Translator: Kouji
✫ ✫ ✫
Thứ Hai là ngày nghỉ của Klein. Từ sáng đến trưa, anh dựa theo kế hoạch ôn tập và củng cố lại kiến thức thần bí học của mình, sau đó bắt xe ngựa công cộng đến Đại học Hoy.
Anh muốn tiếp xúc với thầy Azik nhiều hơn, xem rốt cuộc đối phương đã biết điều gì.
Trong tòa nhà ba tầng xây bằng đá xám, Klein trò chuyện một lúc với thầy hướng dẫn Cohen Quentin về những thông tin xoay quanh tàn tích cổ đại trên đỉnh chính dãy Hornacis, nhưng chẳng gặt hái được gì thêm.
Nhân lúc thầy hướng dẫn rời phòng để lên lớp, anh đi đến văn phòng ở mé đối diện, tới gần bàn làm việc của thầy Azik.
“Thầy Azik, em có chuyện muốn thưa với thầy, liệu có được không ạ?” Anh cởi mũ chào khi đưa mắt nhìn người thầy có nước da màu đồng, nét mặt hiền lành và nốt ruồi nhỏ dưới tai phải.
Azik nhìn anh với đôi mắt chất chứa sự tang thương khó tả thành lời. Thầy xếp gọn sách vở rồi đáp: "Được chứ, chúng ta hãy đi dạo bên sông Hoy một chút nhé."
"Vâng." Klein chống gậy, theo ông rời khỏi tòa nhà ba tầng màu xám.
Trên đường, hai người đều im lặng. Không ai nói một lời.
Khi dòng sông êm ả hiện lên trong tầm mắt, chung quanh không còn bóng người, Azik mới dừng bước và quay về phía Klein: “Em tìm thầy có chuyện gì sao?”
Klein im lặng hồi lâu, nghĩ tới rất nhiều cách biểu đạt uyển chuyển, cuối cùng lại từ bỏ tất cả.
Vì vậy, anh hỏi một cách thẳng thắn và trực tiếp: “Thầy Azik, thầy là một quý ông đáng kính, cũng là một người đáng tin cậy. Em muốn biết rốt cuộc thầy đã nhìn thấy gì ở em, hoặc thầy đã biết điều gì? Ý em là cái lần thầy nói rằng có sự bất hòa trong vận mệnh của em ấy ạ.”
Azik gõ gậy chống xuống đất, mỉm cười và thở dài: “Không ngờ em lại thẳng thắn đến vậy, khiến thầy không biết phải trả lời ra sao. Thành thật mà nói, sự bất hòa trong vận mệnh của em là điều duy nhất thầy có thể nhìn thấy. Ngoài ra thì thầy không biết gì hơn em.”
Klein có chút chần chừ: “Làm thế nào mà thầy có thể nhìn ra được ạ? Em không tin là nhờ xem bói.”
Azik nghiêng đầu về phía sông Hoy, ngữ điệu hơi nhuốm màu ảm đạm: “Không, Klein, em không hiểu rồi. Bói toán có thể đạt tới trình độ như vậy đấy. Nó phụ thuộc vào người xem bói mà thôi. Đương nhiên, chuyện bói toán của thầy chỉ là một cái cớ để che đậy. Có những người rất đặc biệt, sở hữu những khả năng kỳ lạ bẩm sinh. Mà thầy hẳn là một người như vậy.”
“Hẳn là?” Klein nhạy bén nắm bắt được từ mà đối phương sử dụng.
“Đúng vậy, thầy cũng không biết liệu có phải thầy đã sở hữu điều đó từ khi sinh ra hay không. Có lẽ, cái giá trả cho năng lực ấy chính là việc thầy đã lãng quên chính mình, quên đi quá khứ, quên mất cha mẹ.” Azik nhìn đăm đăm vào mặt sông bằng ánh mắt u sầu.
Càng nghe, Klein càng bối rối hơn: "Quên đi quá khứ?"
Azik nở nụ cười buồn bã: “Trước khi vào khoa Lịch sử của Đại học Backlund, thầy đã mất gần hết ký ức. Điều duy nhất thầy nhớ được là tên mình cùng kiến thức cơ bản. May mà thầy vẫn còn giấy tờ tùy thân. Bằng không thì thầy đã trở thành một kẻ lang thang rồi. Thầy đã cố gắng tìm kiếm cha mẹ mình dựa trên những giấy tờ tuỳ thân ấy. Nhưng những nỗ lực chỉ như dã tràng xe cát. Ngay cả khi thầy có thể nhìn thấy góc váy vận mệnh chăng nữa. Cũng trong những năm còn học đại học đó, thầy đã dần khám phá ra những năng lực kỳ lạ, vượt quá phạm trù thông thường của bản thân.”
Klein đang chuyên tâm lắng nghe không khỏi buột miệng hỏi: "Thầy Azik, tại sao thầy lại bị mất trí nhớ ạ? Không, ý em là, thầy có tìm được lý do mình mất trí nhớ không?”
Anh hoài nghi ông thầy mất trí nhớ này là một thành viên của Học phái Sinh mệnh, thậm chí còn là một thành viên có địa vị khá cao - bởi đây là tổ chức bí ẩn tương ứng với "Quái Vật", từng có "Tiên Tri", truyền thụ kiến thức qua mối quan hệ thầy trò là chính.
Azik nặng nề lắc đầu: “Không, giống như thầy vừa tỉnh ngủ liền quên hết mọi chuyện trong quá khứ vậy.”
Thầy chống gậy đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Sau khi rời Backlund, thầy bắt đầu có những giấc mộng kỳ lạ…”
Mộng? Mình rất am hiểu việc giải mộng mà! Khi cuộc trò chuyện tiến vào chuyên môn của Klein, anh lập tức hỏi: “Giấc mơ đó như thế nào vậy ạ?”
Azik bật ra tiếng cười mơ hồ: “Nhiều lắm. Rất nhiều giấc mơ khác nhau. Đôi lúc, thầy mơ thấy mình đang ở trong một lăng tẩm tối tăm, chung quanh là những chiếc quan tài cổ xưa chứa thi thể nằm úp sấp với tấm lưng mọc đầy lông vũ trắng; đôi khi thầy mơ mình là một kỵ sĩ mặc giáp toàn thân, cầm ngọn giáo ba thước lao vào kẻ thù.
“Thỉnh thoảng, thầy mơ mình là một lãnh chúa sở hữu trang viên trù phú, có một người vợ xinh đẹp cùng ba đứa con; lúc lại mơ thấy mình là một kẻ lưu lạc dầm mình trong mưa, lang thang trên con đường lầy lội với cảm giác lạnh lẽo cùng cái bụng đói khát.
“Đôi khi thầy mơ mình có một đứa con gái. Một đứa con gái khác hẳn với những đứa bé trước. Con bé có mái tóc đen mềm mại, luôn thích ngồi trên chiếc xích đu do thầy tự tay làm và hay vòi thầy cho kẹo; có vài lúc thầy lại tìm thấy mình đứng cạnh giá treo cổ, lạnh lùng ngước nhìn xác chết treo lủng lẳng phía trên…”
Nghe Azik kể lại, Klein chợt nhận ra mình không có cách nào giải thích được những giấc mơ của người kia. Bởi biểu tượng trong những giấc mơ bất đồng ấy đều trái ngược, mâu thuẫn với nhau!
Azik thu lại tầm mắt, giọng không còn mơ hồ: “Vương quốc Feynapotter phía Nam tin vào Nữ thần Đất Mẹ. Giáo hội Nữ thần Đất Mẹ dạy rằng, mọi sinh mệnh đều là ‘thực vật’, chúng hấp thu các dinh dưỡng từ đất đai để chậm rãi sinh trưởng, tươi tốt rồi héo tàn.
"Chờ đến lúc tàn lụi, những sinh mạng này sẽ rơi xuống mặt đất, trở về vòng tay của Mẹ, để rồi năm sau lại mọc lên một lần nữa. Hoa nở hoa tàn. Năm nay sang năm khác. Sinh mệnh cũng như thế. Hết đời này lại qua đời khác.
“Đôi khi thầy rất muốn tin vào cách nói ấy, tin rằng sự đặc thù của bản thân đã khiến thầy có thể mơ thấy ký ức của các kiếp trước.”
Nói đến đây, ông nhìn Klein rồi thở dài: “Thầy chưa bao giờ kể chuyện này cho Cohen cả. Lý do thầy nói cho em là bởi…”
Azik dừng lại và mỉm cười: “Thầy xin lỗi. Có một lời mà thầy nói chưa đủ chính xác. Thầy không chỉ nhìn thấy sự bất hòa trong vận mệnh của em mà còn thấy một thứ khác nữa.
"Klein, em không còn là một người bình thường nữa. Em có được một sức mạnh siêu phàm, kỳ quặc, giống như thầy vậy.”
“Thầy Azik nhìn ra mình là một Kẻ Phi Thường? Năng lực của thầy ấy thật lợi hại!” Klein nghĩ thầm. Anh có chút giật mình trước khi thản nhiên đáp: “Đúng vậy.”
Anh suy nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Vì chuyện xảy ra với Welch và Naya ạ.”
“Đúng như thầy dự đoán…” Azik thở dài, "Trong số những cảnh sát tới trường để lấy lời khai từ Cohen và thầy, có hai người nắm giữ năng lực siêu phàm.”
Chắc là đội trưởng với Leonard rồi, họ phụ trách vụ Welch.
Klein gật nhẹ đến nỗi không ai nhận ra, không ngắt lời Azik.
Azik hơi giơ gậy chống lên: "Ắt hẳn em đã tiến vào giới này rồi nhỉ. Thầy hy vọng em có thể giúp thầy tìm kiếm manh mối về lai lịch của thầy. Em không cần phải tập trung vào chuyện này. Chỉ cần nhớ tới thầy khi bắt gặp nó là được.”
Nói đến đây, Azik nở nụ cười gượng gạo: “Trừ em ra thì thầy không quen ai có sức mạnh siêu phàm cả… Em không thể mường tưởng được một người không có quá khứ cảm thấy như thế nào đâu. Nó giống như một con tàu lênh đênh trên biển rộng. Điều đáng sợ nhất chẳng phải là bão táp, mà là việc không thể tìm thấy bến cảng, không tìm được tuyến đường đến đất liền, chỉ có thể đón nhận hết tai nạn này đến tai nạn khác, chẳng bao giờ kết thúc, chẳng bao giờ có được sự bình yên hay cảm giác an toàn.”
“Không, thầy ơi. Em hiểu được cảm giác của thầy chứ. Bởi chính em cũng là người như vậy. May mắn thay, em còn có mảnh vỡ ký ức của nguyên chủ, còn có Benson và Melissa…”
Klein lặng lẽ đáp lại trong lòng trước khi hỏi: “Thầy Azik, tại sao một người có năng lực thần kỳ như thầy lại không tham gia vào một hội nhóm tương tự và tự mình tìm kiếm manh mối ạ?”
Azik nhìn vào mắt Klein và cất tiếng cười giễu: “Bởi thầy sợ hãi nguy hiểm, sợ hãi cái chết.”
Ông thở dài: “Thầy đã quen với cuộc sống hiện tại, cũng thích cuộc sống như vậy. Thầy không đủ can đảm để mạo hiểm nữa, chỉ còn cách nhờ cậy nơi em.”
Klein không nói gì thêm. Anh hứa: “Nếu gặp phải manh mối tương quan thì em nhất định sẽ chú ý tới nó.”
"Cảm ơn em. Đến lúc chúng ta phải trở về văn phòng rồi. Chờ Cohen xong việc rồi cùng đi ăn trưa nhé. Không biết em còn nhớ không, nhà ăn Đông Balam trong trường cũng khá được đấy. Chà, thầy sẽ mời khách.” Azik giơ gậy, chỉ về hướng mà họ xuất phát.
“Xin lỗi, em thực sự không có ký ức về chuyện đó. Hồi còn học đại học, nguyên chủ làm gì có tiền để ăn ở nhà ăn Đông Balam ạ. Ngay cả khi đám Welch có mời khách thì cậu ta cũng sẽ từ chối đến một nơi đắt đỏ như vậy.” Klein nghĩ thầm khi ấn mũ xuống, theo chân Azik trở lại khoa Lịch Sử nằm trên tầng ba của tòa nhà ba tầng màu xám.
Đi được vài bước, Azik đột nhiên mở miệng: “Sau khi giải quyết xong công việc ở trường thì thầy sẽ bắt đầu nghỉ hè. Em có thể đến nhà thầy chơi hoặc viết thư cho thầy.”
Klein gật đầu, chọn đại một chủ đề để tán gẫu: “Thầy Azik, em tưởng thầy sẽ đến Vịnh Desi để nghỉ mát chứ ạ.”
“Không, miền Nam bây giờ nóng lắm. Thầy cũng không thích cái gọi là tắm nắng chút nào. Nhìn màu da của thầy này, nó rất dễ bị sạm đi. So với chỗ đó, thầy thà đến quận Lẫm Đông, tới phía Bắc Đế quốc Feysac để trượt tuyết, ngắm cảnh và săn hải câu còn hơn.” Azik có nước da màu đồng mỉm cười trả lời.
“Em cũng muốn đi.” Tân Kẻ Gác Đêm Klein nghĩ thầm. Vẻ hâm mộ hiện rõ trên mặt anh.
Kết thúc bữa trưa, Klein trở về nhà rồi chợp mắt một lát. Sau đó, anh bắt đầu ôn tập và nghiên cứu kiến thức nâng cao về bùa chú, hy vọng thành thạo chúng càng sớm càng tốt. Như thế, anh mới có thể chế tạo những thứ dùng được trong trận chiến, giúp đỡ mình phần nào.
Gần ba giờ chiều, Klein thu dọn đồ đạc, bịt kín căn phòng bằng bức tường Linh tính.
Trong thần điện hùng vĩ và khoáng đạt phía trên màn sương xám có một chiếc bàn dài cổ kính bằng đồng.
Được bao bọc trong màn sương mù xám trắng dày đặc, Klein ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế chủ tọa, nhìn bóng dáng mờ ảo của “Công Lý” và “Người Treo Ngược” xuất hiện ở vị trí thường lệ.
“Hừm, cảm xúc của ‘Công Lý’ có vẻ không ổn định cho lắm. Lo lắng, bất an và mê mang sao.” Với Linh thị đã bật sẵn, Klein chỉ cần liếc mắt là có thể nhận thấy sự khác thường của thành viên nữ duy nhất trong Hội Tarot.
Không từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc bây giờ của Audrey Hall. Chuyện Susie đột nhiên mở miệng nói chuyện đã khiến nàng khiếp sợ không thôi.
Audrey đã dự tính về một tương lai trở thành một thám tử tài ba hoặc một bác sĩ tâm lý học nổi tiếng cùng con chó trợ lý Susie. Nhưng nếu điều đó biến thành cô chó thám tử Susie dẫn theo tiểu thư trợ lý Audrey thì có chút… có chút…
Không, không phải là có chút, mà là cực kỳ kỳ quái, khiến người ta không biết xử sự ra sao mới đúng! Audrey đột nhiên ngồi thẳng lưng, chuẩn bị mở miệng xin lời khuyên từ “Kẻ Khờ” và “Người Treo Ngược”.
Lời vừa đến khóe môi lại bị nuốt vào: “Mình phải hỏi kiểu gì đây? Làm gì khi thú cưng có dấu hiệu không bình thường? Làm thế nào để sống chung với một con vật cưng có chỉ số thông minh cao và biết nói? Không, không được, không thể nói thế được. Đây là Hội Tarot mà. Đâu phải nơi chia sẻ kinh nghiệm nuôi thú cưng. Mình dám cá, nếu mình mà hỏi câu đó thì ấn tượng tốt đẹp về mình trong mắt ‘Kẻ Khờ’ và ‘Người Treo Ngược’ sẽ trực tiếp vỡ vụn cho xem!”
Đầu óc Audrey quay cuồng. Cuối cùng, nàng mới sắp xếp được câu từ: “Thưa ngài ‘Kẻ Khờ’ đáng kính cùng anh ‘Người Treo Ngược’ đã luôn giúp đỡ tôi trong suốt thời gian qua, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo các vị. Một con vật cưng có sức mạnh phi thường có thể giúp gì cho chủ nhân? Nói một cách đơn giản chính là, nó có tác dụng gì?”
Nàng vừa dứt lời liền phát hiện ngài “Kẻ Khờ” và “Người Treo Ngược” đồng thời im lặng. Bầu không khí tức khắc trở nên kỳ quái.
“Này, này, này, mấy người nói gì đi chứ, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi không làm gì hết! Thật mà, tôi hỏi giúp bạn tôi thôi!” Audrey hét lên trong nội tâm. Nàng xấu hổ đến mức chỉ mong kiếm một cái lỗ nẻ để chui vào, cũng vô cùng hối hận vì đã hỏi vấn đề này ra miệng.
“Xét đến việc tiểu thư “Công Lý” từng hỏi điều gì sẽ xảy ra khi một con vật bình thường uống Ma Dược Danh Sách, mình có thể kết luận là Ma Dược mà cô ấy chuẩn bị cho bản thân đã bị thú cưng uống mất rồi nhỉ? Đây quả là chuyện mà tiểu thư “Công Lý” có thể làm ra. Có một thành viên như thế, thảo nào người lãnh đạo tổ chức bí ẩn như mình cứ luôn cảm thấy lành lạnh sau gáy.” Klein nghĩ thầm. Anh giơ tay phải lên, bóp trán hai lần, không đáp.
“Người Treo Ngược” Alger Wilson thì im lặng hơn mười mấy giây, rồi mới trả lời bằng giọng có vẻ lạ lùng: “Cái này còn tùy thuộc vào sức mạnh phi thường của con vật cưng nữa. Nếu là ‘Khán Giả’ thì nó có thể thay cô quan sát hoặc lắng nghe trong một số trường hợp nhất định. Cô biết đấy, con người luôn cảnh giác với đồng loại, nhưng chẳng bao giờ hoài nghi thú cưng đang nghe lén, cho dù nó ngồi xổm ngay bên chân người đó.
“Hợp lý! Những lúc thảo luận vấn đề quan trọng với các quý tộc, nghị viên và bộ trưởng, cha luôn tránh mặt mình, thậm chí còn khóa chặt thư phòng. Nhưng miễn là Susie có thể trốn thoát khỏi cuộc rà quét ban đầu thì sẽ không bị đuổi ra ngoài; ngoài ra còn đám quý bà, quý cô hay thích trao đổi riêng với nhau…” Mắt Audrey sáng lên. Tâm trí nàng mặc sức bay bổng, “Với cả, bây giờ Susie có thể nói. Nó có thể trực tiếp nói cho mình biết những gì mà nó nghe được. Susie thật tuyệt vời! Mình sẽ đối xử với nó thật tốt và dạy từ đơn cùng cách phát âm tiêu chuẩn cho nó! Chỉ là, mình nên dạy Susie cách phát âm quý tộc hay khẩu âm Backlund bình thường nhỉ? Sau này, liệu điều đó có khiến Susie lộ lai lịch khi ra ngoài chào hỏi những con chó khác không? Chờ đã, tại sao mình phải cân nhắc tới mấy cái đó cơ chứ? Nó đâu có dùng tiếng người để giao lưu với mấy con chó khác… Đợi chút, tại sao ‘Người Treo Ngược’ chỉ mang mỗi ‘Khán Giả’ ra làm ví dụ vậy? Chẳng lẽ… chẳng lẽ hai người kia đều đoán được gì à?”
Audrey thay đổi sắc mặt, chuyển về tư thế đoan trang khi cất tiếng cười khẽ: “Ngài ‘Kẻ Khờ’, tôi đã tìm được thêm một trang nhật ký của Roselle Đại đế.” Cái này lấy từ Fors Wall.
“Tốt lắm, cô đã trả hết những gì còn thiếu.” Klein hài lòng đáp.
“Tôi xin lỗi. Trang này không có nhiều nội dung cho lắm.” Audrey sao chép nội dung lên tấm giấy da.
Klein giơ tay, để tờ giấy da dê hiện lên trong lòng bàn tay mình. Anh trả lời bằng giọng thoải mái: “Chuyện này không ảnh hưởng đến lời hứa của ta. Hơn nữa, trang nhật ký mà cô đã đưa cho ta lần trước có hai mặt.”
Nhật ký mà “Công Lý” và “Người Treo Ngược” thu thập được đều không phải bản gốc. Chúng là những phiên bản sao chép của các nhà nghiên cứu sau này. Kẻ thì sao chép nó thành trang đơn để bảo tồn, người lại chép nguyên bản gốc cho tiện.
Klein vừa nói vừa rũ mắt nhìn những hàng đầu tiên của trang nhật ký:
.
"Ngày hai mươi tháng mười hai, năm mới sắp đến, nhưng những phản hồi liên tục được đưa đến khiến ta vô cùng hoang mang và bối rối. Vậy mà lại không tìm được dầu mỏ trong thế giới này! Vậy mà lại không tìm được dầu mỏ!
.
Không có dầu mỏ? Là vì nguyên nhân nào đó không tìm được hay thật sự không có? Đã hơn một trăm năm mươi năm trôi qua kể từ khi Roselle Đại đế bị ám sát, vẫn không có dấu hiệu xuất hiện của dầu mỏ… Đồng tử Klein thu hẹp. Bàn tay nắm trang nhật ký suýt run rẩy.
Không có dầu mỏ không chỉ có nghĩa là tương lai của động cơ đốt trong sẽ trở nên vô định, mà còn dẫn đến tình trạng trì trệ trong ngành công nghiệp hóa chất. Như vậy, một nền công nghiệp hiện đại chân chính như ở thế giới ban đầu sẽ không bao giờ thành lập! Nói cách khác, Klein rất khó dự đoán được hướng phát triển của thế giới này.
Kế hoạch ban đầu là, bởi anh chỉ biết mỗi thứ một ít, không cách nào sáng tạo hay phát minh, nhưng có thể dựa vào đó để tiên đoán xu hướng phát triển của thời đại. Chờ đến khi có đủ tiền tiết kiệm, anh sẽ đầu tư mạo hiểm vào những ngành sản xuất triển vọng. Kẻ không đặt trứng chung một giỏ như Klein cho rằng, cứ như vậy thì sớm muộn gì anh cũng sẽ kiếm được một khối tài sản kếch xù. Đến lúc đó, anh sẽ thành lập quỹ từ thiện quốc tế, thuê “Găng tay trắng” (1) làm người đại diện, ngoài mặt là cứu tế người nghèo, trong khi bí mật tài trợ cho phong trào đấu tranh của công nhân quốc tế nhằm chống lại giới thượng lưu và cải thiện cuộc sống cho tầng lớp dân chúng ở dưới đáy xã hội.
Nếu tìm được phương pháp quay về thế giới ban đầu, anh sẽ chia tài sản thành ba phần, để lại cho Benson, Melissa và quỹ từ thiện.
Tiếc thay, tưởng tượng về tương lai tươi đẹp ấy vừa tan vỡ làm đôi.
“Cũng may, cũng may là thế giới này vẫn có điện và từ, có một ví dụ thành công như điện báo. Mình sẽ tập trung đầu tư vào hướng này trong tương lai…” Klein trấn tĩnh tâm trí, chuyển mắt xuống những dòng dưới:
.
“Ngày hai mươi mốt tháng mười hai, đừng nghĩ đến chuyện dầu mỏ nữa, tăng lên Danh Sách mới là điều quan trọng!
“Ngày hai mươi hai tháng mười hai, môi trường ở khu phố cổ Rocheux bẩn đến mức không tài nào chấp nhận được. Nếu ta không lén lút tới thăm thì chắc sẽ không bao giờ biết rằng nó chẳng thay đổi gì so với hồi ta còn nhỏ cả. Ta sẽ triệu tập đám đại thần của mình, lập ra《 Kế hoạch Cải thiện Hệ thống thoát nước và Nhà vệ sinh công cộng ở Thủ đô 》. Đúng vậy, cần phải chấn chỉnh thói quen xấu của người dân, bắt họ uống nước sôi để nguội, rửa tay, rửa mặt thường xuyên, không được phép xả rác hay phóng uế lung tung. Haha, ta sẽ đặt tên cho chiến dịch này là ‘Phong trào Vệ sinh Yêu nước’! Cho nên phải đưa việc phát minh bao cao su vào lịch làm việc hàng ngày, còn cả khẩu trang với cốc giấy nữa chứ, phiên bản nguyên thủy nhất là được. Cảm ơn trời đất, thế giới này vẫn còn có cây cao su.
Ngày hai mươi ba tháng mười hai, có lẽ ta nên cân nhắc tới đề nghị đó, kiếm đường lui cho bản thân ở ngoài Giáo hội Thần Thủ Công. Tỷ như, gia nhập tổ chức cổ xưa, bí ẩn, luôn âm thầm ảnh hưởng cách cục thế giới kia chẳng hạn?
.
Klein nhìn đến đây chợt phát hiện không còn gì nữa. Tâm trạng anh vô cùng khó tả: “Đại đế à, rốt cuộc thì cái tổ chức cổ xưa, bí ẩn, luôn âm thầm ảnh hưởng cách cục thế giới mà ông nhắc đến tên là gì vậy? Tôi biết nó không? Sao ông lại dừng bút ở đây cơ chứ? Sao ông không viết thêm đôi câu nữa hả?”
"Chắc hẳn trang nhật ký này được viết vào thời điểm Roselle trở thành Quan chấp chính của Cộng hòa Intis. Có khi lúc đó ông ta đã tự xưng là Caesar Đại đế cũng nên. Mình phải lật đống sách vở, ôn lại lịch sử nước ngoài xem 《 Kế hoạch Cải thiện Hệ thống thoát nước và Nhà vệ sinh công cộng ở Thủ đô 》xảy ra ở Intis vào năm nào mới được.”
Sau gần mười mấy giây im lặng, Klein thu vén suy nghĩ, xóa sổ trang nhật ký trong tay rồi nói với hai người còn lại: “Các người có thể giao lưu rồi.”
Audrey thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh trạng thái thành “Khán Giả” khi mỉm cười nói: “Tôi muốn biết liệu có Ma Dược Danh Sách nào tên là ‘Trọng Tài’ hay không. Mặt khác, loại Kẻ Phi Phàm nào có thể trực tiếp xuyên qua cửa gỗ hoặc làm cho ổ khóa mất tác dụng?”
“Mình biết.” Klein trong màn sương xám đang định mở lời thì bị “Người Treo Ngược” đoạt trước:
“Để đổi lấy câu trả lời, tôi cần cô giúp tôi điều tra một vài việc.”
“Việc gì vậy?” Audrey vừa có phần thích thú, lại vừa cảm thấy nghi hoặc.
Alger liếc về phía “Kẻ Khờ”. Sau vài phút trầm ngâm, anh nói: "Tôi muốn biết liệu đức vua có ý định trả thù Đế quốc Feysac và phát động một cuộc chiến mới ở bờ biển phía Đông Balam trong năm nay hoặc trước tháng sáu năm sau hay không.”
Hiện tại, ngôn ngữ thông dụng trong Hội Tarot là tiếng Loen. Điều này được xác định dựa trên khẩu âm của ba bên trong lần tụ họp đầu tiên. Do đó, Alger biết tiểu thư “Công Lý” là quý tộc thuộc vương quốc Loen, ngược lại, anh tin cô tiểu thư này cũng biết anh là một người Loen. Về phần “Kẻ Khờ”, Alger cho rằng những đặc điểm Loen mà ngài ta thể hiện chỉ là một lớp ngụy trang cho dễ bề giao tiếp.
Audrey nhớ lại những gì mình từng thấy, từng nghe trong các sự kiện xã giao gần đây. Nàng gật đầu với vẻ tự tin: “Không thành vấn đề. Nhưng nó sẽ mất thời gian để xác nhận đấy.”
“Tôi chờ được.” “Người Treo Ngược” Alger cười đáp, “Dưới sự chứng kiến của ngài ‘Kẻ Khờ’, tôi tin cô sẽ không quỵt nợ.”
Audrey nhìn “Kẻ Khờ” trầm lặng và bí ẩn chìm trong sương mù xám, nhếch môi nói: “Nhưng tôi nghĩ chuyện này có giá trị cao hơn hai câu hỏi kia cộng lại.”
“Nếu cô cung cấp cho tôi một đáp án chắc chắn thì tôi sẽ bồi thường lại tùy theo tình hình.” Alger trả lời như đã chuẩn bị trước.
Klein mỉm cười ngả người vào lưng ghế, nhìn đăm đăm vào hai người.
Audrey lặng lẽ thở ra một hơi, trong lòng tự cổ vũ: “Tuyệt lắm! Audrey, mi đã học được cách mặc cả rồi!”
Phấn khích đến mức suýt thoát khỏi trạng thái “Khán Giả”, nàng vội hỏi: “Đúng rồi, anh “Người Treo Ngược” này, anh nhận được 1000 Bảng kia chưa?”
“Xin lỗi, tôi vẫn đang ở trên biển, còn chưa cập bờ.” Alger có vẻ không muốn đi sâu vào chủ đề này. Anh nhanh chóng xoay sang câu hỏi khác: “Kẻ Phi Thường có thể xuyên qua cửa gỗ và khiến ổ khóa mất hiệu lực hẳn là Danh Sách 9 ‘Người Học Việc’. Tổ chức bí mật Hội Linh Tri có công thức của nó. Tuy nhiên, không loại trừ khả năng người này đã lấy được công thức từ nguồn khác, chẳng hạn như các lăng mộ cổ thuộc Kỷ thứ Tư.”
Hội Linh Tri là tổ chức bí mật có liên hệ chặt chẽ với Ma Nữ Giáo. Klein nhàn nhã dùng ngón tay xoa cằm.
Thấy “Kẻ Khờ” không phản bác, Audrey không khỏi thở dài: “Giá mà hồi trước có công thức ‘Người Học Việc’ thì chắc tôi đã không chọn ‘Khán Giả’ rồi.”
Những gì “Người Học Việc” làm được quả là tuyệt vời!
Alger không bận tâm đến lời của tiểu thư “Công Lý”. Anh tiếp tục giải thích: “Quả thực, có một Ma Dược Danh Sách tên là ‘Trọng Tài’. Ắt hẳn cô cũng không xa lạ gì với nó. Bởi khởi đầu của Con Đường Danh Sách này nằm trong tay hoàng tộc Augustus của Loen và hoàng tộc Castiya của Vương quốc Feynapotter. Đương nhiên, trong thời cổ đại, công thức Ma Dược Danh Sách thấp từng được dùng để ban thưởng cho một số gia đình quý tộc.”
“Hóa ra khởi đầu Danh Sách Ma Dược của gia tộc Augustus là ‘Trọng Tài’…” Audrey bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy như đã giải được bài toán khó luôn làm nàng hoang mang lâu nay.
Thiếu nữ lặng lẽ thở dài: “Thể nào mỗi lần ở trước mặt họ, tôi luôn luôn nghe lời, luôn cảm thấy không thoải mái, luôn sẵn sàng nhận thua, cứ như thể đã đánh chính mình! Tôi tưởng đó là vì tôi quá nhút nhát!”
“ ‘Trọng Tài’ sở hữu sức thuyết phục cùng uy quyền đáng kể, có tài chiến đấu xuất sắc và giỏi ứng phó với các tình huống bất ngờ.” Alger tóm tắt các đặc điểm tương ứng.
Audrey chậm rãi gật đầu, hơi ngả người ra sau, ưu nhã mở miệng: “Tôi không còn vấn đề nào nữa.”
Alger ngẫm nghĩ một lát rồi nghiêng đầu về phía chủ tọa: “Thưa ‘Kẻ Khờ’ đáng kính, tôi muốn hỏi một điều, có phải Thánh sở của Chúa Sáng Tạo Chân Chính mà Hội Cực Quang luôn rao giảng chính là Vùng đất bị Thần vứt bỏ trong truyền thuyết không?”
“Vùng đất bị Thần vứt bỏ? Tôi chỉ gặp thuật ngữ đó trong nhật ký của Roselle một lần. Có lẽ tư liệu cơ mật của Kẻ Gác Đêm sẽ đề cập đến điều này, nhưng nó không phải thứ mà tôi bây giờ có thể tiếp xúc. Anh muốn tôi phải trả lời như thế nào?” Khóe miệng Klein suýt co rúm.
Anh cân nhắc vài giây trước khi trả lời bằng giọng đều đều như nước lặng: “Đây không phải chuyện mà ngươi nên biết bây giờ.”
Với trái tim thắt lại, Alger lập tức cúi đầu đáp: "Xin hãy tha thứ cho tôi vì đã vượt quá giới hạn của mình."
Nghe vậy, Audrey cũng đang muốn hỏi về Vùng đất bị Thần vứt bỏ cũng quyết định từ bỏ.
Sự trầm mặc bỗng trùm lên ngôi đền tráng lệ.
Lúc này, Audrey luôn cảm thấy mình nên nói gì đó, bèn mở miệng hỏi: “Thưa ngài ‘Kẻ Khờ’, nếu, ý tôi là nếu có cơ hội, thì tôi có thể gia nhập những tổ chức khác, chẳng hạn như Hội Giả Kim Tâm Lý không ạ?”
Klein duy trì tư thế dựa vào lưng ghế khi cất tiếng cười khẽ: “Không thành vấn đề. Yêu cầu duy nhất của ta là không được phép tiết lộ sự tồn tại của Hội Tarot. Nếu ngươi trở thành thành viên của một tổ chức khác, các thông tin và vật liệu mà ngươi có thể dùng để trao đổi sẽ nhiều lên.”
Anh vừa dứt lời liền nhớ ra mình cũng là thành viên thuộc về tổ chức khác, một Kẻ Gác Đêm chân chính. Trong khi “Người Treo Ngược” rất có thể liên quan đến Giáo hội Chúa tể Gió Bão.
“Chẳng lẽ Hội Tarot của mình chính là ‘Liên minh Kẻ phản bội’ hay sao?” Klein chìm vào suy nghĩ miên man.
“Tôi hiểu rồi.” Audrey lấy lại sự hào hứng, chợt nghĩ đến một vấn đề: “Ngài ‘Kẻ Khờ’, nếu phát hiện quý ông hoặc quý bà thích hợp với Hội Tarot thì tôi có thể dẫn họ gia nhập hay không? Tôi nên dẫn dắt như thế nào ạ?”
Alger cũng lên tiếng: "Ngài Fool, tiêu chuẩn để lựa chọn thành viên gia nhập sau này là gì? Làm thế nào chúng tôi đánh giá được ạ?”
Klein im lặng. Tới khi “Công Lý” và “Người Treo Ngược” tỏ vẻ hơi bất an, anh mới trả lời: “Khi gặp ai phù hợp thì các ngươi hãy nói cho ta biết, để ta quyết định xem có nên cho kẻ đó gia nhập hay không. Trước đó, các ngươi không được có bất kỳ hành vi ám chỉ nào. Như vậy sẽ khiến sự tồn tại của Hội Tarot bị tiết lộ. Các ngươi nhớ kỹ, đối với những người không tham gia buổi tụ họp này…” Klein dừng lại một chút trước khi trầm giọng nói, "Chớ kêu tên ta khi không có lệnh của ta.”
"Chớ kêu tên ta khi không có lệnh của ta.”
Buổi tụ họp đã kết thúc được vài phút, Audrey và Alger cũng quay về chỗ cũ, song câu nói của “Kẻ Khờ” dường như vẫn còn vang dội trong đầu họ.
Trong ấn tượng của họ, ngài “Kẻ Khờ” thần bí mà cường đại thường có vẻ thoải mái, thư giãn, hoặc điềm tĩnh thờ ơ, hoặc khó lòng phỏng đoán. Thật hiếm khi ngài tỏ thái độ nghiêm trang và trịnh trượng như vậy.
Vì lẽ đó, hai người cực kỳ khiếp sợ, sẵn sàng phục tùng từ tận đáy lòng.
Họ không lạ gì những lời như như thế. Bởi chúng đều được ghi lại trong 《 Ghi chép Khải huyền của Đêm 》hay 《 Sách của Gió Bão
》.
.
Ở khu Tây thành phố Tingen, phố Hoa Thủy Tiên.
Klein kéo rèm cửa, để ánh nắng vàng ươm tràn vào phòng ngủ.
Sau khi “Công Lý” và “Người Treo Ngược’ rời khỏi thần điện, anh đã kiểm tra ngôi sao phát ra tiếng cầu khẩn. Nhưng lần này, anh không thu được bất kỳ thông tin nào.
Vì ngôi sao đỏ thẫm có khả năng lưu trữ những lời cầu nguyện, tương tự như tin nhắn ngoại tuyến, Klein tin rằng trong khoảng thời gian hai lần đi lên sương mù xám này, cậu thiếu niên nói tiếng Người Khổng Lồ đã không còn cầu nguyện nữa.
Điều này khiến anh đoán chừng bố mẹ đối phương đã vô phương cứu chữa, nên cậu ta đành phải từ bỏ…
Quay lưng lại với ánh mặt trời, Klein đi đến mép giường, úp người vào chăn gối, không muốn nhúc nhích chút nào.
Anh biết mình nên mau chóng đến Câu lạc bộ Bói toán, tiếp tục quá trình tiêu hóa Ma Dược. Nhưng anh không muốn di chuyển, chỉ muốn nằm yên tận hưởng ngày nghỉ hiếm hoi này.
Thời gian biểu từ thứ Ba đến thứ Sáu của anh chật kín. Buổi sáng là các lớp học thần bí và giờ thực hành, buổi chiều là khóa huấn luyện bắn súng và tập đấu tay đôi. Khi đêm về, anh đã mệt đến mức cạn kiệt sức lực. Sáng thứ Bảy thì vẫn phải tiếp tục chương trình học, chiều bắt đầu thay phiên trực Cổng Chianese, ăn uống ngủ nghỉ đều ở dưới tầng ngầm, cứ thế đến rạng sáng Chủ Nhật.
Chủ Nhật là lúc anh ngủ bù, sau đó tùy theo tình hình để quyết định xem có nên đến Câu lạc bộ Bói toán hay không. Sáng thứ Hai tới đại học Hoy, chiều phải triệu tập thành viên Hội Tarot, rồi cân nhắc đến chuyện nhập vai “Nhà Bói Toán”. Tóm lại, anh đã bận rộn cả tuần, không có thời gian nghỉ ngơi hay thả lỏng.
Hiện tại, Klein chỉ muốn nằm bẹp dí ở nhà, không làm bất cứ điều gì ngoại trừ việc ngẩn ngơ.
“Không được. Thân là một thủ lĩnh thao túng tổ chức bí ẩn, mình không thể vô dụng như vậy được. Nếu tiểu thư “Công Lý” hay “Người Treo Ngược” biết chuyện này thì tam quan của họ sẽ vỡ vụn mất…” Klein vùi mặt vào chăn, tự động viên bản thân.
“Mình đã có công thức Ma Dược ‘Tên Hề’ rồi. Chỉ còn chờ tiêu hóa hết Ma Dược ‘Nhà Bói Toán’ nữa thôi… Mình đã có công thức Ma Dược ‘Tên Hề’ rồi. Chỉ còn chờ tiêu hóa hết Ma Dược ‘Nhà Bói Toán’ nữa thôi…” Anh tự nhủ vài câu, đột nhiên xoay người ngồi dậy.
Klein lấy từ trong túi quần ra một đồng xu, nhanh chóng coi bói xem hôm nay có thích hợp đến câu lạc bộ hay không và nhận được một câu trả lời khẳng định.
“Năm, bốn, ba, hai, một!”
Kết thúc đếm ngược, anh buộc mình đứng thẳng dậy, gỡ lễ phục và mũ chóp lụa ra khỏi giá treo.
.
Trong phòng hội nghị của Câu lạc bộ Bói toán trên ô phố Howes.
Klein ngồi trong một góc khuất, nhấm nháp ly trà đen Xibo, lật qua tờ « Báo Người Trung Thực Thành phố Tingen ». Chung quanh anh chỉ có vài ba người hội viên.
Đúng lúc đang cảm thấy thích thú vì lỗi ngữ pháp trong một quảng cáo tuyển dụng, anh bắt gặp Glacis mang kính độc nhãn, tay cầm mũ lụa lại gần. Bên cạnh anh ta là một quý bà trạc ba mươi tuổi, mặc bộ đầm suông dài màu xanh lam.
Người phụ nữ có lông mày cong, cặp mắt to tròn nhưng thiếu thần thái, tay trái nắm chặt một chiếc mũ nhung đen gắn đầy lông vũ theo kiểu Intis, trông y hệt một chiếc nón bảo hộ.
Cái mũ đó thật lố bịch. Bà ấy không cảm thấy đau cổ hay sao? Klein nhận ra điều gì đó, bèn liếc mắt qua, thuận tay gõ hai lần vào ấn đường như thể muốn giảm bớt sự mệt mỏi.
Qua Linh Thị, anh nhận thấy Glacis và người phụ nữ có con ngươi xanh lá đều khỏe mạnh, nhưng lại mang theo cảm xúc lo lắng, phẫn nộ và bối rối.
“Chào buổi chiều, Glacis. Ông Lanevus đó không phải là một người đáng tin cậy, phải không?” Klein ngồi yên tại chỗ, mỉm cười hỏi.
Khi mới khỏi bệnh, Glacis đã nhờ anh xem bói về việc đầu tư vào công ty thép Lanevus. Kết quả rất xấu, không nên đầu tư. Nhưng vẻ do dự của đối phương khiến Klein biết anh ta vẫn sẽ chọn cách mạo hiểm, cùng lắm là không dồn tất cả mọi thứ vào bàn cược. Vì vậy, khi trông thấy màu sắc cảm xúc của anh ta bây giờ, Klein lập tức có liên tưởng và đưa ra phán đoán.
Glacis nghiêng đầu nhìn quý bà có nếp nhăn nơi khóe mắt: “Bà Christina, bà xem, chúng ta còn chưa mở lời mà anh Moretti đã biết được mục đích của chúng ta rồi. Anh ấy là thầy bói thần kỳ nhất mà tôi từng gặp. Không, tôi càng thích dùng từ nhà bói toán để hình dung anh ấy hơn.”
"Chào buổi chiều, anh Moretti. Đúng là vì Lanevus nên chúng tôi mới đến đây." Christina cúi đầu chào theo cách đơn giản, nét mặt có vẻ lo lắng và bối rối.
"Chúng ta đến phòng Thạch anh vàng nhé?" Glacis thì khá bình tĩnh, hất cằm ra hiệu về phía cửa phòng hội nghị.
Klein mỉm cười đứng dậy nói: “Đây là việc của thầy bói.”
Anh dọc theo con đường dẫn đến căn phòng Thạch anh vàng vắng vẻ.
Glacis khóa cửa gỗ, bước tới chỗ ngồi trong khi thở dài: "Lanevus đã biến mất. Hắn viện lý do đến quận Sivellaus để giám sát việc khai thác, rời khỏi Tingen và không bao giờ quay trở lại. Chúng tôi đã phái người cưỡi tàu hơi nước đi tìm kiếm hắn ta, phát hiện mỏ sắt quy mô lớn mà hắn ta tuyên truyền chỉ tồn tại trên giấy tờ. Rất may, tôi nghĩ đến lời khuyên của anh, cuối cùng chỉ chi ra một phần ba số tiền dự định đầu tư ban đầu. Bằng không thì tôi đã mất cả gia đình lẫn tính mạng rồi.”
Đồng tử Klein đen hơn bình thường. Anh nhìn hai người trước mặt một lát rồi tò mò hỏi: “Trước khi đưa ra quyết định đầu tư lớn như vậy, mấy người không chọn đại diện đến dãy Hornacis ở quận Sivellaus để kiểm tra thực địa sao?”
Christina nhanh chóng đáp lời: "Người đại diện của chúng tôi cũng bị lừa, bị lừa bởi những người mà Lanevus thuê, nơi hắn thuê, và khu đất tạm thời được rào lại."
Klein không hỏi thêm câu nào nữa. Anh duy trì dáng vẻ nhà bói toán và hỏi: “Hai người muốn xem bói điều gì?”
“Tôi muốn biết chuyện này có cách nào cứu vãn không?” Christina liếc Glacis rồi đáp.
Klein cầm giấy và bút: “Vậy chúng ta hãy làm phép bói bản đồ sao nhé. Tôi hỏi, hai người trả lời.”
Trong lúc hỏi đáp, Klein đánh dấu chòm sao sấm sét ở vị trí tương ứng, đánh dấu các biểu tượng của nhiều tình huống khác nhau, hoàn thành bản đồ sao sự kiện. So với thuật bói bản đồ sao của người thường, anh sử dụng nhiều yếu tố hơn, phương pháp luận giải cũng đưa anh tới gần sự thật hơn.
“Thưa quý ông, quý bà, hai người hiện đang đứng ở ngã ba đường. Nếu hoảng loạn, ham muốn một cách thái quá, không biết giới hạn thì sẽ rơi xuống vực thẳm và không bao giờ thoát khỏi nó. Nếu hai người tiếp tục kiên nhẫn, chờ đợi, kiên trì, đừng tham lam thì sẽ mở ra bước ngoặt, trông thấy ánh mặt trời…” Klein giảng giải bằng giọng đều đều.
“Tôi hiểu rồi.” Christina chậm rãi gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh Moretti, anh có thể bói được tung tích của Lanevus không?”
"Không, tôi e là sẽ không có kết quả đâu. Thông tin mà Lanevus để lại rất có thể là giả; ngay cả tên cũng chưa chắc là thật. Làm sao tôi có thể coi bói được? Trừ phi hai người có thể cung cấp cho tôi những thông tin thật chi tiết hoặc vật dụng cá nhân của hắn.” Klein thành thật trả lời.
Christina im lặng một lúc trước khi đưa tờ 1 Saule cho Klein: “Tôi nghe Glacis nói rằng anh là một nhà bói toán chân chính, biết kính sợ hãi số phận và không ham tiền tài. Xin hãy coi phần thừa là tiền boa cho câu lạc bộ. Cảm ơn anh đã cho tôi lòng tin.”
Bà đứng dậy, chào tạm biệt một cách lịch sự, nhanh chóng rời đi.
“Không ham tiền bạc? Không đâu, tôi dung tục lắm!” Klein đáp lại trong lòng. Anh có chút hối hận vì đã giả vờ thanh cao.
Chờ Christina ra khỏi phòng, Glacis đóng cửa lại và hỏi: "Thật sự không có cách nào à?"
"Những gì tôi vừa nói chính là biện pháp.” Klein mỉm người ngả người ra sau.
“Chao ôi…” Glacis thở dài, “Lanevus đã cuỗm sạch 10.000 Bảng. Người bị hại lên đến hơn một trăm người. May mà tôi chỉ mất 50 Bảng tiền tiết kiệm chứ không phải nợ nần. Còn bà Christina thì đầu tư những 150 Bảng. Với bà ấy thì đó không phải là một khoản tiền nhỏ.”
"Anh đã gọi cảnh sát chưa?" Nghe con số 10.000 Bảng, lòng Klein đột nhiên tràn ngập sự căm phẫn trước tội ác của gã lừa đảo kia.
Một người có số tiền như vậy đủ để trở thành một người giàu có ngay cả ở Backlund.
Glacis nặng nề gật đầu: "Chúng tôi đã báo cảnh rồi. Phía cảnh sát rất xem trọng vụ án này. Trải qua bàn bạc, chúng tôi sẵn sàng rút ra một phần số tiền thu hồi được làm phần thưởng. Bất cứ ai cung cấp được manh mối hữu ích về vị trí của Lanevus thì sẽ nhận được 10 Bảng. Nếu có thông tin về nơi ẩn náu chính xác, giúp cảnh sát bắt được gã đó thì sẽ nhận được 100 Bảng!”
10 Bảng nếu cung cấp manh mối? 100 Bảng nếu bắt được Lanevus? Mắt Klein gần như sáng lên. Hơi thở cũng trở nên nặng nhọc.
Anh đang đau đầu với khoản tiền thuê thám tử còn lại: Mức lương ngoài định mức 3 Bảng cả tuần này cộng với số tiền riêng còn lại chỉ vừa đủ chi cho khoản thanh toán lần hai. Nếu vị thám tử Henry kia có thể hoàn thành cả hai ủy thác trong tuần sau thì lương tuần ngoài định mức của anh sẽ không để trả. Còn thiếu mấy Saule nữa. Đương nhiên, tiền đề là trong thời gian này anh không phải chi tiền riêng vào những khoản khác.
Cảnh sát có lẽ sẽ lưu trữ một số vật phẩm tùy thân của Lanevus. Nhưng nếu gã đã thực sự rời khỏi Tingen thì nó hoàn toàn vô dụng. Klein vừa chờ mong lại vừa thở dài trong chốc lát.
#Chú Thích:
1. Găng tay trắng: Ở đây, từ này ám chỉ người trung gian (có thể là cá nhân, đơn vị, tổ chức) giúp bên thuê dịch vụ tham gia các hoạt động bất hợp pháp, mờ ám, rửa tiền, giả mạo… dưới lớp vỏ bọc “hợp pháp” và lý do “hợp lý”. Nó bắt nguồn từ việc bàn tay sẽ bị che khuất khi đeo găng, nên ta không thể nhìn thấy bàn tay bẩn mà chỉ thấy những chiếc găng trắng tinh, sạch sẽ.