Translator: langtudien13 - Kouji
✫ ✫ ✫
Mặt con rối bị thuốc màu đỏ vàng bôi lên thành bộ dạng tên hề thường hay gặp, hai bên khóe miệng nhếch lên cao thành nụ cười cực kỳ buồn cười.
Cùng với khoang miệng màu đen sâu thẳm dần lộ ra theo khóe miệng toét ra, Klein đối mặt với nó bỗng cảm thấy nỗi sợ hãi vô căn cứ mà mãnh liệt nổi lên trong nội tâm, lông tơ khắp người dựng thẳng lên.
Tầm nhìn trước mắt anh hơi tối đi, giống như đang quan sát thế giới qua một lớp thủy tinh dày dặn màu trà.
Suy nghĩ Klein nhanh chóng bị ngưng trệ, bản năng khiến anh muốn cầu cứu nhưng không phát ra nổi một âm thanh nào, cứ như có một sợi dây thừng buộc chặt vào cổ, khiến ngôn từ chỉ có thể dừng lại trong suy nghĩ.
Ngay lúc này, Dunn để ý thấy động tác gập tay của Klein đột nhiên chậm chạp hẳn lại, đẩy anh một cái.
Ngay lập tức màn thủy tinh màu trà trước mắt Klein vỡ vụn, từ “Cứu” trong cổ họng anh cũng được phun ra, mang theo vẻ kinh hoang sắc bén vang vọng trong buồng xe ngựa.
"Nó mạnh hơn." Klein nói bằng giọng khẳng định.
Thật sự khi phải chờ đợi chung một chỗ với Vật Phong Ấn quái dị như 2-049 thì chỉ cần có một chút chủ quan sẽ rơi ngay vào hiểm nguy đáng sợ, không, nguy hiểm đó vốn không thể nào phòng ngừa, chỉ có thể tránh né bằng những biện pháp khác!
"Đây là chuyện bình thường." Ayr Harson bình tĩnh gật đầu nói.
Lorota thì cười khẽ: "Có vẻ nó thích cậu đấy? Yên tâm, trong những Vật Phong Ấn cấp 2 thì nó khá ít nguy hiểm."
Trong âm thanh mang vẻ lười biếng rất tự nhiên đó, con rối với những khớp nối rõ ràng được phỏng theo con người đó đứng dậy, lắc la lắc lư cất bước về phía bên trái của mình.
Động tác của nó gây cảm giác cực kỳ trúc trắc, cứ như một cỗ máy hơi nước rỉ sét lâu năm bị quên tra dầu bôi trơn.
Robo dance? Trong đầu Klein bỗng có mấy từ thoáng hiện, nảy ra suy đoán mới về nguyên nhân 2ー049 gây nguy hiểm: “Nó đồng hóa sinh vật bị khống chế? Nếu vừa rồi mình không được người khác đánh thức kịp thời, vậy sẽ biến thành con rối gỗ kích cỡ người thường, Barbie phiên bản 1-1?”
Trong khi Klein đang suy nghĩ, Ayr Harson bị Dunn đánh thức, vừa gập cánh tay vừa chỉ vào phương hướng mà con rối đang chậm chạp tiến tới, nói với Leonard đang lái xe: "Phía đó!"
Leonard không có khả năng làm cho xe ngựa đi xuyên qua kiến trúc, đành phải lượn quanh nửa vòng, trong quá trình này 2-049 vẫn không ngừng điều chỉnh phương hướng, đảm nhiệm làm "kim chỉ nam về gia tộc Antigonus" bền bỉ .
Klein trông thấy cảnh này trong khi đang căng thẳng không ngừng gập cánh tay, vậy mà lại cảm thấy buồn cười: "Nghe nói 2-049 do gia tộc Antigonus chế tạo ra… Vậy bây giờ nó đang thể hiện lòng trung thành? Hay là điển hình đang lừa gạt?"
Sau đó, theo những âm thanh từ Ayr Harson thỉnh thoảng lại vang lên, Leonard lái xe ngựa xuyên qua những con đường, cho đến một phương hướng nào đó.
Còn con rối quái dị 2-049 cứ mỗi khi sắp đi đến rìa buồng xe sẽ lại bị Ayr Harson tóm trở về, bắt đầu lại từ đầu.
Mỗi lúc như vậy, miệng của nó sẽ càng toét rộng ra, đồng thời sẽ cũng có hai người bị khống chế.
Sự căng thẳng trong nội tâm Klein cũng theo đó mà dịu dần, thậm chí cảm thấy Vật Phong Ấn 2-049 cũng không quá đáng sợ, chỉ cần có nhiều hơn ba người tại hiện trường, chỉ cần luôn giữ cơ thể thực hiện động tác gập người, chỉ cần nắm được kỹ xảo cứu tỉnh đồng đội kịp lúc, 2-049 cũng chỉ là một con rối gỗ hơi đặc biệt một chút mà thôi.
Xe ngựa lao nhanh vun vút, rất mau đã tới khu cảng, đi thẳng khu vực tập trung nhà kho.
Lượn quanh vài vòng, xác định nhà kho màu xám trắng nằm ở góc trong cùng chính là nơi mà 2-049 muốn tới, biểu cảm của Ayr Harson trở nên nghiêm túc, cẩn thận bắt nó lên, nhét con rối quái dị đó vào lại trong chiếc cái thùng sắt màu đen.
Đùng đùng đùng!
Trong tiếng va đập mãnh liệt liên tục vang lên, Ayr Harson tỉnh lại nhờ sự trợ giúp của Borgia và Lorota, gian nan cài công tắc máy móc lại, sau đó rót Linh Tính vào, kích hoạt ký hiệu Trăng Đỏ và ngôi sao bên trên thùng sắt.
Tầng bịt kín vô hình lại xuất hiện, Ayr Harson thở ra một hơi dài.
"Xuống xe đi." Giọng nói trầm thấp nhẹ êm từ Dunn Smith cũng vang lên theo, "Buộc ngựa ở đây luôn là được rồi Leonard."
Sáu quý ông quý bà, người mặc áo gió, người đóng nguyên bộ lễ phục, kẻ lại chỉ mặc quần áo trong, rời khỏi xe ngựa, tiến bước hướng về phía nhà kho trong cùng, bọn họ vừa đi vừa gập cánh tay gần như đều nhịp.
Cảnh tượng này khiến cho bầu không khí căng thẳng đến hơi ngưng đọng bị gia tăng thêm mấy phần tức cười và sự hoang đường.
“Team breakdance Kẻ Gác Đêm…” Klein chỉ có thể dùng tự giễu để làm dịu cảm giác đó đi.
Tuy nhiên cũng chẳng phải là không thể không làm như vậy, bởi vì theo những gì anh quan sát được, ảnh hưởng từ 2-049 thể hiện trước tiên ở nửa người trên, muốn được phát hiện kịp thời để tránh rơi vào tình huống nguy hiểm hơn thì chỉ có vài sự lựa chọn như gập cánh tay, chuyển động phần cổ, lắc lư cơ thể, mà hai lựa chọn sau sẽ khiến cho người ta trông như lũ lưu manh.
Còn mấy động tác như nháy mắt hay gõ gõ chân mày thì đều có đặc điểm giống nhau: hoặc là rất dễ dàng bị coi nhẹ bỏ qua, hoặc biên độ khi thực hiện động tác quá lớn, đều không phải là lựa chọn quá tốt.
Klein thở dài, tiến lên sát theo đoàn người và đội trưởng Dunn.
Mà càng đến gần cửa vào nhà kho, nỗi lo lắng và hồi hộp trong lòng Klein lại càng nặng nề.
Bởi vì không ai biết nổi quyển sổ kia sẽ gây ra biến hóa như thế nào lên Ray Bieber!
Nếu xảy ra vấn đề lớn, Klein cũng không dám có hi vọng xa vời lại còn có thể xuyên không thêm lần nữa.
Hơn nữa trong khi cắt thịt làm đồ ăn thường ngày, anh phát hiện bản thân mình vẫn sẽ bị thương, vẫn chảy máu, tốc độ vết thương khép lại cũng chỉ nằm trong phạm trù bình thường chứ không phải loại quái vật không sợ chết không sợ đánh.
Đang đi, Dunn đột nhiên hạ bàn tay trống không ấn xuống, khiến mọi người đứng lại vị trí cách cửa vào nhà kho hơn mười mét.
"Klein, cậu bói xem liệu bên trong có gặp nguy hiểm hay không, có thể làm rõ được tương đối mức độ nguy hiểm thì càng tốt." Dunn quay đầu nói với Klein.
Đôi mắt màu xám vẫn sâu thẳm như trước, không nhìn thấy một chút sợ hãi.
Klein gật đầu nhẹ tới không thể nhìn thấy, ngừng động tác gập tay, tay phải thò về ống tay áo bên trái, gỡ sợi xích bạc treo mặt dây chuyền gắn thủy tinh vàng xuống.
Bởi vì cánh tay đang thực hiện hành động nên Dunn phát hiện và đánh thức kịp thời khi động tác của Klein gặp ngưng trệ. Tay trái Klein nắm chặt xích bạc, để viên thạch anh vàng buông thả tự nhiên, cùng lúc đó cũng kiểm soát tay phải, chỉ làm động tác gập biên độ nhỏ. Đợi đến khi thủy tinh vàng đã yên ổn, anh mới khép hờ con mắt, tưởng tượng ra khối cầu ánh sáng, tiến vào trạng thái minh tưởng, yên tĩnh niệm thầm:
"Gặp nguy hiểm trong kho hàng."
"Gặp nguy hiểm trong kho hàng."
…
Sau bảy lần niệm, Klein mở hai mắt ra, trông thấy mặt dây chuyền thủy tinh vàng vận động tự xoay chầm chậm thuận chiều kim đồng hồ. Nó quay càng lúc càng nhanh, cuối cùng thậm chí có cảm giác kéo cả tay trái Klein.
"Có nguy hiểm, rất nguy hiểm." Klein nói thật.
Chuyển động thuận chiều kim đồng hồ tức là đồng ý với lời mặc niệm, ngược chiều kim đồng hồ là phủ định.
Nếu là những Kẻ Phi Thường khác mà nói, cho dù có là "Kẻ Dòm Ngó Bí Ản", dùng phương pháp con lắc cảm xạ cùng lắm cũng chỉ có thể đo lường được liệu có nguy hiểm hay không chứ không thể tiến thêm một bước là thu được tin tức về mức độ nguy hiểm.
Nhưng Klein phát hiện khi bản thân mình sử dụng phương pháp con lắc cảm xạ, mặt dây chuyền sẽ có hiện tượng phân chia tốc độ chuyển động, chúng thể hiện rõ ràng mức độ khác nhau của câu trả lời.
Mặc dù chưa đủ độ chuẩn xác, rất mơ hồ, nhưng cũng đủ để người ta phân biệt được tình trạng cụ thể một cách khái quát.
Không hổ là Ma Dược "Nhà Bói Toán"...
Klein cảm thấy vui mừng vì chuyện này.
Ngay khi anh định thu mặt dây chuyền thạch anh vàng lại, Leonard Mitchell vốn vẫn giữ yên lặng ở phía sau bỗng mở miệng nói: "Lại thử bói một chút xem xung quanh có nguy hiểm hay không."
"Đúng, tôi lo là Hội Mật Tu còn không chịu bỏ cuộc, vẫn đang canh chừng nhà Ray Bieber, sau đó theo chúng ta cùng tới, phá đám vào thời khắc mấu chốt." Dunn gật đầu đồng ý.
Ngay lập tức Klein hít vào một hơi, lại tiến vào trạng thái bình tĩnh không linh.
Đợi đến khi xích bạc yên ổn trở lại, trong lòng Klein niệm thầm:
"Xung quanh có nguy hiểm."
"Xung quanh có nguy hiểm."
Lặp lại một lần rồi lại một lần xong xuôi, Klein mở mắt nhìn về phía sợi xích bạc.
Trong đôi mắt màu nâu đậm đó, đầu tiên mặt dây chuyền thủy tinh vàng chuyển động ngược chiều kim đồng hồ một cách khó khăn, sau đó dừng lại đột ngột, rồi lại quay thuận chiều kim đồng hồ.
"Xung quanh có nguy hiểm." Nội tâm Klein xiết chặt lại, thận trọng nói.
Hơn nữa còn có kẻ định quấy nhiễu mình xem bói, nhưng hắn đã thua mình trong trận chiến vô hình này!
Klein vừa dứt lời, đột nhiên từ nơi xa có một quả cầu lửa màu da cam to cỡ nắm đấm bay tới.
Quả cầu lửa bắn vào giữa đoàn người với tốc độ cực nhanh.
Dunn Smith đã rút khẩu súng lục ổ quay nòng dài từ trước khi Klein xem bói, lập tức đưa tay lên, tính toán, bóp cò.
Ầm! Trong tiếng súng vang, quả cầu lửa không hề lắc lư xê dịch chút nào, vẫn bắn tới theo quỹ đạo cũ, dường như muốn ép mọi người không thể không tản ra để tránh né.
Vốn Klein cũng không quá quan tâm đến những kẻ theo dõi phá đám, bởi vì nơi đây có đầy đủ sáu Kẻ Phi Thường, thậm chí không thiếu kẻ mạnh Danh Sách 8 hay Danh Sách 7, đội hình như vậy đặt tại nơi nhỏ bé như thành phố Tingen đã thuộc diện càn quét tất cả.
Nhưng đợi đến khi quả cầu lửa đập tới, Klein mới đột nhiên tỉnh ngộ, nghĩ ra một sự thật.
Sự thật đó là, kẻ địch nguy hiểm nhất đối với đoàn người phe mình không phải những kẻ theo dõi, không phải lũ phá đám, thậm chí không phải Ray Bieber đang trốn trong kho hàng còn chưa rõ lúc này đã ra sao, mà là Vật Phong Ấn 2-049!
Một khi nhóm người phe mình phân tán ra, sa vào chiến đấu, không kịp đánh thức lẫn nhau, sẽ từng bước từng bước trở thành những con rối hình người!
Trong thời khắc ý nghĩ hỗn loạn, Klein bị Leonard kéo, cả hai cùng nhau quay cuồng lăn ra ngoài, tránh khỏi quả cầu lửa.
Còn chưa kịp xót cho bộ quần áo trên người, Klein đã trông thấy đoàn người những Kẻ Gác Đêm đã chia thành hai tổ tránh né một cách khá trật tự.
Bụp! Quả cầu lửa màu da cam đập xuống mặt đất lại không có cuốn lên nổi một mẩu bụi bặm, cứ như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Ảo ảnh? Trong đầu Klein vừa hiện ra ý nghĩ này đã nhìn thấy Ayr Harson nhấc cái thùng sắt màu đen lên quẳng ra xa sang một bên, khoảng cách chí ít cũng mười mét.
"Rời xa khỏi nó! Trông chừng nó!" Ayr la lớn.
Ông ta còn chưa hô xong, Leonard đã cùng với Borgia chia hai đường tiến lại, bảo vệ chiếc rương từ khoảng cách chí ít bảy mét, đề phòng có người khác tiếp cận.
Mà Dunn và Lorota thì mỗi người tự mình cầm súng, phối hợp với Ayr Harson đã rút thanh kiếm mỏng màu bạc, tạo thành đội hình nửa vòng cung, vừa cấp tốc xông về phía vị trí quả cầu lửa bắn ra vừa để ý đến khu vực bên cạnh.
Thấy cảnh này, Klein đang không cầm trượng theo vì còn phải làm hành động gập tay nhẹ nhàng thở ra ngay, nhận ra vừa rồi mình đã không để ý đến một vấn đề quan trọng.
Đó chính là ảnh hưởng từ 2-049 có hạn chế về mặt phạm vi, chỉ cần cách nó đủ xa thì không cần phải lo nguy hiểm!
Bỗng nhiên, Klein xoay người đứng lên, một tay nhét mặt dây chuyền thạch anh vàng vào túi, một tay rút súng lục từ trong túi súng treo dưới nách ra.
Dưới nắng chiều chiếu rọi, Klein trong bộ đồ lấm lem bụi đất nhanh chóng điều chỉnh cò điểm lửa, mở chốt và đặt mình vào tư thế sẵn sàng nổ súng. Thân súng bằng kim loại màu đồng thau phản chiếu ánh vàng rực rỡ của mặt trời.
Anh cầm súng bằng một tay, vươn người về phía trước, cảnh giác trước thay đổi xung quanh mình.
Đồng thời, anh có chút lo lắng cho đội trưởng Dunn và quý ông mặc áo gió xám Ayr Harson, cả hai đều là “Ác Mộng”, am hiểu bí mật ảnh hưởng người khác, không biết họ có thể chiến đấu trực diện được hay không.
Đương lúc Klein tần ngần, Ayr Harson chủ động giảm tốc độ, nét mặt trở nên trầm mặc và buồn bã, vừa mở miệng liền ngâm một bài thơ khiến lòng người thanh thản, hệt như đang thả mình vào đêm tối:
“Hoàng hôn từ tốn buông màn
Sương long lanh gọi ngày tàn trăng lên
Giữa ngàn sao mọc êm đềm
Hoa Anh Thảo muộn theo đêm trở về
Như ẩn sĩ ngậm lời thề…” (1)
Giữa tiếng ngân nga vang dội, Klein suýt thì thả lỏng và đánh mất sự đề phòng.
Nhờ có những kinh nghiệm trong quá khứ, lại không đứng ở hướng đối mặt với Ayr Harson, vì vậy Klein nhanh chóng tập trung tinh thần, dùng trạng thái bán Minh Tưởng để chống lại ảnh hưởng của “bài thơ”.
“Phù…” Anh thầm thở phào một hơi, không còn hoài nghi khả năng chiến đấu trực tiếp của Dunn và Ayr nữa.
Bởi mới thăng cấp chưa lâu và chưa hiểu nhiều về các Ma Dược Danh Sách, Klein đã quên mất rằng Danh Sách 7 “Ác Mộng” là bản nâng cấp của Danh Sách 8 “Nhà Thơ Nửa Đêm”. Các năng lực trước đó không chỉ được giữ lại mà còn được cải tiến đôi chút.
Những gì Klein biết về “Nhà Thơ Nửa Đêm” đều đến từ Leonard Mitchell. Anh biết nghề nghiệp này cũng thừa hưởng những đặc thù của “Kẻ Không Ngủ”. Họ am hiểu chiến đấu, bắn súng, leo trèo và cảm ứng, cũng giỏi sử dụng các loại thơ khác nhau để tác động đến các sinh vật xung quanh. Đơn giản mà nói, họ là những nhà thơ bạo lực.
Trong tiếng ngâm nga của Ayr Harson, cạnh những chiếc hộp gỗ lớn xếp chồng lên nhau bỗng xuất hiện sóng nước lăn tăn. Một người đàn ông mặc áo khoác đuôi tôm màu đen, đầu đội mũ chóp lụa nửa cao hiện lên từ đó.
Gương mặt hắn bôi đầy thuốc màu đỏ, vàng và trắng, hai bên khóe miệng nhếch cao như một thằng hề, tạo thành sự tương phản nực cười với bộ lễ phục tiệc tối trang trọng trên người.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Lorota tóc đen, người được giới thiệu là một tay súng thần vọt về phía trước. Một tay cầm súng, một tay siết lại thành nắm đấm, cô áp sát vào tên hề mặc áo đuôi tôm chỉ trong vài bước.
Có vẻ tên hề đã bị ảnh hưởng từ bài thơ của Ayr Hanson. Cơ thể hắn hơi lay động, ánh mắt nhu hòa, không chút phản kháng.
Đùng! Quý cô tóc đen Lorota nghiêng người theo động tác đấm bốc, cánh tay vung lên, đấm thẳng mặt thằng hề.
Ầm! Không khí nổ tung, thằng hề mặc áo đuôi tôm giống như một chiếc gương vỡ tan, từng mảnh vỡ nhanh chóng bốc hơi rồi biến mất. Lúc này, thân ảnh hắn lại hiện ra dưới cái bóng của chồng hộp gỗ gần đó. Kẻ chịu ảnh hưởng ban nãy chỉ là một ảo ảnh! Đó là một màn biểu diễn!
Tên hề mặc áo đuôi tôm nở nụ cười toe toét không đổi. Hắn đặt một tay lên chiếc mũ chóp nửa cao, tay còn lại nhấc lên và búng tay thành tiếng.
Bang! Tiếng súng nổ vang lên từ những ngón tay của hắn. Lorota nhào người sang trái, liên tục lăn lộn để tránh đòn. Thế nhưng ngoại trừ tiếng súng giả, không có gì xảy ra.
Pằng! Pằng! Pằng!
Ayr và Dunn cùng giơ súng bắn vào điểm xác định. Tên hề lúc thì nhảy sang trái, lúc thì
nhảy sang phải, khi thì rút lui rồi lăn lộn trên mặt đất. Động tác rất nhanh nhẹn, cứ như thể đang biểu diễn nhào lộn.
Đột nhiên, Lorota từ đâu lao tới. Quý cô được gọi là tay súng thần vặn eo, vung tay, đấm thùm thụp vào kẻ thù.
Ầm! Tên hề không kịp chạy trốn, chỉ có thể giơ cánh tay trái lên đỡ nắm đấm.
Thấy hắn dừng lại, Dunn và Ayr không ngần ngại nhắm bắn và bóp cò.
Đúng lúc đó, cánh tay mà tên hề dùng để đỡ nắm đấm bất ngờ bùng lên một ngọn lửa màu vàng cam.
Chỉ trong giây phát, ngọn lửa bao trùm lấy tên hề rồi lan về phía Lorota.
Pằng! Pằng! Khẩu súng ổ xoay trong Dunn và Ayr lần lượt bắn ra từng phát đạn trúng ngọn lửa kia.
Ngọn lửa bùng cháy, chẳng mấy chốc chỉ còn lại bụi đen tung bay, bóng dáng của tên hề mặc áo đuôi tôm lại xuất hiện cách đó không xa, nửa thân hình hắn ẩn ngay phía sau đống thùng gỗ.
Hắn giơ tay phải, búng ngón tay một lần nữa.
Pằng! Trong tiếng súng huyễn hoặc, Lorota đột ngột dừng lại thay vì lao tới tấn công. Bùn đất bắn tung tóe trước mắt cô, hiện rõ vết đạn.
Đòn tấn công này của tên hề không còn là một ảo ảnh nữa!
Hư hư thật thật, thật thật giả giả, khiến người ta khó mà phân biệt.
Pằng! Pằng! Pằng!
Tên hề mặc áo đuôi tôm búng ngón tay, bắn về phía Dunn và Ayr khi lẩn trốn.
Trước cảnh tượng như vậy, Lorota nheo mắt, giơ khẩu súng lục nòng dài màu vàng sậm trong tay trái.
Pằng! Tên hề đột nhiên ngồi thụp xuống, tránh được phát súng chí mạng. Chiếc mũ lụa nửa cao của hắn bị thổi bay về phía sau và rơi xuống đất. Lỗ thủng cháy xém rõ mồn một.
Hắn thực hiện một vài động tác lộn nhào linh hoạt, trèo lên các chồng hộp gỗ như một con khỉ đầu chó lông xoăn. Đến chỗ cao, hắn nhìn xuống, bắn các viên đạn không khí từ ngón tay.
Ayr Harson lùi lại vài bước, hạ thấp họng súng, bắt đầu ngân nga một lần nữa:
“Hoa ơi hoa nở vì ai
Lặng thầm nhan sắc đêm dài lẻ loi…” (1)
Tên hề không ngừng nhảy giữa đống hộp gỗ đột nhiên đưa tay ngoáy tai, nhìn Ayr với nụ cười toe toét.
“Chẳng lẽ hắn đã bịt kín lỗ tai rồi à? Ma Dược Danh Sách của Hội Mật Tu kỳ lạ thật…” Klein quan sát cuộc chiến từ phía xa, trong lòng có một vài suy đoán nhất định.
Suy nghĩ ấy vừa lướt qua, khóe mắt anh bắt gặp một bóng người vọt từ nóc nhà kho bên cạnh đến nhà kho nơi Ray Bieber ẩn náu.
Gã này mặc bộ quần áo màu xám trắng của công nhân bến tàu, trên mặt cũng bôi thuốc màu đỏ, vàng và trắng.
Tên hề mặc áo đuôi tôm chịu trách nhiệm dẫn dắt đội trưởng và những người khác rời đi trong khi gã đó đi lấy cuốn sổ tay? Với suy nghĩ đó, Klein vô thức giơ tay phải lên, bắn bóng người trên nóc nhà.
Họng súng vừa chỉ vào mục tiêu, bóng người bỗng thụp xuống, chuyển từ chạy thành lăn trên mặt đất.
Pằng! Klein tiếp tục bóp cò, thấy bóng người khựng lại, trên người trào ra máu tươi.
Bóng người kinh ngạc nhìn về phía anh, chịu đựng đau đớn và tiếp tục lao thẳng về phía nhà kho trong cùng.
Mời mi nếm thử kỹ thuật bắn “tùy duyên”… Khóe miệng Klein giật một cái, lại bóp cò. Lần này, viên đạn găm vào mái gỗ bên cạnh bóng người.
Pằng! Pằng! Pằng!
Leonard và Borgia lần lượt nổ súng nhưng không trúng đích.
Klein đang định chế nhạo thuật bắn súng của họ còn kém hơn cả mình, ngón tay đặt trên cò súng của anh sững lại.
“Đúng rồi! Tại sao mình phải ngăn hắn nhỉ? Ban nãy mình đã bói ra có nguy hiểm trong nhà kho mà? Để tên này đi dò đường, giẫm mìn thay chẳng phải tốt hơn sao? Leonard và ông Borgia chắc cũng có suy nghĩ này…” Klein vừa nghĩ vừa giơ súng bắn chỉ thiên.
Pằng! Pằng! Pằng!
Giữa tiếng súng vang trời, bóng người đã nhảy đến nóc nhà kho trong cùng mà không gặp phải sự cản trở nào.
Hắn đột ngột nhào tới, khuỷu tay đập vào mái nhà và rơi xuống cùng phần mái vỡ vụn.
Khi âm thanh vang lên, đôi mắt của quý cô Lorota tóc đen bỗng tối sầm, tay trái thực hiện động tác kéo một cách kỳ lạ.
Động tác nhào lộn và nhảy của tên hề sững lại, mắt cá chân hắn dường như bị một bàn tay vô hình giữ chặt.
Dunn hạ súng xuống chứ không bắn ngay.
Ông há miệng, sử dụng Linh Tính cộng hưởng với không khí xung quanh thay vì hầu kết, tạo ra một âm thanh kỳ lạ, yếu ớt và thanh tao:
“Hoa ơi hoa nở vì ai
Lặng thầm nhan sắc đêm dài lẻ loi
Để khi nắng sớm mai soi
Lại từ tạ nhận thiệt thòi ra đi…”
Tên hề mặc áo đuôi tôm đột nhiên không còn sức vùng vẫy, trông như đã đánh mất khát vọng sống.
Ayr Harson nâng khẩu súng, nhắm vào kẻ thù, chuẩn bị bóp cò.
Vào thời khắc mấu chốt này, một tiếng hét thất thanh dị thường vang lên từ nhà kho trong cùng: “A!” Tiếng hét chứa đựng sự sợ hãi vô cùng, dường như đã gặp phải chuyện khủng khiếp không cách nào tưởng tượng.
Khi Klein còn đang rùng mình, tiếng hét thảm thiết đột ngột im bặt, nhà kho trong cùng lấy lại yên tĩnh, một sự yên tĩnh khiến da đầu tê dại.
Pằng! Chịu ảnh hưởng ở một mức nào đó, viên đạn Ayr bắn ra chỉ trúng vào bụng tên hề mặc áo đuôi tôm.
Haaa… Haaa… Haaa! Tiếng thở phì phò bỗng vang lên, từ nhỏ hóa lớn, phá vỡ bầu không khí yên lặng và khiến mọi người trở nên căng thẳng.
Đùng đùng đùng! Đùng đùng đùng!
2-049 trong thùng sắt màu đen cũng bạo phát, đạt tới trạng thái điên cuồng đến cực điểm.
Haa haaa haaa!
Đùng đùng đùng!
Những tiếng thở hổn hển và tiếng gõ dữ dội xen kẽ rồi trùng điệp, để tinh thần Klein và những người còn lại lập tức trở nên căng thẳng tới cực hạn, cứ như thể họ đang lắng nghe tiếng thì thầm ác độc nào đó vậy.
Tận dụng thời điểm Ayr, Dunn và Lorota bị phân tâm, tên hề bất ngờ rút trong túi ra một mảnh giấy dài.
Vụt! Hắn lắc mạnh tay phải, biến tờ giấy thành một cây roi lửa màu đen rồi quất nó vào mắt cá chân mình.
Khi một tiếng kêu khẽ khàng nhưng sắc nét vang lên, tên hề thoát khỏi xiềng xích vô hình, lộn nhào về phía sau.
Pằng! Pằng! Pằng!
Những phát đạn từ Dunn, Ayr và Lorota đều rơi vào khoảng không rồi găm vào thùng gỗ.
Tên hề mặc áo đuôi tôm không ngừng lại, tay phải hắn ấn lên vết thương khi tẩu thoát.
Hắn chạy nhanh đến mức chỉ để lại một bóng lưng trong chớp mắt.
Trước khi hắn biến mất, bàn tay phải đè lên bụng bỗng quẹt sang cánh tay trái. Vết thương trên bụng hoàn toàn biến mất, còn vị trí bị quẹt vào trên cánh tay trái thì trở nên be bét, giữa vết rách đẫm máu thấp thoáng một viên đạn bạc.
Dunn và những người khác không đuổi theo, bởi tiếng thở hổn hển từ nhà kho trong cùng đã lớn đến mức khiến ấn đường mỗi người phải co giật, Linh Cảm cũng bất an.
Ầm!
Cánh cửa nhà kho trong cùng đột nhiên bật tung, văng tứ phía.
Tiếp đó, một thứ quấn vải vụn bay tới, hạ cánh gần chỗ Klein.
Trong mắt Klein hiện lên hình ảnh một cánh tay, phần cơ bắp màu đỏ thẫm đã bị cắn nát, xương trắng gãy một cách bất thường và nhô ra ngoài.
Hết món này đến thứ khác tương tự bay ra ngoài. Đầu tiên là máu tràn ra, con mắt bị giãn đồng tử, sau đó là lỗ tai và nửa trái tim đang đập vân vân. Nếu Klein chưa từng chứng kiến cảnh tưởng còn kinh tởm hơn ở nhà Ray Bieber, e rằng anh đã nôn mửa ngay tại chỗ rồi.
Thần kinh anh căng như dây đàn sắp đứt. Sau khi vất vả kiềm chế ham muốn bắn vào trong lối đi đen nhánh, anh rút hết vỏ đạn rỗng ra và thay bằng những viên đạn săn ma mới.
Pằng! Dunn tiếp cận đồng đội, bình tĩnh bắn một viên đạn vào kho hàng.
Thế nhưng viên đạn của ông tựa như rơi xuống biển cả, không mang lại bất kỳ tiếng vang nào.
Haa haaa haaa!
Tiếng hổn hển càng lúc càng nhanh, màu xám trắng tràn ngập cánh cửa đang mở.
Với hai phát súng khác, viên đạn của Ayr Harson và Borgia xuyên thủng “màu xám”, song vẫn không thể ngăn được thứ “màu” này tràn ra bên ngoài, cũng không để lại vết thương hay khiến đối thủ phải đổ chất lỏng.
Thay vì bắn mù quáng, Klein nín thở, nhìn “màu xám” dần dần lộ ra nguyên hình.
Đó là một sinh vật hình người cao hơn hai mét. Các khớp chân và khớp tay của nó bị xoắn ngược một cách bất thường, như thể chúng bị ai đó cố tình bẻ gãy.
Những chiếc xương màu trắng xuyên qua da nó, bề mặt màu xám trắng đầy khe rãnh, chẳng khác nào một bộ não người bị lột mất “vỏ ngoài”.
Cả người quái vật chứa đầy chất lỏng nhớt nháp màu xám trắng và thối rữa. Đầu có vẻ tương đối bình thường, gương mặt có hai rãnh lệ sâu và làn da nhợt nhạt.
Khi miệng nó há ra rồi khép lại, Klein có thể nhìn thấy một chiếc răng giả bằng sứ lung lay, những sợi nước bọt màu máu cùng cơ và xương đã biến thành mảnh vỡ.
“Ray Bieber… Đây còn là con người nữa không?” Klein im lặng hít một hơi, cảm nhận những nhịp đập loạn của trái tim.
Pằng! Viên đạn săn ma của Leonard xuyên thủng trán Ray Bieber, để lại một hố sâu.
Chất lỏng màu xám nhỏ tong tỏng xuống mặt đất, uốn éo và biến thành những con giòi mập mạp màu trắng sữa béo ngậy.
Con quái vật không hề bị ảnh hưởng. Bằng tốc độ không nhanh không chậm, nó nhào đến chỗ Borgia gần nhất. Xem chừng, mục tiêu thực sự của nó là thùng sắt đen chứa Vật Phong Ấn 2-049.
“Là sức mạnh Phi Thường bị mất khống chế…” Dunn hét, “Lorota, có vẻ nó là một Tử Linh, tìm điểm yếu của nó càng sớm càng tốt.”
“Được.” Lorota không nhiều lời, cô giơ tay đè chặt đôi mắt mình.
Đồng tử Lorota chuyển sang màu xám trước khi biến thành không màu, ý thức của cô dường như đã đi vào thế giới Linh Tính cùng vương quốc Tử Linh, từ tầng cao hơn nhìn xuống kẻ thù và tìm kiếm mấu chốt trọng yếu kia.
Thấy phát súng bình thường không có tác dụng, Klein quyết định không lãng phí đạn nữa. Anh giơ tay bật Linh Thị, định dùng nó để hỗ trợ quý cô “Kẻ Đào Mộ” Lorota.
Trong tầm mắt anh, hào quang trên người quái vật Bieber chỉ có duy nhất một màu xám đầy điên cuồng.
Ngoài ra, Klein không nhìn được gì khác.
Lúc này, Ayr Harson và Leonard Mitchell đồng loạt ngân nga:
“Ôi
Đe dọa đầy kinh sợ
Ước mong hừng sắc đỏ
Vẫn có một sự thật
Đời trôi qua rất nhanh
Ôi sự thật duy nhất
Còn lại toàn dối trá
Sau một lần hoa nở
Xin vĩnh biệt đời này…”
Sức mạnh làm cho người ta lâm vào giấc ngủ say lan tràn, cử động của con quái vật méo mó màu xám trắng kia nhanh chóng chậm lại, tựa hồ cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của thơ ca.
Đúng lúc này, nó há miệng kêu lên một tiếng thét mà người thường không thể nghe thấy: “A!”
....
Ầm! Đầu Klein đau nhói khi anh tự động thoát khỏi trạng thái Linh Thị.
Cảm thấy chất lỏng ấm áp chảy ra từ lỗ mũi mình, anh vô thức vươn tay quẹt thử, để rồi phát hiện mu bàn tay mình dính đầy máu tươi.
Ayr và Leonard đồng thời ngã ngửa trên mặt đất. Máu tràn ra từ khóe miệng, chóp mũi và khóe mắt họ.
Borgia, Dunn và Lorota lùi lại phía sau một đến hai bước. Mặt họ tái đi.
Con quái vật chỉ thét lên một tiếng, sáu Kẻ Phi Thường đã có vẻ không thể chịu đựng được nữa, trở nên yếu ớt và mong manh.
Bịch! Nó hướng đến Borgia, các khớp xoắn đột ngột xoay chuyển.
Pằng! Pằng! Pằng!
Borgia và Dunn lần lượt bắn hai phát súng, nhưng không hề gây chút tổn thương nào lên con quái vật Bieber.
Ầm! Borgia bị đánh bay ra ngoài, khẩu súng lục nòng dài đập mạnh xuống đất.
Anh cố gắng đứng dậy một vài lần nhưng không thành công.
Con quái vật chảy dãi bổ nhào đến thùng sắt màu đen.
Pằng! Vào thời khắc mấu chốt ấy, Ayr Harson đã bắn một viên đạn vào thùng và đánh văng nó ra một khoảng cách đủ xa để quái vật Bieber không thể tóm kịp.
Trên thùng sắt màu đen xuất hiện những vết nứt. Khi tiếng va đập dữ dội vang lên, các vết nứt ngày càng rõ hơn.
“Tìm được rồi!” Lorota tóc đen cuối cùng cũng mở miệng, “Tôi cần mấy người khống chế nó, ít nhất là ba giây.”
“Được.” Dunn không nói thêm, ông đưa tay đè ấn đường và nhắm mắt lại.
Khi những gợn sóng lăn tăn vô hình xuất hiện, trông ông giống như đang ngủ thiếp đi.
Quái vật Bieber dừng lại tức khắc, sự điên cuồng trong mắt nó mau chóng biến mất, lớp mí mắt mỏng trong suốt không ngừng khép lại.
Cơ thể Dunn bắt đầu run lên, một thứ gì đó phồng lên và uốn éo dưới lớp quần áo của ông, như thể ẩn trong đó là vô số những con rắn không vảy trơn trượt.
Lorota lao ra ngoài như phát điên, lộn một vòng đến phía dưới quái vật Bieber.
Một tay ấn vào mặt đất, tay còn lại siết chặt thành nắm đấm, tống vào hạ bộ quái vật Bieber như một viên đạn pháo.
Phụp! Không màng đến nỗi đau bị ăn mòn, cánh tay chống đất lại phát lực, đẩy cả cơ thể rướn lên trên thêm một đoạn, nắm đấm lại khoan vào sâu hơn.
Phụt phụt! Cánh tay Lorota rút về kéo ra theo một khúc ruột tràn đầy vật chất màu vàng nâu lẫn với máu bầm.
Ẩn hiện mơ hồ bên trong khúc ruột có một cuốn sổ ghi chép cũ kỹ cổ xưa.
“A!” Quái vật Bieber rú lên thảm thiết, cơ thể bỗng bừng sáng như sắp tan chảy.
“Nằm xuống!”
Ayr Harson vừa dứt lời, Klein đã thấy con quái vật Bieber phình to.
Oanh! Giữa tiếng nổ lớn, Klein đứng ở nơi xa bị sóng xung kích hất tung lên không trung rồi rơi bịch xuống mặt đất.
Anh cố gắng chống chọi với cơn choáng váng và buồn nôn khi đứng lên, trông thấy quái vật Bieber biến thành những mảnh thịt thối rữa kinh tởm, trông thấy Dunn và Lorota rơi xuống cách đó hàng chục mét, dường như đang bị bất tỉnh.
Ayr Harson, Borgia và Leonard Mitchell cũng nằm trên mặt đất, người thì rên rỉ đau đớn, người thì cố gắng đứng dậy nhưng không thành công.
Klein vừa định thở phào nhẹ nhõm, chợt nhận ra một vật phẩm quen thuộc đang cách mình khoảng chừng hai ba thước.
Thùng sắt màu đen ngừng lăn, bề mặt nứt nẻ hướng lên trời.
Một cánh tay màu nâu tinh xảo thò ra từ đó.
“Vật Phong Ấn 2-039!” Trái tim Klein thắt lại. Anh lập tức có suy nghĩ muốn nhảy lùi về phía sau vài mét để tránh xa phạm vi ảnh hưởng của Vật Phong Ấn 2-049.
Vụ nổ ban nãy đã ném thùng sắt màu đen đến gần chỗ anh!
Vào lúc đó, đầu Klein đột nhiên ong ong, suy nghĩ trở nên trì trệ.
Chết tiệt! Mình bị con rối khống chế mất rồi!
“Đội trưởng và mọi người còn đang hôn mê, hoặc chưa hồi phục hẳn… ngay cả việc đứng dậy cũng không nổi… không thể đánh thức mình kịp thời… không được… phải… tự cứu… lấy bản thân!”
Mọi thứ diễn ra trước mắt Klein biến thành những pha quay chậm. Các khớp nối và bộ não suy nghĩ của anh dường như đang được phủ một lớp keo càng lúc càng dày.
Anh không muốn trở thành một con rối gỗ kích cỡ người thường, Barbie phiên bản 1-1 chút nào. Nhân lúc còn chưa bị khống chế hoàn toàn, anh cố gắng hết sức để tìm cách tự cứu mình.
“Mình chắc chắn… không thể tự đánh chính mình… được… nhất định phải… dùng… ngoại lực… ngoại lực… để thử…” Không còn thời gian do dự hay suy nghĩ thấu đáo nữa, Klein nắm lấy ý tưởng đó chỉ trong ba giây. Anh di chuyển đầu gối rỉ sét của mình, đi một bước ngược chiều kim đồng hồ.
Đồng thời, anh cũng không cố gắng bứt khỏi sợi dây vô hình đang buộc chặt cổ họng mình mà chỉ nói thầm trong lòng: “Phúc Sinh… Huyền Hoàng… Tiên Tôn…”
Anh định sử dụng thế giới bí ẩn phía trên màn sương xám để đánh thức bản thân, thoát khỏi sự đồng hóa của Vật Phong Ấn 2-049!
Cót két! Cót két! Cót két! Đầu gối và mắt cá chân của Klein phát ra những âm thanh chói tai. Trong tư thế chậm rãi và vặn vẹo, anh lại tiến thêm một bước ngược chiều kim đồng hồ: “Phúc Sinh… Huyền Hoàng… Thiên Quân…”
Với suy nghĩ dần chậm lại, Klein gian nan nhấc chân trái lên, hướng về vị trí đã định: “Phúc Sinh… Huyền… Hoàng… Thượng… Đế…”
Suy nghĩ trong đầu Klein trở nên cứng nhắc và trì trệ hơn, anh thực hiện bước cuối cùng hoàn toàn là dựa vào bản năng.
Đến giai đoạn này, anh biết mình sắp bị đồng hóa hoàn toàn, dù Ayr Harson có đứng dậy kịp thời và chạy đến cứu thì cũng không có cách nào đánh thức anh được nữa. Nhưng khát khao được sống mãnh liệt đã thúc đẩy anh đọc thầm câu thần chú cuối cùng:
“Phúc… Sinh… Huyền… Hoàng… Thiên… Tôn…”
Suy nghĩ ấy vừa rơi xuống, những tiếng la hét, thì thầm cực kỳ hỗn loạn và đầy điên cuồng bỗng vang lên, tiêu tán dòng suy nghĩ đông cứng của Klein, phá tan chúng thành từng mảnh nhỏ, biến chúng thành những suy nghĩ mà anh không thể kiểm soát nổi.
Đầu óc Klein biến thành một nồi cháo sôi sùng sục. Trong trạng thái đần độn u mê ấy, anh cảm thấy “thân thể” nhẹ hơn và Linh Tính bồng bềnh.
Màn sương xám vô cùng vô tận cùng những ngôi sao đỏ thẫm khi gần khi xa lại xuất hiện trước mắt anh, một không gian trống rỗng, bí ẩn, mờ ảo và mông lung.
Những suy nghĩ hỗn loạn của Klein nhanh chóng lắng xuống, cuối cùng anh cũng lấy lại khả năng tự hỏi và trông thấy ngôi đền nguy nga tráng lệ.
“Phù… May mà nó có tác dụng.” Anh thì thào với sự sợ hãi khôn cùng trong lòng.
Dựa trên những quan sát trước đó, anh hiểu rằng một khi bị Vật Phong Ấn 2-049 hoàn toàn đồng hóa thì chẳng khác nào nắm chặt cái chết. Bình thường mà nói, không có Ma Dược hay phương thức nào có thể cứu được nạn nhân.
May thay, nghi lễ đổi vận của anh và thế giới bí ẩn phía trên màn sương xám xịt này không nằm trong phạm vi bình thường!
Sau khi đi tới đi lui vài bước, Klein bắt đầu xem xét tình huống hiện tại:
“Mình không thể ở đây mãi mãi được!
“Nếu đội trưởng và những người khác thức dậy hoặc đến gần hơn thì mình sẽ không có cách nào giải thích được chuyện này…
“Mình hiện nay chắc chỉ còn là một cái xác, chẳng khác nào thây ma sống lại cả…
“Nhưng nếu mạo hiểm trở về thì không thể đảm bảo an toàn được. Nhỡ lại bị 2-049 đồng hóa thì sao?”
Đang miên man suy nghĩ, Klein đột nhiên vỗ trán và bật cười khe khẽ: “Xem ra mình còn chưa thực sự thích ứng với thân phận ‘Nhà Bói Toán’!”
Lời còn chưa dứt, anh đã ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế danh dự có tựa lưng cao khắc ký hiệu quái dị trước bàn dài bằng đồng, vươn tay cầm một chiếc bút máy không biết từ đâu ra vừa xuất hiện trước mặt.
Sột soạt! Anh viết một câu lên trang giấy hư ảo: “Trở về thế giới thực rất an toàn.”
Tiếp theo, Klein lấy từ trong túi ra hình chiếu của con lắc cảm xạ. Sau vài lần tụ họp, anh phát hiện ra rằng những món đồ mình mang trên người có thể được chiếu lên lớp sương mù xám, chỉ có điều chúng tương đối hư ảo mà thôi.
Klein cầm sợi xích bạc bằng tay trái trong khi để mặt dây chuyền thạch anh vàng gần mặt giấy, tiếp xúc với “sự kiện”.
Khi sợi xích ngừng đong đưa, anh nhắm hờ mắt, thầm niệm những dòng chữ trên trang giấy với tâm linh bình thản:
“Trở về thế giới thực rất an toàn.”
“Trở về thế giới thực rất an toàn.”
Sử dụng phương pháp con lắc cảm xạ để xem bói mà không giảm bớt khâu nào, Klein lặp lại hết lần này đến lần khác.
Mở mắt ra, anh trông thấy mặt dây chuyền thạch anh vàng đang từ từ dao động, khiến sợi xích bạc quay theo chiều kim đồng hồ.
Chuyển động thuận chiều kim đồng hồ tức là đồng ý với lời mặc niệm, ngược chiều kim đồng hồ là phủ định, biểu thị việc quay trở về thế giới thực rất an toàn. Klein thở phào nhẹ nhõm, cất kỹ sợi xích theo thói quen. Sau đó, anh phát động Linh Tính, để nó bao trùm lấy bản thân và mô phỏng trạng thái lao xuống.
Màn sương mù mờ cùng những vì sao đỏ thẫm hóa thành ảo ảnh, bay thẳng lên trên, Klein mau chóng nhìn thấy mình đang đứng nguyên tại chỗ, trông thấy một nửa người của con rối màu nâu treo bên ngoài thùng sắt, cũng phát hiện ra Vật Phong Ấn kia dường như đã ngừng lại mọi động tác.
Các giác quan của thân thể truyền vào bộ não anh. Đương lúc anh định cử động cánh tay để xác nhận trạng thái bản thân, bên tai bỗng vang lên một giọng nói như ẩn như hiện trong gió:
“Muốn tỉnh lại không? Chỉ cần cậu đáp ứng tôi một việc thì cậu sẽ được cứu.
“Hãy lấy giúp tôi cuốn sổ của gia tộc Antigonus kia.
“Nếu đồng ý thì hãy gật đầu. Tôi biết cậu bây giờ vẫn có thể thực hiện được động tác này.”
“Ai vậy? Ừm, 2-049 có vẻ không định thử đồng hóa mình nữa… Cũng đúng, nó sẽ không ảnh hưởng liên tục lên cùng một người, sẽ cách một khoảng thời gian…” Klein giật mình, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh.
Lúc này, giọng nói nhanh chóng đế thêm: “Nếu hoàn thành việc này, cậu sẽ được nhận thêm thù lao. Tôi biết cậu là một ‘Nhà Bói Toán’, cũng biết Giáo hội Nữ thần Đêm Đen không có Danh Sách 8 trở đi. Nhưng Hội Mật Tu chúng tôi có thể cho cậu điều đó.
“Nói thật, tôi từng là một ‘Nhà Bói Toán’. Bằng không thì tôi đã không dám quay lại. Để cậu thấy được thành ý, ngay bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết Danh Sách 8 tương ứng của ‘Nhà Bói Toán’ chính là ‘Tên Hề’.”
“Tên Hề”? Hội Mật Tu? Klein suýt nữa không thể duy trì trạng thái con rối.
Anh chẳng bao giờ ngờ rằng “Nhà Bói Toán” sẽ có liên hệ với “Tên Hề” cả. Chẳng lẽ họ định làm hai đầu sỏ trong rạp xiếc đấy à?
“Tốt rồi. Quyết định đi. Tin tôi, cậu không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa đâu.” Giọng nói ấy truyền theo gió. Dunn và Lorota ở nơi xa vẫn chưa tỉnh lại. Borgia có vẻ bị thương rất nặng, chỉ có thể rên rỉ không nhúc nhích. Ayr Harson và Leonard Mitchell ở trong trạng thái tương đối tốt và đang cố lật người ngồi dậy.
“Tại sao lại là mình? Hội Mật Tu… Đó là tên hề mặc áo đuôi tôm ban nãy à? Sau khi trốn thoát, hắn đã lặng lẽ quay trở lại nhằm trục lợi. Nhưng tại sao hắn lại nhờ mình giúp? Hắn bây giờ hoàn toàn đủ sức để đối phó với tất cả mọi người ở đây mà…” Trước lời nói của đối phương, những câu hỏi xẹt qua đầu Klein.
Bởi đối phương nhận mình là một “Nhà Bói Toán”, Klein bắt đầu thử phân tích theo cách suy nghĩ của “Nhà Bói Toán”: “Hắn dám quay lại vì hắn bói được hy vọng, tin chắc quái vật Bieber sẽ bị tiêu diệt và chúng ta sẽ chịu tổn thất nặng nề.
“Hắn không tự mình lấy cuốn sổ kia hay trực tiếp đối phó với chúng ta, là bởi hắn xem bói thấy chuyện này ẩn chứa rất nhiều rủi ro. Hắn hoài nghi đội trưởng và Lorota giả vờ hôn mê, đoán chừng đây là một cái bẫy được giăng sẵn chờ hắn nhảy vào.
“Hắn không bói thêm, không xác nhận trạng thái hiện tại của mình là do hai khả năng. Khả năng thứ nhất là thời gian quá gấp rút, nếu tiếp tục chờ đợi, ông Ayr Harson sẽ lấy lại sức chiến đấu nhất định; khả năng thứ hai là hắn coi thường mình, cho rằng điều đó không cần thiết…
“Hắn hiểu rất rõ ‘Nhà Bói Toán’, tin chắc mình không thể thoát khỏi sự đồng hóa của con rối… Hắn đang coi mình như một bia đỡ đạn dùng để thăm dò cạm bẫy…
“Xét theo một khía cạnh khác, nghi lễ đổi vận hầu như không lộ ra biểu hiện bất thường nào ra ngoài…”
Với bộ não sáng suốt và dòng suy nghĩ trôi chảy, Klein đại khái nắm được ý tưởng và mục đích của tên hề mặc áo đuôi tôm.
Anh không tin lời hứa hẹn của đối phương. Bia đỡ đạn thì không có nhân quyền!
Khi những suy nghĩ lướt qua đầu, Klein khống chế cổ và gật đầu một cách khó khăn.
Trong lúc thực hiện động tác này, anh xác nhận mình đã thực sự thoát khỏi sự đồng hóa từ Vật Phong Ấn 2-049.
Klein vừa gật đầu xong, cách đó hai ba mét, một “bức màn” trong suốt bỗng được vén lên, phác họa ra bóng người mặc áo đuôi tôm, mặt bôi thuốc màu như hề. Đó chính là gã thành viên Hội Mật Tu đã bỏ chạy ban nãy.
Do ban nãy Klein đã xoay người để chạy trốn tầm ảnh hưởng của 2-049, nên bây giờ anh đang đưa lưng về phía thùng sắt đen và con rối. Tên hề mặc áo đuôi tôm thì đứng ở góc chéo phía trước Klein. Điều này nhằm rời xa Vật Phong Ấn và tránh né họng súng của Klein. Trông hắn có vẻ khá thận trọng.
Tên hề lôi một tờ giấy dài từ trong túi, lắc mạnh cho đến khi nó dựng thẳng như một thanh gỗ. Hắn cầm “gậy gỗ” thúc vào vai Klein đang đứng cách đó khoảng hai đến ba mét, cố gắng đánh thức đối phương.
“Tên này hiểu rõ 2-049 đấy nhỉ. Hắn biết nơi nào có khí tức của hậu duệ nhà Antigonus thì con rối sẽ trở nên cuồng bạo và có thể điều khiển hai người một lúc… Hắn cũng biết ném đá có vẻ không có tác dụng gì? Chí ít mình không thấy đám người đội trưởng thử cách tương tự…” Klein nghĩ thầm. Mặc dù anh không hiểu tại sao 2-049 không còn cố gắng đồng hóa chính mình, nhưng cũng không dám tiếp tục ở trong phạm vi năm mét nữa. Vì vậy, anh nín thở chờ đợi cơ hội.
Khi thanh gỗ làm từ giấy kia sắp chạm đến vai anh, Klein đột nhiên dùng tay trái nắm lấy đầu gậy và giật mạnh về phía sau.
Tên hề mặc áo đuôi tôm đã bị bất ngờ, cơ thể hắn bị lôi về phía trước mấy bước, rút ngắn khoảng cách giữa hắn và Klein xuống dưới hai mét.
Đồng thời, Klein dùng ngón tay phải bóp cò súng đã chuẩn bị sẵn.
Pằng! Pằng!
Klein liên tiếp bắn hai phát súng. Thay vì nhắm vào tên hề mặc áo đuôi tôm, nòng súng lại chỉ về phía sau lưng anh, về phía Vật Phong Ấn 2-049 gần đó!
Tiếng súng còn chưa vang lên, động tác của tên hề mặc áo đuôi tôm đã chuyển từ loạng choạng thành lăn lộn, chủ động né tránh nguy hiểm theo bản năng.
Klein ném cây gậy gỗ từ giấy xuống khi anh nhanh chóng cất bước, lao ra xa vài mét để thoát khỏi khu vực nguy hiểm.
Tên hề mặc áo đuôi tôm lăn hai vòng và đang định nhảy về phía sau thì đầu bỗng tê tê, suy nghĩ nhanh chóng rơi vào trạng thái đình trệ.
Không xong!
“Hắn buộc mình phải né đến chỗ con rối Antigonus! Mình đã rơi vào phạm vi… năm mét rồi… Tại sao… hắn… không bị… con rối… Antigonus… khống chế…”
Tên hề mặc áo đuôi tôm ngừng lăn lộn. Bất chấp các khớp xương như bị rỉ sét, hắn vẫn cố gắng bò ra ngoài.
Lúc này, Klein đã xoay người, hai tay cầm súng lục ổ xoay, nhắm thẳng vào mục tiêu đang di chuyển chậm kia. Trong mắt anh, đối phương chẳng khác nào một bia ngắm cố định.
Chứng kiến cuộc chiến giữa tên hề mặc áo đuôi tôm với Dunn, Ayr và Lorota, Klein biết đối thủ rất nhanh nhẹn và giỏi nhào lộn. Vì thế, ngay cả khi chỉ cách nhau một hai mét, anh vẫn thận trọng và từ bỏ việc nhắm bắn trực tiếp. Thay vào đó, anh buộc đối phương phải nhảy vào sân nhà mà mình đã dự đoán trước
— vị trí của Vật Phong Ấn 2-049!
Pằng! Hiện lên trong đôi mắt khó tin của tên hề mặc áo đuôi tôm là hình ảnh Klein mặc lễ phục màu đen bình tĩnh bóp cò.
#Chú Thích:
1) Trích từ bài thơ《 Anh Thảo Muộn 》 của nhà thơ John Clare.