“Hai thằng nhãi con Kim Chung Nhân và Ngô Thế Huân này gần đây càng ngày càng ít dành thời gian tập nhảy. Chuyện này rốt cuộc phải giải quyết thế nào đây? Lão sư cũng bắt đầu trách mắng mình!”
Trương Nghệ Hưng đối với Bạch Hiền cùng Lộc Hàm ngồi đối diện trong phòng ăn bắt đầu oán giận, bên cạnh là Ngô Diệc Phàm giống như bù nhìn chỉ biết gật đầu và giúp bóc tôm.
“A… Gần đây sao?”
Bạch Hiền cảm thấy chột dạ, lại liếc mắt nhìn Lộc Hàm tựa hồ cũng đồng dạng.
“Còn không phải từ sau khi gặp hai người, bọn họ liền không còn hứng thú với khiêu vũ sao?” Trương Nghệ Hưng tiếp tục phàn nàn, “Giờ thì hay rồi, đợt huấn luyện của câu lạc bộ cũng không tới, quả thực không coi ai ra gì nữa.”
“Nghệ Hưng ca, chuyện này hẳn là phải tìm hai người bọn họ nói chứ?” Bạch Hiền thanh minh.
“Đừng có giả bộ nữa, còn cho là tôi không biết giữa mấy người đã xảy ra chuyện gì sao? Ở lễ bế mạc đại hội thể thao, Thế Huân đứng trước toàn trường thổ lộ, nháy mắt đoạt lấy Lộc Hàm. Còn nữa, ngay hôm đó tiểu tử Kim Chung Nhân này đột nhiên cầu hôn… Mặc dù là chuyện cầu hôn của bốn năm sau nhưng cuối cùng Bạch Hiền vẫn đồng ý rồi, không phải sao?”
Trương Nghệ Hưng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cho nên hiện tại bọn họ toàn bộ đều rơi vào trạng thái phấn khích cực độ, có thể khiêu vũ một cách nghiêm túc mới là chuyện không tin nổi! Suy nghĩ trong đầu giờ chỉ còn xoay quanh hai người thôi!”
Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn trăng sáng, Bạch Hiền cúi đầu nhớ cố hương.
—
“Đừng giả bộ không nghe thấy gì, chẳng lẽ hai người không cảm thấy có trách nhiệm trong chuyện này sao?” Trương Nghệ Hưng đập bàn phẫn nộ.
Đổi thành Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn trăng sáng, Lộc Hàm cúi đầu nhớ cố hương.
Trương Nghệ Hưng rầu rĩ: “Cầu xin hai người đấy! Thời điểm năm học mới sẽ có dạ tiệc chào đón tân sinh. Hiện tại câu lạc bộ vũ đạo đang gấp rút chuẩn bị, mà bọn họ lại đều là chủ lực. Hai người có thể suy nghĩ một chút đến cảm thụ của tôi được không? Làm phụ trách câu lạc bộ đâu có dễ dàng gì!”
“Được rồi được rồi Nghệ Hưng, là lỗi của bọn tôi. Khi nào trở về nhất định sẽ lập tức nói chuyện với bọn họ được chưa?”
Lộc Hàm giơ tay đầu hàng trước tiên, đoán chừng là cũng cảm thấy thời gian Ngô Thế Huân dành ở bên cạnh mình thật sự nhiều lắm. Bạch Hiền cẩn thận suy tư một chút, thấy tựa hồ tần suất Chung Nhân gần đây xuất hiện ở xung quanh mình cũng thật sự rất cao, nghĩ nghĩ liền gật đầu phụ họa: “Nghệ Hưng ca Phàm ca, em sẽ trở về nói với bọn họ, dạ tiệc chào tân sinh là vô cùng quan trọng.”
“Vậy thì tốt rồi…” Trương Nghệ Hưng đưa tay lên ôm ngực, “Cuộc sống đúng là không dễ dàng a. Hai người có thể thông cảm cho tôi thì thật tốt quá, có phải không Diệc Phàm?”
Ngô Diệc Phàm lập tức đem một con tôm đã bóc vỏ nhét vào trong miệng cậu ta thay cho câu trả lời.
—
Lúc Bạch Hiền trở lại ký túc xá, Kim Chung Nhân cũng đã về, đang đứng ở trong phòng bếp nhỏ hâm nóng sữa.
“Chung Nhân à? Lại đây lại đây… “
Bạch Hiền vừa thay quần áo vừa hướng về phía Kim Chung Nhân vẫy vẫy tay. Đứa nhỏ liền thật cao hứng đặt cái cốc xuống chạy ra, đặc biệt ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Bạch Hiền.
“Chung Nhân, thực ra anh muốn cùng em nói chuyện về… ừm… về việc Nghệ Hưng ca nói em cùng Thế Huân… không tới buổi diễn tập của câu lạc bộ.” Bạch Hiền nỗ lực sắp xếp từ ngữ để giải thích vấn đề.
Kim Chung Nhân hoang mang nhìn người đối diện vài giây mới trả lời: “Ừ, đúng vậy. Tại vì vũ đạo cần tập luyện bọn em đã nắm chắc, cho nên có mấy lần không đi… Lần trước lại là sinh nhật Xán Liệt ca.”
“Ừ, nhưng là thành viên của câu lạc bộ, em có cảm thấy làm như vậy không tốt lắm không?”
Bạch Hiền tiếp tục nói, “Giả dụ như sẽ khiến phụ trách Nghệ Hưng ca cảm thấy buồn bực, hay là việc mấy đứa không thường xuyên đến sẽ khiến những người khác khó chịu?”
—
Kim Chung Nhân chớp chớp mắt.
“Anh, có phải Nghệ Hưng ca nói em cùng Thế Huân gần đây không chịu đến câu lạc bộ tập luyện?” Chung Nhân nghĩ nghĩ mới thận trọng mở lời hỏi.
“Coi như vậy đi…” Bạch Hiền lúng túng đáp lại.
“Vũ đạo của câu lạc bộ…”
Kim Chung Nhân nghĩ muốn nỗ lực khiêm tốn một điểm nhưng vẫn là thất bại, “Đối với em và Thế Huân mà nói thì có chút đơn giản… A… Ý em không phải là quá đơn giản, em chỉ muốn nói là…”
Bạch Hiền ôm chầm lấy đứa nhỏ đầy tự hào: “Không cần khiêm tốn, mọi người ai cũng đều biết em rất lợi hại. Nhưng mà Chung Nhân à, nếu em mỗi ngày không chịu luyện tập, ngộ nhỡ cơ bụng cái gì cũng không có, lúc ấy anh sẽ ghét bỏ em nha….”
Kim Chung Nhân nghẹn lời sau một lúc lâu mới nói: “Em sẽ không …”
Ngộ nhỡ thật sự bị ghét bỏ sẽ không tốt, chuyện này nhất định phải giải quyết…
—
“Chung Nhân à.” Bạch Hiền ôn nhu đi tới gần cọ nhẹ vào cổ người kia, mỉm cười nói: “Lúc trước chẳng phải mẹ em đã nói rồi ư? Đam mê của em chỉ dành cho một số thứ, mà khiêu vũ lại là cái đầu tiên em kiên trì thực hiện, không phải sao? Thực lực của em xuất chúng như vậy, nhất định không thể bởi vì anh mà bị lãng phí được.”
“Không đâu… Chẳng qua tất cả những điều đó, so với anh thì đều bé nhỏ không đáng kể mà thôi…”
Kim Chung Nhân cắn môi nhìn đối phương liếc mắt một cái. Bạch Hiền vuốt ve gương mặt đứa nhỏ: “Từ khi nào đã học được mấy lời sến súa này vậy? Chung Nhân, đã hiểu được ý anh chưa?”
“Đã hiểu.” Kim Chung Nhân buồn bã nói, “Anh, có phải chê em rất phiền phức không?”
“Sao lại thế được? Chỉ là Chung Nhân à, em cũng phải biết rằng, anh không thể trở thành toàn bộ trọng tâm cuộc sống của em được. Đây là cuộc đời thuộc về chính em, ngộ nhỡ sau này không có anh thì em phải làm sao?”
—
Bạch Hiền ân cần dỗ dành, Kim Chung Nhân lại bắt đầu không tự chủ mà để tâm vào chuyện vụn vặt.
“Anh!” Kim Chung Nhân nghiêm mặt nổi giận, “Tại sao anh có thể nói những lời như thế? Ở trong kế hoạch tương lai của em, mỗi phút mỗi giây đều có anh tồn tại.”
“Anh tồn tại, nhưng cũng không nắm giữ tương lai của em.”
Bạch Hiền tiếp tục nói, “Tuy rằng lòng kiên trì của em không nhiều lắm, nhưng vô luận là đã quyết tâm với việc gì, thì đều nhất định phải duy trì thật tốt… Trước khi anh xuất hiện, chẳng phải em chỉ biết đến vũ đạo sao?”
“Nhưng hiện tại, ngoại trừ vũ đạo, em còn có anh.” Kim Chung Nhân nhẹ giọng nói, “Cuộc sống của em trước đây đã trải qua thế nào, kỳ thực em cũng không còn nhớ nữa…”
“Sai rồi.” Bạch Hiền đột nhiên nở nụ cười.
“A?” Kim Chung Nhân mờ mịt nhìn Bạch Hiền, không rõ đối phương đang nói gì.
“Sai rồi Chung Nhân à, trình tự sai rồi.” Bạch Hiền biểu tình ôn nhu mà chân thành chăm chú hướng về phía Kim Chung Nhân, “Phải là ngoại trừ anh ra, em còn có vũ đạo.”
Người trước mặt há miệng thở dốc, sau một lúc lâu vẫn không phản ứng kịp.
—
“Em vĩnh viễn sẽ không mất đi anh.”
Bạch Hiền lúc nói chuyện, như đang tuyên thệ, ánh mắt chuyên chú nhìn Kim Chung Nhân, “Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, chỗ nào cũng sẽ không đi, mãi mãi… là một phần ở trong tương lai của em.”
“Anh…”
“Anh sẽ đứng một chỗ chờ em, còn em, không cần phải vì anh mà hy sinh bất cứ điều gì nữa. Cuộc sống của em sẽ còn nhiều điều thú vị hơn không phải sao? Vũ đạo, nếu sau một thời gian không nhảy thì dần dần liền trở nên xa lạ, nhưng anh sẽ không như vậy… Bởi vì anh vĩnh viễn đều thuộc về em.”
Chung Nhân, em có hiểu được lời anh nói không?
Có lẽ vì phải trải qua quãng thời gian dài thầm mến lặng lẽ đã làm cho em luôn có chút bất an, cho nên lúc nào cũng dùng toàn bộ nỗ lực để yêu anh. Tình cảm này đã khiến bản thân phải hi sinh rất nhiều, thậm chí ngay cả vũ đạo cũng tạm thời bị vứt bỏ phía sau.
Nhưng em còn trẻ, mười tám tuổi, cuộc sống của em chỉ vừa mới thực sự bắt đầu.
Anh chỉ muốn cho em một cảm giác an toàn, muốn cho em hiểu được, dù có chuyện gì đi nữa, anh nhất định sẽ không rời đi. Cho nên xin em cứ vững tâm tiếp tục bước về phía trước, để cuộc sống của mình có thể càng trở nên tốt đẹp hơn, phong phú hơn.
Ngoại trừ anh, em còn có vũ đạo.
Ngoại trừ anh, em còn có thể có rất nhiều, rất nhiều thứ khác.
—
Ánh mắt Kim Chung Nhân từ màu đen u ám dần chuyển hóa thành nhu hòa trong trẻo. Chung Nhân chậm rãi nhếch khóe miệng lên, tựa hồ đã hiểu rõ ý nghĩa sâu sắc phía sau những lời còn chưa nói của Bạch Hiền.
Bạch Hiền nở nụ cười rạng rỡ, nâng gương mặt đối phương lên mà nhìn thẳng vào đôi mắt kia, ngón tay bất giác lùa qua những sợi tóc mai đen nhánh.
Tựa hồ đột nhiên có rất nhiều điều muốn nói đều không nói ra được, chỉ có thể chân thật cảm nhận thiếu niên trước mặt kia. Một lúc lâu sau mới đem tình cảm nghẹn ngào ở trong cổ họng chậm rãi thốt ra.
“Thực ra anh nên nói với em điều này từ lâu rồi. Chung Nhân, trong suốt những ngày tháng anh không hề biết đến tình cảm này, chắc chắn em đã vô cùng khổ sở.”
“Chung Nhân à, thật sự anh rất hối hận vì đã không quen em sớm hơn một chút. Ít nhất, nếu từ năm ba sơ trung khi ấy đã biết được tình cảm của em, thì có lẽ anh đã có thể thoải mái đi đến bên cạnh, chủ động mỉm cười mà nói với em rằng.”
“Này, nghe nói em thầm yêu anh. Vậy em có muốn chúng ta thử cùng một chỗ?”
_HOÀN_