Từ ngày đầu tiên diễn ra đại hội thể thao, Bạch Hiền bỗng nhiên nhận ra Kim Chung Nhân có những hành vi lén lút. Rõ ràng hôm đó cậu ta cũng không phải dự thi hạng mục nào, nhưng chẳng biết tại sao lại luôn mất tích…
Chơi trốn tìm lại hoàn toàn không nấp kỹ, cứ cách mỗi giờ lại gọi một cú điện thoại đến kiểm tra, sợ mình chạy tới nơi đông người có thể lại bị mọi người tranh giành.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Đến lần thứ tư Chung Nhân gọi điện, Bạch Hiền bắt đầu có chút khó chịu.
Đầu bên kia thật ồn ào, làm cho thanh âm Kim Chung Nhân còn có điểm mơ hồ không rõ: “Anh, em đang ở sân vận động. Chẳng phải ngày mai là bế mạc đại hội thể thao sao? Thế nên phụ trách học trưởng gọi em và Thế Huân cùng đến hỗ trợ…”
“Tiết mục cho lễ bế mạc vẫn chưa chuẩn bị xong ư? Thế nào còn cần hỗ trợ?”
“Ừm… Chính là còn có một ít chuyện.” Kim Chung Nhân qua loa đáp lại.
“Ngày mai em phải tham gia thi đấu, đừng quên là tốt rồi.”
Bạch Hiền cũng không buộc Chung Nhân nói ra sự thật, nghĩ nghĩ cuối cùng nhắc nhở Kim Chung Nhân một tiếng. Chung Nhân “Ừ” một câu, đột nhiên lại có chút lo lắng hỏi: “Bạch Hiền ca, anh không giận phải không?”
“Em còn mong anh giận à?” Bạch Hiền cười nói, “Không giận không giận. Dù sao cũng cảm thấy ngày mai rốt cuộc sẽ biết được em đang bận rộn chuyện gì, cho nên không sao.”
Kim Chung Nhân ở bên kia có điểm chột dạ lên tiếng.
—
Bạch Hiền nghe thấy đứa nhỏ rõ ràng vì mình không tức giận mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhịn không được liền bật cười. Vừa cúp điện thoại, trên màn hình lại hiển thị số Lộc Hàm gọi tới.
“Bạch Hiền, có thấy Thế Huân đâu không?” Lộc Hàm lập tức vào thẳng vấn đề.
Bạch Hiền sửng sốt, trả lời: “Không thấy. Sao vậy nai con ca?”
“Không biết a, rõ ràng đứa nhỏ này phải tham gia thi chạy mét. Vậy mà trận đấu sắp bắt đầu rồi nhưng vẫn không thấy tăm hơi đâu.”
Lộc Hàm cảm thấy vô cùng khó hiểu, “Em có nói chuyện với Chung Nhân không? Liệu Chung Nhân có biết Thế Huân ở đâu không?”
Bạch Hiền nghĩ một lúc, cuối cùng đành lựa chọn trả lời lập lờ nước đôi tạm thời giúp hai đứa nhóc kia giấu diếm kế hoạch: “Không, em nghĩ Chung Nhân cũng không biết đâu.”
Lộc Hàm bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, anh biết rồi. Vậy không cần lo cho cậu ta nữa, anh đi xem Ngô Diệc Phàm thi đấu đây. Cái tên đó lúc nào cũng khoe khoang là bản thân chạy rất nhanh…”
Vừa nói vừa cúp điện thoại, ngữ khí vô cùng bất mãn.
Bạch Hiền đem di động nhét vào trong túi áo, loáng thoáng tựa hồ đoán được Ngô Thế Huân rốt cuộc muốn làm gì.
—
Buổi tối trở lại ký túc xá, Kim Chung Nhân thoạt nhìn tâm sự thật nặng nề.
Bạch Hiền nhìn bộ dáng vô cùng thẫn thờ kia liền mặc kệ, bản thân cầm quần áo vào phòng tắm. Tắm gội xong bước ra, thấy Kim Chung Nhân vẫn như trước duy trì một tư thế ngồi ở trên giường ngẩn người.
“Sao vậy?”
Bạch Hiền đi qua ngồi xuống bên cạnh, Chung Nhân liền tự động cầm lấy khăn bắt đầu lau tóc cho cậu.
Bạch Hiền vừa híp mắt thoải mái vừa hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Là liên quan đến Thế Huân phải không?”
“Ờm…”
Kim Chung Nhân vốn còn muốn giấu Bạch Hiền, nhưng nghĩ nghĩ một lúc rốt cục vẫn trả lời, “Chính là Thế Huân muốn tại lễ bế mạc ngày mai sẽ thổ lộ với Lộc ca… Cậu ấy dặn em bất cứ giá nào cũng không được nói cho ai biết…”
“Đáng tiếc là em đã nói cho anh rồi…”
Bạch Hiền cười dịu dàng rồi nắm lấy cổ tay đối phương kéo xuống, “Nói đi, em đang băn khoăn chuyện gì?”
“Ừm, thực ra Thế Huân muốn hát một ca khúc…” Kim Chung Nhân ngập ngừng trả lời.
“Thế Huân? Hát?”
—
Bạch Hiền cảm thấy thật muốn lăn ra cười, bởi vì tại cuộc thi bọn họ tham gia trước đây, từ đầu đến cuối Thế Huân chỉ phải hát một câu, vậy mà còn vì hồi hộp mà lạc cả giọng. Nhưng vẫn là nhịn được, cho nên ho khan một tiếng, “Hát bài gì?”
“Cậu ấy muốn… hát một bài tiếng Trung, như vậy Nai con ca sẽ cảm thấy gần gũi hơn.”
Kim Chung Nhân lại càng bất an, “Nhưng nếu nhờ Nghệ Hưng ca hay Phàm ca giúp đỡ, thì chắc chắn Lộc ca sẽ biết ngay, cho nên hiện tại vô cùng lo lắng. Bạch Hiền ca, anh có biết bài hát tiếng Trung nào không?”
Bạch Hiền gật gật đầu: “Nai con ca từng dạy anh một bài hát từ năm học lớp mười… Tựa đề là《 Angel 》 … Hình như là do một nhóm nhạc hát… Liệu Thế Huân có muốn học một chút không? Nhưng mà anh cảm thấy có vẻ không còn kịp rồi, khả năng phát âm của Thế Huân cái gì cũng đều không được..”
“Vậy làm sao bây giờ?” Kim Chung Nhân thoạt nhìn so với Ngô Thế Huân còn sốt ruột hơn.
“Thế này được không?… Anh sẽ đến giúp Thế Huân hát, còn Thế Huân nói chuyện?”
—
Bạch Hiền xem Kim Chung Nhân sốt ruột, cũng không thể không cố gắng giúp đỡ. Kim Chung Nhân mắt sáng lên lại có điểm do dự, “Như vậy có phải không thành tâm lắm?”
“Cái gì không mà thành tâm? Lúc em thổ lộ với anh cũng đâu có hát hò gì?” Bạch Hiền nhéo nhẹ đứa nhỏ một cái, “Chỉ cần trái tim chân thành, thì cái gì cũng không quan trọng.”
“Em và Thế Huân đều không biết ca hát…” Kim Chung Nhân ngại ngùng cúi đầu, “Thà nhảy cả đời còn hơn.”
Bạch Hiền vỗ vỗ vai đứa nhỏ: “Nai con ca sẽ không để ý đâu, chỉ cần Thế Huân thật lòng là được… Nhưng mà Thế Huân đâu?”
“Cậu ta còn đang ở sân vận động cùng người phụ trách lễ bế mạc thương lượng chuyện ngày mai.” Kim Chung Nhân trả lời, “Chắc là xong việc sẽ lập tức trở về.”
“Vậy đi nói với cậu ta một tiếng đi. Anh sẽ giúp Thế Huân hát, bảo Thế Huân nghĩ xem nên thổ lộ thâm tình như thế nào… Anh vẫn còn nhớ rõ những lời tỏ tình ngày trước của em.” Bạch Hiền đột nhiên nhớ lại cảnh tượng khi đó, “Ừm.. Không biết em có biết không, nhưng Xán Liệt và Khánh Thù đã đem những lời này đều ghi lại rồi….”
“Hả?” Kim Chung Nhân hoảng hốt, “Ghi âm lại rồi? Làm thế nào mà… Sao em không biết gì vậy?..”
“Ừ.. Anh vẫn còn giữ lại một bản, có lẽ mấy người kia cũng đều có bản dự trữ.”
Bạch Hiền ấp úng, không nghĩ tới Kim Chung Nhân thật sự không biết chuyện này, trong nháy mắt đã cảm thấy chột dạ, liền lập tức đùn đẩy trách nhiệm lên đầu những người khác.
“Thôi.” Kim Chung Nhân nhìn vẻ mặt Bạch Hiền rồi lén thở dài, sau đó lộ ra nụ cười, “Vậy mọi việc nhờ anh đấy.”