Translator: Kouji
✫ ✫ ✫
Lại lừa được thêm một thành viên mới. Không đúng, phải gọi là lại tuyển dụng được một thành viên mới chứ!
Klein lắc đầu cười, tự giễu về sức mạnh hiện tại của Hội Tarot: Thân là thủ lĩnh, vậy mà “Kẻ Khờ” chỉ có Danh Sách 9, vừa tiêu hóa hết Ma Dược “Nhà Bói Toán”!
Còn thành Bạch Ngân mang tiếng không có hy vọng gì lại sở hữu chí ít ba cường giả Danh Sách 4!
“Sau khi trải đường lần cuối, mình sẽ giải thích tình hình với đội trưởng và làm đơn thỉnh cầu đặc biệt. Một khi trở thành ‘Tên Hề’, ít nhất mình sẽ không chỉ là người hỗ trợ nữa.” Klein không tiếp tục ở lại. Anh mở rộng Linh tính, để nó bao bọc bản thân và rơi xuống.
Xuyên qua lớp sương mù xám xịt cùng những tiếng gầm thét, anh trở về phòng trọ, giải trừ bức tường Linh tính.
Tiếp theo, Klein mở khóa, rời phòng, đến hai căn phòng mà Dunn đã thuê để kiểm tra. Thấy đội trưởng cùng Frye vẫn chưa về, anh bèn xuống lầu một, trả chìa khóa phòng cho chủ nhà trọ.
Chủ nhà trọ nhìn đồng hồ treo trên bức tường gần đó, giơ ngón tay cái lên: “Được đấy!”
“Này, ông nghĩ tôi thuê ‘phòng theo giờ’ để làm gì?” Klein mở miệng định giải thích, nhưng cuối cùng quyết định để mặc đối phương tiếp tục hiểu lầm.
Anh có chút chạnh lòng, đành tự an ủi bản thân: “Thôi, như thế thì ông ta mới không lắm mồm kể cho đội trưởng chuyện mình đã thuê một căn phòng khác!”
Anh giả bộ dạo quanh một vòng, thực hiện một phép bói toán nhanh. Dựa theo kết quả, anh trở lại tầng hai nhà trọ, trông thấy Dunn và Frye đang thảo luận về cuộc điều tra trong căn phòng thuê sẵn.
“Có thể khẳng định rằng oan hồn mới xuất hiện trong khoảng hai đến ba tháng gần đây.” Thấy Klein bước vào phòng, Dunn gật đầu chào hỏi rồi đưa ra kết luận.
Klein lập tức phụ họa: “Cuộc điều tra của tôi cũng xác nhận điểm này…”
Anh thuật lại những thông tin chủ chốt mà mình đã tìm hiểu được rồi nói: “Phải rồi. Có một người dân địa phương tên là Grey Vô Lại tuyên bố rằng nhà ông ta sở hữu bức chân dung của Nam tước Lamud đời thứ nhất, rằng đó là một cổ vật có tuổi đời hơn một nghìn năm.”
“Đừng nói với tôi là cậu đã mua nó nhé?” Dunn hỏi thẳng. Sự sửng sốt thoáng qua đôi mắt xám của ông.
“Đội trưởng, ông nghĩ tôi là một gã ngốc cả tin à?”
Klein chế nhạo trong lòng trước khi cười khan: “Không, tôi không mua. Tuy chỉ là sinh viên khoa Lịch Sử, nhưng dù sao tôi cũng từng tham gia một số khóa của hệ Khảo Cổ Học rồi. Thế nên tôi cũng có kinh nghiệm nhất định trong chuyện này, có thể sơ bộ kiểm tra xem nó là thật hay giả. À phải, người đàn ông trong bức chân dung rất giống ông Azik, giảng viên khoa Lịch Sử của tôi.”
Anh đề cập thông tin quan trọng nhất bằng một thái độ thản nhiên, dửng dưng.
Quả nhiên, Dunn đã không chú ý đến điều này. Ông dùng ngón tay xoa lông mày, bảo: “Ở trấn nhỏ có di tích cổ đại như thế này luôn tràn ngập các loại đồ cổ. Ban nãy tôi đã gặp một người bản địa rao bán chén rượu bạc của Nam tước Lamud.”
“Có người chào hàng gia huy nhà Lamud cho tôi, bảo nó được đào ra từ lâu đài cổ.” Frye bổ sung.
Klein buột miệng: “Anh không mua đâu nhỉ?”
Frye nhìn Klein, Klein nhìn lại. Hai bên không tiếp tục đề tài này nữa.
“Hai người đã hồi phục rồi nhỉ. Nhiệm vụ tiếp theo là cầm Vật Phong Ấn 3-0782 đến chỗ vắng người ở ngoài trấn. Bằng không thì đa số những người trong quán trọ này sẽ biến thành kẻ ngớ ngẩn chỉ biết ‘ca ngợi mặt trời mất’. Cậu đi trước hay Frye trước?” Đôi mắt sâu thẳm của Dunn liếc Klein.
“Tôi.” Klein hơi giơ tay và mỉm cười: “Giờ vẫn còn sớm. Chờ tôi về thì vẫn còn đủ thời gian để đánh một giấc. Cứ cách hai tiếng sẽ thay phiên một lần đúng không?
“Ừm. Frye, đi cùng Klein để xác nhận địa điểm thay ca đi.” Dunn nghiêng đầu về hướng “Người Nhặt Xác” Frye ---- Khi họ tách ra điều tra, ông đã tranh thủ giao Vật Phong Ấn 3-0782 cho Frye. Nếu không thì Dunn đã sớm bị thanh tẩy cả tâm thần lẫn thể xác và bắt đầu ca ngợi mặt trời rồi. Nhưng do không đủ thời gian phục hồi nên Frye hiện tại chỉ có thể giữ nó trong khoảng ba tiếng nữa mà thôi.
“Tôi hiểu rồi.” Frye gỡ “Thánh huy Mặt trời biến dị” gài ở mặt trong áo khoác xuống và đưa cho Klein.
Klein tò mò nhận lấy huy chương, sờ lên bề mặt kim loại, cảm nhận được sự ấm áp như thể đang có nước nóng chảy bên trong.
Ánh sáng ấm áp dịu dàng giống như gợn sóng lan tỏa thành từng lớp mang đến cảm giác thanh khiết. Đồng thời, Klein biết rằng tấm huy chương khắc hình mặt trời này đang không ngừng cọ rửa Linh tính của anh, loại bỏ tạp chất và chỉ giữ lại những gì tinh khiết nhất.
“Quả nhiên Vật Phong Ấn nào cũng có mặt trái. Chỉ cần hơi bất cẩn là cầm chắc cái chết. Thậm chí còn thảm hơn cả chết…” Anh tự nhủ trong lòng, cài Vật Phong Ấn 3-0782 ở mặt áo trong.
Kiểm tra xong tình trạng gậy chống, bùa chú và súng lục ổ xoay, anh cùng Frye rời khỏi quán trọ, đi thẳng đến ngoại ô trấn Lamud.
Tại bìa rừng thưa thớt và quạnh quẽ, hai người dạo quanh một vòng, đảm bảo rằng phạm vi mấy chục mét xung quanh không có bóng người nào.
“Nếu có ai đến gần thì phải đuổi ngay.” Frye nhắc nhở bằng giọng lạnh tanh, “Tôi sẽ tới thay phiên cho anh sau hai tiếng nữa.”
“Được.” Klein mỉm cười.
Anh dõi theo bóng Frye biến mất trong trấn nhỏ, sau đó đi đến chỗ tảng đá cao nửa người mà mình đã tìm thấy ban nãy, phủi lá cây xuống và lau qua bề mặt đá.
Tiếp theo, anh miết tay qua tảng đá, mượn ánh trăng đỏ thẫm quan sát ngón tay vài lần.
Xác nhận nó đủ sạch sẽ, Klein vén chiếc áo gió đen mỏng rồi ngồi xuống.
“Sao phải đứng khi có thể ngồi!” Anh nhủ thầm.
Sau vài phút bình tĩnh, anh ngắm nghía khoảng rừng tối tăm, tĩnh mịch và đáng sợ. Cuối cùng, đến khi không thể chịu được nữa, anh đứng lên, lấy ra những lọ kim loại cỡ nhỏ từ túi ẩn, vẩy bột thảo mộc, tinh dầu và nước cất thơm quanh tảng đá.
Đoạn, Klein đọc một câu thần chú bằng tiếng Hermes, mượn sức mạnh từ vật liệu để lan tỏa Linh tính và bịt kín vị trí này.
Có hai lý do khiến anh thực hiện nghi thức đơn giản như vậy: Một là để phòng ngừa xác sống và quỷ hồn đánh lén bản thân mà không cần ỷ vào dự cảm nguy hiểm của “Nhà Bói Toán”; hai là… hai là để đuổi muỗi…
Cái này hiệu quả hơn nước hoa gấp trăm lần! Klein ngồi xuống với tâm trạng hài lòng.
Anh nhàm chán ngồi yên một chỗ trong vài phút trước khi tò mò tháo Vật Phong Ấn 3-0782 xuống, cẩn thận xem xét “Thánh huy Mặt trời biến dị” này.
Nếu bói toán về lai lịch và nguồn gốc đặc thù của nó thì liệu có ra không nhỉ… Một ý tưởng thú vị đột nhiên lóe lên trong đầu Klein. Vậy là, anh lấy tờ giấy và bút máy luôn cất trong túi, viết câu bói toán: “Nguồn gốc của ‘Thánh huy Mặt trời biến dị’ trong tay ta.”
Thân là một “Nhà Bói Toán” chân chính và hợp cách, Klein luôn chuẩn bị sẵn những thứ cần thiết để xem bói mọi lúc, mọi nơi.
Mặc niệm bảy lần xong, anh nhắm mắt, bước vào trạng thái Minh tưởng, sử dụng nó làm bàn đạp để bắt đầu giấc mơ của mình.
Trong mộng, anh chỉ nhìn thấy một vùng sáng thuần túy, ngoài ra không có gì khác.
“Ừm, giáo hội chắc chắn đã tìm những ‘Nhà Bói Toán’ khác bói thử, nhưng trên tư liệu vẫn không đề cập đến nguồn gốc. Điều đó cho thấy họ không gặt hái được kết quả nào, giống như mình vậy…” Klein thở dài, tự hỏi, “Nếu loại bỏ sự quấy nhiễu thì sẽ ra kết quả gì đây?”
Ý tưởng này vừa xuất hiện liền chiếm cứ tâm trí anh, đẩy sự tò mò của anh lên đến đỉnh điểm.
Anh do dự hơn mười mấy phút, nhìn bóng đêm yên tĩnh và bốn bề vắng lặng, bản thân lại đang ngồi ở một góc khuất kín đáo trong rừng, sẽ không bị người đi ngang qua nhìn thấy. Thế là, anh quyết định đứng lên, đi ngược bốn bước, tiến lên trên màn sương xám một lần nữa.
Trong cung điện nguy nga hùng vĩ, Klein ngồi trên ghế chủ tọa ở đầu chiếc bàn dài bằng đồng, “hiện thực hóa” một tấm da dê màu vàng nâu, bút máy thân tròn màu đen cùng tấm “Thánh huy Mặt trời biến dị”.
“Cảm giác như thật vậy…” Anh cầm Vật Phong Ấn 3-0782 lên áng chừng, nhận thấy hình dạng cùng xúc cảm giống hệt như tấm huy chương ở ngoại giới.
“Trực tiếp dựa vào cảm thụ của mình để tái hiện sao?” Klein lẩm bẩm, viết lại câu bói toán vừa nãy: “Nguồn gốc của ‘Thánh huy Mặt trời biến dị’ trong tay ta.”
Trong thế giới tối tăm, hư ảo, đầy mịt mùng, Klein trông thấy một chất lỏng màu vàng đang tỏa sáng và lơ lửng trên bàn thờ.
Trước mặt nó là một người đàn ông mặc áo choàng cổ điển màu trắng.
Tấm lưng ấy đã mất đi khí tức sự sống. Gã từ từ ngã về phía bàn thờ.
Lúc này, thánh huy mà gã cầm trong tay tiếp xúc với chất lỏng màu vàng kia. Cái sau nhanh chóng thấm vào trong cái trước.
Đến đây, giấc mộng tan biến, Klein cũng tỉnh lại.
“Hóa ra tấm thánh huy này có thể luôn hữu hiệu, cũng không có cách nào khống chế là bởi dung hợp chất lỏng màu vàng đó. Ừm, từ lúc nó được phát hiện đến giờ cũng phải tầm mấy chục năm rồi, năng lực thanh tẩy vẫn không hề suy giảm chút nào… Rốt cuộc thì chất lỏng vàng óng kia là thứ gì vậy… Một vật liệu phi thường cao cấp nào đó chăng?” Klein vừa vuốt ve Vật Phong Ấn 3-0782 trong tay, vừa chìm vào suy tư.
Cân nhắc thêm vài phút đồng hồ, anh thử mô phỏng lại cảm giác trong mộng để tách chất lỏng màu vàng óng khỏi “Thánh huy Mặt trời biến dị”.
Vừa nghĩ đến chất lỏng vàng óng kia, nó liền hiện lên trước mắt anh. Điều đó làm Klein vô cùng khiếp sợ. Anh ngạc nhiên nhìn tấm huy chương không còn ấm áp hay tinh khiết, rồi đưa mắt về phía giọt chất lỏng màu vàng đang lặng lẽ bồng bềnh giữa không trung, không khỏi đưa ra một đánh giá cao đối với không gian thần bí trên màn sương xám: Đây quả là một chuyện có thể gọi là thần kỳ. Cho dù nó chỉ là một vật phẩm hư ảo được “mô phỏng” chăng nữa!
“Nguồn gốc của giọt chất lỏng màu vàng óng này!”
Với tâm trạng phấn khởi, anh viết một câu bói toán mới.
“Nguồn gốc của giọt chất lỏng màu vàng óng này!”
Anh nhẩm thầm câu bói toán đủ bảy lần, cầm tấm giấy da dê và giọt chất lỏng màu vàng óng hư ảo khi ngả người vào lưng ghế.
Anh không biết liệu mình có thể bói toán bằng vật phẩm tách ra từ cảm giác hay không, cho nên chỉ có thể mạnh dạn đưa ra giả thuyết và cẩn thận xác minh.
Không đến mấy giây, mắt Klein tối sầm, từ nâu chuyển sang đen, bước vào trạng thái Minh tưởng.
Mí mắt anh rủ xuống, “nhìn” giấc mơ huyễn hoặc, mơ hồ.
Trong thế giới tối tăm mịt mờ và vỡ thành từng mảnh ấy, một vầng mặt trời chói lọi màu vàng đột nhiên xuất hiện! Cùng với đó là một tiếng hừ trầm thấp truyền đến từ khoảng không vô tận. Ánh sáng trong và tinh khiết lập tức bùng lên, đốt cháy tất cả mọi thứ. Ngọn lửa vàng rực điên cuồng lan tỏa.
Oanh! Klein lập tức thoát khỏi giấc mộng. Cơ thể run rẩy ngả sang một bên. Thân thể anh đã biến thành một ngọn đuốc bùng cháy dữ dội.
Trong giây phút ấy, mọi suy nghĩ trong đầu anh biến thành một mớ hỗn độn, không thể tư duy mạch lạc được nữa.
Ầm! Ầm!
Không gian bí ẩn phía trên màn sương xám rung chuyển dữ dội, cung điện hùng vĩ bắt đầu sụp đổ từng tấc một, chiếc bàn dài bằng đồng cũng bị đập lõm, vỡ tan thành nhiều mảnh.
Những thay đổi đáng sợ đó chỉ kéo dài trong ba giây đồng hồ. Sau đó, sự yên bình quay về với phía trên màn sương xám, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngọn lửa vàng trên người Klein dần lụi tàn. Cơ thể anh hoàn toàn cháy đen. Anh lăn lộn, la hét thảm thiết cho đến khi lấy lại được phần nào khả năng suy nghĩ.
Anh chống tay lên phần tay vịn của chiếc ghế tựa lưng cao, gắng gượng đứng lên. Những gì vừa xảy ra làm anh kinh hãi và bàng hoàng không thôi.
Trước đó, anh hoàn toàn không ngờ rằng một lần xem bói đơn giản lại dẫn đến hậu quả như vậy!
Anh thở hổn hển vài lần, ngẩng đầu nhìn chung quanh, phát hiện cung điện nguy nga cùng chiếc bàn dài cổ xưa đều đã bị phá hủy. Đối với không gian chưa từng xuất hiện bất kỳ sự dị thường nào, đây quả là thiệt hại chưa từng có.
“Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra? Lời xem bói của mình đã hướng thẳng đến một thực thể không thể tưởng tượng nổi nào đó sao?” Sau khi bình phục một chút, anh vừa chờ làn da cháy đen bong ra, vừa phỏng đoán, “Nếu không nhờ không gian bí ẩn trên sương xám cản trở thì có lẽ mình đã bị đốt trụi rồi… Chẳng lẽ chất lỏng màu vàng kia là thần huyết? Mình vừa nhìn thấy Mặt Trời Chói Lòa Vĩnh Cửu hoặc đại thiên sứ quyền năng dưới trướng Ngài sao? Không, đó là một vầng thái dương, mình cảm giác nó giống với người trước hơn… Chẳng lẽ, mình đã nhìn thẳng vào thần linh?”
Klein càng nghĩ càng sợ, cảm thấy mình suýt đặt chân vào cửa tử: “Đúng là người không biết thì không sợ. Không lao đầu vào chỗ chết thì sẽ không chết… Sau này mình không được xem bói lung tung, cái gì cũng thử bói một lần nữa! Ai biết sẽ nhìn thấy cái gì!
“Nếu chuyện này lại xảy ra, mình cũng không biết không gian thần bí này còn có thể giúp mình ngăn trở tổn thương trí mạng hay không… Đến lúc đó thì chết chắc…
“Tuyệt đối không được tiếp tục thí nghiệm giọt chất lỏng màu vàng này nữa. Ban nãy, hẳn thực thể có khả năng là Mặt Trời Chói Lòa Vĩnh Cửu kia đã chịu ảnh hưởng bởi sự bí ẩn, quỷ dị và đột nhiên của không gian phía trên sương mù xám, cho nên mới không kịp làm ra phản ứng khác… Nếu Ngài có thì giờ chuẩn bị, chỉ sợ mảnh không gian thần bí này sẽ không thể ngăn cản…”
Nghĩ đến đây, bộ dáng Klein đã trở lại bình thường, không còn lớp cháy đen. Tuy nhiên, trông anh có vẻ ảm đạm, hư ảo hơn trước khá nhiều.
Anh đưa tay xoa huyệt thái dương, nghĩ về việc khôi phục cung điện và chiếc bàn dài.
Cung điện giống như nơi ở Người Khổng Lồ cùng chiếc bàn dài bằng đồng phục hồi trong nháy mắt. Không hề thay đổi mảy may.
Klein ngồi xuống, dựa vào thành ghế, tự giễu cười: “Đây không phải là chuyện xấu. Chí ít mình cũng biết được cực hạn của không gian bí ẩn này nằm ở đâu, xác định rõ mục tiêu… Xem ra phải trở thành thiên sứ, thần linh thì mới đủ sức khiêu gợi toàn bộ lực lượng ở phía trên màn sương xám nhỉ?
“Phải thêm một điều nữa vào quy tắc ‘Nhà Bói Toán’ của mình mới được: ‘Tuyệt đối không được tùy tiện xem bói những thứ có khả năng liên quan đến sinh thể cấp cao'. Ừm, không được mở Linh thị lung tung nữa. Nhỡ nhìn thẳng vào thứ gì đó không nên nhìn thì toi. Dù sao ở ngoại giới, mình cũng không có thứ gì tương tự như không gian thần bí để bảo vệ bản thân khỏi đại đa số những tác động tiêu cực…”
Sau vài giây, vẻ mặt Klein bỗng trở nên kỳ quặc. Bởi một số tri thức đang vang vọng trong đầu anh. Đúng vậy, tri thức!
Trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi với thực thể có khả năng là Mặt Trời Chói Lòa Vĩnh Cửu, Klein luôn ở trong trạng thái xem bói. Cho nên anh đã vô thức bói được một ít chuyện và kiến thức từ trên người đối phương.
Anh vội vàng sử dụng thuật bói mộng để hồi ức và chỉnh lý lại những thu hoạch bất ngờ, cầm lấy cây bút máy thân tròn màu đen mới được tái hiện và viết:
“1. Chớ có nhìn thẳng Thần.
“2. Thiên Sứ Trắng Tuyền.
“3. Kỹ xảo chế tạo ‘Bùa Dương viêm’... Đây là bùa chú lĩnh vực mặt trời tương đối cao cấp, có thể duy trì hiệu quả suốt một năm rồi mới suy yếu… Có thể sử dụng Vật Phong Ấn 3-0782 thay thế, đánh cắp sức mạnh từ nó chứ không cần cử hành nghi lễ khẩn cầu Mặt Trời Chói Lòa Vĩnh Cửu…
“4. Vô cùng căm thù Chúa Tể Gió Bão, Thần Tri Thức và Trí Tuệ.
“5. Công thức Ma Dược ‘Người Ca Tụng’: Nguyên liệu chính là kết tinh của một đóa hoa Hướng dương hoặc lông đuôi của chim Đá lửa trưởng thành hoặc lông đuôi chim Phóng hỏa… một viên đá Hải yêu hoặc một đóa hoa Hướng dương ca hát… Nguyên liệu phụ trợ là một cây Cỏ giữa hè, năm giọt Rượu tháng bảy, một chiếc lá Ám tinh linh.
“6. Công thức Ma Dược ‘Người Khẩn Cầu Ánh Sáng’: Nguyên liệu chính là một mảnh đá Ánh sáng rực rỡ hoặc bột Linh hồn trắng lóa hoặc… Máu Nhím trong gương hoặc trái tim Quỷ khổng lồ dung nham…; nguyên liệu phụ trợ là một đóa hoa Hướng dương viền vàng, ba giọt nước ép cây Phụ tử…
“7. Công thức Ma Dược ‘Tư Tế Của Ánh Sáng’: thiếu nguyên liệu chính. Nguyên liệu phụ trợ là năm gram Hương thảo, bảy giọt nước ép trái Phật thủ, nước nham thạch…
“8. Công thức Ma Dược Danh Sách 4 ‘Vô Ám Giả’ (1), nguyên liệu chính có thể dùng thần huyết màu vàng rút ra từ ‘Thánh huy mặt trời biến dị’ hoặc thay thế bằng ba chiếc lông đuôi của Thần điểu Thái dương trưởng thành cùng một viên đá Ánh sáng rực rỡ thần thánh. Thiếu nguyên liệu phụ trợ…”
Viết xong tám gạch đầu dòng trên, Klein không khỏi gõ ngón tay vào mép chiếc bàn đồng.
Anh đã gặt hái được nhiều hơn so với tưởng tượng!
Đối với anh mà nói, có thể sống sót sau khi xem bói liều lĩnh như vậy đã đủ rồi. Ai ngờ còn có phần thưởng sống sót bất ngờ chứ.
Trên tư liệu nội bộ của Kẻ Gác Đêm, anh biết Con Đường mà Giáo hội Mặt Trời Chói Lòa Vĩnh Cửu nắm giữ được gọi là “Mặt Trời”. Danh Sách 9 chính là “Người Ca Tụng”. Một nghề nghiệp sử dụng lời ca tiếng hát để mang đến dũng khí và sức mạnh cho bản thân cùng đồng đội, mang lại lòng thành kính và sự phục tùng. Khẩu hiệu của họ là: “Chúng ta hãy ca ngợi mặt trời nào!”
Danh Sách 8 tương ứng với “Người Khẩn Cầu Ánh Sáng”, có thể thực hiện một số nghi lễ cùng pháp thuật thuộc lĩnh vực mặt trời, vô cùng khắc chế hồn ma và xác sống; Danh Sách 7 được gọi là “Thần Quan Mặt Trời” đề cao năng lực cúng tế và pháp thuật trong phạm vi thực hiện.
“Nói cách khác, mình đã gặt hái được công thức Ma Dược Danh Sách 9 và Danh Sách 8 hoàn chỉnh của Con Đường ‘Mặt Trời’. Không giống như những lần trước, công thức Ma Dược lần này còn liệt kê cả những thứ thay thế hoặc tên nguyên liệu trong các thời kỳ khác nhau… Không hổ là công thức được bói trực tiếp từ Mặt Trời Chói Lòa Vĩnh Cửu!” Klein mừng thầm.
Ban đầu, anh dự định xem liệu “Người Treo Ngược” có thể giải quyết được yêu cầu của thiếu niên thành Bạch Ngân hay không. Xét cho cùng, Giáo hội Chúa Tể Gió Bão và Giáo hội Mặt Trời Chói Lòa Vĩnh Cửu cũng là những giáo phái chính thống cổ xưa. Họ từng hợp tác, cũng từng liên tục chiến đấu với nhau trong hàng nghìn năm. Cho nên việc Giáo hội Chúa tể có lưu trữ khởi đầu Danh Sách Con Đường “Mặt Trời” là rất bình thường.
“‘Người Treo Ngược’ chưa chắc đã chú ý đến chuyện này và xin đọc tài liệu tương ứng. Nhưng không khó để một người có khả năng là ‘Nhà Hàng Hải’ như anh ta xin được quyền đọc tài liệu. Có điều, giờ thì không cần tới anh ta nữa. Mình đã tự giải quyết nó theo một cách khó tin và cực kỳ nguy hiểm rồi… Hỡi tiểu thư ‘Công Lý’, anh ‘Người Treo Ngược’ cùng đồng học ‘Mặt Trời’, ‘Kẻ Khờ’ của các vị suýt biến thành xác chết cháy đấy…” Klein giễu nhại trong lòng, anh vẫn còn chút sợ hãi khi nghĩ về chuyện đã xảy ra.
Anh cúi đầu đọc nội dung trên tấm da dê, nghĩ về một công thức khác: “Chẳng lẽ ‘Tư Tế Của Mặt Trời’ là tên cổ của ‘Thần Quan Mặt Trời’ sao? Không đúng, tư liệu nội bộ của Kẻ Gác Đêm không hề nhắc đến chuyện này. Hơn nữa phép bói toán cũng không xác định được đánh số. Nó là Danh Sách 6 hay 5 vậy?
“Danh Sách 4 ‘Vô Ám Giả’... Đây là công thức cao cấp đầu tiên mà mình đạt được! Tiếc là tên nguyên liệu phụ bị thiếu, không biết có cách nào bổ sung được không… Chất lỏng màu vàng kia quả nhiên là thần huyết. Chỉ e là Vật Phong Ấn 3-0782 mạnh mẽ hơn mọi người tưởng rất nhiều. Với mình thì nó hoàn toàn đủ điều kiện để trở thành Vật Phong Ấn cấp 1.
“Có lẽ những Kẻ Gác Đêm trước đây chỉ xác minh xem thứ này có đặc tính ‘sống’ hay không, tác hại đối với người xung quanh ra sao, để kiểm soát ảnh hưởng khó đến mức nào, liệu có thể đối phó với xác chết và hồn ma không, chứ chẳng có biện pháp truy tra nguồn gốc của sự đặc thù này.
“Có khi tấm ‘Thánh huy Mặt trời biến dị’ này có thể đối phó được cả Ác linh cũng nên… Nhưng những nhân viên thí nghiệm ngày trước đâu thể dễ dàng tìm đến Ác linh để thử nghiệm được…
“Là một Kẻ Gác Đêm hợp cách, mình không thể trở thành chủ nhân Vật Phong Ấn 3-0782 được. Nhưng mình có thể tìm cơ hội chế tác ‘Bùa Dương viêm’, đánh cắp lực lượng của nó… Chà, lần này thì không được, mình không có chuẩn bị đầy đủ vật liệu tương ứng. Một Kẻ Gác Đêm thuộc về Nữ Thần Đêm Đen như mình đâu thể kè kè nguyên vật liệu của lĩnh vực mặt trời bên người được?”
Klein tiếc nuối xoa bóp huyệt thái dương. Khi thấy phía trên màn sương xám không còn xuất hiện động tĩnh nào khác, anh mới yên tâm, xác định Mặt Trời Chói Lòa Vĩnh Cửu không lần đến nơi này.
“Chớ có nhìn thẳng Thần, chớ nhìn thẳng vào sinh thể cấp cao. Mình nhất định phải ghi nhớ câu này!
“Tại sao Mặt Trời Chói Lòa Vĩnh Cửu căm thù Chúa Tể Gió Bão và Thần Tri Thức và Trí tuệ đến cực điểm như vậy?
“Thiên Sứ Trắng Tuyền là gì?”
Xem lẫn giữa dòng suy nghĩ miên man của Klein là những cảm giác trống rỗng và đau đớn. Chưa kể anh đã tốn rất nhiều thời gian ở đây, nhất định phải trở về ngoại giới càng sớm càng tốt để tránh bị người khác phát hiện sự dị thường.
Hồi đầu, anh tưởng sẽ chỉ tốn khoảng mười phút đồng hồ để xem bói hai hoặc ba lần trên không gian bí ẩn này. Hơn nữa bên ngoài còn có bức tường Linh tính ngăn cách, một khi nó bị xúc động thì bản thân anh ở phía trên sương mù xám sẽ lập tức cảm ứng được. Thế nên mới có cảm giác vô cùng an toàn, không hề cân nhắc kỹ về yếu tố bất ngờ. Kết quả là anh suýt bước qua cửa tử, lãng phí không ít thời gian.
Nỗi lo về việc được chào đón bằng một tia sáng thanh tẩy sau khi rời đi hoặc “Thánh huy Mặt trời biến dị” bị hư hại làm ruột anh thắt lại. Mặc cho linh tinh bao trùm bản thân, anh rơi xuống.
Ánh trăng đỏ thẫm cùng bóng tối sâu thẳm âm trầm lọt vào mắt anh. Klein lại trông thấy rừng cây thưa thớt, trảng cỏ dại và Vật Phong Ấn 3-0782 còn nguyên vẹn trong tay.
Anh nơm nớp lo sợ trong vài giây, cuối cùng mới tin tưởng mình đã an toàn.
Phù… Anh thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác kiệt quệ sau khi điên cuồng thử nghiệm bên bờ vực chết chóc tràn ngập trong anh.
Klein mệt mỏi giải trừ bức tường tâm lý, để mặc cho làn gió đêm mát mẻ mang theo hơi thở của cây rừng phả vào mặt, giúp anh tỉnh táo hơn một chút.
Anh vuốt ve Vật Phong Ấn 3-0782 ấm áp, cất thở dài từ tận đáy lòng: “Ai mà ngờ được thứ dung hợp với tấm huy chương này lại là thần huyết chứ… Có lẽ các cường giả của Giáo hội Mặt Trời Chói Lòa Vĩnh Cửu từng thử tìm kiếm nó, nhưng không thành công…”
Klein vận động cổ, gài lại “Thánh huy Mặt trời biến dị” vào mặt trong của áo khoác chứ không dám thử nghiệm nữa.
Anh lần theo sợi xích, móc ra một chiếc đồng hồ quả quýt bạc có họa tiết dây leo, nhìn thoáng qua thời gian, thấy rằng vẫn còn một giờ nữa mới đến lúc thay ca với “Người Nhặt Xác” Frye.
“Mình chắc phải dùng đến hai que diêm chống đỡ mắt mất… Đây chính là di chứng từ việc lao đầu vào cái chết sao!” Không còn cách nào khác, Klein lấy ra một chiếc lọ kim loại giấu trong túi ẩn, rút nắp chai, đưa nó tới gần mũi. Một thứ mùi hăng hắc, trộn lẫn mùi bạc hà và mùi thuốc khử trùng sặc lên, xộc thẳng vào mũi anh, khiến người anh nổi da gà, tinh thần cũng bừng tỉnh, cơn buồn ngủ biến mất trong nháy mắt.
Anh đã học được công thức này từ “Người Nhặt Xác” Frye. Nó được gọi là “tinh dầu Quelaag” có thể giúp người ta vượt qua các loại mùi hôi thối cũng như giúp xốc lại tinh thần.
Trong một giờ đồng hồ tiếp theo, Klein vô cùng bồn chồn, thỉnh thoảng lại đứng lên tản bộ, nhiều lần bị muỗi rừng hút máu.
Cuối cùng, anh cũng nhìn thấy Frye, chàng trai có chiếc mũi cao cùng đôi môi mỏng, mái tóc đen và mắt xanh, khoác áo gió, cầm gậy chống xuất hiện trên con đường dẫn ra ngoài trấn nhỏ.
Dẫu cho đối phương vẫn lạnh lẽo âm trầm chẳng khác nào xác sống, Klein lại cảm thấy như vừa nhìn thấy vị cứu tinh. Anh vừa che miệng ngáp bằng đôi mắt rưng rưng vừa chào hỏi, sau đó đưa tay gỡ Vật Phong Ấn 3-0782 từ mặt trong áo khoác xuống.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Nhìn gương mặt tái nhợt khó coi của đồng đội, Frye bèn chủ động hỏi thăm.
Klein thở dài: “Tối qua tôi vừa mới trực Cổng Chianese, sáng nay lại không ngủ đủ giấc nên buồn ngủ quá ấy mà.”
Thay vì nói rõ hơn, anh chuyển chủ đề: “Tôi sẽ thay phiên sau bốn tiếng nữa à?”
“Bảy tiếng. Đội trưởng không cần ngủ buổi tối.” Frye nhận “Thánh huy Mặt trời biến dị.”
Chúc thức đêm vui vẻ… Klein oán thầm đội trưởng, tạm biệt Frye trước khi bước vào trấn nhỏ.
Anh dọc theo con đường dẫn đến quán trọ, tiện tay lấy ra đồng hồ quả quýt để xem thời gian: “Chà, sớm hơn giờ hẹn gần mười phút…”
“Quả là một người ấm áp…” Klein mỉm cười, sải bước về phía quán trọ, đẩy cánh cổng khép hờ ra, bước lên tầng hai trong ánh mắt dò xét của chủ quán trọ và tiến vào căn phòng thuộc về anh.
Anh khóa cửa, cởi áo khoác cùng giày, thả người xuống giường chứ không tắm rửa.
Khoảng mười giây sau, hơi thở anh trở nên nặng nề, dần dần kéo dài và đều đặn.
Trong giấc mơ, Klein trở về thế giới ban đầu. Trước mặt anh là trò chơi chưa qua ải, bên trái là một cốc Coca Cola ướp lạnh cùng miếng gà rán sốt cay, bên phải là cơm và canh măng đắng nấu thịt.
Tuy không thích măng đắng, anh vẫn thường nấu nó với thịt bằm. Nước canh vừa miệng, có chút thơm ngon béo ngậy rất hợp để chan với cơm.
Nếu có nước chấm ngon thì anh có thể chén thêm được một bát cơm nữa!
Vào khoảnh khắc Klein chuẩn bị thưởng thức bữa ăn khuya và cày game, khung cảnh trong giấc mơ của anh dần dần thay đổi, biến thành bố cục trong nhà số 2 phố Hoa Thủy Tiên.
Klein lập tức cảnh giác, ý thức được mình đang mơ.
Anh nhận thấy mình đang ngồi bên cạnh bàn ăn, cầm tờ 《 Nhật Báo Tingen 》trên tay. Trước mặt anh là món súp đuôi bò cà chua, sườn cừu rán, khoai tây nghiền, bánh mì yến mạch.
Anh quay đầu về phía cửa theo bản năng, trông thấy một bóng người đang đứng ở bên ngoài cửa sổ lồi của phòng khách và nhìn chằm chằm vào trong nhà!
Klein giật mình, chợt nhận ra người đó chính là Dunn Smith có đôi mắt xám sâu thẳm. Ông áp nửa gương mặt vào cửa kính, âm thầm quan sát người bên trong.
“Đội trưởng, ông đừng dọa người ta trong mơ được không? Đây chính là phương thức đóng vai ‘Ác Mộng’ của ông sao?” Klein vừa bực mình vừa buồn cười nghĩ. Anh lấy một chiếc thìa, vớt một khối thịt bò rồi cho vào trong miệng.
“Ừm, đúng là tay nghề của mình rồi!” Anh âm thầm cảm thán, hiểu được tại sao mình bỗng trở nên thanh tỉnh trong mơ, tại sao khung cảnh thế giới ban đầu lại biến mất trong nháy mắt.
Nếu có người xâm lấn giấc mộng của anh thì anh sẽ tự động cảnh giác!
Đúng lúc này, Dunn rời khỏi vị trí cửa sổ lồi, trực tiếp đẩy cửa chính nhà Moretti, phất áo khoác đen về phía sau, lẳng lặng đi đến trước mặt Klein.
Ông cởi mũ, hơi gật đầu, ngồi xuống, thoải mái cầm lấy dao nĩa, nhanh chóng ăn sạch súp đuôi bò cà chua, sườn cừu chiên, khoai tây nghiền, bánh mì lúa mạch trên bàn mà không chút khách sáo.
Klein ngây người nhìn đối phương, không rõ đội trưởng rốt cuộc muốn làm gì.
Phù. Dunn hài lòng thở ra một hơi, giơ ngón tay cái lên, sau đó lấy tẩu thuốc và bao diêm ra, nhóm lửa, hít sâu một hơi.
Ông phun vài vòng khói, đứng lên, cầm mũ và chững chạc cúi chào theo kiểu cũ trước khi cất bước rời khỏi nhà Moretti, thoát khỏi giấc mộng này.
Klein ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đội trưởng. Một lúc lâu sau, anh mới cúi đầu nhìn vào những cái đĩa trống, mong muốn tái hiện những món ăn ban nãy theo bản năng.
Nhưng lần này, súp đuôi bò cà chua, sườn cừu chiên và khoai tây nghiền không hề xuất hiện.
“Chúng bị ‘nuốt’ hoàn toàn rồi sao? Đây chính là năng lực của ‘Ác Mộng’?” Khóe miệng Klein nhăn nhúm. Anh thầm nghĩ, “Vậy ra mục đích của đội trưởng là không cho mình ăn khuya trong mơ sao? Quả là ác mộng mà… Cách đóng vai ‘Ác Mộng’ sáng tạo đấy…”
Anh phì cười, rời khỏi giấc mơ, trở về bên giấc ngủ say.
Khoảng năm giờ ba mươi phút sáng hôm sau, Klein không thể không dậy sớm. Anh uống một cốc cà phê, ăn bánh mì nướng kèm thịt xông khói, sau đó vội vàng đi đến ngoại ô trấn nhỏ để thay ca cho Dunn.
Đúng bảy giờ sáng, họ lên đường trở về thành phố Tingen.
Ba người đến số 36 phố Zouteland trước mười giờ. Dunn với tinh thần phấn chấn mang Vật Phong Ấn 3-0782 vào phía sau Cổng Chianese. Bởi chưa có nhân viên văn phòng nào đến nên Frye phải tự mình ngồi trước máy đánh chữ, gõ báo cáo về nhiệm vụ hôm qua cùng đơn xin bồi hoàn tương ứng.
Khi đứng ngoài quan sát, Klein hài lòng nhận thấy những vật liệu mà mình đã sử dụng đều được đưa vào danh sách xin bồi hoàn, bao gồm cả những thứ anh dùng để đuổi muỗi, khu trùng.
Klein không về nhà ngay. Bởi anh đã đưa ám hiệu hẹn gặp bác sĩ Daxter của bệnh viện tâm thần Greenhill ở địa điểm thỏa thuận vào lúc một giờ chiều.
“Lúc ba giờ còn có buổi tụ họp của Hội Tarot… Sao một thủ lĩnh của tổ chức bí ẩn như mình lại phải sống mệt mỏi thế nhỉ?” Klein lẩm bẩm trong lòng khi bước đến phòng nghỉ của Kẻ Gác Đêm để ngủ bù hai tiếng. Anh không sợ mình sẽ quên mất những kiến thức đã gặt hái được vào tối qua. Cho dù quên thì anh cũng có thể sử dụng thuật bói toán để nhớ lại. Anh chỉ sợ mình xem nhẹ sự tồn tại của những kiến thức này, thậm chí quên cả suy nghĩ xem bói để nhớ lại chúng mà thôi. Cho nên, anh đã ôn tập đi ôn tập lại chúng trong đầu trước khi ngủ để có ấn tượng sâu sắc hơn.
Đó cũng là lý do Klein luôn kiên trì viết tổng kết, sắp xếp lại các tình huống mỗi tuần.
Sau bữa trưa, anh lấy đồng hồ quả quýt ra xem, đội mũ, rời khỏi Công ty An ninh Blackthorn và đến Câu lạc bộ Bắn súng ở số 3 phố Zouteland.
Klein đẩy cửa bước vào sảnh tiếp tân. Thay vì đi thẳng đến trường bắn của Kẻ Gác Đêm, anh ngồi xuống một chiếc ghế bày trong đại sảnh, hai tay đặt lên đầu gậy chống, kiên nhẫn chờ đợi.
Nơi này chính là địa điểm gặp gỡ mà anh đã thỏa thuận với Daxter.
Họ ước định bằng cách viết thư. Mỗi khi Klein cần gặp mặt Daxter, anh sẽ lấy thân phận người nhà bệnh nhân để viết thư cho bác sĩ Daxter Guderian, hỏi về chứng bệnh đặc thù có tên là “rối loạn nhân cách phân liệt”. Trong thư, Klein sẽ sử dụng nhiều phương thức khác nhau để đề cập đến từ “Khán Giả”, lợi dụng các chấm mực ở vị trí kín đáo để xác thực thân phận của mình. Còn thời gian họ hẹn gặp sẽ được nhắc đến trong thư theo một cách tình cờ.
Về phần địa điểm gặp mặt, họ đã quyết định nó ngay trong lần thương lượng đầu tiên. Khi nào Klein cảm thấy cần phải thay đổi địa điểm, anh sẽ nói cho Daxter vào thời điểm gặp trực tiếp.
Nếu Daxter Guderian cần gặp anh nhưng không vội thì có thể gửi một lá thư đến quán rượu Chó Săn hoặc gửi đến Câu lạc bộ Bắn súng này, đề tên người nhận là “Ông Hornacis”. Klein sẽ đến lấy nó vào thời gian nhất định.
Trong trường hợp khẩn cấp, Daxter Guderian nhất định phải trực tiếp giao bức thư cho chủ quán rượu Chó Săn, Wright và nói rằng muốn “tìm lính đánh thuê”. Như vậy, thành viên ngoài biên chế của Kẻ Gác Đêm
là Wright sẽ lập tức chuyển bức thư đến Công ty An ninh Blackthorn.
Sau một lúc chờ đợi, Klein trông thấy Daxter có khí chất nhã nhặn bước vào sảnh Câu lạc bộ Bắn súng. Lúc này, chỉ còn hai phút nữa là đến giờ hẹn.
Hắn đội một chiếc mũ dạ đen bằng lụa, mặc một bộ tuxedo vừa vặn, tay cầm gậy chống dát bạc, đeo kính gọng vàng.
Daxter dửng dưng liếc xung quanh, trông thấy Klein hơi gật đầu, bèn thu hồi ánh mắt, đi thẳng đến quầy tiếp tân, đưa yêu cầu thuê trường bắn, súng ống một cách thuần thục. Dù sao thì hắn cũng từng đến đây một lần.
“Trường bắn cỡ nhỏ số 7 đang trống. Mỗi giờ là 3 Saule. Phí thuê súng ổ xoay là 1 Saule 6 Penny mỗi giờ. Bao gồm sáu viên đạn…” Cô lễ tân nhanh chóng giới thiệu.
Sau khi Daxter xác nhận thuê trường bắn trong một tiếng và giao 10 Saule, hắn nhận được một khẩu súng ổ xoay cùng băng đạn bổ sung, đi theo người phục vụ tiến vào trường bắn tương ứng.
Klein chờ thêm năm phút nữa mới chậm rãi đứng lên, cầm theo gậy chống, bước đến trường bắn nhỏ số 7 và gõ cửa.
Với âm thanh cọt kẹt, cánh cửa hé mở. Daxter liếc trái nhìn phải, sau đó mới nghiêng mình sang một bên.
Klein lập tức lách vào trong, khóa chặt cửa.
“Chào buổi chiều, anh Daxter.” Anh vừa nói vừa đưa 10 Saule cho đối phương, “Chúng tôi sẽ không để thành viên ngoài biên chế phải gánh vác phí gặp mặt.”
“Tại tôi có thể xin bồi hoàn…” Anh yên lặng bổ sung trong đầu.
Daxter không từ chối. Hắn cầm tiền và trầm giọng hỏi: “Sĩ quan Moretti, anh tìm tôi có việc gì vậy?”
Klein tất nhiên sẽ không nhắc tới công thức “Kẻ Đọc Tâm” ngay từ đầu. Song anh cũng không giấu giếm suy nghĩ của mình. Dù sao người đàn ông đối diện anh cũng là một “Khán Giả”, không dễ bị lừa gạt như vậy.
“Gần đây Hood Eugen có biểu hiện bất thường nào không?” Anh hỏi về “bệnh nhân” trong bệnh viện tâm thần trước tiên. Đây chính là người đã tuyển dụng Daxter vào Hội Giả Kim Tâm Lý.
Daxter quan sát kỹ lưỡng ánh mắt, biểu hiện và động tác của Klein. Hắn suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Không. Anh ta vẫn như mọi khi. Thú thật, tôi nghĩ nếu anh ta muốn rời khỏi bệnh viện tâm thần thì có thể biểu hiện sự khỏe mạnh và bình thường được ngay. Nhưng Hood vẫn tiếp tục sống ở đó chứ không làm như vậy. Có vẻ anh ta muốn thử chữa khỏi cho tất cả bệnh nhân. Đúng rồi. Tình huống của những bệnh nhân có biểu hiện hỗn loạn, bạo lực hoặc tư duy dị thường đã trở nên khá hơn một chút. Có lẽ… có lẽ Hood đang dùng cách này để rèn luyện năng lực phi thường.”
“Bác Sĩ Tâm Lý” tương ứng với Danh Sách 7 của ‘Người Xem’ thì phải? Hay là cao hơn nhỉ… Thay vì trở thành một bác sĩ tâm lý, Hood Eugen lại dùng thân phận bệnh nhân để thâm nhập vào bệnh viện tâm thần. Điều đó cho thấy hắn ta không hiểu rõ về “phương pháp nhập vai”. Có lẽ Daxter đã đoán đúng. Hắn đang rèn luyện năng lực phi thường của bản thân. Vả lại, kiểu rèn luyện gần giống “phương pháp nhập vai” này có thể giảm bớt tác động tiêu cực của Ma Dược ở một mức độ nhất định. Vì lẽ đó, Hood Eugen quyết định sống luôn ở bệnh viện tâm thần… Klein thản nhiên thể hiện dáng vẻ cho thấy anh hiểu rõ tình hình của Hood Eugen.
Điều đó sẽ khiến Daxter Guderian cảm thấy anh biết rất nhiều điều, hiểu được rất nhiều thứ, sâu không lường được.
Nghĩ đến đây, Klein cũng cân nhắc đến một vấn đề khác. Đó chính là việc Hội Giả Kim Tâm Lý vẫn chưa nắm giữ “phương pháp nhập vai”. Rốt cuộc, ngay cả một thành viên mạnh mẽ có Danh Sách chí ít là 7 cũng không hay biết về điều này. Trong thời đại Kẻ Phi Thường thưa thớt như bây giờ, Danh Sách 7 có thể coi là trung tầng ở bất kỳ tổ chức bí mật nào, đủ để biết một số chuyện quan trọng, nhất là thứ có thể hỗ trợ đắc lực giúp các thành viên chống lại sự mất khống chế.
Có điều, Hội Giả Kim Tâm Lý mới được thành lập trong khoảng hai hoặc ba trăm năm trở lại đây. Thậm chí là muộn hơn. Không nắm giữ hoặc tổng kết được “phương pháp nhập vai” là chuyện bình thường. Trước mắt, chỉ có duy nhất Hội Mật Tu là chắc chắn biết được cách này.
Rốt cuộc thì đó cũng là tổ chức cổ xưa có lịch sử hơn một ngàn năm trăm năm, thậm chí có thể truy ngược đến Kỷ trước đó!
Ơ, giáo hội Nữ thần có tuổi đời lâu hơn Hội Mật Tu cơ mà. Chỉ riêng lịch sử được ghi chép rõ ràng trong phần 'Bức thư từ các vị Thánh' của « Ghi chép Khải huyền của
Đêm » cũng phải được gần ba nghìn năm. Còn không tính những thần thoại và truyền thuyết trước đó. Tại sao một giáo hội như vậy lại không tìm ra được “phương pháp nhập vai”?
Trong suốt lịch sử dài đằng đẵng của một tổ chức khổng lồ, chắc chắn sẽ xuất hiện những thành viên có ý nghĩ độc đáo vô thức muốn thử nghiệm các khả năng khác nhau. Chẳng hạn như “Người Thông Linh” Daly. Có lẽ họ không thể đưa ra “phương pháp nhập vai” một cách chính xác, nhưng có thể bắt đầu từ tên Ma Dược, đặt chân lên con đường đúng đắn, thông qua những phản hồi tích cực để dần dần tìm ra vài thứ. Nếu tích lũy những điều đó từ đời này sang đời khác, ví dụ này đến ví dụ khác thì kiểu gì cũng phải suy ra được “phương pháp nhập vai” rồi mới phải! Trừ khi cao tầng đều là một lũ khỉ đầu chó lông xoăn!
Những liên tưởng miên man ấy khiến cả người Klein chấn động.
Trong mắt những Kẻ Gác Đêm không biết về “phương pháp nhập vai”, những người như “Thông Linh Giả” Daly là thiên tài, là tồn tại mà thành viên bình thường không thể bắt chước được. Cho nên không có ai nghĩ đến việc áp dụng kinh nghiệm của Daly cho bản thân.
Tuy nhiên, với những người đã nắm giữ “phương pháp nhập vai” thì chuyện này vô cùng kỳ quặc!
Klein tin rằng trong lịch sử lâu đời của giáo hội Nữ Thần Đêm Đen, “Người Thông Linh” Daly chắc chắn không phải là thành viên đầu tiên sử dụng “phương pháp nhập vai” để tiêu hóa hết Ma Dược Danh Sách thấp trong thời gian ngắn. Thậm chí cô ấy còn không nằm trong top mười hoặc top năm mươi!
“Về mặt xác suất thì chuyện này thật vô lý… Trừ phi Daly được người khác chỉ bảo chứ không phải tự mình lĩnh ngộ được ‘phương pháp nhập vai’. Điều đó cho thấy lý do giáo hội Nữ Thần Đêm Đen không thể tổng kết được ‘phương pháp’ là bởi tất cả các thành viên đều đi theo lối mòn, tin tưởng vào kinh nghiệm của tiền nhân, tuân theo tín ngưỡng trong quá khứ, không dám phản nghịch chút nào. Dù sao phản nghịch thường đồng nghĩa với việc mất khống chế… Trừ điều này ra còn có khả năng khác, giáo triều đã giấu giếm “phương pháp nhập vai” vì một vài lý do nào đó...
“Mình phải lật giở những tư liệu liên quan, tìm kiếm những trường hợp Kẻ Phi Thường thuộc giáo hội Nữ thần từng tiêu hóa nhanh chóng Ma Dược, xem kết cục họ gặp phải mới được…” Klein nghiêm túc tự hỏi.
Daxter đang quan sát nét mặt trầm lặng của Klein trong khoảng một hai phút rồi hỏi bằng giọng nghi ngờ: “Sĩ quan, hành động của Hood Eugen có vấn đề gì sao?”
“Không có gì. Tôi vừa nghĩ đến chuyện khác thôi.” Klein mỉm cười đáp, gạt sự nghi ngờ sang một bên và hỏi, “Gần đây Hội Giả Kim Tâm Lý có hành động gì không?”
“Không. Chỉ có một buổi tụ họp nhỏ ở quận Awwa để trao đổi nguyên liệu và kinh nghiệm thôi.” Daxter thành thật đáp.
Klein nhẹ nhàng gật đầu: “Tình hình của anh thì sao?”
Daxter kiểm soát nét mặt khi nói: “Không tốt cho lắm. Tôi vẫn thường xuyên nghe được những tiếng thầm thì vô nghĩa và gặp phải ảo giác. Nếu bản thân không phải là bác sĩ tâm lý thì chắc tôi đã nghĩ mình bị mắc bệnh tâm thần rồi.”
Dứt lời, sắc mặt hắn trở nên nặng nề hơn: “Tôi đã làm theo lời dặn của anh và Hood Eugen, phớt lờ những tiếng thầm thì cùng ảo giác kia. Nó làm tôi thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng chúng vẫn luôn ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi, khiến tôi trở nên nóng nảy, táo bạo, dễ cáu giận, không giống chính mình. Phảng phất như có một con người mới đang dần trưởng thành trong tâm trí tôi, hoặc có thể nói là một nhân cách mới vậy. Tôi rất sợ hãi. Có lẽ tôi sẽ đột nhiên mất khống chế vào một ngày nào đó.”
Klein đã sớm chuẩn bị cho tình huống này. Anh mỉm cười: “Đừng lo. Anh hiện là thành viên ngoài biên chế của Kẻ Gác Đêm và có quyền lợi riêng. Một tổ chức cổ xưa như chúng tôi nắm giữ không ít cách xử lý tình trạng mất khống chế. Tuy không hiệu quả một trăm phần trăm nhưng nó chắc chắn sẽ giúp ích cho anh.
“Mặt khác, tôi sẵn lòng chia sẻ kinh nghiệm cá nhân với anh. Có lẽ anh không biết, người đang đứng trước mặt anh đây đã thoát khỏi ảo giác và những lời thì thầm vô nghĩa, khiến chúng biến mất hoàn toàn chỉ trong một tháng. Qua Hood Eugen và những người đồng bạn khác, hẳn anh cũng biết chuyện này khó đến mức nào.”
Vì thu hoạch “Kẻ Đọc Tâm” tương ứng với Danh Sách 7 của “Người Xem”, Klein không thể không khoe khoang và thổi phồng vấn đề.
“Sĩ quan, những gì anh nói có chút bịa đặt, nhưng phần lớn là sự thật.” Daxter bỗng tỉnh táo mở miệng, “Anh muốn lấy được thứ gì từ tôi à?”
“Khán Giả” khó chơi thật…
Klein cười đáp: “Không phải chỉ có mình tôi muốn.”
Tiểu thư “Công Lý” cũng muốn…
Tất nhiên, anh biết Daxter chắc chắn sẽ cho rằng tiểu đội Kẻ Gác Đêm đang muốn có được thứ gì đó.
“Nếu biện pháp của anh thực sự hữu hiệu, còn thứ hoặc tình báo mà mấy người muốn nằm trong tầm với của tôi thì…” Daxter trầm ngâm nói.
“Tôi sẽ trả trước phúc lợi cho anh.” Klein nói thẳng, “Chúng tôi muốn công thức ‘Kẻ Đọc Tâm’. Anh sẽ nộp nó lên đội trưởng chứ không giấu diếm Công thức này. Anh cũng sẽ nói rằng Daxter đã dùng nó để đổi lấy kinh nghiệm làm chủ Ma Dược từ anh.
Trong quá trình ấy, Klein nhất định phải nghiệm chứng Công thức. Vì vậy anh đã “vô tình” ghi nhớ nó vào trong đầu.
Ngoài ra, việc sử dụng kinh nghiệm cá nhân đổi lấy Công thức sẽ giúp anh tích lũy thêm công lao.
Cùng với những công lao trước đây, anh thậm chí có thể trực tiếp xin cấp Công thức “Tên Hề” và nguyên liệu chính mà không cần nỗ lực thêm.
“Một Công thức có thể giao dịch được hai lần. Quá hời!” Klein vui vẻ nghĩ.
Daxter nhìn chằm chằm vào mắt Klein, im lặng một lúc rồi nói: “Anh rất bằng phẳng… Tôi sẽ cố gắng thu hoạch được Công thức này. Nhưng tôi không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian. Nếu nó quá nguy hiểm thì tôi muốn trao đổi bằng thứ khác.”
“Không thành vấn đề.” Klein không định ép buộc đối phương. Anh bắt đầu mô tả “phương pháp nhập vai” theo cách mập mờ.
“Mấu chốt để chống lại sự mất khống chế nằm ở tên Ma Dược. Chúng ta phải hiểu được ý nghĩ thực sự của nó. Đây không phải chuyện chỉ dựa vào việc suy nghĩ mà nhất định phải trực tiếp thể nghiệm. Ví dụ nhé. Một ‘Khán Giả’ phải hiểu được mình chỉ là ‘Khán Giả’ chứ không phải ‘Diễn viên’. Điều anh phải làm là tìm hiểu, đào móc, thử nghiệm nó qua cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, xem một ‘Khán Giả’ nên hành động như thế nào, từ đó suy ra những nguyên tắc của nó, rồi tuân thủ chúng một cách nghiêm ngặt…”
Daxter chuyên chú lắng nghe, một lát sau mới mở miệng: “Quả là một lý thuyết hoàn toàn mới mẻ. Chà, tôi muốn dùng ‘lý luận’ để hình dung những gì anh vừa nói hơn. Nó giống như… giống như lý luận về diễn viên trong ca kịch và tuồng vậy… Tôi sẽ thử xem sao. Hy vọng là sẽ có hiệu quả tốt. Nếu… nếu nó thực sự hữu hiệu thì tôi sẽ gắng hết sức để giúp mấy người đạt được công thức ‘Kẻ Đọc Tâm’!”
“Mong Nữ thần phù hộ cho anh.” Klein vẽ vầng trăng đỏ trước ngực.
Klein không nhắc đến Công thức Ma Dược “Bác Sĩ Tâm Lý”. Bởi anh biết Daxter không thể hoàn thành được nhiệm vụ đó với địa vị hiện tại. Đối phương chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ bại lộ ngay.
Cho nên, anh dự định thực hiện từng bước một, giúp Daxter từ từ đạt đến vị trí cao hơn trong Hội Giả Kim Tâm Lý.
Như vậy thì lợi ích lâu dài sẽ trở nên phong phú hơn.
#Chú Thích:
1) Vô Ám Giả: Người không có bóng tối.