Chương 71: Âm mưu
"Tốt, nếu như không có chuyện gì khác, các ngươi lui xuống đi."Phong Lăng nhẹ gật đầu, quay người đi trở về phòng.
"Tiểu sư đệ, ngươi trở về tu luyện đi, nếu có vấn đề, tùy thời có thể tới tìm ta. Cho dù không có vấn đề, cũng có thể đến chỗ ta chơi."
Quách Lâm Sơn nở nụ cười vỗ vai hắn, quay người rời đi.
Trần Phỉ chắp tay xuống, dự định trở về gian phòng. Dựa theo hắn tính toán, lúc này Trễ Đức Phong cũng đã tới, vừa vặn gặp hắn một chút.
"Tiểu sư đệ, bên này, ta ở chỗ này."
Trần Phỉ vừa đi không bao xa, một thanh âm truyền đến. Trần Phỉ quay đầu nhìn lại, hắn phát hiện Lạc Tuấn.
"Lạc sư huynh."Trần Phỉ nhìn xem hắn đang trốn ở trên tán cây, ánh mắt trở nên kỳ quái.
"Vừa rồi sư tôn để ngươi nếu tu luyện gặp phải nghi hoặc gì đi tìm đại sư huynh đúng không?"Lạc Tuấn từ trên cây nhảy xuống nhìn thoáng qua xung quanh, cười hỏi.
Trần Phỉ nhẹ gật đầu, không minh bạch Lạc Tuấn ám chỉ điều gì.
"Ta lúc đầu cũng được sư phụ an bài như ngươi, tí nữa ngươi mang theo ít đồ đi bái phỏng đại sư huynh. Lúc trước không ai nói với ta, dẫn đến ta bị mọi người bài xích rất lâu, tư vị kia, thật là không dễ chịu."Lạc Tuấn thần bí hề hề nói.
Trần Phỉ lông mày nhíu lại, cần đại lễ gặp mặt? Không cho, liền sẽ bị bài xích?
"Cần cho bao nhiêu?"Trần Phỉ hiếu kỳ hỏi.
"Ít nhất là một trăm lượng, nếu ít hơn đại sư huynh sẽ nói dạng như đồng môn sư huynh đệ không cần chút lễ nghĩa này, ngươi cho chính là hại hắn."Nói đến đây, Lạc Tuấn có chút thương tiếc một trăm lượng kia.
Trần Phỉ thầm nghĩ suy, lễ gặp mặt cần một trăm lượng, vậy sau này nếu có nghi hoặc gì cần hỏi có mất phí hay không, mỗi lần có nghi hoặc đều thu phí?
"Sư tôn biết chuyện này sao?"Trần Phỉ thấp giọng hỏi. "Ta cũng không biết, có thể hắn không hiểu rõ chuyện này. Dù sao lần trước ta đến bái phỏng đại sư huynh sau đó đưa cho hắn, đại sư huynh đùn đẩy rất lâu, mới miễn cưỡng nhận lấy, nói là tạm thời thay ta đảm bảo."
Trần Phỉ thật không biết nói gì, thay ta đảm bảo, quả thực từ này rất hay a.
Nhìn kia Quách Lâm Sơn chất phác trung thực bộ dáng, hắn không nghĩ tới bản thân sẽ nhìn lầm người.
"Ngươi cũng đừng kể cho ai là ta nói cho ngươi."
Lạc Tuấn chớp chớp mắt, nói: "Ta đi trước, lần sau có rảnh cùng đi Túy Hồng Lâu."
Trần Phỉ đưa mắt nhìn Lạc Tuấn rời đi, đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, sau đó trở về gặp Trễ Đức Phong.
Đưa cho hắn một chút đan dược cùng dược liệu, Trần Phỉ hỏi thăm về tình hình buôn bán hiện tại. Điều đáng mừng là gần nhất không có người nào âm thầm theo dõi Trễ Đức Phong.
"Mấy ngày gần đây, quầy hàng bán đan dược đã nhiều thêm mấy quầy. Ta cố ý đi quan sát một phen, đan dược rất hỗn tạp nhưng phẩm tướng không tệ."
"Đối với chúng ta cũng không ảnh hưởng."Trần Phỉ không khỏi nở nụ cười.
Người khác mở quầy bán được nhiều đan dược, nhìn qua giống như sẽ ảnh hưởng đến bọn hắn, thậm chí còn ảnh hưởng đến giá cả đan dược. Nhưng Trần Phỉ ước gì càng xuất hiện thêm nhiều quầy hàng hơn, bởi vì càng có nhiều quầy hàng khả năng bọn hắn bị người khác nhắm đến càng thấp.
Hơn nữa hắn luyện chế Phiêu Hồng Đan, vô luận phẩm tướng hay dược hiệu, đều gần như đạt đến cực hạn, chỉ cần mua qua một lần, chắc chắn có thể nhận biết được đây chính là đan dược tốt.
Cho nên số lượng đan dược luyện chế ra mỗi ngày đều buôn bán rất thuận lợi.
Đưa tiễn Trễ Đức Phong, Trần Phỉ hao tốn ba canh giờ luyện chế đan dược. Đại bộ phận đều là Phiêu Hồng Đan, còn có một số thì là Thường Phù Đan, chủ yếu để hắn phục dụng.
Trần Phỉ đi ra gian phòng nhìn thoáng qua sắc trời, hắn hơi do dự một chút sau đó tiến về gian phòng Quách Lâm Sơn.
Nơi này tốt hơn gian phòng của Trần Phỉ rất nhiều. Nhìn thấy Trần Phỉ đến, Quách Lâm Sơn có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn vẫn rất nhiệt tình đem Trần Phỉ mời vào phòng.
Một canh giờ sau, Quách Lâm Sơn tiễn đưa Trần Phỉ ra ngoài nói: "Tiểu sư đệ, ngộ tính của ngươi quả thật bất phàm, những điểm nghi nan kia, không phải những người tu hành Thông Nguyên Công lâu năm, căn bản sẽ không phát giác ra, vậy mà ngươi chỉ dùng một buổi tối lại có thể phát hiện."
Ánh mắt của hắn hiện lên một tia sợ hãi thán phục, nhưng sau đó biến thành đáng tiếc nói: "Bất quá tu vi hiện tại của ngươi hơi thấp, mới bước vào Đoán Cốt Cảnh. Sau này ngươi cần cố gắng không ngừng, sớm ngày đột phá đến Luyện Tủy Cảnh, nếu không càng về sau tu luyện sẽ càng khó khăn."
"Đa tạ sư huynh chỉ điểm."Trần Phỉ chắp tay, nói: "Sư huynh dừng bước, không cần đưa tiễn."
"Đúng, còn có một việc, mấy ngày nữa trong môn có một nhiệm vụ, vừa vặn được đưa xuống cho chúng ta tiếp nhận. Sư đệ ngươi tuy mới nhập môn, nhưng lúc đó cũng cần tham gia. Có thời gian, ta sẽ nói tỉ mỉ cho ngươi."Quách Lâm Sơn đột nhiên nói.
"Nhiệm vụ?"Trần Phỉ khẽ giật mình, nhưng vẫn gật đầu.
"Sư đệ đi thong thả."Quách Lâm Sơn mỉm cười nói.
Trần Phỉ phất tay, trở về gian phòng.
Không có tặng lễ, không làm khó dễ, cũng không từ chối, hắn đưa ra rất nhiều vấn đề cho Quách Lâm Sơn, chỉ cần Quách Lâm Sơn biết đều nhất định giải đáp.
"Lạc Tuấn, hắn đang mưu đồ gì? Để cho ta bị Quách sư huynh đánh một trận?"
Trần Phỉ nhớ tới Lạc Tuấn sáng nay, có chút nhíu mày, nếu hắn cố tình đưa lễ vật rất có khả năng sẽ bị Quách Lâm Sơn ném ra ngoài.
Trần Phỉ quyết định ban đêm cùng Lạc Tuấn đàm luận một chút, loại hành vi này, không được a.
Màn đêm buông xuống.
"Cộc cộc cộc!"
"Ai vậy, ai tới trễ như vậy."
Lạc Tuấn không kiên nhẫn dò hỏi, hắn kéo cửa phòng ra còn chưa thấy rõ ai tới, một đạo hắc ảnh đã đánh vào mặt hắn.
Lạc Tuấn giật mình theo bản năng đón đỡ nhưng đạo hắc ảnh kia giống như đã dự đoán trước được phản ứng của hắn, lập tức biến đổi chiêu thức.
"Bành!"
Lạc Tuấn cảm giác gương mặt đau nhức không thôi, thân thể không tự chủ ngã xuống. Còn chưa kịp bò lên, một bao khỏa từ trên trời giáng xuống, đem hắn bọc lại.
Đồng thời, Lạc Tuấn nghe được thanh âm cửa phòng đóng lại, hắn bắt đầu hoảng hốt, đây là muốn giết người?
"Ai, là ai, dám tại trong Nguyên Thần Kiếm Phái đả thương người, ngươi không muốn sống nữa!"
Lạc Tuấn lớn tiếng hô lên, đồng thời hai tay huy động, muốn đem bao khỏa xé rách. Nhưng sau một khắc, công kích liên tiếp truyền đến trên người hắn.
Lạc Tuấn lần này liền cơ hội phản kháng cũng không có, bị đánh cho lăn lộn trên đất.
"Đừng đánh, đừng đánh nữa, ngươi là ai, ta không có đắc tội ngươi a... Đừng đánh nữa..."
Lạc Tuấn vừa mới bắt đầu còn kiên cường mắng to, nhưng một lát sau liền thê lương hô lên, người này quá vô sỉ, chuyên môn đánh vào đầu cùng mặt hắn. Tuy tổn thương không nặng nhưng đánh nhiều cũng rất đau để hắn không nhịn được cầu xin tha thứ.
Một lúc sau, hiện tại hắn đã bị đánh cho không còn khí lực hô hào, nhiều lần hắn đã ngất lịm.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lạc Tuấn yếu ớt tỉnh lại, theo bản năng co rụt lại thân thể, mới phát hiện đã không còn tiếng động nào bên ngoài.
Lạc Tuấn gắng gượng toàn thân kịch liệt đau nhức đem bao khỏa mở ra, mặt hắn lúc này trông cực kỳ thê thảm.
"Ai, đến cùng là ai a... Quá khi dễ người..."
Lạc Tuấn ngồi dưới đất, mắt hắn sưng vù kèm theo nước mắt chảy ra, sau đó chảy qua vết thương, khiến hắn đau đến méo mặt.