Triệu Thiết cùng Vương Đặc Nam đang ngồi trong phòng làm việc, chuẩn bị cụng ly nhau chợt giật mình. Tách trà trong tay cũng rơi xuống đất. Nước trà vung vãi khắp nơi.
"Mẹ kiếp, ai vậy hả, dám đạp cửa của ông đây, không muốn sống nữa đúng không?"
Sắc mặt Triệu Thiết nhất thời trầm xuống, cắn răng, tức giận mắng.
"Đúng vậy, là tên khốn kiếp nào thế. Cút nhanh ra đây xem thử nào, hôm nay nhất định không để mày bước ra khỏi đây!"
Vương Đặc Nam cũng hùa theo giận dữ nói.
"Ồ? Vậy sao? Hôm nay không ra khỏi đây, chỉ sợ là hai người các anh!"
Một giọng nói mang theo vẻ bông đùa truyền từ ngoài cửa vào.
Nghe thấy giọng nói này.
Vương Đặc Nam hơi sững sờ.
Bởi vì âm thanh này anh ta nghe thấy có hơi quen thuộc.
Mà ngay lúc nào.
Một bóng dáng đi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Hai người bọn họ vội vàng quay đầu nhìn lại.
Sau khi Vương Đặc Nam nhìn thấy rõ ràng bóng dáng kìa, cả người chợt ngây ngốc tại chỗ.
Bởi vì bóng dáng ấy không phải ai xa lạ, mà chính là Diệp Thu! Trong lúc nhất thời.
Sắc mặt Vương Đặc Nam trở nên vô cùng âm trầm. Hai mắt anh ta trợn trừng nhìn Diệp Thu, cắn răng nghiến lợi nói: "Khốn kiếp, lại là anh! Anh không muốn sống nữa có phải không?"
Nói xong.
Anh ta vội vàng nhìn về phía Triệu Thiết, chỉ vào Diệp Thu, hung hăng nói: "Triệu tổng, chính là anh ta. Anh ta chính là chồng của Lâm Thanh Nhã, tổng tài tập đoàn Lâm Thị, Diệp Thu!"
"Ồ? Tên ở rễ phế vật nổi danh Giang Châu đấy à?"
Triệu Thiết nhướn mày lên, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Sau đó, anh ta hung dữ trợn mắt nhìn Diệp Thu, mặt đầy vẻ khinh miệt nói: "Này, đồ không biết sống chết kia. Là ai cho anh dũng khí dám đến công ty của bọn tôi, đạp cửa phòng làm việc của tôi hả? Anh chán sống rồi đúng không?" "Các anh nói chuyện với tôi tốt nhất là nên khách khí một chút, bởi vì bây giờ, nếu bàn về thân phận, tôi hẳn được xem là ông chủ của hai người các anh!"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên một nụ cười đầy vẻ bông đùa.
Nghe thấy lời này.
Triệu Thiết cùng Vương Đặc Nam hơi sửng sốt.
"Ha ha ha!"
Trong lúc nhất thời.
Hai người bọn họ cười nhạo đầy châm chọc, nhất thời vang vọng cả phòng làm việc.
"Ôi chao mẹ ơi, tôi thấy tên nhãi nhà anh là bị mắc chứng vọng tưởng đúng không? Còn muốn làm ông chủ của bọn tôi à, biết ông chủ của hai chúng tôi là ai không? Chính là chủ tịch của công ty chúng tôi đấy!"
"Chỉ bằng anh à? Một tên ở rể ăn bám phế vật mà còn muốn trở thành chủ tịch của công ty chúng tôi? Còn có thể chọc cười hơn nữa sao?"
Triệu Thiết liếc mắt nhìn Diệp Thu, mặt đầy khinh bỉ châm chọc nói. "Ha ha ha, tôi thấy anh bị ảo tưởng quá rồi đấy. Chưa thấy ai khoác lác giống như anh vậy cả. Cho dù muốn thôi phồng lên, thì phiền anh đi ra ngoài ấy, ở ngoài đường cái tìm đại một người nào đó mà khoác lác, được chứ? Có lẽ khi đó người ta còn có thể tin đấy!"
"Bây giờ anh lại chạy đến Long Phương của chúng tôi, ở trước mặt hai sếp tổng cùng sếp phó khoác lác mình là chủ tịch của công ty này. Anh nói xem trông anh có nực cười không? Anh thế này cũng không gọi là khoác lác giỏi đâu, mà là ngu ngốc, biết chưa?"
Vương Đặc Nam giễu cợt cười to nói.
Nhưng mà.
Trước giọng điệu đầy châm biếm của hai người bọn họ.
Gương mặt Diệp Thu vẫn không hề gợn sóng.
Anh trực tiếp nhấc chân đi tới trước bàn làm việc của tổng giám đốc, ngồi xuống ghế xoay lớn kia.
Thấy cảnh tượng này.
Triệu Thiết cùng Vương Đặc Nam chợt ngẩn cả người ra.
"Này, nhóc con, nói mày đấy, mày đặc biệt thật sự không muốn sống nữa đúng không? Chỗ ngồi của ông đây, mà một tên ở rể phế vật ăn bám như mày cũng có thể ngồi à? Mau cút xuống cho ông, nếu không, mày có tin hôm nay ông đây không để cho mày đi ra khỏi cánh cửa phòng này không!"
Triệu Thiết trợn trắng mắt nhìn Diệp Thu, sắc mặt đầy âm trầm nói.
Bởi vì anh ta thấy, việc tên phế vật Diệp Thu này ngồi vào ghế của mình, đó là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.
"Diệp Thu, anh thật sự không biết xấu hổ đấy à. Tới địa bàn của Long Phương chúng tôi, lại còn dám điên loạn như vậy. Xem ra hôm nay không để anh biết điều một chút, anh thật sự sẽ không biết trời cao đất rộng gì cả mà. Không biết Mã Vương Gia có mấy con mắt đúng không?"
Vương Đặc Nam trợn mắt nhìn Diệp Thu, mặt đầy khinh thường nói.
"Xem ra, tôi đã đưa ra đề xuất, mà hai người các anh cũng không nghe lọt. Tôi nghĩ không có bất kỳ ông chủ công ty nào, lại vui vẻ để cấp dưới của mình sỉ nhục cả, đúng chứ? Cho nên, tôi tuyên bố, bắt đầu từ giờ phút này, hai người các anh bị đuổi!"
Diệp Thu cong môi nở một nụ cười đầy giễu cợt, thản nhiên nói.
"Ôi chao trời đất ơi, mày tưởng tượng đến điên rồi đúng không? Thật sự nghĩ mình là chủ tịch đấy à? Đầu óc mày bị vào nước rồi?"
Triệu Thiết hung hăng liếc nhìn Diệp Thu, mặt đầy khinh bỉ nói.
"Diệp Thu, anh cho rằng anh là ai? Anh nói muốn đuổi chúng tôi thì đuổi được đấy à? Thật sự nghĩ mình có cái quyền đấy à? Lâm Thanh Nhã cũng không có tư cách nói như vậy đâu, biết không?"
Vương Đặc Nam mặt đầy khinh miệt nói.
Ngay sau đó, anh ta trực tiếp nhìn về phía Triệu Thiết, đề nghị nói: "Triệu tổng, em thấy tên nhóc này có tám chín phần là điên rồi. Đừng nói nhảm với anh ta nữa, trực tiếp tìm bảo vệ tới, đánh cho anh ta một trận đã rồi nói tiếp sau!"
"Ý kiến hay!"
Triệu Thiết gật đầu, ngay sau đó trực tiếp lấy điện thoại di động ra, bấm số phòng an ninh, nói: "Alo, tôi là tổng giám đốc Triệu Thiết đây. Phòng làm việc của tổng giám đốc trên này có một tên bị bệnh thần kinh tiến vào, lập tức gọi người tới xử lý mau!"
Nói xong.
Triệu Thiết lập tức cúp điện thoại, nhìn Diệp Thu, cười lạnh nói: "Nhóc con, lập tức mày sẽ biết thế nào gọi là tuyệt vọng!"
"Diệp Thu ơi là Diệp Thu, đây là do chính anh không biết sống chết mà tới công ty mậu dịch Long Phương của chúng tôi. Đợi mà bị đánh đến tàn phế đi. Cho dù ông trời có xuống đây, cũng không cứu được anh đâu!"
Vương Đặc Nam mặt đầy vẻ coi thường, cười lạnh nói.
"Ồ? Thật sao?"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên.
Vừa dứt lời.
Bên ngoài phòng làm việc lập tức truyền đến hàng loạt tiếng bước chân.
Trên mặt Triệu Thiết cùng Vương Đặc Nam cũng hơi ngẩn ra.
Hiệu suất làm việc của phòng bảo vệ trở nên nhanh như vậy từ lúc nào thế?
Dưới ánh mắt nghi hoặc của hai người bọn họ. Một đám người mặc quần áo đen, mang kính râm xông vào trong phòng làm việc.
Chuyện này khiến cho gương mặt của Vương Đặc Nam cùng Triệu Thiết hơi biến sắc.
Bởi vì bọn họ không phải là bảo vệ của Long Phương.
Trong ánh mắt ngờ vực đó.
Những vệ sĩ kia xếp thành hai hàng, đứng hai bên.
Ngay sau đó.
Hai bóng người từ bên ngoài bước vào.
Là một người đàn ông trung niên, cùng với một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn.
Thấy vậy.
Sắc mặt của Triệu Thiết cùng Vương Đặc Nam lập tức thay đổi.
Người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn kia bọn họ không biết.
Nhưng người đàn ông trung niên kia bọn họ biết rất rõ.
Bởi vì ông ấy chính là chủ tịch của công ty mậu dịch Long Phương, đại Boss, cấp trên của hai người bọn họ.
Lưu Nhất Long! Triệu Thiết cùng Vương Đặc Nam nhất thời không dám ra oai nữa, vội vàng đứng lên từ ghế salon, mặt nở nụ cười đầy nịnh hót nghênh đón Lưu Nhất Long, vừa đi, vừa cung kính chào hỏi: "Chủ tịch, sao ông lại tới đây ạ!"
Tuy nhiên.
Lưu Nhất Long sau khi vào phòng làm việc, lại không nhìn hai người bọn họ, mà trực tiếp vòng qua mặt họ, đi tới trước bàn làm việc mà Diệp Thu đang ngồi, mặt tươi cười nói: "Anh Diệp, đã nghe đại danh của anh đã lâu, hôm nay cuối cùng mới có thể gặp được anh!"
Lời này vừa nói ra.
Triệu Thiết cùng Vương Đặc Nam ở bên cạnh nhất thời ngẩn cả ra.