Giang Thần đã thắng.
Thắng Hàn Kim Minh tự cao tự đại một cách áp đảo.
Anh nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt từ khán giả.
Lần này người dẫn chương trình không ngăn cản nữa.
Tiếng hò reo kéo dài khoảng mười phút mới dừng lại.
Trên sân khấu, sắc mặt của Hàn Kim Minh âm trầm đến đáng sợ, ông ta không tin lại có người có thể thông thạo dược liệu đến như vậy, tin chắc chính Phương Vĩnh Cát và những người khác đã hợp sức gian lận chỉ để thắng mình.
"Cậu nhóc, tôi muốn cùng so tài với cậu một lần nữa."
Hàn Kim Minh lạnh lùng nói.
Giang Thần trông cực kỳ ung dung tự phụ, nói: "Được, muốn so cái gì cho ông chọn."
"Giống như tôi và Phương Vĩnh Cát, so tài điều chế thuốc độc.
Lần này sẽ tăng số lượng dược liệu từ một nghìn lên mười nghìn, chọn ngẫu nhiên trong số mười nghìn loại dược liệu để điều chế thuốc độc, khiến người kia phục hoàn toàn."
"Được."
Giang Thần không chút do dự.
Đường Sở Sở hơi lo, cô khẽ kéo ống tay áo Giang Thần, thấp giọng nhắc nhở: "Cẩn thận có bẫy."
Giang Thần hơi dừng lại.
Trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu thủ đoạn đều sẽ trở nên vô dụng.
Hàn Kim Minh tiếp tục nói: "Thời gian chế độc lần này kéo dài một tiếng, không được để người kia có thời gian quan sát chất độc mà phải đưa thẳng cho trợ lý."
Giang Thần sờ sờ mũi nói: "Bản thân tôi là trợ lý của Đường Sở Sở nên đâu đủ tư cách để gọi người ta là trợ lý."
Anh quay đầu nhìn Đường Sở Sở, cười hỏi: "Thần y Sở Sở, lần này tôi điều chế, em thử thuốc, thế nào?"
Câu gọi “Thần y Sở Sở” này khiến Đường Sở Sở cản thấy buồn cười.
Cô đang định lên tiếng.
Thì Khai Hiểu Đông bỗng đứng lên tha thiết nhìn Giang Thần, vẻ mặt khẩn cầu hỏi: "Tôi, tôi làm trợ lý của anh được không? Tôi sẽ thử thuốc độc thay anh."
Nghe vậy, Giang Thần liếc cô ta một cái, bình tĩnh nói: "Cô phải suy xét cho rõ ràng, đây không phải trò đùa đâu, không cẩn thận là cô sẽ chết đấy."
Khai Hiểu Đông kiên quyết nói: "Tôi tin anh."
Đường Sở Sở ra chiều bất mãn, nói: "MC này, cô đang cướp vị trí của tôi đấy à? Tôi không đồng ý."
Khai Hiểu Đông cười nói: "Sở Sở, cô là thần y, Giang Thần là trợ lý của cô, cô chỉ cần đứng bên cạnh xem rồi chỉ bảo cho anh ấy, còn chuyện nhỏ nhặt như uống thuốc độc thì cứ để tôi là được."
Người đàn ông đẹp trai trước mặt là Hắc Long, đây là chuyện chắc chắn.
Mặc dù nghe đồn rằng Hắc Long đã chết, người đồn còn là tướng quân Nam Hoang.
Nhưng chưa có ai từng nhìn thấy xác của Hắc Long.
Mặc dù Khai Hiểu Đông là một ngôi sao nhưng cô ta cũng cực kỳ tôn sùng các vị anh hùng, tôn sùng chiến thần bảo vệ đất nước Trung Quốc.
Để có thể tiếp xúc gần với Giang Thần, cô ta chỉ đành liều mạng đứng ra nhận việc.
Khai Hiểu Đông đã nói như vậy thì Đường Sở Sở cũng không tiện giành giật với cô ta nữa, chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng.
"Hắc Long, được không?" Khuôn mặt đẹp quyến rũ của Khai Hiểu Đông mang vẻ cầu khẩn.
Giang Thần liếc nhìn Đường Sở Sở, thấy cô không nói gì mới nhẹ nhàng gật đầu: "Được, nhưng khi giải độc tôi sẽ phải dùng kim bạc, mặc quần áo sẽ không tiện châm cứu nên cô thay một bộ đồ khác đi, che những phần nhạy cảm lại là được."
"OK."
Khai Hiểu Đông không chút do dự.
Xem đến cảnh này, các anh em đang xem tivi lập tức phấn khởi.
Khai Hiểu Đông hiện là sao nữ xinh đẹp quyến rũ nhất Trung Quốc, hôm nay được ngắm đã con mắt rồi.
Tại nơi thi đấu, dưới khán đài thậm chí còn sôi sục hơn.
Trong lúc Khai Hiểu Đông đi thay quần áo, Bách Thảo Đường cũng đang chuẩn bị những dược liệu cần thiết lúc thi đấu.
Hơn mười nghìn loại dược liệu là quá nhiều, cần chuẩn bị cả tủ đặt dược liệu vào nữa, mỗi loại một ngăn.
Còn chưa kịp chuẩn bị dược liệu xong thì Khai Hiểu Đông đã thay quần áo bước lên sân khấu.
Cô ta mặc một chiếc áo lót và quần lót lọt khe màu trắng, trừ những bộ phận nhạy cảm thì toàn bộ cơ thể đều lộ hết ra ngoài.
Cô ta cao khoảng một mét tám, mái tóc đen dài được búi lên để lộ vầng trán cao trắng nõn.
Nước da cô ta trắng hồng non mịn.
Dáng người rất chuẩn, ngực tấn công mông phòng thủ chuẩn hình chữ S.
Đôi chân thì vừa dài vừa thẳng tắp.
Cô ta đứng trên sân khấu cực kỳ gây kích thích thị giác.
"Quào, nữ thần của tôi."
"Nữ thần ăn mặc gợi cảm quá, thật là xinh đẹp."
"Tôi đã thành fan, đã phải lòng cô sao nữ táo bạo này mất rồi."
Hàng loạt tiếng xôn xao lại vang lên.
Khai Hiểu Đông cầm micro, hơi đỏ mặt: "Thú thật thì tôi chưa bao giờ mặc đồ hở bạo thế này, ngay cả lúc đóng phim đoạn thời gian trước tôi cũng chỉ để lộ lưng, nhưng vì sự sống còn của y học cổ truyền Trung Quốc, vì nền văn hiến được truyền thừa qua hàng nghìn năm của Trung Quốc, tôi đây chẳng thể thoái thác được.”
"Xin các bạn khán giả đang xem truyền hình đừng mắng tôi là đồ vô liêm sỉ."
Khai Hiểu Đông nói vậy dẫn đến một tràng cười lớn từ phía khán giả.
Đường Sở Sở không khỏi liếc nhìn Khai Hiểu Đông.
Dáng người chuẩn thật, khuôn mặt cũng xinh đẹp, cô không nhịn được tự so sánh mình với Khai Hiểu Đông.
Trong khi đó, khuôn mặt Hàn Kim Minh lại tối sầm.
Hồng Lãng đứng một bên nhỏ giọng nói: "Tình hình không ổn lắm, nghe đồn tên nhóc này chính là Hắc Long."
Hàn Kim Minh trầm mặt hỏi: "Sao có thể? Không phải Hắc Long thật bị đưa vào đồn cảnh sát rồi sao? Bây giờ cậu ta còn đang bị thẩm vấn ở đồn cảnh sát, tên nhóc này sao có thể là Hắc Long được?"
"Tôi cũng không biết, chẳng lẽ có hai Hắc Long?"
Có lẽ Hồng Lãng không biết đang xảy ra chuyện gì thật, đến cả lời nói vô lý như có hai Hắc Long mà cũng thốt ra được.
Hàn Kim Minh hít sâu một hơi, nói: "Nếu trong lần so tài vừa rồi cậu ta thực sự không gian lận, cậu ta đúng thật là một Hắc Long thì khả năng cao chúng ta sẽ thất bại thảm hại, như vậy sẽ rất bất lợi cho kế hoạch tiếp theo của chúng ta.
Nếu ông chủ trách tội, hai ta chắc chắn không gánh nổi đâu."
"Ông chủ đang quan sát từ bên dưới đấy."
Hồng Lãng liếc nhìn xuống thì thấy ông chủ, nhưng ông ta vẫn luôn chẳng nói chẳng rằng, cũng không tỏ thái độ gì nên anh ta không biết lúc này ông chủ mình đang nghĩ gì.
"Để tôi gọi lại đến đồn cảnh sát cho chắc."
Nói xong anh ta bỏ đi.
Anh ta rời sân khấu vào cánh gà, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho đội trưởng đội cảnh sát.
"Đội trưởng Vương, Giang Thần có còn ở đồn cảnh sát không?"
"Vẫn còn đây, vừa mới thẩm vấn xong, nhưng mà tên nhóc này không chịu khai báo gì cả, cứ một mực nói mình bị gài.
Nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa, những chứng cứ chúng tôi có được hiện tại đã đủ để tuyên án rồi."
Nghe vậy, Hồng Lãng thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta lại bắt đầu thấy khó hiểu.
Hai người bọn họ đều tên là Giang Thần, y thuật của Giang Thần này đáng sợ đến mức ấy sao?
Rốt cuộc ai mới là Hắc Long thật sự?
Anh ta bối rối.
Anh ta chưa từng gặp Hắc Long bao giờ, nhưng nghe ông chủ nói Hắc Long là chồng của Đường Sở Sở.
Anh ta đeo theo nỗi nghi hoặc này trở lại sân khấu, nói nhỏ: "Đã xác nhận, Hắc Long vẫn đang ở trong đồn cảnh sát, tên nhóc này không phải Hắc Long, không có gì phải lo lắng.
Mà đúng như ông nghĩ, tên nhóc này nhất định là người bọn họ phái ra, lát nữa thi đấu chúng ta để tâm một chút là có thể thắng."
"Chỉ mong là vậy."
Hàn Kim Minh hít một hơi thật sâu.
Bây giờ chỉ đành đi bước nào tính bước đó thôi.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, chẳng mấy chốc đã qua nửa tiếng.
Mười nghìn loại dược liệu đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Phía sau sân khấu là mấy cái tủ cao một mét, mỗi cái tủ đều có nhiều ngăn kéo nhỏ đựng dược liệu bên trong, phía trên thì viết tên dược liệu.
"Đã chuẩn bị xong dược liệu rồi."
"Trận đấu này rốt cuộc cũng bắt đầu rồi sao?"
"Đến cả thần y Phương cũng bị đánh bại, vậy người đàn ông tên Giang Thần, nghi là Hắc Long này thực sự có thể đấu lại Hàn Kim Minh, chủ tịch hội Y học Trung Quốc nước Cao Ly hay không?"
Toàn bộ khán giả bắt đầu mong ngóng.
Chờ đợi cuộc thách đấu mang tính chất sống còn này.
Số lượng dược liệu từ một nghìn tăng lên đến mười nghìn.
Thời gian nghiên cứu và chế tạo thuốc độc từ nửa tiếng tăng lên đến một tiếng.
Thuốc độc được điều chế ra lần này tuyệt đối sẽ gây chết người, có lẽ hôm nay sẽ có người phải bỏ mạng..