Chương 57: Tra tấn
Trần Phỉ gạt đi huyết dịch trên lưỡi kiếm, tiến về phía hậu đường. Trong hậu đường đang nằm mấy thân ảnh, bao quát tên vừa rồi theo dõi hắn, cùng với hai tên thủ hạ đi báo tin cho Thủy Kiệt bang.
Nơi này cao thủ kỳ thật không ít, bốn tên Đoán Cốt Cảnh, có thể an bài mấy võ giả thủ hộ thế này, người đứng sau chắc chắn không tầm thường.
Đáng tiếc bọn hắn đối mặt với Trần Phỉ tập sát, không sức phản kháng.
Rất nhiều công pháp được dung hợp lại, thực lực bây giờ của Trần Phỉ, đã vượt xa tán tu cùng giai.
Hắn tiến hành lục soát ngân lượng, sau đó bắt đầu tìm kiếm các tin tức liên quan đến Thủy Kiệt Bang, về phần tin tức lúc nãy chưởng quỹ cung cấp, Trần Phỉ không dám hoàn toàn tin tưởng, nhìn bộ dáng chưởng quỹ chính là người không có uy tín.
Trần Phỉ tại trong một căn phòng thấy được rất nhiều tư liệu trên giá đỡ. Dựa theo phân loại, hắn rất nhanh tìm đến các tin tức có liên quan đến Thủy Kiệt Bang.
Lúc hắn quay người muốn rời đi, chợt khựng lại một nhịp, đem toàn bộ tư liệu đưa vào trong không gian trữ vật.
"Lại còn có một võ giả Luyện Tủy Cảnh võ giả, lúc trước tên chưởng quỹ kia thế mà giấu diếm tin tức này!"
Cầm lấy tư liệu về Thủy Kiệt bang xem qua, Trần Phỉ nhíu mày.
Tên võ giả Luyện Tủy Cảnh này tuổi tác khá cao, hắn đã từng trọng thương dẫn đến thực lực suy yếu. Nhưng chung quy vẫn là Luyện Tủy Cảnh, cùng Đoán Cốt Cảnh mạnh hơn rất nhiều.
Từ một ngõ nhỏ đi ra, Trần Phỉ ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Kiệt Bang, hắn trầm ngâm đi thẳng vế phía trước.
"Các vị hảo hán, các ngươi muốn tin tức gì từ ta? Chỉ cần ta biết, khẳng định toàn bộ đều nói ra, mong rằng các ngươi thả ta một con đường sống."
Trễ Đức Phong bị trói chặt hai tay, quỳ trên mặt đất, run rẩy nhìn xem đám người trước mặt, sợ hãi nói.
"Tên luyện đan sư kia ở đâu?"Hứa Xuyên ngồi ngay ngắn ở phía trên, cư cao lâm hạ nhìn Trễ Đức Phong.
"Tên luyện đan sư nào?"Trễ Đức Phong vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Bành!"
Hứa Xuyên một cước đá vào ngực hắn, Trễ Đức Phong hô hấp trì trệ, cả người bay thẳng vào trụ đá, một ngụm máu tươi phun ra.
"Đều lúc này, còn dám cùng ta giả bộ hồ đồ." Hứa Xuyên mỉa mai lên tiếng, hắn khoát tay ra hiệu cho đám thủ hạ: "Đánh cho ta, đánh tới hắn nguyện ý nói ra mới thôi."
"Vâng!"
Hai tên thủ hạ nhào tới không ngừng vận dụng quyền cước.
"Tha mạng tha mạng, ta nói, ta nói!" Một lát sau, Trễ Đức Phong thê lương hô lên, toàn thân hắn đã tràn ngập huyết dịch.
"Nói đi."Hứa Xuyên nhếch miệng cười.
"Tên luyện đan sư các ngươi đang tìm ta quả thật không biết, mỗi lần hắn đều chủ động đến tìm ta giúp hắn bán đan dược. Mỗi ngày khi bán hết, hắn cho ta một chút bạc vụn."
Trễ Đức Phong sợ hãi nhìn về phía Hứa Xuyên, thấp giọng nói.
Hứa Xuyên nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất, từng bước một đi đến bên cạnh Trễ Đức Phong, đột nhiên rút ra một thanh trường kiếm, đâm vào trên đùi hắn.
"A!"
Tiếng hét thảm vang lên, Trễ Đức Phong vô lực tránh né.
"Ngươi cảm thấy ta là đồ đần đúng không, vậy ngươi liền tiếp tục nói láo, ta xem rốt cuộc xương của ngươi cứng hay kiếm của ta cứng!"
Hứa Xuyên dùng sức thôi động trường kiếm, trên đùi Trễ Đức Phong đã nát tươm, huyết dịch điên cuồng tuôn ra.
"Tê..."
Trễ Đức Phong thống khổ không hô thành tiếng.
"Tất cả những điều ta nói đều là thật, nếu không tin các ngươi có thể đi điều tra."Suy yếu thanh âm từ Trễ Đức Phong truyền ra, lúc này sắc mặt hắn đã tái nhợt đáng sợ.
"Các ngươi điều tra được lúc trước hắn tiếp xúc với ai sao?"Hứa Xuyên quay đầu nhìn đám thủ hạ hỏi.
"Lão đầu này phi thường cẩn thận, mỗi lần chúng ta theo dõi hắn, đều bị hắn bỏ rơi, do đó không biết hắn đi nơi nào, tiếp xúc với ai."
"Cẩn thận như vậy a!"
Hứa Xuyên đem trường kiếm rút ra, một cước đạp mạnh vào trên đùi Trễ Đức Phong, dùng sức nghiền ép.
Vết thương vốn bị trường kiếm xoắn nát đã cực kỳ thống khổ, nhưng giờ còn bị giẫm đạp lên khiến hắn đã đau đến mức mất đi tri giác.
"Thật, ta nói đều là thật a!"Trễ Đức Phong ánh mắt lờ mờ hổn hển nói.
"Cho hắn uống một bát dược đừng để hắn chết, sau đó chậm rãi bẻ gãy từng ngón tay của hắn!"
Hứa Xuyên nhắm mắt lại, một lần nữa trở về trên ghế. Đám thủ hạ đem Trễ Đức Phong dựng lên, bưng lên một bát dược thủy cho hắn uống.
Trễ Đức Phong giờ phút này vốn chuẩn bị ngất đi, nhưng dần dần trở nên thanh tỉnh. Hắn biết một khi hắn thanh tỉnh, sẽ cảm nhận được rõ ràng thân thể truyền đến thống khổ cùng tiếp tục chịu đựng tra tấn.
"Để ta xem miệng của ngươi, có thể cứng rắn tới trình độ nào!"
Hứa Xuyên tiếp tục ra hiệu, một tên thủ hạ hiểu ý trực tiếp mang lên một cái kẹp.
Trên thân kẹp lưu lại từng chút huyết dịch đã khô. Một mùi hương cực kỳ khó ngửi phảng phất, hiển nhiên thanh kẹp này lưu lại da thịt người khác, cực kỳ nhiều.
"Sau khi bẻ gãy mười ngón tay của hắn, tiếp tục bẻ mười ngón chân. Ta có rất nhiều thời gian, cùng ngươi chậm rãi chơi đùa!"
Hứa Xuyên lạnh lùng âm hiểm nhìn Trễ Đức Phong, Trễ Đức Phong vẻ mặt sợ hãi chậm rãi biến mất, đột nhiên hắn phun ra một ngụm huyết dịch bắn thẳng về phía Hứa Xuyên.
"Được, để ta xem đám các ngươi có thể hay không để lão phu thoải mái một điểm, đến a!"
Biết tiếp tục nói láo đã vô dụng, Trễ Đức Phong ngược lại phá lên cười.
Hứa Xuyên tròng mắt híp lại, giận tím mặt, rống to: "Tra tấn hắn đi, ta muốn nhìn thấy hắn quỳ xuống đất cầu xin được chết!"
"Vâng!"
Đám thủ hạ bắt lấy Trễ Đức Phong ngón tay, đưa tay hắn vào thanh kẹp.
"Hưu!"
Một đạo mũi tên đột nhiên phóng tới, xuyên qua người đám thủ hạ, mũi tên lực lượng khổng lồ xuyên qua người một tên đem hắn cắm thẳng trên đất, trong tay hắn thanh kẹp rơi xuống, phát ra tiếng động lách cách.
Tất cả mọi người khẽ giật mình, lại có hai mũi tên phi đến, đâm xuyên qua trái tim hai tên thủ hạ, lập tức mất mạng.
"Địch tập!"
Lần này, tất cả bọn hắn mới kịp phản ứng, bắt đầu tìm vũ khí chống đỡ mũi tên.
"Hưu hưu hưu..."
Thanh âm mũi tên phi đến liên tục vang lên, những người muốn đi thăm dò hung thủ là ai, liền bị một tên xuyên trán. Mà những người còn lại chưa tìm được vũ khí chặn lại mũi tên, trên thân bọn hắn đã chằng chịt vết thương do mũi tên xuyên qua.
Đám thủ hạ đã tìm đến ám khí phi thẳng về phía cung tiễn phương vị, nhưng thứ bọn hắn nhận lại chính là trên thân nhiều hơn một lỗ thủng, mũi tên trực tiếp thấu thể mà qua.
Trong chốc lát, hành lang phủ đệ chết mười tên thủ hạ, những người còn lại cũng không dám tiếp tục ra ngoài thăm dò, nhưng mũi tên lúc này khi sử dụng nội kình thôi động, bắn ra thành một đường cong, vòng qua vũ khí che chắn, trực tiếp xuyện qua thể nội đám thủ hạ.
Loại cung pháp này, đã thoát ly võ giả phạm trù, bắn thành một đường cong, trực tiếp chế trụ đám thủ hạ nơi đây.
"Phương nào đạo chích, dám tới đây giương oai!"
Một tiếng quát lớn, một thân ảnh từ xa lao đến, trong chớp mắt đứng giữa đại sảnh.
"Hà lão tới!"
Đám thủ hạ nghe được thanh âm truyền đến, mừng rỡ không thôi.
Trần Phỉ đứng trên mái hiên, giơ cung đổi hướng, đem một tên thủ hạ vừa thò đầu ra một tiễn bắn chết.
"Ngươi dám! Nhận lấy cái chết!"
Hà lão nhìn xem Trần Phỉ ở trước mặt hắn, lại dám giết một người, cực kỳ tức giận. Tay phải hắn duỗi ra, hóa thành ưng trảo, chộp tới Trần Phỉ trên đầu.
"Xùy!"
Ưng trảo xẹt qua, phát ra tiếng vang chói tai, nhưng không bắt được Trần Phỉ.
Trần Phỉ thân hình lui về phía sau, phát động trường cung trên tay bắn ra ba mũi tên liên tiếp, tiếp tục đem ba tên thủ hạ giết chết.
Đáng lẽ Hà lão đến để đám thủ hạ sĩ khí đại chấn, nhưng giờ phút này trên mặt bọn hắn chỉ còn lo lắng cùng sợ hãi.