Lord of Mysteries

chương 15: tác gia fors wall

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Translator: Kouji

✫ ✫ ✫

Klein vặn mở nắp chai kim loại nhỏ, đưa lên mũi, hít hà mùi hương hơi hoi có thể kích thích tinh thần.

Thứ đựng trong chai là bột Thánh Dạ, được làm từ các loại thảo dược như hoa Thâm miên, cỏ Máu rồng, gỗ đàn hương đỏ đậm và bạc hà. Cách chế tác cũng rất đơn giản. Vì thế, sau khi bổ sung nguyên vật liệu ở chợ ngầm, Klein đã tranh thủ làm ngay một bình. Vừa đúng lúc cần đến nó.

Anh đổ một ít bột Thánh Dạ lên lòng bàn tay, tập trung tinh thần, khiến màu mắt trở nên đậm hơn. Tiếp theo, Klein cất kỹ bình kim loại, rót linh tính vào bột phấn.

Anh vừa đi vừa rải bột thành một vòng tròn xung quanh xác Sirius.

Một bức tường vô hình đột ngột được dựng lên, cô lập nơi này với thế giới bên ngoài.

Klein rũ sạch chỗ bột Thánh Dạ còn lại, lấy ra những chai kim loại nhỏ khác, lần lượt vẩy nước cất thơm Amantha cùng các loại chất lỏng ra khu vực xung quanh.

Nghi lễ anh đang bố trí không giống nghi thức mà lão Neil từng sử dụng trong nhà Ray Bieber. Do điều cầu nguyện khác nhau, mục tiêu cũng khác nhau.

Chẳng hạn, lão Neil đã vẩy chất lỏng trước khi sử dụng bột phấn Thánh Dạ. Điều đó tạo ra sự yên tĩnh và thiêng liêng chỉ đứng sau việc bố trí một bàn thờ chính thức. Klein thì sử dụng bột Thánh Dạ trước rồi mới vẩy chất lỏng. Bởi mục đích của anh là tạo ra một không gian miễn cưỡng đáp ứng đòi hỏi của nghi lễ, đồng thời ngăn cản linh tính còn sót lại của Sirius bị quấy nhiễu bởi sự vật chung quanh. Nếu làm như lão Neil thì linh tính còn sót lại của Sirius sẽ bị khu trừ hoàn toàn, không thể giao tiếp được.

Chuẩn bị xong xuôi, Klein cất kỹ nguyên vật liệu, duy trì trạng thái minh tưởng, lẩm bẩm câu thần chú bằng tiếng Hermes:

“Tôi cầu xin sức mạnh của Đêm Đen;

“Tôi cầu xin sức mạnh của những điều ẩn giấu;

“Tôi cầu xin sự quan tâm từ Nữ thần.

“Tôi cầu xin ngài cho phép tôi giao tiếp tâm linh với kẻ tà giáo trong bàn thờ.”

Khi câu thần chú vang vọng trong không gian khép kín, Klein đột nhiên cảm nhận được một sức mạnh đáng sợ, kinh khủng và mênh mang đang buông xuống.

Đôi mắt anh trở nên đen sì, như thể con ngươi và tròng trắng đều biến mất.

Nhân cơ hội ấy, Klein mặc niệm câu bói toán trong lòng: “Công thức Ma Dược ‘Tên Hề’, công thức Ma Dược ‘Tên Hề’...”

Anh vừa mặc niệm, vừa dựa vào minh tưởng để tạm thời tiến vào giấc mơ.

Trong thế giới tối tăm mịt mùng không có bầu trời hay mặt đất, Klein cảm thấy tỉnh táo đến lạ thường. Anh nhìn đăm chăm vào một bóng dáng trong suốt, mờ ảo trước khi duỗi tay phải ra, chạm vào linh hồn còn sót lại của Sirius.

Một tiếng nổ ầm vang. Cảnh tượng phía trước đột ngột thay đổi.

Bên chiếc bàn phết sơn đỏ thẫm bày một chân nến ba tay màu bạc, Sirius đang cầm bút viết lên một tờ giấy trắng bằng tiếng Loen thông dụng: “Đây là công thức thứ hai. Theo sổ ghi chép thì nó được gọi là ‘Tên Hề’. Nguyên liệu phụ trợ gồm 80ml nước tinh khiết, 5 giọt nước ép Cà độc dược, 7 gam bột hoa hướng dương viền đen, 10 gam bột Cỏ mũ vàng, 3 giọt nước ép Cây cần độc. Nguyên liệu phi thường chủ yếu gồm một viên kết tinh của sơn dương Hornacis, xám, một sừng, đã trưởng thành và một đóa hồng mặt người còn nguyên vẹn.”

Sirius viết ngoay ngoáy công thức Ma Dược ‘Tên Hề’ mà không cần hồi tưởng.

Khi viết xong, ông ta đặt bút xuống, nhấp môi vào cốc cà phê rồi tháo sợi xích bạc quấn quanh cổ tay ra.

Sirius siết chặt mặt dây chuyền, khép hờ mắt, lẩm bẩm những câu từ như “ngày hủy diệt”, “tâm yên bình”, “cầu Chúa phù hộ”, “dâng lên Chúa lời nguyện sám hối”.

Phải đến khi Sirius kết thúc việc cầu nguyện, Klein mới nhìn rõ hình dáng mặt dây chuyền.

Đó là một pho tượng hình người to bằng ngón tay cái, được treo lủng lẳng dưới sợi xích bạc. Choán hết gương mặt nó là một con mắt dọc duy nhất. Một đặc điểm chỉ có ở Người Khổng Lồ. Đầu nó chúc xuống dưới, hai chân bị trói chặt bằng những sợi xích nối lên trên. Đúng lúc này, con mắt dọc duy nhất của Người Khổng Lồ bỗng lóe lên tia sáng đỏ như máu.

Răng rắc! Cảnh tượng mà Klein chứng kiến lập tức tan tành. Anh suýt quỳ rạp xuống đất vì đôi chân mềm nhũn.

Đầu anh đau như thể vừa bị ai đó vụt thật mạnh, tầm nhìn thì chuyển sang màu đỏ tươi, hai tay không thể không chống lên đầu gối. Sau mười mấy giây, Klein mới cảm thấy đỡ hơn. Anh đứng thẳng người, phát hiện lính tính của bản thân trở nên suy nhược vô cùng, thậm chí còn có ảo giác về những tiếng thì thầm như muốn chọc thủng tinh thần.

Nhưng nhờ tiến triển trong quá trình “tiêu hóa” Ma Dược, những phản ứng bất thường kia nhanh chóng biến mất.

“Người Khổng Lồ treo ngược, Chúa Sáng Tạo Chân Chính… Sirius và Hanass là thành viên của Hội Cực Quang? Có điều, thứ mà đội trưởng nhìn thấy trong giấc mơ của Hanass Vincent là một sinh thể đáng sợ bị đóng đinh trên thánh giá ngược khổng lồ chứ không phải là ‘Người Khổng Lồ treo ngược’ của Hội Cực Quang.” Klein hít vài hơi thật sâu trong lúc chờ linh tính dần phục hồi.

Hội Cực Quang là một tổ chức bí mật mới xuất hiện trong hai hoặc ba trăm năm trở lại đây. Chúng tôn sùng Chúa Sáng Tạo Chân Chính, coi hình ảnh Người Khổng Lồ treo ngược là biểu tượng cho thực thể này. Chúng tin rằng mỗi người đều có thần tính riêng, chỉ cần tinh thần đủ cứng cỏi để vượt qua hết thử thách này đến thử thách khác thì có thể tích lũy đủ thần tính để trở thành một thiên thần.

Theo tư liệu lưu hành nội bộ của Kẻ Gác Đêm, Danh Sách 9 trong tay Hội Cực Quang được gọi là “Phò tá Bí Ẩn”. Những Kẻ Phi Thường này có khả năng nhận biết một số sinh thể thần bí đáng sợ, nắm giữ kiến thức thờ cúng cùng một vài nghi lễ ma thuật nhất định. Nhiều bằng chứng cho thấy “Phò tá Bí Ẩn” dày dặn kinh nghiệm đều bị biến dạng nhận thức không ít thì nhiều, hơn nữa còn dễ bị mất khống chế. Không rõ Danh Sách 7 mà Hội Cực Quang nắm giữ là gì. Còn Danh Sách 8 là “Kẻ Lắng Nghe”, một nghề nghiệp siêu phàm khá đáng sợ. Mỗi “Kẻ Lắng Nghe” có thể trực tiếp nghe thấy những lời thì thầm từ các thực thể bí ẩn tương ứng. Qua đó, chúng sẽ thu hoạch được không ít năng lực đặc biệt, mạnh mẽ và méo mó. Song nếu “Kẻ Lắng Nghe” không thể thăng cấp thì chúng sẽ chết trong vòng năm năm. Ngoài ra, tư liệu cũng đánh giá “Kẻ Lắng Nghe” rặt là một lũ mất trí. Cho dù chúng cư xử bình thường đến đâu đi chăng nữa thì đó chắc chắn chỉ là một chiếc mặt nạ để che giấu sự điên cuồng mà thôi.

Klein nhanh chóng nhớ lại thông tin về Hội Cực Quang, bước đầu cho rằng Sirius là một “Phò tá Bí Ẩn”.

“Căn cứ vào miêu tả, ‘Phò tá Bí Ẩn’ và ‘Nhà Bói Toán’ đều kém khoản chiến đấu trực tiếp. Điều đó phù hợp với những gì Sirius thể hiện. Bị thương nặng nên mới mất khống chế sao? Frye từng nói thi thể Kẻ Phi Thường hay có xu hướng thay đổi kỳ quặc.” Klein vừa nghĩ vừa điểm bốn phía trước ngực để ngợi ca Nữ thần.

Với linh tính đã khôi phục phần nào, anh kết thúc nghi lễ theo trình tự và giải trừ bức tường linh tính.

Giữa tiếng gió rít vù vù, Klein buộc mình phải nhìn xác Sirius một lần nữa.

Trên gương mặt nát bét còn sót lại một khối u bướu màu tím đen có hình dạng rõ ràng, chứa chất lỏng và ánh sáng lấp lánh.

“Rốt cuộc là thay đổi gì vậy?” Klein xoa xoa thái dương, không dám chạm vào.

Anh cúi người nhặt cây gậy chống lên, dồn một phần trọng lượng cơ thể lên gậy.

Thông qua phản ứng cắn trả dữ dội vừa rồi, anh biết linh tính còn sót lại của Sirius đã bị phá hủy hoàn toàn. Ngay cả “Người Thông Linh” Daly cũng không thể giao tiếp được với đối phương nữa.

Một lúc sau, Klein trông thấy bóng dáng đội trưởng Dunn cùng hai người đồng đội Leonard và Kenley.

“Tôi có cảm giác số phận anh đã gắn liền với Kẻ Phi Thường và các thế lực xấu xa hay sao ấy. Số sự kiện siêu phàm mà anh gặp phải trong khoảng thời gian này còn nhiều hơn cả số lượng mà chúng tôi gặp được trong một quý.” Leonard ngó nghiêng cái xác trên mặt đất, thuận miệng pha trò .

Klein bỗng nghĩ đến ống khói màu đỏ xuất hiện trong giấc mơ bói toán, cung điện nguy nga trên đỉnh chính của dãy Hornacis cùng cái nhìn chăm chú vô hình vô dạng. Nhân dịp này, anh bèn nhắc nhở một câu: “Có lẽ đấy không phải là trùng hợp.”

Dunn đảo đôi mắt xám sâu thẳm qua khu vực xung quanh trước khi chuyển sang Klein: “Cậu thử thông linh rồi à?”

Hiện trường vẫn còn sót lại vết bột Thánh Dạ cùng mùi nước cất thơm Amantha.

“Vâng.” Klein thành thật đáp, “Tôi sợ mọi người đến trễ quá, linh tính còn sót lại cũng có dấu hiệu tiêu tán rồi.”

“Trông cậu có vẻ không được khỏe nhỉ?” Kenley có vóc người thấp bé hỏi bằng giọng quan tâm.

Klein vừa giao bức thư mà Sirius chưa kịp gửi cho đội trưởng, vừa kể lại từ đầu: “Lúc đến chợ ngầm để mua nguyên vật liệu cho nghi lễ, tôi chợt nhớ ra Selena từng được Hanass Vincent đưa đến quán rượu Ác Long. Điều này cho thấy Hanass Vincent là khách quen ở đó. Vì thế, tôi ngờ rằng người đàn ông trong bức chân dung, kẻ có mối quan hệ nhất định với Hanass, cũng có khả năng đã đến chợ ngầm.”

“Tôi bèn đưa chân dung cho ông chủ Swain xem. Ông ấy khẳng định với tôi là người đàn ông trong bức chân dung đang cố gắng tìm mua những văn vật hoặc sách cổ liên quan tới đỉnh chính của dãy Hornacis. Thế là tôi lập tức liên tưởng tới nơi này, liên tưởng đến thời điểm tôi cần mượn những tạp chí tương ứng thì có một người vừa mới trả lại…”

Leonard lắng nghe với nụ cười trên môi. Đến đây, anh ta bỗng chen miệng cắt ngang: “Thế là anh đã mang theo giấy chứng nhận cùng phù hiệu bộ phận hành động đặc biệt đến đây để điều tra hồ sơ ghi chép mượn đọc à? Thú thực, có một chuyện làm tôi rất tò mò, tại sao anh lại công kích người đàn ông này vậy? Với phong cách làm việc của anh, cho dù hai người có chạm trán nhau chăng nữa, anh cũng sẽ giả vờ như không biết gì, mau chóng rời khỏi thư viện, quay về phố Zouteland nhờ chúng tôi giúp đỡ mới phải.”

“Đúng thế. Cậu không cần phải mạo hiểm như vậy. Chỉ cần xác định đúng mục tiêu và biết hắn chưa rời khỏi Tingen thì chúng ta chắc chắn sẽ có biện pháp truy lùng hắn.” Dunn nói, mắt vẫn không rời khỏi lá thư.

Klein bỗng có chút ngượng ngùng: “Thủ thư đã nhận ra ông ta và lớn tiếng gọi cảnh sát hỗ trợ. Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được.”

Leonard và Kenley lập tức nhìn nhau. Một người cười toe toét, người còn lại xoay đầu sang một bên.

Dunn hơi gật đầu, ông ngước lên và nói: “Thông linh được gì không?”

“Trước bị đá khỏi nghi lễ, tôi đã nhìn thấy một mặt dây chuyền khắc hình Người Khổng Lồ lộn ngược cùng con mắt duy nhất lóe lên tia sáng đỏ như máu.” Klein mô tả đúng sự thật.

Anh tạm thời không đề cập tới Ma Dược “Tên Hề” vì suy tính theo hai phương diện: Một mặt, nếu đám người Dunn có thể tìm ra được ghi chép tương ứng từ nơi ẩn náu của Sirius trong cuộc điều tra sau này thì anh có nói ra cũng như không, mà cũng chẳng được tính thêm công lao nào.

Mặt khác, nếu đám người Dunn không tìm được, anh có thể tìm cơ hội báo cáo về nó để tích lũy thêm công lao cho việc xin cấp nguyên vật liệu điều chế Ma Dược về sau. Đây chính là cách chia một công lao thành hai lần lĩnh thưởng, bắt nguồn từ những lời dạy dỗ gần đây của lão Neil.

“Hội Cực Quang hử?” Dunn lẩm bẩm với vẻ suy tư, hỏi thêm một vài vấn đề tương quan.

Sau khi các câu hỏi được giải đáp, ông nhìn gương mặt mệt mỏi của Klein, giơ gậy lên rồi bảo: “Tốt lắm, cậu vừa phá tan một âm mưu nhắm vào thành phố Tingen đấy. Cậu có thể về nhà nghỉ ngơi rồi. Kenley, gọi lão Neil đến đây đi.”

Dặn dò xong, Dunn lắc đầu cười khổ: “Trước khi lên Danh Sách 6, những Kẻ Phi Thường thuộc Con Đường ‘Kẻ Không Ngủ’ thiếu rất nhiều năng lực phụ trợ. Thậm chí chỉ có thể nắm được những nghi lễ ma thuật đơn giản nhất, cơ bản nhất.”

“Đội trưởng, ý ông là từ Danh Sách 6 trở đi, Kẻ Phi Thường theo Con Đường ‘Kẻ Không Ngủ’ sẽ được tăng cường ở những khía cạnh tương ứng?” Klein tò mò hỏi.

“Phải.” Dunn khẳng định.

Sau khi rời khỏi thư viện Deweyville, Klein đã suýt ngủ quên vài lần trong xe ngựa quay về phố Hoa Thủy Tiên. Anh gắng gượng đến khi mở cửa, cởi áo mũ rồi mới ngủ thiếp trên sofa.

Không biết bao lâu sau, anh choàng tỉnh, móc chiếc đồng hồ quả quýt và ấn mở nắp.

“Melissa sẽ về đến nhà sau nửa tiếng nữa. Benson thì chừng khoảng bốn mươi năm mươi phút. Bữa tối nay chắc phải chậm hơn mọi khi nửa tiếng rồi.” Klein xoa trán bước vào phòng bếp.

Anh rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó lấy đuôi bò, cà chua, cà rốt và hành tây đã mua sẵn từ lúc trưa ra.

Sơ chế xong xuôi, anh bỗng ngẩn ngơ, cảm thấy chuyện đang làm không ăn nhập gì với chuyện mình đã gặp phải hồi chiều.

“Mình là người vừa cứu vớt thành phố Tingen đó.” Klein bĩu môi, đeo tạp dề trắng, cầm dao phay, bắt đầu nấu nướng.

Tám giờ tối, bàn ăn nhà Moretti.

Benson nhìn bàn ăn chỉ còn lại ít canh cặn, đưa tay lên che miệng, ợ một hơi đầy mãn nguyện.

“Ăn đến lần thứ ba rồi mà anh vẫn thấy món này ngon như lần đầu. Cà chua chua chua ngọt ngọt cùng thịt đuôi bò giòn dai vô cùng tươi ngon đã hòa quyện với nhau một cách hoàn hảo. Klein, anh thật sự thấy tiếc vì công ty An ninh Blackthorn đã lấy mất một đầu bếp xuất sắc của thành phố Tingen đấy.”

Melissa tựa người vào lưng ghế và lặng lẽ gật đầu tán đồng.

“Tại hai người chưa được nếm thử tài nấu nướng chân chính thôi.” Klein khiêm tốn cười, “Tương lai mà có cơ hội, chúng ta hãy đi ăn thử tiệc Intis chính tông ở nhà hàng Bonaparte trên ô phố Howes, trải nghiệm hương vị miền Nam tại nhà hàng Coastline khu Kim Ngô Đồng nhé.”

Hai nhà hàng này thường xuyên xuất hiện trên báo chí, mức giá bình quân cho mỗi người vào khoảng 1 Bảng rưỡi.

“Em thích ăn đồ anh nấu hơn.” Melissa nói ngay.

Benson cười khúc khích rồi chuyển chủ đề: “Nhưng anh luôn có cảm giác món súp đuôi bò cà chua mà em làm còn thiếu một cái gì đó. Có lẽ, có lẽ nó không hợp với bánh mì chăng?”

Klein gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Ăn cùng cơm là ngon nhất.”

“Cơm…” Melissa lẩm bẩm với vẻ khát khao.

Tingen nằm chếch về phía Bắc của vương quốc không phải là một thành phố lớn. Rất khó tìm được chỗ bán cơm ngoài một số nhà hàng đặc biệt.

Với Benson và Melissa mà nói, cơm là loại thực phẩm chỉ tồn tại trong báo chí hoặc sách giáo khoa.

Klein bật cười trước biểu lộ của em gái: “Chờ tiết kiệm thêm nửa năm nữa, chúng ta hãy đi Vịnh Desi nghỉ mát rồi nếm thử món ngon ở đó nhé.”

Vịnh Desi nằm ở cực nam của Vương quốc Loen, có một phần ba diện tích thuộc về Vương quốc Feynapotter. Một mảnh đất luôn ngập ánh mặt trời, nổi tiếng với phong cảnh hấp dẫn cùng món cơm hải sản thơm ngon.

Trước khi Melissa mở miệng đưa lời khuyên về việc tiết kiệm, Klein chủ động đề cập: “Sau ba tháng nữa, anh sẽ được tăng lương, đủ để thỏa mãn nhu cầu đi du lịch và tiết kiệm tiền.”

“Vì cái gì?” Benson và Melissa quả nhiên đã bị phân tâm.

Klein hắng giọng rồi mỉm cười giải thích: “Nhờ em có nghiệp vụ tốt nên Sở Cảnh sát luôn hợp tác với công ty dự định mời em về làm cố vấn lịch sử bán thời gian. Họ sẽ trả thêm lương cho em, ít nhất là 2 Bảng mỗi tuần. Sau này mà thấy em mặc đồ cảnh sát, giơ giấy chứng nhận thì cũng đừng ngạc nhiên.

“Đương nhiên, hai người cũng biết đó, hiệu suất làm việc của cơ quan chính phủ chậm như bước chân của một cụ bà chín mươi vậy. Họ cần một quy trình dài dòng, còn phải sát hạch em thêm một lần nữa. Cho nên, trong hai tháng tới, em sẽ tranh thủ đến đại học Hoy vào ngày nghỉ để học hỏi thêm từ thầy hướng dẫn cùng những giảng viên mà em quen.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của anh trai và em gái mình, anh dừng lại một chút rồi mới nói tiếp với vẻ mặt hơi kỳ quặc: “Roselle Đại đế đã từng nói ‘Sống đến già, học đến già’.”

Benson im lặng bỗng nói bằng giọng nửa cảm khái nửa tự giễu: “Bây giờ anh báo danh thi đại học thì còn kịp không? Tri thức thực sự là của cải mà.”

“Cũng là sức mạnh nữa.” Klein âm thầm bổ sung.

“Benson, anh cần sách ngữ pháp và sách giáo khoa văn học cổ điển của anh Klein đấy.” Melissa bất ngờ nói ra những lời Klein định nói.

Nét mặt Benson dường như có chút thay đổi. Anh nghiến răng nghiến lợi bảo: “Klein, tối nay em hãy đưa anh đống sách vở kia nhé. Cho dù chúng luôn khiến người ta thấy buồn ngủ, anh cũng sẽ cố gắng kiên trì đọc chúng trong một… Không, nửa tiếng mỗi ngày.

“Nhân danh Nữ Thần, anh xin thề! Nếu không làm được thì anh chính là một con khỉ đầu chó lông xoăn!”

Klein lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Không thành vấn đề."

.

Sáng hôm sau, Klein treo áo khoác và mũ lên giá quần áo trong phòng nghỉ. Dựa theo lời nhắn mà Rozanne chuyển hộ, anh xuống hầm, tiến thẳng đến phòng trực ban bên ngoài Cổng Chianese.

Đội trưởng Dunn cùng các đội viên như Frye, Seeka, Royale, Leonard và Kenley đã có mặt đông đủ.

Nhìn tân Kẻ Gác Đêm đứng trước cửa qua đôi mắt xám sâu thẳm, Dunn cười nói: “Chúng ta luôn tổ chức họp định kỳ vào thứ Năm hàng tuần để tổng kết tình hình nhiệm vụ đã qua và thảo luận những khó khăn mà chúng ta đang phải đối mặt.”

“Tôi cũng là một người đã trải qua vô số hội nghị thường kỳ đấy.” Klein bông đùa trong lòng. Anh chiếm một chỗ ngồi rồi nói giỡn: “Tôi có cần tự giới thiệu bản thân trước không?”

Dunn bật cười trước khi quay sang Kenley: “Cậu hãy báo cáo ngắn gọn kết quả điều tra về Sirius Arapis đi.”

Kenley cũng là một nhân viên văn phòng chuyển chức Kẻ Gác Đêm. Anh có mái tóc nâu dày dặn, vóc người thấp bé, thân hình cân đối, cơ bắp săn chắc, trông có vẻ thông minh và tháo vát.

Anh ta nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Được sự giúp đỡ từ lão Neil, chúng tôi đã tìm thấy nơi ẩn náu bí mật của Sirius. Tại hiện trường còn lưu lại khá nhiều sách vở và các loại vật phẩm. Thông qua những thứ này, chúng tôi xác định Sirius là một thành viên cấp thấp thuộc Hội Cực Quang, là một ‘Phò tá Bí Ẩn’.

“Nhiều bằng chứng cho thấy ông ta và Hanass Vincent đã bán cuốn sổ ghi chép của gia tộc Antigonus cho Welch. Ai không nhớ Welch thì có thể hỏi Klein.

“Những vật phẩm giá trị mà chúng tôi tìm được gồm ba công thức Ma Dược Danh Sách, theo thứ tự là Danh Sách 9 ‘Nhà Bói Toán’, Danh Sách 9 ‘Người Học Việc’ và Danh Sách 8 ‘Tên Hề’...

“Nhiệm vụ tiếp theo là tìm ra thành viên bên ngoài của Hội Cực Quang thờ phụng Tà Thần thông qua những lá thư chưa bị tiêu hủy cùng vòng xã giao của Sirius. Mục tiêu trọng tâm là kẻ tà giáo đang ẩn nấp trong Sở Cảnh sát. Ngoài ra, chúng ta cũng cần điều tra tất cả những người từng tiếp xúc với Hanass một lần nữa.”

Dunn nhẹ nhàng gật đầu và nói với Klein: “Cậu cũng nghe rồi đấy. Chúng ta đã có được công thức Ma Dược ‘Tên Hề’, nhưng tạm thời không có cách nào xác định được nó là thật hay giả, cần phải đợi Thánh Đường phản hồi.

“Với cống hiến to lớn trong nhiệm vụ liên quan đến Hội Cực Quang cùng thành tích bắn giết một thành viên thuộc Hội Mật Tu, cậu sẽ sớm nhận được đủ công trạng để thăng cấp. Có điều, tôi nhất thiết phải nhắc nhở cậu. Không phải ai cũng là Daly. Cậu nên nhẫn nại, chờ thêm ba năm nữa, đừng để công thức Ma Dược ‘Tên Hề’ ảnh hưởng đến tâm tính. Như vậy mới có thể giảm thiểu tối đa nguy cơ mất khống chế.”

“Đội trưởng, đó là do ông không biết ‘phương pháp nhập vai’ thần kỳ đến mức nào thôi… Tối qua tôi cũng thử bói trên màn sương xám để xác nhận xem công thức Ma Dược ‘Tên Hề’ kia có chính xác hay không rồi.” Klein nghĩ thầm. Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Tôi sẽ kiểm soát cảm xúc của mình.”

Tiếp theo, “Nhà Thơ Nửa Đêm” Seeka Tron có mái tóc trắng mắt đen và khí chất trầm lắng nói: “Vẫn chưa tìm thấy bất kỳ manh mối nào về ‘Kẻ Xúi Giục’ Tris. Tôi hoài nghi hắn đã bỏ trốn khỏi Tingen...”

Kết thúc buổi họp, Klein rời khỏi phòng trực, gặp lão Neil và tiếp tục khóa học thần bí. Đến chiều, anh tới nhà thầy dạy cận chiến Gawain để luyện tập sức mạnh cơ bản, sức bền và khả năng phối hợp tổng thể.

.

Klein cởi đồ tập luyện, tắm nhanh rồi đổi về bộ quần áo ban đầu. Sau đó, anh bắt xe ngựa công cộng đến phố Besik.

Anh không quên được ống khói đỏ xuất hiện trong giấc mơ bói toán, càng không quên người đàn ông có thể là thành viên Hội Giả Kim Tâm Lý đã từng mua nguyên liệu phụ trợ cho Ma Dược “Khán Giả” ở chợ ngầm. Nhưng đây không phải là chuyện có thể nhờ lực lượng Kẻ Gác Đêm điều tra được.

“Số 27, văn phòng thám tử Henry… Ừm, đúng chỗ rồi.” Nhờ những dòng quảng cáo trên báo chí, Klein đã tìm đến một công ty thám tử tư được cho là đáng tin cậy.

Anh đeo khẩu trang, đè thấp mũ phớt, dựng thẳng cổ áo rồi bước lên cầu thang dẫn đến văn phòng trên tầng hai.

Cốc cốc cốc! Anh gõ lên cánh cửa khép hờ.

“Mời vào.” Một giọng nói nghèn nghẹn như mắc đờm truyền đến.

Klein nhấc gậy, đẩy cửa bước vào. Hiện lên trong mắt anh là một văn phòng nửa mở, có tất cả bốn nhân viên, mỗi người ngồi ở một bàn làm việc riêng được ngăn cách bằng các vách ngăn văn phòng.

“Chào anh, tôi là thám tử Henry. Xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho anh?” Đón tiếp anh là một người đàn ông mặc sơ mi trắng và gile đen.

Ông ta cầm tẩu thuốc trong tay, nét mặt kiên nghị, lông mày lưỡi kiếm, con mắt xanh đậm nhìn lên nhìn xuống người ủy thác theo thói quen.

Klein giấu non nửa gương mặt dưới cổ áo gió dựng đứng, đáp: “Tôi có hai việc muốn giao cho ông. Không biết bên ông thu phí như thế nào nhỉ?”

“Còn tùy vào độ khó của vấn đề nữa.” Thám tử Henry cụp mắt xuống, chỉ tay vào chiếc sofa ở khu tiếp khách, “Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.”

Klein theo chân ông đến khu vực có vách ngăn nửa kín nửa hở. Anh ngồi xuống ghế sofa đơn, không hề cởi áo khoác, tháo mũ hay bỏ khẩu trang.

Anh cố ý nói bằng giọng khàn khàn trầm thấp: “Đầu tiên, tôi cần ông giúp tôi tìm một ngôi nhà có ống khói trông như thế này ở Tingen, cũng như tra rõ chủ nhà là ai, người thuê nhà là ai.”

Vừa nói, anh vừa đặt một tờ giấy được gấp phẳng phiu lên bàn. Bên trong vẽ ống khói màu đỏ và cảnh tượng xung quanh.

Đây chính là bức họa mà Klein đã hoàn thành bằng cách tận dụng môi trường đặc thù phía trên màn sương cùng phương pháp cầu nguyện với chính mình.

“Vẽ đẹp đấy!” Thám tử Henry nhìn bức tranh, ca ngợi theo bản năng. Ông hơi cau mày: “Chuyện này không khó, nhưng khổ một nỗi là rất rườm rà, mất rất nhiều thời gian và cần nhiều người giúp đỡ.”

“Tôi hiểu.” Klein khẽ gật đầu.

Thám tử Henry tính toán một lát rồi bảo: “7 Bảng. Tiền công cho vụ này là 7 Bảng. Ngoài ra anh phải cho tôi ít nhất là hai tuần.”

“Được. Chuyện thứ hai là hãy giúp tôi điều tra thân phận của người đàn ông này. Tôi chỉ biết anh ta thỉnh thoảng sẽ đến quán rượu Ác Long gần khu bến tàu. Với cả, đừng để anh ta phát hiện. Anh ta rất nhạy bén, có khả năng quan sát cực kỳ đáng sợ.” Klein móc một bức họa khác ra.

Anh định tiếp xúc với thành viên Hội Giả Kim Tâm Lý, xem có thể đạt được bất kỳ nguyên vật liệu hoặc thông tin đáng giá nào hay không. Chẳng hạn như công thức mà “Công Lý” đang cần.

“3 Bảng. Mấy nhiệm vụ như thế thường có giá từ 3 đến 4 Bảng. Kỹ năng vẽ xuất sắc của anh sẽ giúp tôi và trợ lý tiết kiệm được ối thời gian đấy.” Thám tử Henry đáp ngay.

“Tổng là 10 Bảng?” Cái giá ấy làm Klein vô cùng đau lòng.

Thám tử Henry rít một hơi thuốc: “Đúng thế. Anh phải trả trước cho tôi 2 Bảng. Khi nào có tiến triển thì trả thêm 3 đến 5 Bảng. Thanh toán phần còn lại lúc nhiệm vụ hoàn thành.”

“Vậy thì tuần sau tôi sẽ quay lại kiểm tra tiến độ." Klein không cò kè mặc cả để tránh bị người am hiểu quan sát như vị thám tử này ghi nhớ đặc điểm. Anh đặt bút ký vào hợp đồng tiêu chuẩn và giao hai tờ 1 Bảng cho đối phương. Lúc này, khoản tiền riêng của anh chỉ còn lại 1 Bảng 17 Saule.

Thám tử Henry dõi theo người đàn ông đeo khẩu trang, mặc áo khoác đen có cổ áo dựng đứng hối hả bước về phía cửa. Đôi mắt ông ánh lên sự nghi hoặc: “Gã tìm nhà có ống khói đỏ để làm gì? Gã ắt hẳn là một họa sĩ, chí ít là từng học qua lớp ký họa chuyên nghiệp…”

.

Xế chiều, trong biệt thự sang trọng của Tử tước Glaint ở Backlund.

Audrey được hộ tống bởi một người hầu gái đến đây. Cô chìa tay cho chủ nhân biệt thự theo lễ nghi, nhìn đối phương chạm phớt môi vào giữa mu bàn tay mình.

“Vẻ đẹp của cậu đã khiến salon trở nên rực rỡ.” Glaint mở miệng khen ngợi như thường lệ, sau đó thì thầm: “Quý cô kia đến rồi. Cô ấy vừa là một Kẻ Phi Thường vừa là một tác gia.”

“Tác gia?” Trước phản ứng của Glaint, Audrey giả vờ đặt câu hỏi ngẫu nhiên.

Bởi đây là chủ đề bình thường nên nàng không cần kiêng dè chị hầu gái riêng Annie cạnh đó.

Glaint đứng thẳng người, cười khúc khích: “Đúng thế. Tớ nghĩ chắc cậu đã đọc tác phẩm của cô ấy rồi. Chính là cuốn « Đồi Gió Bão » được khen ngợi suốt hai tháng nay.”

“Tớ thích cuốn đó lắm, đặc biệt là quý cô Sissi điềm tĩnh.” Audrey mỉm cười.

Đồng thời, nàng lén khinh bỉ những lời dối trá ấy trong lòng. Bởi sở thích gần đây của nàng không hề dính dáng tới tiểu thuyết.

Cả tháng nay, nàng còn chẳng buồn chạm vào cuốn

« Đồi Gió Bão » dang dở.

Từ khi tham gia Hội Tarot, gặp gỡ “Kẻ Khờ” đầy quyền năng và trở thành Kẻ Phi Thường chân chính, nàng luôn bận rộn với việc sửa sang những kiến thức thần bí học, nghiên cứu tâm lý học một cách có hệ thống chứ không còn hứng thú với những thứ khác nữa.

Tử tước Glaint vừa dẫn Audrey vào phòng khách bày ghế sofa, vừa tươi cười bảo: “Thế thì tớ dám chắc cậu sẽ có ấn tượng tốt về quý cô Fors Wall. Cô ấy thông minh, lười biếng, điềm tĩnh hệt như quý cô Sissi vậy. À này, quý cô Audrey thân yêu của tớ ơi, lát nữa cậu có thể chơi một bản dương cầm cho chúng tớ được không? Đó sẽ là lời khen tuyệt nhất dành cho văn học và tiểu thuyết.”

Audrey nhìn sườn mặt Glaint. Thông qua biểu cảm, giọng điệu, ngôn ngữ hình thể, nàng có thể cảm thụ được ý muốn khoe khoang của đối phương.

“Hắn muốn biến mình thành vốn liếng để khoe khoang.” Audrey nghĩ thầm, phảng phất như lần đầu tiên nhận thức người bạn tốt này.

Nàng duy trì nụ cười nhã nhặn: “Giáo viên dạy nhạc cho tớ, nghệ sĩ dương cầm Vicanell cho rằng dạo này trình độ của tớ đã giảm đi đáng kể, cần phải luyện tập nhiều hơn.”

“Vậy à.” Glaint định nói thêm điều gì đó thì bắt gặp một thân ảnh đang lấy bánh ngọt trên chiếc bàn dài, “Audrey, quý cô kia chính là Fors Wall, tác giả của « Đồi Gió Bão » đấy.”

Audrey ngước lên, trông thấy quý cô Fors Wall. Cô có mái tóc nâu hơi xoăn, chừng hai mươi ba hoặc hai mươi tư tuổi, cao mét sáu lăm, mặc chiếc váy dài cổ đứng có diềm xếp nếp màu vàng nhạt. Nghe thấy lời giới thiệu của Glaint, cô quay đầu nhìn họ. Đôi mắt màu lam lóe lên ý cười.

Trong vòng ba giây quan sát, Audrey đã phát hiện được rất nhiều chi tiết nhỏ: “Ngón tay có vệt ám vàng, cho thấy Fors rất thích hút thuốc lá; vị trí cầm bút có vết chai dày, ăn khớp với thân phận tác giả; chuyển động cánh tay bộc lộ sức lực mạnh mẽ, đây không phải đặc điểm thường gặp ở tác gia, trừ phi là bẩm sinh, thích rèn luyện thân thể hoặc từng làm nghề khác;

« Đồi Gió Bão » thể hiện phong cách điềm tĩnh, lý trí và chính xác, nó ắt hẳn có liên quan đến nghề nghiệp trước đây của cô ta…

“Ánh mắt và biểu cảm đều lơi là. Cảm giác như cô ta đang nhìn mình cùng Glaint bằng con mắt trịch thượng vậy. Tâm lý xem bản thân vượt trội hơn người thường của Kẻ Phi Thường sao? Nếu vô tình bị Glaint phát hiện thân phận Kẻ Phi Thường thì Fors sẽ phải tỏ ra bứt rứt, bất an mới đúng. Rốt cuộc thì cô ta không thể đoán được cách Glaint phản ứng và diễn biến tiếp theo. Mà những điều chưa biết thì luôn mang đến sợ hãi.

“Điều này chứng tỏ cô ta đã chủ động tiếp cận Glaint, cũng như điều tra qua về sở thích của bọn mình. Khá tự tin về những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tại sao Kẻ Phi Thường lại chủ động tiếp cận Glaint? Cô ta cần hỗ trợ tài chính hay muốn một vật liệu siêu phàm nào đó cất giấu trong kho bạc? Hoặc là định nhờ vả chuyện gì đó sao…”

Lúc này, Glaint chính thức giới thiệu với Fors: “Thưa cô, đây chính là tiểu thư Audrey, viên ngọc sáng chói nhất Backlund mà tôi từng nhắc đến. Cha cô ấy là Bá tước Hall, một thượng nghị sĩ được đức vua tin cậy và được các quý tộc kính trọng.”

“Chào buổi chiều, cô Fors. « Đồi Gió Bão » mà cô viết vẫn luôn được đặt bên gối của tôi.” Audrey chào hỏi theo phương thức quý tộc trước khi bổ sung trong lòng: “Tại suốt một tháng qua, tôi vẫn chưa đọc hết được nó.”

Fors thì chào hỏi một cách đơn giản: “Chào buổi chiều, cô Audrey. Vẻ đẹp của cô thực sự khiến tôi ấn tượng vô cùng. Tôi nghĩ mình đã tìm được ý tưởng cho cuốn tiểu thuyết tiếp theo rồi. Tử tước Glaint cũng ca ngợi tài năng âm nhạc xuất chúng của cô.”

Trước mặt mọi người, hai bên chỉ hàn huyên vài câu chứ không nói đến chuyện khác.

Khi Fors quay về phía bàn ăn để lấy một chiếc bánh gato nhỏ, Audrey thu hồi tầm mắt và đi theo Glaint vào phòng khách.

Nàng hồi tưởng về những chi tiết mình đã thấy, hòng nắm bắt chính xác suy nghĩ của đối phương để giành thế chủ động cho những lần tiếp xúc sau này.

Audrey đang bước đi với dáng vẻ bình tĩnh của một khán giả đứng ngoài sân khấu đột nhiên giẫm phải tà váy. Nàng lảo đảo suýt ngã.

May mắn thay, chị hầu gái riêng Annie đã chuẩn bị sẵn tư thế đỡ lấy cơ thể Audrey, cứu vớt hình ảnh hoàn hảo của nàng.

“Tiểu thư, thiết kế độc đáo của chiếc váy này yêu cầu người mặc không được bước quá nhanh.” Annie ghé sát tai Audrey, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Tôi hiểu rồi.” Audrey đáp lại với gương mặt ửng hồng.

“Tại tôi quá tập trung quan sát người khác, quên không chú ý dưới chân mà thôi.” Nàng ấm ức nghĩ.

Bước vào salon, Audrey đã gặp gỡ rất nhiều tác gia, nhà phê bình và nhạc sĩ. Từ đầu đến cuối, nàng vẫn luôn duy trì nụ cười nhã nhặn ngọt ngào. Mãi đến khi cơ mặt bắt đầu đau nhức, nàng mới nhận được ám hiệu từ Tử tước Glaint.

Vài phút sau, nàng lấy cớ đến nhà vệ sinh, chậm rãi xách váy đứng lên, rời khỏi salon.

Xác nhận không có ai theo đuôi mình, nàng lách người vào thư phòng tầng một và nói với chị hầu gái riêng Annie: “Tôi có việc cần bàn với Glaint. Chị hãy giữ cửa, đừng để ai vào nhé.”

“Vâng.” Annie không lạ gì yêu cầu như vậy. Bởi chị biết Audrey và Tử tước Glaint có chung sở thích, thường xuyên lén lút trao đổi những vấn đề huyền bí với nhau.

Audrey khóa chặt cửa thư phòng. Lúc này, Glaint đang ngồi phía sau bàn làm việc, nghịch chiếc bút máy trong tay. Còn Fors Wall thì đứng trước kệ sách, lật giở một cuốn sách sưu tầm với vẻ thoải mái tự nhiên.

“Xin giới thiệu lại một lần nữa, quý cô Fors. Một Kẻ Phi Thường chân chính.” Glaint đặt bút xuống, đứng lên nghênh đón Audrey.

“Thật hở?” Audrey cố ý biểu lộ sự nghi ngờ.

Fors trả sách về vị trí cũ, quay đầu cười bảo: “Xem ra tôi phải chứng minh bản thân nhỉ.”

Cô chậm rãi đi tới cửa, đặt bàn tay phải lên tay nắm cửa.

Audrey đột nhiên thấy hoa mắt, cứ như thể nàng vừa trông thấy Fors biến thành một ảo ảnh xuyên qua cánh cửa. Với sự kinh hãi trong lòng, nàng tập trung nhìn lại một lần nữa, phát hiện Fors đã biến mất.

Mấy giây sau, tay nắm cửa xoay chuyển. Cánh cửa vốn khóa chặt được mở ra. Fors mỉm cười bước vào, còn chị hầu gái riêng Annie đứng canh gần đó thì không hề phát hiện được chuyện đang diễn ra sau lưng.

“Quả là một năng lực thần kỳ!” Glaint tán thưởng.

Audrey hít một hơi: “Tôi không còn nghi ngờ nữa.”

Đồng thời, khả năng mà Fors thể hiện cũng cho phép Audrey xác định được động cơ thực sự của đối phương. Một Kẻ Phi Thường như vậy chắc chắn sẽ không gặp khó khăn về tài chính hay nguyên vật liệu.

“Nhà Glaint không có Kẻ Phi Thường bảo vệ… Fors muốn mượn thân phận cùng tài nguyên của mình và Glaint để thực hiện một chuyện nào đó?” Audrey nghĩ thầm, cố gắng làm bản thân giống như một “Khán Giả”.

Fors khẽ cười: “Chúng ta hãy thành thật với nhau nhé. Thời gian cũng không có nhiều. Cách đây hai năm, tôi từng là bác sĩ phòng khám trước khi vô tình trở thành một Kẻ Phi Thường. Tôi hy vọng hai vị giúp tôi một việc. Đổi lại, tôi sẽ dẫn dắt hai vị gia nhập giới Kẻ Phi Thường chân chính, bán cho hai vị một số công thức Ma Dược Danh Sách cùng nguyên liệu tương ứng.”

Trước lời hứa ấy, Glaint nóng lòng hỏi: “Cô muốn gì?”

“Tôi có một người bạn thân đang ngồi tù, chờ phán quyết cuối cùng. Tôi hy vọng hai vị có thể dùng mọi biện pháp để cứu cô ấy ra.” Fors nói ngắn gọn.

Audrey hơi cau mày: “Cô Fors, năng lực cô thể hiện rất thích hợp để làm chuyện đó mà.”

Fors lắc đầu cười: “Không, không được đâu. Tôi có thể xuyên qua vật thể, nhưng bạn tôi thì không. Điều duy nhất tôi có thể làm là thường xuyên vào thăm, trò chuyện cùng cô ấy mà thôi.

“Hơn nữa, tôi cho rằng mạo hiểm cứu cô ấy không phải là ý hay. Đời người rất ngắn ngủi, nhưng lại có quá nhiều việc phải làm.”

Audrey quan sát nét mặt, cử chỉ của đối phương và cân nhắc hỏi: “Tôi hiểu rồi. Bạn thân của cô bị bắt vì tội gì vậy?”

Fors lập tức trở nên xấu hổ: “Thực ra, bạn thân của tôi là một người rất được kính trọng, có thể khiến người khác phục tùng từ tận đáy lòng. Cô ấy sở hữu một phẩm chất cao quý và thiện lương. Chà, chỉ là trong lúc thuyết phục một tên ác ôn, cô ấy đã sử dụng vài biện pháp hơi quá khích…”

.

Sau khi rời khỏi văn phòng thám tử tư, Klein tiếp tục lịch trình thường lệ. Buổi sáng tham gia khóa học thần bí, buổi chiều luyện tập chiến đấu. Nhịp sống đều đặn khiến anh gần như quên mất mình là Kẻ Gác Đêm, ngay cả “lời nguyền” luôn gặp phải những sự kiện siêu phàm dường như cũng biến mất.

Thứ Bảy đã đến. Hôm nay là ngày anh canh gác Cổng Chianese.

“Tôi để cà phê ở đây nhé, trong văn phòng nhân viên còn có hồng trà, cậu cứ dùng thoải mái.” Dunn nói khi nhìn quanh phòng trực bằng đôi mắt xám sâu thẳm.

Klein đã bịa một lý do để giải thích việc trực đêm với anh em mình. Anh vui vẻ gật đầu: “Cảm ơn đội trưởng. Ông đúng là một quý ông hào phóng.”

Dunn cười: “Mấy thứ đó sẽ giúp cậu thư giãn, lúc nào cũng căng thẳng thì không tốt cho sức khỏe đâu.”

Ông cầm mũ, chống gậy, lững thững bước về phía cửa.

Vừa mới đặt chân ra hành lang, ông bỗng xoay người nói: “Quên mất. Cho dù nghe thấy gì thì cũng không được mở Cổng Chianese ra đâu nhé. Trừ phi nó được mở từ bên trong. Nhớ kỹ, bất kể cậu có nghe thấy điều gì, gặp phải chuyện gì đi chăng nữa.”

“Đội trưởng à, ông làm tôi sợ đấy.” Klein nghĩ thầm, ruột anh thắt lại, cảm thấy bóng tối dưới hầm dường như đang áp đảo ánh sáng của đèn khí ga.

.

Rạng sáng, trong tầng hầm thông thoáng nhưng tĩnh mịch, những chiếc đèn khí được bao bọc trong lồng kính đều đặn rọi ánh sáng vàng xuống lối đi vắng vẻ thanh bình.

Klein ngồi trong phòng trực ban, vừa tiện tay lật giở những tờ báo, tạp chí cùng đống sách chất chồng trước mặt mình vừa chú ý tới bên ngoài, đề phòng có người đột nhập vào Cổng Chianese.

Áo khoác và mũ của anh được treo trên giá quần áo gần cửa ra vào, cây gậy chống thì dựa vào tường, đặt ở nơi tiện tay với tới.

Mùi cà phê thơm phức cuộn tròn quanh bầu không khí. Klein không khỏi hít sâu một hơi, xoa xoa huyệt thái dương, chống lại cảm giác nặng đầu cùng sự mệt mỏi của cơ thể.

Ở thế giới cũ, hồi còn học đại học, anh thường xuyên thức đến năm giờ sáng rồi ngủ một mạch đến mười hai giờ trưa. Đến khi đi làm được hai ba năm, thỉnh thoảng anh vẫn có những đêm thức trắng, sáng hôm sau lại tỉnh táo đi làm bình thường. Nhưng đó là nhờ game quá vui, truyện quá hay, phim ảnh cùng trò chơi truyền hình quá thú vị.

Còn thế giới này thì rõ ràng là không có những mặt hàng thiết yếu cho việc thức đêm như vậy.

“Chán Roselle Đại đế thật đấy. Lẽ ra ông nên trút hết cuộc sống hữu hạn vào sự nghiệp vô hạn, dẫn dắt người dân dị giới nhanh chóng tiến vào thời đại thông tin chứ!” Klein lầm rầm. Anh đành phải tự an ủi bản thân rằng ít ra ở đây vẫn có những đầu báo, tạp chí và tiểu thuyết đa dạng.

Ban đầu, anh định chăm chú học tập để vượt qua cơn buồn ngủ, nhưng thực tế đã chứng minh rằng điều này mâu thuẫn với chức trách của anh. Một khi tiến vào trạng thái tập trung thì anh rất dễ lơ là động tĩnh bên ngoài Cổng Chianese.

“Phù!” Klein đưa cốc cà phê lên miệng, thổi vài hơi rồi nhấp một ngụm. Anh nhấm nháp chất lỏng thơm ngon, để nó nhảy nhót trên đầu lưỡi trước khi thong thả chảy xuống thực quản.

“Cà phê Fermo của thung lũng Paz có khác. Vị đắng ngắt, nhưng lại giúp đầu óc tỉnh táo.” Klein ca ngợi một câu, đặt cốc cà phê xuống bàn.

Thung lũng Paz ở Lục địa Nam là khu vực sản xuất hạt cà phê chất lượng cao. Hiện nó đang là khu vực tranh chấp giữa Cộng hòa Intis và Vương quốc Loen. Cả hai bên đã thiết lập chế độ thuộc địa ở bờ trái và bờ phải thung lung Paz, đồng thời hủy diệt Vương quốc Paz ban đầu.

Trong sự im lặng cô quạnh, Klein tình cờ chọn bừa được một cuốn tạp chí có tên 《 Thẩm mỹ cho quý cô 》chuyên về thời trang.

“Cái này chắc là của Rozanne rồi.” Anh khẽ cười, chợt nổi hứng lật xem.

Có lẽ là do tiến bộ nhanh chóng của công nghệ máy ảnh trong khoảng mười năm trở lại đây, tạp chí 《 Thẩm mỹ cho quý cô 》không chỉ sử dụng mỗi tranh minh họa mà còn đăng cả ảnh đen trắng giống như các tờ báo.

Họ còn rất thời thượng, mời gọi những diễn viên kịch và nhạc kịch nổi tiếng đến làm mẫu để thể hiện vẻ đẹp của trang phục cùng sự thần kỳ khi phối đồ. Chỉ trong bảy năm ngắn ngủi, họ đã phát triển từ một tạp chí mới nổi ở Backlund thành tập san chính được phân phối khắp cả nước.

“Bộ váy này được đấy, thân hình người mẫu cũng đẹp.” Klein ung dung giở tờ báo, không hề che giấu niềm khao khát cái đẹp của bản thân.

Anh là một người đàn ông phát triển bình thường cả về thể chất lẫn tinh thần. Yêu thích những cô gái xinh đẹp là chuyện đương nhiên. Chẳng qua, anh đã đặt sẵn mục tiêu tìm đường về nhà, cho nên mới cố gắng giữ khoảng cách với người khác phái, không muốn làm mất tuổi xuân của đối phương, càng không muốn để lại món nợ tình cảm.

Benson và Melissa là mối ràng buộc tồn tại ngay từ đầu, không cách nào cởi bỏ, chỉ có thể nghĩ cách bù đắp trong tương lai. Lòng Klein chợt lắng xuống. Anh không khỏi cất tiếng thở dài.

Xa nhà càng lâu khiến anh càng dễ cảm thấy u uất trong những đêm dài quạnh quẽ.

Trong phút chốc, anh không còn hứng thú với việc chiêm ngưỡng những cô gái xinh đẹp nữa. Anh đặt tạp chí xuống và cầm lấy một cuốn tiểu thuyết.

“« Đồi Gió Bão » tác giả Fors Wall.” Klein đọc nội dung chính trên trang lót bìa.

Màn đêm an bình, ánh đèn vàng mờ ảo cùng cuốn sách bọc giấy làm anh nhớ tới những ngày đi thuê truyện hồi bé. Chút hoài niệm ấy đã khiến anh đọc tiếp.

« Đồi Gió Bão » là câu chuyện của quý cô Sissi cao mét sáu lăm, nặng chín mươi tám pound, khi nhận làm gia sư tại biệt thự trên núi Fruys.

“Một pound chắc rơi vào khoảng 0,5 cân, chẳng lẽ đây chính là

« Jane Eyre » phiên bản dị giới?” Klein vuốt mặt giấy mịn màng trong lúc suy đoán về nội dung tiếp theo.

Có điều, lúc anh nghĩ rằng đây là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn thì ác linh lại xuất hiện; lúc anh tin đó là một câu chuyện kinh dị thì quý cô Sissi tiết lộ thân phận thám tử và thể hiện tài suy luận tuyệt diệu.

Vào thời điểm anh chắc chắn nó là tiểu thuyết trinh thám, nhân vật nam chính lĩnh một cú đánh mạnh vào đầu, bị mất trí nhớ và bắt đầu một kịch bản lâm ly bi đát.

“Cuối cùng thì vẫn là truyện lãng mạn.” Klein gập sách, nhức đầu uống một ngụm cà phê.

Thùng! Thùng! Thùng! Thùng!

Tiếng gõ cửa kịch liệt đột nhiên vang lên, vọng trong hành lang âm u yên tĩnh, vang dội giữa tầng hầm trống trải.

Klein giật nảy mình, thần kinh căng như chão.

Theo bản năng, anh rút khẩu súng ổ xoay khỏi bao da dưới nách, điều chỉnh ổ đạn và cò súng, chầm chậm đi về phía cửa, tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh.

Thùng! Thùng! Thùng!

Rầm! Rầm! Rầm!

Tiếng đập cửa ngày một dữ dội. Klein nhìn theo hướng phát ra âm thanh, trông thấy cánh cửa sắt màu đen khắc bảy biểu tượng linh thiêng ở chiều ngược lại.

“Âm thanh phát ra từ phía sau Cổng Chianese?” Anh nheo mắt, tim đập bất chấp cả nhịp điệu.

Truyện Chữ Hay