"Cút cho tôi!"
Lưu Nhất Long trầm mặt, gầm lên tại chỗ.
"Tuân... tuân lệnh!"
Đội trưởng đội bảo vệ lập tức hồn lạc phách tán, không chút do dự mà vội vàng cùng thủ hạ của mình trốn chạy ra khỏi phòng làm việc.
Từ lúc anh ta tiến vào phòng làm việc đến bây giờ.
Cùng lắm chỉ vừa trôi qua được một phút mà thôi.
Cứ như vậy.
Hy vọng cuối cùng của Triệu Thiết cùng Vương Đặc Nam cũng tan thành mây khói.
Hai người bọn họ bị đám vệ sĩ đè xuống đất, đánh tới chết đi sống lại, kêu cha gọi mẹ.
Hơn nữa đám vệ sĩ này đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
Biết rõ đánh nơi nào sẽ không chết người.
Vì vậy giờ phút này.
Triệu Thiết cùng Vương Đặc Nam có thể nói là sống không bằng chết, bị hành hạ thảm thương.
Chẳng bao lâu sau.
Hai người bọn họ đã bị đánh đến không còn hình người.
Mắt thấy bọn họ sắp hôn mê.
Diệp Thu khoát tay, nhàn nhạt nói: "Đủ rồi!"
Lưu Nhất Long vội vàng ra lệnh cho vệ sĩ dừng tay.
Diệp Thu đứng lên từ trên ghế, đi tới trước hai người bọn họ, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh hỏi: "Bây giờ cảm giác thế nào rồi?" "Xin... xin anh, bỏ qua cho chúng tôi!"
Triệu Thiết nắm lấy giày của Diệp Thu, hèn mọn cầu xin tha thứ.
"Anh... anh Diệp, tôi biết lỗi rồi, xin anh đừng để cho bọn họ đánh tôi nữa. Tôi sẽ bị đánh tới chết mất!"
Vương Đặc Nam khóc lóc cầu xin tha thứ tại chỗ.
Nhìn lại sự đắc ý cùng phách lối trước kia, trông giống hệt như hai người vậy.
"Bây giờ biết sai rồi sao? Mới vừa rồi lúc tôi thành thật đề nghị các anh, các anh rất tự đắc cơ mà. Thế nào, bây giờ tin tôi là ông chủ của các anh chưa?" Khóe miệng Diệp Thu cong lên một nụ cười đầy bông đùa, giễu cợt nói.
"Tin, chúng tôi hoàn toàn tin tưởng!"
Hai người vội vàng gật đầu, không dám nghi ngờ chút nào nữa.
Mặc dù đến bây giờ bọn họ vẫn chưa biết rõ thân phận của Diệp Thu rốt cuộc là gì.
Nhưng bọn họ đã có thể xác định rằng.
Người như Diệp Thu, bọn họ chắc chắn trêu chọc không nổi! Thấy vậy.
Diệp Thu cũng cười lạnh một tiếng.
Ngay sau đó, khóe mắt anh liếc nhìn về phía máy tính xách tay đang đặt trên bàn uống trà.
Mà trên màn hình máy tính, chính là kế hoạch phương án mà Vương Đặc Nam đề ra, liên quan đến việc trả đũa tập đoàn Lâm Thị.
Thấy vậy.
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, khom người cầm máy tính.
Triệu Thiết cùng Vương Đặc Nam nhìn cảnh tượng này, chỉ cảm thấy da đầu như bị tê dại, sợ đến muốn ngất đi tại chỗ. "Kế hoạch số 1, trả đũa tập đoàn Lâm Thị sao!"
Diệp Thu híp mắt lại, sau đó cúi đầu nhìn về phía hai người bọn họ, cười lạnh hỏi: "Đây là ai viết?"
"Là anh ta! Tất cả đều là anh ta viết!"
Triệu Thiết không chút nghĩ ngợi, trực tiếp chỉ tay về phía Vương Đặc Nam nói.
"Triệu tổng anh..." Sắc mặt Vương Đặc Nam cũng lập tức biến đổi.
Anh ta không ngờ Triệu Thiết, người vừa mới đứng chung một chiến tuyến với anh ta mấy phút trước, bây giờ lại vội vàng bán đứng mình như vậy.
"Được lắm, Vương Đặc Nam, văn vở không tệ, viết rất có lý đấy. Xem ra anh đã tốn không ít công sức cho phương án này nhỉ!"
Diệp Thu vừa xem nội dung trong máy tính, vừa cười lạnh nói.
Nghe vậy.
Vương Đặc Nam chỉ cảm thấy da dầu như tê dại, vội vàng chê cười giải thích: "Tôi... Tôi viết tùy tiện thôi, chỉ viết qua loa thôi mà!"
"Tùy tiện viết mà có thể viết thành thế này. Nếu để cho anh nghiêm túc viết, chẳng phải là còn có thể tỉ mỉ hơn nữa sao? Xem ra oán niệm của anh đối với tập đoàn Lâm Thị, với Lâm Thanh Nhã vợ tôi rất sâu đấy, muốn trả thù gấp như vậy à?"
Diệp Thu cúi đầu nhìn Vương Đặc Nam, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cười lạnh hỏi.
"Không dám không dám, anh Diệp à, cho dù cho tôi một trăm lá gan, tôi tuyệt đối cũng không dám trả thù anh và quý phu nhân đâu!"
Vương Đặc Nam sợ hãi vội vã nằm rạp xuống đất, cầu xin tha thứ.
"Như vậy nói cách khác, anh vẫn muốn trả thù tập đoàn Lâm Thị sao?"
Khóe miệng Diệp Thu cong lên một nụ cười lạnh lùng.
"Không không không, tôi tuyệt đối không có ý đó, những chuyện này đều là do tôi nhất thời hồ đồ mà thôi. Tất cả đều là nói xằng nói bậy, xin anh Diệp ngàn vạn lần đừng tin tưởng!"
Vương Đặc Nam vội vàng lắc đầu nói.
Ngay sau đó, tròng mắt của anh to vòng vo xoay chuyển, nhanh chóng dùng tay chỉ vào Triệu Thiết bên cạnh, cắn răng nói: "Đều là do anh ta! Anh ta đối với tập đoàn Lâm Thị, còn có Lâm tổng, đã bất mãn từ lâu. Anh ta còn nói nhất định phải để cho tập đoàn Lâm Thị phá sản, để cho Lâm tổng quỳ xuống trước mặt anh ta, cầu xin để ngủ với anh ta!"
"Con mẹ nó chó mà nhà anh!"
Triệu Thiết sợ đến tái xanh, trợn trắng mắt nhìn Vương Đặc Nam, nổi giận nói: "Họ Vương kia, anh đừng ngậm máu phun người, tôi nói như vậy lúc nào hả? Ngược lại là anh, bình thường không có gì sao lại viết kế hoạch trả thù đó, xong xuôi còn cầm đến đưa cho tôi xem, muốn tôi ủng hộ anh thực hiện. Tôi thấy anh mới thật sự là người muốn làm tập đoàn Lâm Thị sụp đổ ấy!"
"Mẹ nó anh mới thế, không phải cả ngày anh cứ lải nhải bên tai tôi, tập đòan Lâm Thị không nghe lời, Lâm Thanh Nhã suốt ngày lạnh lùng sao? Bây giờ còn ở chỗ này giả bộ làm người tốt? Triệu Thiết, anh không biết xấu hổ à, mình là thể loại gì mà trong lòng còn không biết rõ sao?"
Vương Đặc Nam nổi giận mắng.
Vào giờ phút này.
Mối quan hệ vô cùng tốt giữa hai người bọn họ, vì sự sống còn, vì để không bị đánh, chiếc thuyền nhỏ hữu nghị nói lật liền lật, trực tiếp vạch trần khuyết điểm của nhau ra.
Thấy vậy.
Khóe miệng của Diệp Thu cong lên một nụ cười đầy bông đùa.
Dù sao cả hai cũng đều không phải là hạng người tốt lành gì.
Chó cắn chó một miệng đầy lông, cứ để cho bọn họ tự cắn nhau vậy.
"Họ Vương kia, anh chính là một con sói mắt trắng, ông đây bình thường đối xử với cậu không tệ mà? Bây giờ cậu liền bán đứng ông đây?"
Triệu Thiết nhìn chằm chằm vào Vương Đặc Nam, giận dữ thốt lên.
"Cái con mẹ nhà anh ấy, tôi bán đứng anh? Là ai bán đứng tôi trước hả? Mẹ nó còn cái gì mà đối xử với tôi không tệ. Nếu không phải tôi còn giá trị lợi dụng với anh, có thể chạy chân giúp anh, anh còn có thể đối xử tốt với tôi sao?"
Vương Đặc Nam nói toạc ra, cứng rắn mở miệng.
Dù sao vào lúc này, cũng không cần phải sợ anh ta nữa.
Trong lúc nhất thời.
Hai người bọn họ càng mắng càng hăng, sau đó lại tự đánh nhau tại chỗ.
Triệu Thiết níu chặt tóc Vương Đặc Nam, mà Vương Đặc Nam lại chọt vào lỗ mũi của Triệu Thiết.
Đừng hỏi những đòn đánh này có bao nhiêu kịch kiệt. Cảnh tượng này,
Càng nhìn càng cảm thấy tức cười.
"Đủ rồi!"
Lưu Nhất Long thật sự không nhìn nổi nữa.
Mặc dù ông ta đã bán công ty cho Diệp Thu.
Nhưng bất kể thế nào, hai người bọn họ đều là cấp dưới trước kia của ông ta, một người tổng, một người phó, có thể nói là cánh tay phải, cánh tay trái.
Hôm nay ở trước mặt Diệp Thu lại bêu xấu như vậy.
Điều này làm cho sắc mặt ông ta cực kỳ u ám, cảm giác xấu hổ đến muốn độn thổ.
Ông ta trực tiếp ngoắc tay về phía đám vệ sĩ, kéo hai người kia ra.
"Buông tôi ra, tôi muốn đánh chết anh ta!"
Triệu Thiết vừa giãy dụa, vừa giận dữ hét lên.
"Nhổ vào, muốn đánh chết tôi? Bằng anh sao?"
Vương Đặc Nam trực tiếp phun nước bọt vào mặt Triệu Thiết, mặt đầy khinh thường npos.
Triệu Thiết nhất thời cũng giận đến phát điên lên, cũng khạc nhổ lại vào mặt Vương Đặc Nam.
Trong phút chốc.
Hai người bọn họ trực tiếp tiến vào trận đại chiến phun nước bọt.
Điều này thật sự quá là buồn cười mà.
Dù nói thế nào, hai người trước đây dẫu gì cũng là tổng giám đốc, phó giám đốc của một công ty được đưa ra thị trường, tinh anh trong giới kinh doanh.
Mà bây giờ lại giống như hai người phụ nữ đanh đá chửi đổng nhau, phun nước miếng vào mặt nhau như vậy.
Cảnh tượng này.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy tức cười cả.