Fermi hưng phấn hẳn lên: "Đại ca, con thỏ màu đỏ! Cái đệch! Đây không phải là Xích Thố sao?"
Hắn vỗ mạnh tay: "Nhân trung Long Thành, giáp trung Xích Thố!"
Catherine ngây người một hồi, sau đó chợt cười: "Ha ha ha ha! Xích Thố! Fermi cậu thật sự là quỷ tài!"
Long Thành hỏi lại: "Xích Thố là cái gì?"
Jasmine hiếu học vội vàng trả lời: "Xích Thố là một chiến mã rất có tiếng, lập được rất nhiều công lao, có rất nhiều truyền thuyết."
Long Thành lắc đầu: "Ngựa chỉ dùng để cưỡi."
Đợi một chút! Cưỡi?
Jasmine quanh năm lướt mạng, đôi mắt nhỏ sau kính mắt trợn tròn, vẻ mặt dại ra, nàng bỗng nhiên không thể nhìn vào con thỏ nhỏ màu hồng nhạt của mình.
Catherine một bên nghẹn cười một bên giật dây: "Cái tên Xích Thố này thật tốt!"
Fermi cũng khuyên: "Xích Thố danh tiếng là thực vang dội đó! Đại danh lừng lẫy! Uy vũ khí phách! Hơn nữa, cậu không thấy Quang Giáp cũng rất giống ngựa sao?"
Long Thành lắc đầu: "Ngựa chỉ có thể cưỡi, có thể phóng ra pháo laser sao? Có thể bay sao?"
Fermi không nói gì để chống đỡ, hắn vẻ mặt tiếc nuối, cảm thấy bỏ qua cái tên tuyệt diệu như vậy, quá đáng tiếc. Nhưng hắn không có biện pháp làm gì Long Thành, đành phải hỏi: "Vậy cậu tính gọi là gì?"
Long Thành: "Yến Chuẩn."
Fermi: "..."
Catherine: "..."
Jasmine thủy chung vẫn không nhúc nhích, nàng đã sớm không muốn nói chuyện.
Ngay vào lúc này, bỗng nhiên máy thông tin của Fermi kêu vang, hắn ngẩng đầu, vẻ mặt rất khó coi.
"Long Thành, Trung Tâm An Ninh gặp phải công kích mãnh liệt. Ở trên chỉ thị, yêu cầu chúng ta phải ở trong hai giờ đến hiện trường, tiến hành trợ giúp."
"Khu A chú ý! Khu A chú ý! Có Quang Giáp đột nhập khu vực phòng thủ!"
"A rõ!"
"Tháp đại bác vào chỗ, tập trung mục tiêu, công kích!"
...
Trung Tâm An Ninh một mảng bận rộn, mọi người đều đang khẩn trương chú ý khu vực phòng thủ của mình, các loại chỉ lệnh liên tiếp.
Bỗng nhiên, màn hình trước mặt bọn họ, sáng lên dòng chữ màu đỏ: "Long Thành phút nữa đến."
Đại sảnh Trung Tâm An Ninh lập tức vang lên tiếng hoan hô, tiếng hô vang lên đột nhiên này làm cho những người không có xem màn hình bị dọa nhảy dựng, ngẩng đầu mờ mịt nhìn những người khác.
"Người này rốt cuộc cũng xuất hiện sao? Tiêu thất nhiều ngày như vậy, cũng không có biện pháp nào."
"Đúng vậy, hắn gây chuyện, kết quả chúng ta đến chùi đít, phải nói rõ lý lẽ chứ?"
"Mấu chốt là Phòng tác phong và kỷ luật không phải đơn vị cấp dưới Trung Tâm An Ninh chúng ta! Oan có đầu nợ có chủ, không biết đám người này mỗi ngày đến nổ Trung Tâm An Ninh chúng ta để làm cái gì!"
Mọi người trong lời nói tràn ngập oán khí.
Mặc cho ai liên tục bị quấy rối một tuần, đều sẽ có oán khí.
Đám người Quang Giáp xã, chỉnh thể kêu gọi bắt bọn họ giao ra Long Thành.
Bọn họ trong lòng thật ra muốn giao, nhưng giao ra thế nào đây? Long Thành lại không về bọn họ quản. Không chỉ không thể giao, còn phải tỏ vẻ Trung Tâm An Ninh cứng rắn. Nếu không mà nói, Andrew ăn nói thế nào với hiệu trưởng đây? Hàng năm chi nhiều tiền như vậy, vài đứa nhỏ lông ngắn uy hiếp một chút liền rụt, nói qua được sao?
Andrew không phải thực lo lắng đối với Quang Giáp xã, tuy Quang Giáp xã là một trong những xã đoàn lớn nhất Bonin, nhưng bằng vào một Quang Giáp xã là không thể lay động Trung Tâm An Ninh.
Trung Tâm An Ninh hai lần bị nổ, trên thực tế đều là kết quả của mấy xã đoàn lớn liên thủ gây nên.
Giống như Andrew dự tính, độ căng thẳng của chiến đấu không cao, nhưng mà đám người Quang Giáp xã này đáng ghét tựa như ruồi bọ vậy, thỉnh thoảng lại đến quấy rầy một chút.
Trung Tâm An Ninh không dám sơ sẩy, canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, mọi người đều phải tăng ca.
Cứ thế một tuần, mọi người đều phi thường mệt mỏi, trong lòng tích lũy oán khí rất lớn. Liên hệ Long Thành, Fermi tên vô ơn kia lại tìm các loại lý do từ chối. Andrew giờ phút này thấy thời cơ thành thục, liền mang vấn đề này trực tiếp báo cáo cho hiệu trưởng. Hắn báo cáo hợp tình hợp lý, không phải là hắn không nói đoàn kết.
Quả nhiên không ngoài hắn dự tính, hiệu trưởng trực tiếp hạ mệnh lệnh cho Long Thành.
Andrew hiện tại có chút tò mò, Long Thành sẽ làm sao?
Nay chung quanh Trung Tâm An Ninh, có hai mươi Quang Giáp đang tới lui tuần tra quấy rầy. Một khi phát hiện Long Thành, Quang Giáp đang nghỉ ngơi ở phụ cận, sẽ có thể ở trong nửa giờ đến trợ giúp.
Trung Tâm An Ninh phát hiện Long Thành lên phi thuyền loại nhỏ, Quang Giáp phụ trách cảnh giới của Quang Giáp xã cũng lập tức phát hiện.
Hắn lập tức phát ra cảnh báo: "Có một phi thuyền đang bay tới bên này! Là phi thuyền không người lái cao tốc của trung tâm trang bị!"
"Trung tâm trang bị? Lúc này còn dám đưa hàng đến đây?"
"Khẳng định là Long Thành! Trung tâm trang bị sẽ không đưa hàng tới khu vực nguy hiểm."
"Thì ra Long Thành những ngày này tránh ở trung tâm trang bị, khó trách tìm không ra người."
"Các huynh đệ, chuẩn bị đón tiếp hắn!"
Trong kênh đội ngũ một trận gào thét, mọi người đều vô cùng kích động. Harold chỉ muốn chơi Trung Tâm An Ninh, đội ngũ quấy rối là thay nhau lên sàn. Không nghĩ tới vận khí bùng nổ, bọn họ đã câu được cá lớn.
Harold hạ trọng thưởng, tiểu đội nào bắt được Long Thành, trọng thưởng! Thưởng cực kỳ dày!
Harold có nhiều tật xấu, ví dụ như lòng dạ hẹp hòi, vui buồn vô thường, bảo thủ vân vân, nhưng mà hắn có thể xuất ra số lượng người như vậy, cũng không phải chỉ dựa vào gia tộc. Hắn cực kỳ coi trọng lời hứa, nhất ngôn cửu đỉnh, phàm là đưa ra lời hứa, thì chưa từng thất tín. Hơn nữa thưởng phạt công bình, có công tất thưởng, có tội tất phạt, mọi người đối với tên này vừa kính vừa sợ.
Dưới trọng thưởng tất có dũng phu, điều kiện tiên quyết là mọi người đều tin tưởng trọng thưởng này có thể rơi vào đầu mình, mà không phải ngân phiếu khống.
Đám người Quang Giáp xã đều là hảo thủ đánh nhau, tuy không có học qua lớp chiến thuật chân chính nào, nhưng mà đánh nhau nhiều, tự nhiên cũng có vài phần tâm đắc.
Nhất là Thái Hồng Hưng dẫn đội, hắn kinh nghiệm nhiều, đầu óc cũng linh hoạt.
Hắn phân phó: "Chúng ta chia làm hai đội, tôi dẫn một đội, Đường Xưa cậu dẫn một đội. Tôi sang bên này, đi chận đường hắn. Cậu dẫn theo người, vòng đến mặt sau hắn, đừng để cho hắn chạy. Hơn nữa phải chú ý, không thể để cho hắn chui vào lòng đất, mà phải đuổi hắn lên trời. Chỉ cần hắn thoát không khỏi radar của chúng ta, thì đó là chắp cánh cũng khó bay."
Đường Xưa tính cách trầm ổn: "Ok."
Hai mươi Quang Giáp phút chốc tản ra, chia làm hai đội, nghênh đón phi thuyền bay tới.
Nhìn quấy rầy tất cả Quang Giáp đều quay đầu, Trung Tâm An Ninh nhất thời vang lên một trận hoan hô.
"Ai u má ơi, rất không dễ dàng!"
"Còn không phải, tôi giờ gục đầu là chỉ muốn ngủ, mệt chết được. Vừa khai giảng đã tăng ca như vậy, ai mà chịu nổi?"
"Đêm nay chúc mừng một chút đi, làm cái barbecue đi, có tham gia không?"
"Tôi!" " Tôi cũng đến!" "Còn có tôi! Chuẩn bị rượu nhiều chút!"
Mọi người đều nhấc tay hưởng ứng.
Bỗng nhiên một thanh âm uy nghiêm vang lên ở đại sảnh: "Đã tan tầm à?"
Mọi người nhất thời không có lên tiếng, đều cúi đầu, giả chuyên tâm công tác, đại sảnh là một mảng im lặng.