc tối.

Lùi lại hai bước, Klein nhìn vào ngọn nến tượng trưng cho bản thân và thì thầm bằng tiếng Người Khổng Lồ: "Ta!"

Rồi, anh đổi sang tiếng Hermes: “Nhân danh ta, ta kêu gọi:

“Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này. Chúa tể thần bí ngự trên màn sương xám. Vị vua vàng đen nắm giữ vận may.”

Vừa dứt lời, ánh nến lập lòe cùng hương thơm thoang thoảng bỗng hóa thành một vòng xoáy dữ dội điên cuồng hút lấy Linh tính của anh.

“Hỡi Hoa Thâm Miên thuộc về mặt trăng đỏ, xin hãy truyền sức mạnh của mi vào câu thần chú của ta!…” Cố chịu đựng cảm giác khó chịu do Linh tính bị hút đi, Klein tiếp tục hoàn thành lời khấn.

Ánh nến ngừng lay động, ngọn lửa của nó lúc này chuyển sang màu xám trắng, dài cỡ chừng một bàn tay.

“Không thành công sao… À rồi, chắc là mình phải ở trên màn sương xám thì mới nghe thấy được. Triệu hoán bản thân phiền phức ghê…” Klein vừa lẩm bẩm vừa lấy tay day day trán.

Nghỉ tầm mười giây, anh liền đi bốn bước ngược chiều kim đồng hồ để lên trên màn sương xám lần nữa. Ở đó, ngay phía trên ghế chủ vị củ chiếc bàn dài cổ xưa là từng gợn ánh sáng tỏa khắp xung quanh.

Chúng đến từ những biểu tượng kỳ lạ đằng sau ghế — “con mắt không tròng" tượng trưng cho bí ẩn và “sợi dây vặn vẹo” mang ý nghĩa về sự biến hóa.

Khi vừa giơ tay làm động tác giơ tay chạm vào chúng, lời khấn "Ta! Nhân danh ta, ta kêu gọi. 'Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này. Chúa tể thần bí ngự trên màn sương xám. Vị vua vàng đen nắm giữ vận may.' lập tức rót vào tai Klein. Anh trông thấy Linh tính ùa đến, hòa cùng các gợn sáng và tạo thành một cánh cửa hư ảo chưa thành hình.

Nhìn cánh cửa rung lắc như muốn được hé mở, Klein lập tức có một linh cảm, một ý niệm "đẩy cửa" rất mãnh liệt.

Trong nháy mắt, sương mù vô biên cùng cung điện nguy nga bất thình lình bị lôi kéo, tạo ra những gợn sóng lăn tăn.

Hết gợn này đến gợn khác lao về phía cánh cửa hư ảo chưa thành hình. Thế nhưng cánh cửa chẳng chịu mở dù Klein có cố đẩy mạnh như nào đi chăng nữa. Mọi nỗ lực cuối cùng đều quy về im lặng.

“Bởi vì 'Cửa Triệu Hồi' vẫn chưa hoàn chỉnh chăng?” Klein thu hồi ý niệm, cau mày phân tích nguyên nhân thất bại.

Cái tên “Cửa Triệu Hồi” là do anh thuận miệng nói ra.

“Ừm, chắc là do Linh tính của mình chưa đủ để tạo ra cánh cửa hoàn chỉnh… Chờ khi nào lên được Danh Sách 8, trở thành 'Tên Hề' và qua được giai đoạn nguy hiểm ban đầu thì hẵng thử lại. Mong là không có vấn đề gì..." Klein khẽ gật đầu, đại khái nắm được tình hình.

Lần thử nghiệm này đã mang đến cho anh sự tự tin và khích lệ mạnh mẽ, bởi đây là lần đầu tiên anh đã khiến cho không gian bí ẩn phía trên màn sương mù xám tạo ra phản ứng khác biệt - ngoại trừ lần bói thử về Mặt Trời Chói Lóa Vĩnh Cữu.

"Một ngày nào đó, mình sẽ tìm ra tất cả bí mật chôn giấu ở nơi này!" Klein hưng phấn tuyên bố trong lòng. Đoạn, anh bọc mình bằng Linh tính trước khi thả người xuống màn sương xám vô biên.

.

Về lại phòng ngủ, Klein nhanh chóng dập tắt nến, kết thúc nghi lễ, kê lại bàn ghế về chỗ cũ và giải trừ bức tường Linh tính.

Giữa cơn gió bất chợt thổi qua, anh ngáp cái rồi nằm vật ra giường, cuộn tròn chăn lại và ngủ ngay tắp lự.

Trong cơn mê vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, Klein bừng tỉnh và thấy mình đang ngồi trong phòng khách, tay cầm tờ báo 《Người Trung Thực Thành Phố Tingen》.

Đội trưởng lại đến à?

Anh sửng sốt, vừa buồn cười vừa bực mình nhìn ra ngoài cửa sổ lồi.

Tiếng cọt kẹt vang lên, cánh cửa chậm rãi hé mở. Khoác trên mình chiếc áo khoác gió dài quá đầu gối, Dunn lững thững bước vào với gậy chống và tẩu thuốc trong tay.

Bên dưới chiếc mũ phớt đen là đôi mắt xám sâu thẳm thường thấy.

Dunn vào phòng khách, ung dung ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa.

Ông đặt gậy sang một bên, cởi mũ rồi ngả người vào ghế. Và cứ thế lặng thinh nhìn Klein, điệu bộ trông như thể đang suy nghĩ điều gì đó vậy.

"Đội trưởng định làm cái gì vậy…?" Klein chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Anh vờ như không bị ảnh hưởng và tiếp tục đọc báo để tránh lộ ra việc đã biết đây là giấc mơ.

Một phút, hai phút, năm phút. Anh ngẩng đầu lên nhìn Dunn ở phía đối diện. Ông vẫn yên lặng ngồi đó, vẫn tiếp tục nhìn anh với vẻ suy tư.

Năm phút, mười phút rồi mười lăm phút. Klein đã lật hết trang báo này đến trang báo khác nhiều lần. Anh lén liếc Dunn, nhận thấy tư thế của ông không thay đổi chút nào.

"Đội trưởng, ông đang làm tôi khó chịu rồi đấy…" Klein không chịu được nữa, anh gấp tờ báo lại, đặt nó sang bên, rồi xuống bếp lấy khăn giả vờ lau bàn ăn và bàn trà. Trên đường đi anh không quên gật đầu và mỉm cười với Dunn.

"Nhìn đi đội trưởng, thấy giấc mơ vô cùng giản dị, bình thường và nhàm chán của tôi chưa. Không có gì đáng để quan sát cả! Nên là đi nhanh đi được không! Hay là ông đóng giả làm một con ma hù tôi đi, tôi sẽ giả vờ sợ hãi để giúp ông đạt được thành tựu trở thành “Ác Mộng” luôn!" Anh thầm cầu nguyện trong lòng. Đáng tiếc, lúc ngẩng đầu lên, anh vẫn bắt gặp đôi mắt xám đầy suy tư của Dunn đang dán chặt vào mình.

Trong cái nhìn đăm đăm lặng lẽ ấy, Klien lau sạch đồ dùng trong nhà, quét dọn gian phòng trong khi tự hỏi tại sao ngủ mơ cũng phải mệt mỏi như vậy. Điều khiến anh nhọc lòng nhất chính là việc Dunn Smith không hề rời mắt khỏi anh, nom như thể đang suy tính về một điều gì đó.

Anh tiếp tục làm việc mà quên đi thời gian. Cuối cùng, đội trưởng mới đứng lên, cầm gậy, đội mũ và bước đến cửa.

Klein nín thở nhìn Dunn rời đi.

Tay phải anh bất giác giơ lên vẫy chào tạm biệt.

Phù… Khi mọi thứ trở lại bình thường, Klein mới thở ra một hơi dài đầy khoan khoái và nhẹ nhõm.

"Đây đúng là một cơn ác mộng mà!" Anh nghĩ thầm với khóe mắt rơm rớm.

.

Backlund, Khu Tây, Cửa hàng Bách Hóa Philip.

Nơi đây là cửa hàng bách hóa xa hoa nhất Vương quốc Loen. Một nơi chỉ đón tiếp quý tộc và những người đủ giàu có để trở thành hội viên.

Bên ngoài cửa hàng luôn có đủ loại xa ngựa sang trọng với những biểu tượng gia huy khác nhau đậu lại. Ngoài việc là một thánh địa mua sắm ra, cửa hàng cũng là một chốn xã giao nổi tiếng nhờ giới hạn người được ra vào.

Dưới sự tiếp đón nhiệt tình của một nhân viên phục vụ, Audrey dẫn hầu gái Annie và cô chó săn lông vàng Susie xuống xe ngựa rồi bước vào trong.

Dọc đường đi, nàng thấy những tiểu thư con nhà Tử tước, Bá tước hoặc những thiếu nữ với cha mẹ có gia thế hiển hách.

Vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao quý, nàng tao nhã chào hỏi từng người một. Với mỗi quý tộc thì nàng lại dùng một chủ đề khác nhau để nói chuyện. Ví dụ trước một Bá tước phu nhân nào đó, Audrey sẽ khen trang phục bà ta thật vừa vặn. Hay là khi chào hỏi một Nam tước phu nhân nào đó, nàng sẽ ca ngợi chồng bà ta thể hiện xuất sắc như thế nào trong Thượng viện.

Trước đây, Audrey không giỏi chuyện này chút nào. Bởi nàng luôn là một con người tự do phóng khoáng và khăng khăng sống thật với bản thân. Vậy mà giờ đây nàng chẳng tốn quá nhiều công sức để trả lời một cách hoàn hảo nữa.

Trong con mắt "Khán Giả", cảm xúc và suy nghĩ của hầu hết người phụ nữ quý tộc đều hiện rõ trên mặt.

Trên tầng hai, Audrey rẽ vào một cửa hàng bán váy đặt may.

Nhân viên phục vụ là một cô gái nhỏ nhắn có vẻ ngoài ngây ngô. Cô mặc một bộ váy đen trắng đan xen và để kiểu tóc "bướng bỉnh" ngang vai. Đó chính là "Trọng Tài" Hugh Dilcha.

Audrey liếc mắt ra hiệu Susie trong khi vẫn không thay đổi biểu cảm trên mặt. Cô chó hiểu ngay ý chủ nhân, vui vẻ tung tăng chạy sang cửa hàng khác.

Cô hầu gái Annie đành vội vàng chạy theo để kéo Susie về.

Giỏi lắm! Audrey thầm khen rồi bước đến chỗ Hugh Dilcha, giả vờ lựa váy.

“... Cô hẹn tôi ở đây là có việc gì à?” Sau khi lớn giọng giới thiệu sản phẩm, Hugh khe khẽ hỏi.

Chất giọng cô rất non nớt, hệt như giọng của một đứa trẻ.

“Nhân viên cửa hàng đâu?” Audrey hỏi một câu khác để đáp lại câu hỏi trước đó.

Hugh ngó nghiêng xung quanh rồi nói: “Tôi thuyết phục cô ta nghỉ buổi sáng hôm nay. Trông cô ta vui lắm.”

Audrey nhìn từng bộ váy với nhiều kiểu dáng khác nhau, đoạn lấy một mảnh giấy được gấp gọn từ trong túi xách da cừu ra rồi bí mật đưa cho Hugh.

“Trung tướng Gió lốc Qi Langos đã lẻn vào Backlund. Đây là chân dung của hắn. Tôi hy vọng cô có thể giúp tôi điều tra xem hắn đang ở đâu. À, nhớ đừng đánh động hắn nhé.”

Hugh cầm mảnh giấy, nhanh chóng mở ra nhìn. Bên trong là bức chân dung sống động như thật của một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi với chiếc cằm rộng trông rất đặc biệt.

"Giáo viên mỹ thuật lúc nào cũng khen tôi cả…" Audrey nhìn thoáng qua Hugh, đầu hơi ngẩng lên.

Nàng bổ sung: “Vương quốc treo thưởng Qi Langos với số tiền 10.000 Bảng. Nếu hắn bị bắt, kể cả người cung cấp manh mối cũng sẽ được thưởng ít nhất vài trăm Bảng.”

Nàng vừa dứt lời, ánh mắt Hugh sáng rực cả lên, đúng như những gì nàng đã liệu.

.

Một chiếc cằm rộng cực kỳ độc đáo, tóc búi kiểu kỵ sĩ cổ đại, đôi mắt biết cười lạnh lùng đến lạ… Hugh Dilcha ngả người trên chiếc sofa, xem xét thật kỹ bức chân dung Audrey đưa cho.

Trong mắt cô, gã chẳng khác nào một đống tiền di động.

Sau khi đã khắc sâu ngoại hình của tay đại hải tặc Qi Langos vào bộ não, cô đọc tiếp phần mô tả bên dưới.

“Tóc nâu, mắt xanh lam đậm. Bức chân dung chỉ mang tính chất tham khảo vì mục tiêu có khả năng biến thành người khác. Thời gian duy trì biến hình không xác định."

Chỉ mang tính chất tham khảo… Mục tiêu có thể biến hình thành người khác… Tham khảo, biến hình… Vậy mình mất công nãy giờ để nhớ rõ khuôn mặt hắn làm gì cơ chứ? Mặt Hugh ngây ra, cứ như thể đây là lần đầu tiên cô nhận thức được chuyện thế giới này khắc nghiệt đến nhường nào.

Ngẩng đầu lên, cô nhìn Fors Wall nằm dài trên ghế sofa đối diện bằng ánh mắt mê mang rồi tự nhủ: “Chịu thôi, mình không có cách nào để tìm ra tung tích gã này cả. Thông tin duy nhất có được là hắn không đến từ Backlund. Nhưng mỗi ngày Backlund này đón tiếp biết bao nhiêu là người xứ khác, đếm làm sao được."

Fors bật người, định bụng ngồi dậy, song cô thử đi thử lại đến tận ba lần cũng không làm nổi.

“Đây chỉ là 'Người Học Việc' chứ đâu phải là 'Trọng Tài'…” Cô bĩu môi, dùng tay bấu lấy thành ghế và cuối cùng cũng thành công biến tư thế nằm thành tư thế ngồi.

“Có khi vị tiểu thư đó nghĩ chúng ta là 'Nhà Tiên Tri' cũng nên?” Fors khơi mào cuộc trò chuyện bằng một câu đùa giỡn.

Vừa định đáp lời, Hugh bắt gặp những dòng ghi chú mà mình còn chưa đọc.

Cô nhỏ giọng nói:

“Gợi ý cách để tìm được mục tiêu:

“1. Qi Langos sở hữu một món đồ tà ác. Cứ cách mỗi một ngày, hắn phải cung cấp cho nó máu, thịt và linh hồn của người sống. Nên xem xét điều tra những người vô gia cư bị mất tích.

“2. Thu thập chi tiết tư liệu về Qi Langos. Thông qua đó để tổng kết sở thích và hành vi của hắn.

“3. Dù có thể thay đổi diện mạo, nhưng nếu không được đào tạo bài bản sẽ không thể nào giấu được những hành động khác với nhân dạng gốc, ví dụ như những món ăn ưa thích, phong cách đi đường, những cử động theo thói quen, vân vân.”

Nghe xong, Fors gật đầu: "Tiểu thư Audrey quả nhiên không phải thiếu nữ ngây thơ, trong sáng như người ta đồn thổi. Cô ấy thực sự rất tỉ mỉ và sở hữu sức quan sát tinh tường.”

“Vậy à?” Hugh ngờ vực hỏi lại. Không đợi người kia trả lời, cô liền nói tiếp, “Tớ sẽ phụ trách công tác thu thập thông tin. Còn cậu lo việc tổng kết đặc điểm và sở thích của đống Kim Bảng - à không, tay tướng quân hải tặc đó nhé?"

Fors tròn xoe mắt, cô lắc mạnh hộp đựng thuốc lá bằng sắt: "Hỡi ôi, sao cậu có thể nhẫn tâm đến thế? Sao cậu có thể nhẫn tâm yêu cầu một tác giả tinh tế mẫn cảm làm mấy chuyện quy nạp, tổng kết, phân tích và suy luận như thế?"

Hugh liếc cô bạn thân trong khi vô thức tỏa ra khí chất quyền uy: "Cuốn 《 Đồi Gió Bão 》 của cậu có một đoạn suy luận hay lắm mà.”

Fors rụt vai, cúi gằm mặt xuống bàn trà rồi nói: “Cậu có biết tớ đã phải vò đầu bứt tai bao lần, hi sinh biết bao sợi tóc, đánh mất biết bao giấc ngủ để viết được đoạn đó hay chăng?"

Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Hugh, rồi lại cúi đầu than vãn: “Đời người ngắn lắm chẳng dài đâu, lại còn biết bao việc chờ ta hoàn thành. Đã vậy thì tại sao chúng ta phải phung phí thời gian vào những chuyện nhàm chán vô vị cơ chứ?"

Rất chí lý… Hugh suýt gật đầu đồng tình. Cô phải vất vả đấu tranh với bản thân mới giữ được vẻ uy nghiêm của một "Trọng Tài".

“Thế cậu có cách nào hay hơn không?” Cô hạ thấp giọng, cố làm cái giọng non nớt nghe có vẻ trầm hơn.

Fors nghiền ngẫm khoảng mười mấy giây rồi chợt ngẩng đầu lên: “Chúng ta có thể thuê một chuyên gia trong lĩnh vực này mà! Cậu đi thu thập thông tin về tay 'Trung tướng Gió lốc' đấy, sau đó xóa tên rồi đưa cho một thám tử tài giỏi, nhờ người đó tổng kết và phân tích đầu mối. Cái này chỉ cần trả phí tư vấn là được!"

"Sao mình không nghĩ ra nhỉ..." Hugh ngây người. Cả hai im lặng nhìn nhau.

Khi bầu không khí bắt đầu trở nên khó xử, cô hắng giọng bảo: "Chúng ta sẽ làm theo cách của cậu."

Dứt lời, cô vội vàng bồi thêm một câu: "Cậu trả phí tư vấn nhé!"

Truyện Chữ Hay